Chương 129
Ánh mặt trời mùa đông như quấn lấy một tầng chăn bông. Tuy nhìn rất ấm, thế nhưng nhiệt lượng đem tới lại chẳng tỏa ra được bao nhiêu.
Từ lúc Chaeyoung nhận được tin nhắn của Jisoo, cả ngày bồn chồn lo nghĩ, thời điểm làm việc liên tiếp phạm phải sai lầm. Hyuna không thể nhìn được nữa, liền đoạt lấy cây cọ vẽ trong tay của Chaeyoung, hỏi: "Cậu với Lisa lại cãi nhau?"
Chaeyoung lắc đầu: "Mình nhớ cha mẹ."
Hyuna nhẹ nhàng thở dài, từ trong túi của Chaeyoung lấy ra di động, lại nhét vào trong tay nàng: "Gọi điện thoại về nhà đi."
"Mình sợ..."
"Cậu đã sợ sáu năm nay, còn sợ chưa đủ?" Hyuna vỗ về gương mặt Chaeyoung, "Cứ để tình trạng này kéo dài cũng không phải cách hay đâu. Cậu nhớ cha mẹ, thì cha mẹ lại càng nhớ đến cậu. Dù sao cậu chính là máu thịt từ người mẹ cậu sinh ra kia mà! Nhanh đi gọi điện thoại đi."
Chaeyoung gật đầu, nắm chặt di động, đi tới một góc yên tĩnh không người, ngón tay run run ấn xuống dãy số điện thoại nhà. Lòng bàn tay của Chaeyoung xuất đầy mồ hôi, trong lòng khẩn trương cực kỳ. Nàng không biết người bắt điện thoại sẽ là cha hay mẹ nàng, nhưng nàng mơ hồ chờ mong là mẹ, bởi vì cha nàng cũng giống y như nàng, đã quật cường lên liền tựa như con lừa, dù ai nói gì cũng nghe không lọt.
Nhưng tiếng chuông trong nhà reo hết lần này đến lần khác vẫn không có một ai bắt máy. Chaeyoung nhìn đồng hồ, đang ba giờ chiều. Nàng thầm mắng mình bất cẩn, vào lúc này thì cha mẹ đều đang ở trường dạy học.
Chaeyoung ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh xám ngày hôm nay, rồi bấm dãy số di động của mẹ nàng. Mẹ Chaeyoung lúc này đang ngồi trong văn phòng chấm điểm bài thi, vừa nhìn thấy cuộc gọi do con gái đánh tới, kích động suýt chút đã chảy nước mắt. Bà lấy cặp kính cận xuống, nhanh chóng đi ra văn phòng, đứng trong hành lang, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Điện thoại vừa thông, giọng nói run rẩy chứa đầy nước mắt của Chaeyoung nhanh chóng cất lên, hô một tiếng: "Mẹ."
"Ừ!" Viền mắt của mẹ Chaeyoung cũng ướt át. Đã bao lâu rồi bà không nghe thấy giọng nói của con gái? Bà vẫn đang đảm trách việc dạy học cho khối cuối cấp sắp tốt nghiệp của trường cấp Ba. Cả ngày bận rộn vây quanh, nên bà không sắp xếp được chút thời gian để chạy đến thăm Chaeyoung, với lại bà cũng sợ lỡ như chồng biết được lại nổi nóng um sùm. Chỉ có trời mới biết bà có bao nhiêu nhớ thương con gái, "Chaeyoung, gần đây có khỏe không? Làm việc có vất vả lắm không? Có bị ai bắt nạt không? Trên người có đủ tiền để sống chứ?"
"Có tiền ạ. Mẹ, con sống rất tốt. Còn mẹ? Sức khỏe vẫn ổn phải không?"
"Vẫn tốt, đừng lo cho mẹ. Mẹ khỏe lắm."
"Còn cha thì sao ạ? Cha... còn giận con nữa không?"
"Cha con cũng rất khỏe. Tuy ngoài miệng cha con không nói, thế nhưng con cũng phải biết cha con nhớ con đến thế nào. Mà ông bà cũng rất nhớ con, lúc nào cũng nhắc đến cả."
"Ông bà vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn khỏe, chỉ là ông bà già rồi, muốn nhìn cháu gái đích tôn tận mắt thôi. Mấy năm nay con không về nhà, ông bà còn tưởng rằng mẹ với cha con đã ngược đãi con, nên khiến con sợ không dám trở về. Vì chuyện này, ông con còn mắng cha con rất nhiều lần. Cha con cũng không dám nói lời thật, có khổ cũng chỉ có thể nhét vào trong bụng ráng chịu thôi. Chao ôi, chỉ có con bé như con mới suốt ngày ngược đãi hai vợ chồng già này." Mẹ Chaeyoung dừng nói một hồi, thấp thỏm hỏi, "Con và Jisoo vẫn còn quen nhau sao?"
Chaeyoung cắn môi, nói: "Hai đứa con chia tay rồi."
Bà nghe xong như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Chia tay là tốt, chia tay là tốt rồi. Lần này cha con mà nghe được, nhất định rất vui cho xem."
Chaeyoung do dự nói: "Mẹ... con... bây giờ con đang quen với Lisa ạ. Lisa là... một người phụ nữ..."
Bà mới vừa thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp thư thả chút nào, đã lập tức lại phải nín thở một phen. Bà thật không hiểu, một đứa con gái hoàn hảo thế này làm gì cứ khoái đi tìm phụ nữ yêu đương? Đã nhanh sáu năm, bà cũng bị Chaeyoung dằn vặt đến mất cảm giác. Bà cảm thấy Chaeyoung giờ đã không còn thuốc nào cứu chữa. Con gái thích yêu ai thì cứ để mặc cho con gái yêu đương với người đó đi thôi, chỉ cần con gái vẫn còn nhận bà là mẹ là được. Mẹ Chaeyoung bóp trán, thở thật dài: "Chaeyoung, đã gần sáu năm con chưa về thăm quê cha đất tổ. Tết xuân năm nay, con trở về đi. Còn bên phía cha con, cứ để mẹ nói chuyện với cha con một chút. Giờ cũng còn cách dịp Tết kia vài tháng, mẹ thấy có thể thuyết phục được cha con. Tính tình của con y chang như cha, đều là kiểu người nói năng chua ngoa nhưng lại dễ mềm lòng. Nếu năm nay con quay về nhà, nhất định trong lòng của cha con rất vui đấy."
"Dạ, dịp Tết này con sẽ trở về." Vừa nghĩ tới chuyện sắp được về nhà, Chaeyoung có chút hưng phấn, mũi chân thay nhau qua lại đá vào tường, giống như mẹ nàng đang đứng ở bờ tường bên kia, chỉ cần đá thủng một lỗ, nhất định có thể gặp lại được mẹ. Chaeyoung hỏi, "Mẹ, mẹ có còn phải đảm nhận khối lớp cuối cấp nữa không?"
"Ừ, còn chứ. Vốn sang năm mẹ đã đến tuổi về hưu, cũng không biết có thể không cần phải đảm nhận chuyện này nữa không?"
"Mẹ đã hơn 50 rồi, đã đến tuổi về hưu. Làm sao cứ bắt mẹ phải đảm nhận khối lớp cuối cấp hoài vậy?"
"Ý của thầy hiệu trưởng là muốn cho mẹ nhiều đảm trách khối lớp 12 này thêm một chút. Chuyện này... thôi con, cứ chờ sang năm rồi nói sau đi."
"Dạ. Vậy nhất định mẹ phải chú ý sức khỏe của mình nhé. Hai ngày nay sắp tới đợt gió lạnh tràn về rồi, toàn bộ khu vực phía Bắc đều hạ nhiệt độ hết đó ạ. Mẹ với cha phải cẩn thận mặc áo ấm trước khi ra đường nha."
"Con cũng thế. Nhớ mặc nhiều quần áo trước khi ra đường, đừng chỉ lo phong độ mà không để ý nhiệt độ. Nếu có thiếu tiền thì đừng gạt mẹ, chỉ cần nói một tiếng, mẹ sẽ gửi tiền ngay cho con. Cũng đừng vì muốn kiếm tiền, mà chấp nhận đi làm chút chuyện không nên làm. Phải gắng sống cho thật tốt! Mẹ với cha con chỉ có một mình đứa con gái là con thôi. Nếu con xảy ra chuyện gì, hai chúng ta sẽ không thể nào sống nổi..." Trường học vang lên tiếng chuông báo đổi tiết, bà nhìn thấy đám học sinh đang ùn ùn từ các phòng học ùa ra ngoài, liền vội vàng nói với Chaeyoung, "Tiếng chuông vang lên rồi. Tiết học sau là tiết lên lớp của mẹ, nên giờ phải đến lớp học đây. Chaeyoung, một mình con ở bên ngoài, sống trong nhà chỉ toàn con gái nên nhất định phải học được cách bảo vệ mình."
"Con biết mà mẹ. Mẹ ơi, mẹ đi đi."
Cúp điện thoại, Chaeyoung ôm chân ngồi xuống ở trong góc. Giọng nói của mẹ nàng vẫn luôn dịu dàng thân thiết như xưa. Thật sự rất nhớ mẹ!
Hyuna thấy Chaeyoung đi lâu mà chưa về, sợ nàng xảy ra chuyện, vội vàng đi ra tìm. Ở trong góc thấy bóng dáng cô đơn của Chaeyoung, chợt Hyuna cảm giác đau lòng, nên cũng đi tới, cùng Chaeyoung sóng vai ngồi xuống, hỏi: "Gọi điện được về nhà chưa?"
"Gọi rồi, vừa mới gọi cho mẹ mình xong."
"Vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn..." Chaeyoung nghiêng đầu dựa vào bờ vai của Hyuna, "Hyuna, có lúc mình thường nghĩ, kỳ thật nuôi dưỡng một đứa nhỏ chính là nuôi dưỡng một cục nợ. Con cái ra đời chính là cục nợ cha mẹ phải trả, chí ít mình chính là cục nợ mà cha mẹ mình phải chịu đựng."
"Đừng suy nghĩ như thế." Hyuna thương tiếc vỗ về Chaeyoung, "Con cái giúp kéo dài sinh mệnh của cha mẹ. Sẽ có lúc chúng ta phải chết đi, chỉ cần con cái vẫn còn sống, chúng ta liền sẽ có cảm giác kỳ thật bản thân vẫn còn sống, bởi vì trong cơ thể con cái đang chảy dòng máu của chúng ta. Hiện tại, tụi mình chưa làm cha mẹ, nên vẫn còn chưa thấu hiểu được niềm vui sướng lẫn nỗi khổ tâm trong lòng cha mẹ. Tuy nhiên mỗi khi nhớ lại những chuyện tụi mình đã trải qua từ nhỏ đến lớn, nhất định cậu cũng có thể phát hiện từ khi cậu được sinh ra, đã đem lại biết bao nhiêu lạc thú cho gia đình cậu, đúng không? Chaeyoung, nghĩ thoáng một chút. Chờ đến khi nào mình có con, nhất định sẽ để con mình nhận cậu làm mẹ nuôi. Đến lúc đó, cậu theo mình cùng đi cảm nhận lạc thú khi trở thành mẹ, có được không?"
"Hyuna, có được người bạn như cậu, có lẽ là nhờ phúc phần đời trước mình đã tu luyện được."
"Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?"
"Tốt rồi."
"Vậy mau trở về làm việc thôi. Thời gian gấp lắm rồi, lần này không cho phép mắc sai lầm nữa đâu đấy."
"Được!"
Buổi tối, sau khi trở về nhà, chỉ ngồi nghỉ ngơi một chút, rồi Chaeyoung lại bận rộn đi chuẩn bị nấu cơm. Bữa cơm tối mới vừa nấu xong, liền nhận được điện thoại của Lisa, nói cho Chaeyoung biết tối nay cô phải ăn tối bên ngoài, không thể ăn chung với Chaeyoung. Nghe vậy, Chaeyoung chỉ dặn cô nhớ uống ít rượu để còn lái xe, sau đó ngồi vào bàn ăn, một mình hưởng thụ bữa tối cho hai người, trong lòng có chút cô quạnh.
Hôm nay, Lisa cùng Choi Siwon phải đứng ra chiêu đãi vị tổng biên tập của một tờ tạp chí nổi tiếng của Mỹ – Alvin. Năm nay Alvin 42 tuổi, đã trải qua hai lần ly hôn, cha của anh người Mỹ, mẹ anh là người Tây Ban Nha. Bình thường khi nhắc đến con lai, ai ai cũng đều nhất trí cho rằng con lai rất đẹp. Vì thế vẻ bề ngoài của Alvin cũng rất đẹp trai, ngoài ra khi thêm vào chức vị công việc khiến người khác phải ước ao này, càng khiến cho xung quanh Alvin luôn vờn quanh vô số mỹ nữ. Có lẽ do nhìn mỹ nữ phương Tây quá nhiều nên thẩm mỹ quan của anh có chút bội thực, vì lẽ đó lần này khi đến Hàn Quốc, anh càng cảm thấy có hứng thú với lần gặp gỡ với mỹ nữ phương Đông như Lisa đây.
Đương nhiên Lisa có thể nhìn ra nơi đáy mắt sâu xa của Alvin đang ẩn chứa ái mộ cùng tình ý với cô. Lisa cảm giác thời gian gần đây có vẻ như bản thân đang rơi trúng vào thời kỳ đào hoa hay sao đó, mà mới vừa đuổi đi một Yuna không được bao lâu, lại xuất hiện một người nước ngoài Alvin. Cuộc sống này đôi khi trình diễn những tình tiết khôi hài vô cùng. Lisa ngẫm lại, dù sao Alvin cũng chỉ đến Hàn Quốc công tác vài ngày, thêm mấy ngày nữa liền phải trở về nước, nên quyết định không quá để ý làm gì, chỉ một lòng suy nghĩ mau đem bữa cơm hình thức này ăn nhanh cho xong, để còn mau về nhà gặp Chaeyoung.
Cả một ngày trời không thấy, thật sự rất nhớ em.
Bảy giờ rưỡi, mới vừa đặt mông ngồi xuống chưa được bao lâu, Choi Siwon nhận được điện thoại từ vợ gọi tới, nói con trai ông chơi bóng rổ bị tai nạn trượt ngã làm gãy chân, hiện giờ mới vừa được đưa vào bệnh viện. Con trai bị gãy chân còn cao được nữa không? Một người đàn ông thành thục khổ cực đến khổ cực đi chỉ vì hai mục đích to lớn nhất. Thứ nhất là vì thực hiện giấc mộng thành công của chính mình, còn mục đích thứ hai không phải là để chăm sóc tốt cho vợ con mình đấy sao? Choi Siwon vội vàng nói rõ tình huống cấp bách lúc này của ông, căn dặn Lisa hãy ở lại chăm sóc thật tốt cho Alvin, sau đó nhanh chân chạy vội đến bệnh viện.
Phong cách đặt gia đình lên hàng đầu của Choi Siwon không thể nghi ngờ rất được Alvin tán thưởng. Mặc dù hôn nhân rất thất bại, nhưng anh luôn thật lòng yêu vợ của mình. Anh cũng có một đứa con gái nhỏ mới vừa được sáu tuổi, nên anh thông cảm cho tâm tư sốt ruột của người làm cha như Choi Siwon.
Choi Siwon mới vừa đi không được bao lâu, liền nghênh đón Nicky và vợ đến đây. Năm đó ba người cùng trình diễn một màn tình tay ba, rồi nhiều năm sau khi thời gian trôi qua, ba người lại gặp nhau, nói thật Lisa chỉ muốn bật cười. Nicky đến bàn của Lisa và Alvin chào hỏi, rồi đưa đôi mắt mang theo ý cười lộ liễu đánh giá Alvin. Anh nhỏ giọng hỏi Lisa: "Anh ta là bạn trai của em?"
Lisa không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhún vai.
Ánh mắt của Nicky liền cứng đờ, nói: "Anh còn tưởng bạn trai của em là người Hàn Quốc, không ngờ lại là một người nước ngoài."
"Ừm anh ấy có một cái tên Hàn Quốc." Có sẵn tài nguyên sử dụng nên không cần tách bạch mọi chuyện quá rõ ràng, dù sao Alvin đây nghe cũng không hiểu tiếng Hàn, nên Lisa càng sử dụng anh làm kẻ thế thân mà chẳng ngại ngùng gì.
Vợ của Nicky gặp được Lisa, trong đôi mắt xẹt qua từng tầng ghen ghét. Cô không nghĩ tới, đã bao năm qua nhưng Lisa vẫn giữ được vóc dáng hoàn mỹ, không giống như cô, từ lúc sinh con xong, vóc người liền bắt đầu hướng về tướng thùng phi để phát triển. Sau đó cô lại nhìn thấy ánh mắt si mê của Nicky dành cho Lisa rõ ràng đang muốn bùng cháy ngọn lửa tình năm xưa, nên sự ghen ghét trong lòng cô càng tăng thêm vài phần.
Cô cảm giác bản thân cũng không quá kém khi so với Lisa. Nói về công tác, thì công việc hiện nay của cô cũng rất danh giá; nói đến tướng mạo, thì dáng vẻ của cô cũng được hơn khối người. Nhưng vì cái gì vừa đứng trước mặt Lisa, cô liền cảm thấy bản thân bị hạ thấp kinh khủng? Vị nước ngoài tên Alvin kia nhất định cũng là bạn trai của Lisa đi? Cô căm giận nghĩ, Không ngờ ánh mắt tìm đàn ông của cô ta không hề tồi!
Cô quyết định bắt đầu từ ngày mai nhất định phải quyết tâm giảm béo, nhất định phải khôi phục bằng được vóc người hoàn mỹ hình chữ S trước khi sinh con, bằng không cô không thể nào nuốt trôi được cơn lửa giận này. Mặc dù cơn giận của cô không hiểu tại sao lại xuất hiện mạnh mẽ vậy, tuy nhiên nhiều người phụ nữ tầm thường một khi ghen tuông cũng sẽ tức giận lên như thế. Không thể nghi ngờ vợ của Nicky lại có kiểu ghen tài ba thế này, đúng thật là một kiểu ghen VIP cực phẩm.
Alvin rất hứng thú nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt Nicky và vợ anh. Chờ hai người đi xa, Alvin mới trêu ghẹo nói: "Quý ông Jung tựa như có ý với cô."
Lisa cũng đi theo trêu ghẹo: "Còn phu nhân Jung tựa như cũng có ý với anh."
"Ha ha, cô thật biết nói đùa."
"Ha ha, anh cũng thật biết nói đùa."
Đang nói chuyện, không ngờ Dong Gun cũng cùng sếp của anh bước vào nhà hàng. Lúc này, Lisa thật sự bật cười. Cô không ngờ đêm nay đi xã giao với Alvin, lại ngẫu nhiên gặp được cả mối tình đầu lẫn mối tình thứ hai ở đây. Lisa xấu xa nghĩ, Người kế tiếp xuất hiện có khi nào là Chaeng?
Dong Gun nhìn thấy Lisa, khá kinh ngạc. Thời gian gần đây, anh phát hiện Lisa đã thật sự không còn chút tình cảm gì với anh, nên không thể làm gì khác hơn là nhịn đau bỏ đi tâm tư yêu mến dành cho Lisa. Thế nhưng dù hết hy vọng đến đâu đi nữa, cảm tình đã có dù sao vẫn luôn tồn tại. Lần này nhìn thấy Lisa cùng một người nước ngoài thoải mái chuyện trò và tao nhã ăn uống trong một nhà hàng sang trọng, trong dạ dày của Dong Gun chợt rót đầy giấm. Trước tiên anh vội vàng đi đến chào hỏi Lisa, thấy anh, Lisa dùng tiếng mẹ đẻ giới thiệu Alvin với Dong Gun: "Đây là Alvin, tổng biên tập tạp chí."
Dong Gun há hốc mồm, phun ra nuốt vào mấy lần mới khó khăn hỏi: "Em và anh ta... hai người là..."
Dong Gun muốn hỏi 'Hai người đang yêu nhau sao?' Thế nhưng Lisa không cho anh cơ hội nói hết lời trong lòng, cô mỉm cười một cách khó hiểu, chầm chậm nói từng chữ vô cùng rõ ràng: "Như anh suy nghĩ, đúng rồi đấy."
Alvin lịch sự đưa tay, dùng tiếng Hàn sứt sẹo nói một câu với Dong Gun: "Chào anh."
Dong Gun cũng đưa tay bắt lấy, lại đơn giản khách sáo nói chuyện thêm đôi câu, liền phẫn nộ đi cùng sếp ngồi vào dãy bàn đối diện với chỗ Lisa đang ngồi.
Dong Gun thừa nhận, hiện tại trong dạ dày anh đã co bóp đưa giấm chua lên khắp toàn thân. Lisa cũng đã nói 'Như anh suy nghĩ', rồi nhìn cái người tên Alvin có vẻ bề ngoài phong độ cùng cử chỉ lịch thiệp như thế kia, hiển nhiên đã ăn đứt điểm ngoại hình của anh. Sau đó, Lee Dong Gun lại cảm thấy khinh bỉ Alvin. Lisa đã nói có người dám ăn cà rốt sống ba tháng để lấy lòng em ấy, chuyện nhảm nhí thế này không phải là chuyện người anh em Cha Eun Woo kia làm được, mà tám phần mười chính là cái tên quỷ nước ngoài này làm ra đấy nhỉ? Mình biết ngay cái vụ cố gắng ăn cà rốt sống thiếu đạo đức không thể do người Trung Quốc làm ra được mà! Cái quỷ gì vậy trời! Đờ mờ quỷ thỏ quốc tế! Con mẹ nó người nước ngoài khốn kiếp!
Lisa cùng Alvin vui vẻ trò chuyện không bờ bến. Ngày hôm nay Lisa mặc một chiếc váy dài vô cùng tao nhã, còn Alvin mặc bộ vest tây cực kỳ lịch thiệp. Lisa dí dỏm, Alvin hài hước, hai người thường xuyên bật lên từng tràng tiếng cười thoải mái. Alvin thưởng thức sự nhanh nhẹn trong tư duy của Lisa, còn Lisa thưởng thức phong thái biết giữ chừng mực của Alvin. Hai người càng tán gẫu càng hiểu nhiều về nhau, phạm vi đề tài cũng ngày càng mở rộng, từ vấn đề trang điểm của phụ nữ đến cách ăn mặc của đàn ông, từ vẻ kiều diễm ở Ai Cập đến nữ vương của nước Anh, từ Sigmund Freud* đến các hooligan* bóng đá, từ chuyện công tác đang làm đến giấc mơ thuở nhỏ... Hai người nói chuyện từ trời nam cho tới biển bắc, đề tài không ngừng được xoay tròn, đại não của Lisa cũng không ngừng được xoay tròn. Dù sao từ lúc «The Art of War»* đánh vào thị trường quốc tế, người nước ngoài càng ngày càng cẩn thận khi nói chuyện và tiếp xúc với người Hàn Quốc. Cuộc nói chuyện này từ người ngoài nhìn vào như hai người đang ung dung tán gẫu, nhưng thật tế là đang lần mò lật lá bài tẩy của đối phương, nên Lisa không thể không đi cẩn thận ứng phó chu đáo.
(*Sigmund Freud: bác sĩ tâm lý người Áo và là cha đẻ của ngành phân tâm học.
*Hooligan: thuật ngữ tiếng Anh ám chỉ những người hay nhóm người thường xuyên có các hành động côn đồ và phá hoại xung quanh các trận thi đấu bóng đá.
*Nghệ thuật chiến tranh.)
Ánh mắt của Nicky Jung và Lee Dong Gun không khỏi thường xuyên đưa mắt liếc nhìn Lisa. Đương nhiên Lisa cảm nhận được hai người họ đang nhìn cô, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Alvin nói với Lisa: "Cô đang hấp dẫn đông đảo ánh mắt các quý ông đang ngồi ở đây."
Lisa nở nụ cười, tiếp tục xài chiêu đánh thái cực mười ngàn năm vẫn không đổi: "Anh cũng hấp dẫn đông đảo ánh mắt các quý cô đang ngồi ở đây."
Alvin nhìn như đùa giỡn, cười hỏi: "Cũng bao gồm cả cô sao?"
Đương nhiên không bao gồm tôi rồi. Anh là cái thá gì chứ? Lisa chỉ mím môi, nhìn vẻ mặt như rất chân thành, gật đầu: "Phong độ và cử chỉ của anh rất khó để phụ nữ không thấy ấn tượng. Nếu tôi không có người yêu, nhất định cũng sẽ bị anh hấp dẫn."
Alvin hiểu rõ, giơ lên ly cao cổ: "Tôi chúc cô cùng người yêu có thể ở bên nhau đến trọn đời."
Lisa vui vẻ, nâng ly rượu cụng một cái. Rượu vang đỏ chảy xuống yết hầu, kết làm bằng hữu trong công việc.
9 giờ 40 phút tối, rốt cuộc Lisa và Alvin cũng đã ăn no cùng tán gẫu mệt mỏi, quyết định đã đến lúc nên nói lời chào tạm biệt.
Cơn gió nhẹ từ phương Bắc tinh tế thổi tới, cây bạch dương nhỏ khe khẽ run rẩy hắt ánh đèn đường chợt sáng chợt tối. Đêm đông hôm nay không tính quá rét, nhưng cũng đủ lạnh.
Lisa kéo lại áo khoác cho sát người, bước nhanh tới bãi đậu xe. Từ rất xa, cô đã nhìn thấy một người đứng dựa lưng bên cạnh chiếc xe hơi của nàng. Người đó chính là Chaeyoung, đang quay người về phía đèn đường sáng sủa gần đó, cầm quyển sách dày say sưa xem ngon lành.
Ở đáy lòng có một cảm giác ấm áp chậm rãi bay lên. Lisa cẩn thận tránh phát ra tiếng động đi tới gần. Khi đứng đối diện Chaeyoung, Lisa có chút thất thần khi ngắm nhìn gương mặt nghiêm túc chăm chú của Chaeyoung.
Trên trang sách hiện lên một vệt tối, Chaeyoung ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lisa, mỉm cười ngọt ngào. Nàng gấp sách lại, đứng thẳng dậy, nói: "Đêm nay chị phải uống rượu, đúng không? Em không yên tâm để chị lái xe một mình, nên mới tới đây."
Lisa xoa bóp gương mặt đang lạnh như băng của Chaeyoung, oán giận nói: "Làm sao không vào trong xe chờ? Đứng bên ngoài không thấy lạnh à?"
"Em không có chìa khóa xe."
"Không biết gọi điện thoại cho chị, để chị ra đây đưa cho em?"
"Chị đang xã giao mà, em làm phiền thì đâu được. Nếu chị biết em đang ngồi trong xe chờ chị, nhất định không thể toàn tâm toàn ý nói chuyện ăn uống với người ta. Mà nói chứ trước khi ra đường, em đã trang bị mặc rất ấm rồi, nên không lạnh đâu."
"Em đó!" Lisa nhanh chóng mở cửa xe, "Mau vào đi."
"Em còn chưa đi thi giấy phép lái xe. Hôm nay chị có uống chút rượu rồi, nên đừng lái xe quá nhanh."
"Biết rồi."
Một đường không ai nói câu nào với ai, bên trong xe chỉ có hương thơm nhàn nhạt đang thoang thoảng lay động xung quanh. Lisa có uống rượu, nên Chaeyoung cũng không dám mở miệng nói chuyện với cô, đỡ phải làm cô phân tâm.
Về đến nhà, Chaeyoung giúp Lisa cầm túi xách và treo áo khoác lên móc, hỏi: "Mệt không? Em đi chuẩn bị nước nóng cho chị tắm nhé."
"Không vội." Lisa ôm Chaeyoung, để đầu lên hõm vai nàng, "Hôm nay thật mệt! Bận rộn đi xã giao không hết, bận rộn làm công việc không xong. Chaeng, chị từ chức nhé, để em đi làm nuôi chị, có được không?"
"Được. Chỉ sợ lúc đó chị ở nhà rảnh rỗi lại thấy buồn chán thôi. Hôm nay chị uống nhiều rượu lắm hả?"
"Chị với Alvin đã uống hết một chai rượu đấy."
"Alvin là ai?"
"Chính là người nước ngoài hôm nay vừa đi ăn cùng chị. Vẻ ngoài của anh ta rất tuấn tú đấy. Em mau ghen đi!"
"Được rồi. Em ghen."
"Em ghen thế này thật không thành ý gì hết."
"Cả ngày chị không phải đi theo anh chàng đẹp trai này ăn cơm, thì cũng là đi cùng cô nàng đẹp gái nọ ăn cơm. Nếu ngày nào em cũng ngu ngốc ghen, còn không phải tự khiến chính mình bị chua chết à?" Chaeyoung cưng chiều nhoẻn miệng cười, "Lili, em tin chị."
"Chị cũng tin em. Em là sinh mệnh của chị đó."
Chaeyoung nghiêng đầu hôn lên má Lisa: "Đi tắm cho thoải mái đi. Đợi lát nữa ngủ sớm một chút."
"Được rồi. Vậy hai ta tắm cùng nhau đi."
"Trước khi đến tìm chị, em đã tắm xong rồi. Đợi lát nữa em sẽ vào cùng chị nói chuyện."
"Ừm."
Trong phòng tắm, Lisa nằm dài trong bồn tắm lớn thoải mái chà xát người. Chaeyoung đổi xong váy ngủ, lấy cái ghế nhỏ, dựa người bên rìa của bồn tắm nói chuyện cùng Lisa.
Lisa kể Chaeyoung nghe cuộc gặp gỡ tình cờ với Nicky và Dong Gun hồi nãy. Nghe xong, Chaeyoung bật cười khanh khách, nói: "May cái người tên Alvin kia nghe không hiểu tiếng Hàn, bằng không đã làm lộ chuyện của chị rồi. Không ngờ chị cũng gan ghê, dám đi lừa gạt cả công dân quốc tế! Chị không thấy lương tâm bất an à?"
"Anh ta không hiểu tiếng Hàn, cũng không thường xuyên đến Hàn Quốc. Với lại có sẵn tài nguyên sử dụng nên không cần tách bạch mọi chuyện quá rõ ràng. Mà nói chứ, chị chưa từng chính miệng thừa nhận anh ta là bạn trai của chị, chỉ có Nicky và Dong Gun tự mình suy diễn ra thôi, vì thế cũng không thể trách chị." Lisa như thánh mẫu cầm cái đầu của Chaeyoung đánh qua lại như đang đập bóng chuyền, "Họ Park, sư phụ dạy cho một chiêu này. Muốn tiếp tục sinh sống thật tốt, chuyện vi phạm pháp luật không thể làm, nhưng chuyện vi phạm lương tâm lại có thể làm. Đã hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi. Ý kia của chị chính là, tự tay giết người không thể làm, nhưng mượn đao giết người lại có thể làm chứ gì!"
"Thật thông minh!" Lisa nghiêng người hôn lên môi Chaeyoung, "Nếu em muốn lăn lộn trong giới kinh doanh, chỉ cần rèn luyện thêm mấy năm, nhất định sẽ là mầm tốt."
"Thôi được rồi. Từ lúc đi cùng chị, em cứ có cảm giác bản thân ngày càng trở thành kẻ dối trá. Trước đây, nhìn chuyện bất bình sẽ thấy tức giận, chứ giờ thì tâm bình khí hòa đứng xem rồi đánh giá nhận xét nữa cơ. Nếu so với trước kia, em của bây giờ đã thay đổi không ít."
"Thay đổi là vĩnh hằng mà. Càng thay đổi càng tốt, đó là chuyện tốt. Trên cõi đời này, ngoại trừ đen và trắng, còn rất nhiều mảng màu xám, nên thích ứng hết mọi thứ, dù thế nào cũng phải đi thích ứng. Người nào không biết thay đổi, nhất định nhìn gì cũng thấy không hợp mắt, khi đó chỉ toàn tự mình làm bản thân phải ngột ngạt." Lisa xoa hai bàn chân lại với nhau, "Cuốn «Tư trị thông giám»* em đã xem được mấy lần?"
(*là một cuốn biên niên sử quan trọng, với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ. Tác giả chính của cuốn sử này là Tư Mã Quang.)
"Hai lần."
"Mới hai lần? Sau này nên đọc thêm vài lần nữa đi." Lisa giơ lên bàn tay ướt nhẹp, vuốt ve cánh tay của Chaeyoung, "Có người dùng thời gian cả đời chỉ để hoàn thành một quyển sách. Cũng có người dùng thời gian cả đời có thể hoàn thành được mười đến hai mươi đầu sách. Giá trị hơn kém ra sao, chỉ cần nhìn chút liền sáng tỏ. Những quyển sách trong thư phòng của chị đều là tác phẩm bất hủ do chính tay chị tuyển chọn tỉ mỉ. Có vài quyển sách cứ cách vài năm liền muốn xem lại một lần, như cuốn sách kia. Đừng tưởng rằng người xưa không bằng người bây giờ. Bọn họ có khi còn thông suốt và nhìn thấu nhiều chuyện hơn hẳn chúng ta. Những chuyện chúng ta đang trải qua thì người xưa đã từng trải qua, bản chất cũng giống nhau, chỉ có điều hình thức không giống nhau thôi. Những tác phẩm để lại của bọn họ đều là của cải chân thật đáng giá. Chúng ta đọc các tác phẩm ấy ở độ tuổi khác nhau sẽ có được những kết luận thu được từ trong sách khác nhau, xem càng nhiều lần sẽ càng thấu hiểu những tinh hoa bên trong. Đương nhiên, em không thể để bản thân phát triển chủ nghĩa giáo điều, mà phải biết linh hoạt vận dụng tùy hoàn cảnh, đã hiểu chưa?"
"Làm sao chị cứ cư xử giống mẹ em thế nhỉ? Một khi lên tinh thần giáo dục liền luôn miệng nói mãi không dứt! Được rồi mà, nghe lời chị. Khi nào em rảnh sẽ lấy cuốn đấy xem lại lần nữa." Chaeyoung cười hì hì, "Lili nè, ngày hôm nay em đã gọi điện về cho mẹ. Mẹ bảo em dịp Tết năm nay trở về nhà đi đó."
"Thật sao?" Lisa dựa trên nguyên tắc đồng bọn cùng một tổ chức thể hiện vẻ đồng tình ở mức độ cao cảm thán, "Quá tốt rồi. Chìa khóa treo ở lông mày* đã phát huy tác dụng, rốt cuộc mẹ em đã mở mắt rồi."
(*mở rộng tầm mắt.)
"Mẹ chồng chị vẫn luôn mở to mắt, có biết không?"
Lisa so đo tính toán: "Mẹ chồng? Nên là mẹ vợ mới đúng chứ nhỉ?"
Chaeyoung qua loa cho xong: "Mẹ chồng hay mẹ vợ thì cứ tùy chị muốn gọi thế nào thì gọi. Dù sao em cũng không đi so đo chuyện này với chị đâu. À mà em còn nói với mẹ, hiện giờ đang quen với chị."
"Mẹ có nói gì không?"
"Không nói gì hết. Nhất định mẹ đã bị em dằn vặt mệt mỏi đến chết lặng rồi, thậm chí ngay cả một câu trách móc cũng không thốt nổi nên lời. Thật sự là dây lạt đã chẻ mỏng không thể chịu nổi lực kéo, người đã lớn tuổi không thể chịu được bất ngờ."
"Ừm, đúng là mọi người khi gặp phải chuyện bất ngờ thường sẽ không biết giải quyết ra sao." Lisa đột nhiên phấn chấn lên, "Dịp Tết năm nay, chị sẽ cùng em về quê ăn Tết."
"Gì? Bộ chị không tính về nhà ăn Tết cùng gia đình chị sao? Cha mẹ chị có đồng ý chuyện này không?"
"Không sao đâu. Dù sao năm nào cha mẹ chị cũng đi du lịch ở nước ngoài. Với lại có anh trai chị rồi, nên tình cờ một năm chị không đón Tết cùng gia đình cũng không có gì."
"Được rồi." Chaeyoung luôn mãi suy tư, rốt cuộc quyết định nói ra kết luận khá bi quan trong lòng, "Lỡ như cha em lại phản đối, rồi lớn tiếng phát hỏa với em. Chị nhìn thấy cảnh đó cũng đừng sợ nha."
"Có chị ở đó, cha em phát không được hỏa đâu."
"Sao khẳng định hay vậy?"
"Em đã nói tính cách của em giống y như cha em." Lisa dương dương tự đắc, "Đối với tính cách của em, chị đã tiến hành một hồi nghiêm túc phê phán và thẩm tra tổng quát, nên cuối cùng có thể suy đoán được một chút tính cách của cha em. Em là người chết vì sĩ diện, nên nhất định cha em cũng là người chết vì sĩ diện. Nếu ở đó có mặt người ngoài như chị đây, vì bảo vệ mặt mũi, nhất định cha em sẽ không dám làm gì em đâu."
"Cái gì người ngoài chứ? Chị là của em! Là người nhà của em, không phải người ngoài! Cha em cũng chính là cha chị đó, nên không được bất kính với cha đâu nha!" Chaeyoung bất mãn nhéo yêu cái mũi của Lisa, ý cười trêu chọc vung lên một loạt động tác vương bát quyền đánh lên người Lisa.
Lisa vui sướng rạo rực, vẩy một đám bong bóng, đưa một cái tát chạm lên mặt Chaeyoung. Bé gái à, vương bát quyền đã thông dụng trên thế giới, nên không thèm mang phiên dịch nữa chứ gì? Bộ bé gái cho rằng chị đây dễ trêu chọc lắm sao?
Vừa nghĩ tới sắp phải đi bái kiến hai vị cha mẹ vợ, tế bào to nhỏ khắp toàn thân Lisa đều ngập tràn tinh thần đấu trí mạnh mẽ vô bờ bến. Cô liếc nhìn Chaeyoung, hừng hực khí thế cảm thán. Chúa trời ơi, thần linh ơi, Phật tổ thân ái của tôi ơi! Bạch Cốt Tinh muốn nói tiếng người, thời điểm yêu tinh dùng ngôn ngữ mê hoặc chúng sinh rốt cuộc đã đến gần rồi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro