Chương 134



Vào đêm, vài đám mây lững thững trôi như khói trắng bốc lên từ tách trà, khoác lên không gian rộng lớn lạnh lẽo xung quanh một vẻ yên tĩnh trong vắt.

Mọi căn nhà đều bật đèn sáng hắt qua khung cửa sổ, còn phía bên trong song cửa dập dờn tiếng nói cười của người trong nhà.

Chaeyoung lười biếng tựa người trên ghế sofa uống nước chanh, nghe Lisa giỏi tài ăn nói chọc cười cha mẹ, ý cười nồng đậm treo bên khóe môi, không thể dập tắt.

Mười một giờ rưỡi, mọi người nên nghỉ ngơi. Mẹ Chaeyoung ôm ra hai tấm chăn đã được sưởi nắng suốt trưa, để vào trong phòng ngủ Chaeyoung.

Chaeyoung nhào lên giường, ngửi mùi vị ánh nắng trong chăn, từng trận thư thái.

Lisa đánh giá ổ nhỏ này của Chaeyoung, giữ nụ cười trên môi. Trong phòng ngủ của Chaeyoung treo đầy các bức tranh do nàng đã vẽ từ nhỏ đến lớn, để đầy sách được nàng đọc từ nhỏ đến lớn, cũng trưng bày đầy những món đồ chơi của nàng từ nhỏ đến lớn. Phòng ngủ nho nhỏ chứa đầy những kỉ niệm. Tuy chứa rất nhiều thứ nhưng đều được xếp đâu ra đấy, cực kỳ ngăn nắp và sạch sẽ, xem ra mẹ Chaeyoung đã thường xuyên vào căn phòng này tự tay lau quét dọn dẹp mới được thế này.

Chaeyoung trải chăn ra giường, hỏi: "Đêm nay chúng ta đắp chung một chăn, hay là mỗi người đắp một chăn?"

"Em muốn để cha em lại bắt quả tang thêm lần nữa?" Lisa đá rơi cuộn chăn kia, để nó tự lăn lên giường, "Đương nhiên mỗi người đắp một chăn. Em đắp chăn của em, chị đắp chăn của chị."

"Ôi chao, xem ra mấy ngày này phải nghiêm túc một chút rồi." Chaeyoung cởi quần áo sạch sành sanh, giống như cá chạch chui vào trong chăn nằm thoải mái.

"Làm gì em lại cởi đồ ra hết vậy hả?" Lisa xốc chăn khỏi người Chaeyoung, ném đồ ngủ lên người nàng, "Em tưởng chỗ này là nhà riêng của chị em mình ư? Mau đem đồ mặc vào đàng hoàng coi!"

"Ôi chao, đều tại em đã quen ngủ nude rồi..."

"Bộ em cho rằng chị quen mặc quần áo ngủ?"

"Được rồi, được rồi. Em mặc vào ngay đây." Chaeyoung lấy đồ ngủ tròng vào người, lại hỏi Lisa, "Cha mẹ em rất tốt ha?"

Lisa đáp qua loa lấy lệ: "Ừm, rất tốt."

Chaeyoung được một tấc lấn một thước, hỏi: "So với cha mẹ chị, bên nào tốt hơn?"

Lisa kéo chăn che kín đầu: "Ngủ!"

"Nói chuyện một chút thôi mà. Cha mẹ em với cha mẹ chị, ai tốt hơn ai?"

"Em nói cho chị biết, là gà sinh trứng trước hay trứng nở ra gà trước. Lúc đó, chị sẽ nói bên nào tốt hơn!"

"Thật chẳng lãng mạn gì hết!"

"Bộ em cho rằng người nào cũng giống như em? Không có chuyện gì làm là lại lôi chuyện cha mẹ ra tìm lãng mạn?"

"Nói gì vậy trời!" Chaeyoung nhổm người tắt đèn, nói: "Ngủ thôi!"

"Nói ngủ ngon!"

"Ngủ ngon."

Tắt đèn được mười phút, vì Chaeyoung vẫn chưa buồn ngủ nên muốn chọc ghẹo Lisa. Nàng làm như gấu trúc lăn đến bên người Lisa rồi dụi người vào: "Lili ơi Lili à, em muốn được chị ôm ngủ."

"Ngủ rồi!" Lisa từ từ nhích người ra đằng sau, cố gắng muốn tạo thêm khoảng cách với Chaeyoung.

"Ngủ rồi mà còn có thể nói chuyện?" Chaeyoung tiếp tục lăn người về phía Lisa.

"Nói mớ đó!" Lisa tiếp tục nhích người ra sau.

"Ôm một cái thôi mà, chỉ ôm chút thôi!" Chaeyoung kiên trì, vẫn tiếp tục lăn người về phía Lisa.

"Không ôm!" Lisa cũng rất kiên trì, vẫn tiếp tục nhích người ra đằng sau, thế nhưng giường của Chaeyoung không lớn, Lisa không để ý đến chuyện này, vì thế lần nhích này của Lisa đã khiến cô lập tức lăn khỏi giường.

Cả đời này của Lisa xưa nay toàn đạp người khác lăn xuống giường, chứ đời nào từng bị người khác dồn ép rơi khỏi giường?

Chaeyoung thấy thế liền bật tiếng cười to, nhưng lại sợ cha mẹ nghe được động tĩnh, nên vội vàng dùng tay gắt gao che miệng lại. Nàng hắng giọng hít chút không khí, mới nói: "Lili, phượng hoàng rơi xuống đất lại không thể nào bằng gà. Chị theo em đi thôi!"

Lisa cực kỳ bực bội, liền bắt lấy má Chaeyoung nhéo mạnh: "Đừng tưởng rằng đến nhà em là địa bàn của em, để rồi chị không dám bắt nạt. Ngày hôm nay, vì ứng phó với cha mẹ em, mà chị đã lãng phí biết bao nhiêu tế bào não, biết không hả? Đã thế mà em còn không biết thương hoa tiếc ngọc. Nếu không thành thật ngủ đi, chị đánh em cái mặt nở đầy hoa liền đó."

"Dạ ngủ, đi ngủ thôi. Lần này thật sự đi ngủ." Chaeyoung liếm môi Lisa, "Em không chọc phá chị nữa. Nhanh ngủ đi thôi, để còn bồi dưỡng đủ tinh thần cho ngày mai tiếp tục lãng phí tế bào não."

Lisa triệt để không thể nói gì.

Ngày hai mươi chín Tết, thời tiết dưới 5°C, ánh mặt trời lạnh lẽo, nhưng không khí Tết nhộn nhịp xung quanh lại mang đến độ ấm.

Chaeyoung và Lisa dẫn cha mẹ Chaeyoung đi tới trung tâm mua sắm, ở nơi đó mua hai bộ quần áo cho mỗi người. Cha mẹ Chaeyoung sống đơn giản đã quen, cực ít đến trung tâm cao cấp mua sắm. Hôm nay được con gái dẫn đến đây, thật cũng không định mua sắm gì. Tuy nhiên khi thấy bộ dạng nhiệt tình mua quần áo của Chaeyoung, cha mẹ nàng cảm thấy có chút không chịu được. Rõ ràng đã nuôi dạy nàng trở thành đứa con gái ngoan biết sống tiết kiệm, làm sao trong chớp mắt liền biến thành tiểu thiếu gia giàu nứt đố đổ vách có cách sống tiêu xài hoang phí?

Bà nhìn chằm chằm Chaeyoung nhiệt tình quẹt thẻ, mỗi lần nàng quẹt là lòng bà liền run lên một cái, vội nói: "Dù con kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng không thể có cách tiêu xài thế này. Nếu như con thật có nhiều tiền nhàn rỗi, thì mau đi quyên góp cho dân chạy nạn châu Phi đi! Như vậy sẽ tốt hơn."

Chaeyoung cười híp mắt: "Mẹ, bình thường con sống rất tiết kiệm. Vì giờ là Tết, nên mẹ cứ để con biểu hiện chút hiếu tâm đi mà."

Cha nàng thỏa hiệp nói: "Chỉ lần này thôi đó, sau này không thể xài tiền bậy bạ."

"Biết rồi ạ."

Lisa khẽ mỉm cười. Xem ra cha mẹ Chaeyoung đã tiến hành giáo dục nàng ngay từ khi còn nhỏ. Nếu các bậc cha mẹ Hàn Quốc đều dạy dỗ con cái thành công theo kiểu này, thì Hàn Quốc làm sao lại không trở thành nước mạnh dân giàu được đây?

Tối ba mươi Tết, Lisa và Chaeyoung giúp đỡ cha mẹ Chaeyoung nấu cơm tất niên. Thời gian sáu năm, hơn hai ngàn ngày lẫn đêm, rốt cuộc người một nhà có thể sum vầy, cùng trải qua khoảnh khắc đầu năm an lành.

"Mẹ ơi, năm nay làm sao không đến nhà ông bà bên kia ăn cơm tất niên ạ?"

"Con có còn nhớ thầy Lee đã từng dạy con vẽ cái này cái kia khi còn nhỏ không?" Mẹ nàng gắp một miếng cá để vào chén Chaeyoung, "Mấy năm trước, thầy Lee mất, con cái thầy ở nước ngoài không muốn trở về, nên bảo lãnh vợ thầy ra nước ngoài sống để tiện phụng dưỡng. Ai ngờ bà ấy ở nước ngoài được một thời gian, không thể thích ứng được cuộc sống bên đó, nên một mình hơn 70 tuổi tự trở về đây. Sau khi về nước, bà ấy vào viện dưỡng lão sống. Từ đó ông của con năm nào cũng dắt theo bà con vào viện dưỡng lão thăm những người bạn già của ông bà, vì thế từ đó một nhà chúng ta không cách nào ăn cơm tất niên với ông bà con nữa. Thôi, chờ sáng mai lại đến nhà ông bà chúc Tết là được rồi."

"Dạ."

Cha Chaeyoung nói: "Ông bà con đã lâu chưa được gặp con đến nhà thăm, nên ngày mai qua đó phải ngoan nói chuyện với ông bà đấy."

"Vâng."

Đúng 12 giờ đêm, Chaeyoung gọi điện thoại cho Jisoo, nói: "Soo, năm mới vui vẻ."

Jisoo nhìn cha mẹ nàng đang tất bật nấu sủi cảo dưới bếp, cười nói: "Chaeng, năm mới vui vẻ."

"Jennie đã gọi điện thoại cho cậu chưa?"

"Vẫn đang nhắn tin không ngừng đây. Nghe nói Lisa cùng cậu về quê hả?"

"Đúng rồi. Giờ này chị ấy đang phụ mẹ mình làm sủi cảo."

Tuyết rơi xuống, hoa tuyết theo gió múa lên. Jisoo mở cửa ra, đưa tay đón lấy hoa tuyết trắng xóa, lẳng lặng cảm thụ sự lành lạnh của nó đang từ từ tan ra thành giọt nước ấm áp trong lòng bàn tay: "Chaeng, Lisa dũng cảm hơn mình nhiều, phải biết quý trọng."

"Jennie chịu tội hơn mình nhiều, cậu cũng phải biết quý trọng người ta."

Jisoo bật tiếng cười khanh khách.

Con người hơn nhau chỗ biết đủ. Nên biết quý trọng đi, quý trọng người yêu lẫn nhau, quý trọng tình nghĩa đã có của cậu và mình.

Mùng một Tết, Chaeyoung dẫn Lisa đến nhà ông bà. Ông bà Chaeyoung đều đã qua tuổi bảy mươi, nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh. Hai vị cao tuổi nhìn thấy cháu gái đã lâu không gặp, liền cực kỳ hạnh phúc. Hai ông bà chỉ có mình cha Chaeyoung là con trai, mà cha Chaeyoung lại chỉ có mình nàng là con gái. Người già thường yêu thương con cháu của mình, nên khi Chaeyoung rời quê hương sống xa nhà đã lâu không về, thì ông bà nhớ nhung nàng nhiều bao nhiêu có thể tưởng tượng được.

Ông bà Chaeyoung đang sống trong một căn hộ chung cư cũ trong thị trấn. Tòa chung cư này đã được xây dựng từ rất lâu nên tường gạch hiện lên mùi xưa cũ, trên mặt tường chằng chịt những dấu vết loang lổ. Sau khi Lisa vào nhà, liền đưa mắt ngắm nhìn hoàn cảnh chung quanh. Đây là căn hộ không lớn, chỉ có hai phòng bên trong, hầu như không có bất kỳ gì để trang trí. Thứ hiện đại nhất trong nhà chỉ có một cái tivi nhỏ đang đặt trên bàn giữa phòng khách, và thứ ấn tượng nhất chính là giá sách chen chúc đầy những cuốn sách chiếm trọn hai vách tường, ngoài ra trên ban công còn đang đặt vài lồng chim với các chú chim đang vui vẻ nhún nhẩy hót líu lo.

Có không ít người đến nhà nói lời chúc Tết với ông bà. Chaeyoung canh lúc không ai để ý, trộm nói với Lisa: "Lúc trước ông em là hiệu trưởng trường cấp Ba, yêu thích vẽ tranh thủy mặc với luyện viết chữ thư pháp. Còn bà em trước đây làm việc trong Bộ Giáo dục. Sau khi về hưu, hai ông bà sống ở đây, sáng đi tập thái cực quyền, trưa về đọc sách báo, chăm sóc hoa, nuôi chim chóc, rồi cứ thế hết một ngày. Cuộc sống của ông bà nhẹ nhàng bình dị ha?" 

Lisa mỉm cười gật đầu. Người trong dòng họ đều làm trong ngành giáo dục, nếu nói Chaeyoung sinh ra trong gia đình trí thức ăn sâu trong máu, quả thật không chút nào sai.

Ngày hôm đó, Chaeyoung không đi đâu cả, chỉ cùng cha mẹ và Lisa ngoan ngoãn ở nhà nói chuyện cùng ông bà hưởng thụ ngày đầu năm mới. Ông Chaeyoung dẫn nàng đi xuống lầu thả pháo, Chaeyoung cứ như cô bé con nằm nhoài trên lưng ông, bịt hai lỗ tai la to vui vẻ. Còn khi bà Chaeyoung tự tay bao sủi cảo, Chaeyoung tinh nghịch cầm bột mì quẹt lên chóp mũi của bà, cha mẹ Chaeyoung thấy vậy lên tiếng trách cứ, rồi bật cười. Ba đời thế hệ cùng ở bên nhau đầy hạnh phúc vui vẻ. Lisa nhìn cảm động.

Gia đình thế này, dù không phải nhà đại phú đại quý, nhưng lại để cho bao người không ngừng hâm mộ đây?

Ngày mùng hai Tết, Chaeyoung dẫn Lisa đi loanh quanh thăm thú quê hương của nàng. Mấy năm nay Chaeyoung không trở về, nên cũng rất bất ngờ khi thấy quê nhà hiện tại đã thay đổi rất nhiều. Có cha mẹ Chaeyoung làm người dẫn đường, trong vòng một ngày Lisa được ghé thăm đến ba cảnh đẹp trong vùng.

Kiến thức hiểu biết của Lisa rất sâu, lại thường xuyên đọc nhiều sách báo, nên mỗi khi đến chỗ nào, Lisa đều có thể mạch lạc trôi chảy thảo luận cùng cha mẹ Chaeyoung, hoặc kể chút sự tích xưa mà cô biết, hoặc giao lưu quan điểm của bản thân, làm cha mẹ Chaeyoung không khỏi cảm thán. Quân lính cầm súng luôn cần người vạch sách lược chỉ huy đánh giặc. Vẫn đúng là người có bụng học thức luôn rất tốt.

Đang lúc hoàng hôn, mặt trời chiều ngã về phía Tây. Mọi người đứng bên bờ sông, nhìn cảnh sắc mùa đông trong buổi chiều tà trên mặt nước sông, từng người đều theo đuổi suy nghĩ tâm sự của chính mình, không ai bảo ai giữ sự trầm mặc.

Một lúc lâu, cha Chaeyoung đánh vỡ sự trần mặc, lời nói mang hàm ý sâu xa: "Con sông này vừa là con sông lớn của đất nước, vừa mang giá trị văn hóa của nước nhà. Nếu kể đến thơ ca viết về sông này, quả thật đếm không xuể. Tuổi của con người cũng như nước dòng sông, tuôn trào một lần rồi không còn trở lại được nữa. Lisa, cháu vẫn còn trẻ, có vài con đường, chỉ khi nào thấy rõ thì hẵng nên đi, chứ không cần mù quáng đâm đầu vào những chỗ khó rồi để lãng phí tuổi thanh xuân. Như thế thì phí lắm."

"Chú ơi, năm nay cháu đã 31 tuổi rồi ạ." Ý của Lisa chính là, Tuổi của cháu đã không còn nhỏ, nên cháu hiểu rất rõ bản thân nên đi con đường nào. Ba vợ, ngài cứ an tâm giao Chaeyoung đi theo cháu xông xáo giang hồ đi thôi!

Cha Chaeyoung thoải mái bật cười: "Chú lớn tuổi rồi, nên đã quen xem mấy đứa trẻ tuổi tụi cháu là con nhỏ trong nhà để đối xử."

Lisa cười không nói gì nữa. Cô hiểu rất rõ, người thông minh như ông nhất định đã nhận ra mối quan hệ giữa cô và Chaeyoung. Ông đã chấp nhận buông tay không ép Chaeyoung theo ý mình, nên sau khi bất đắc dĩ chỉ còn có thể ngầm nhắc nhở Lisa không nên chọn lầm người đi nhầm đường. Người có tấm lòng thế này, có mấy người cha có thể làm được?

Mẹ Chaeyoung bước về phía trước, cùng chồng sóng vai đứng chung một chỗ: "Cuộc sống mà, nói phức tạp liền phức tạp, nói đơn giản liền đơn giản. Chaeyoung, con vẫn còn trẻ, nhưng con phải biết. Con người sống trên đời này, trở nên phức tạp rất dễ dàng, nhưng trở nên đơn giản lại rất khó."

"Dạ." Chaeyoung hoạt bát nở nụ cười, "Mẹ, con sẽ sống thật tốt. Mẹ không cần lo lắng quá đâu."

"Làm sao có khả năng không lo lắng?" Cha Chaeyoung chợt nghiêm mặt, "Mẹ con ngoại trừ lo lắng cho con, lo lắng cho cha, lo lắng cho ngôi nhà này, thì còn có thể lo lắng cho ai?"

"Đúng vậy đấy." Mẹ Chaeyoung chỉnh nón trên đầu nàng lại cho ngay ngắn, cười giỡn nói, "Người làm mẹ này muốn không lo lắng cũng không được. Thật sự chứ, nếu không muốn khổ thì đừng làm mẹ. Mà đã làm mẹ chịu khổ rồi thì thôi đi, còn một mực để mẹ trở thành mẹ của con. Chao ôi, ông trời thật không biết nhìn gì cả."

Đôi mắt to của Chaeyoung lấp lánh tỏa sáng, lóe lên sự tinh nghịch cũng rất ngây thơ, hỏi: "Bộ làm mẹ của con rất chịu thiệt sao ạ?"

Cha Chaeyoung nhanh chóng trả lời: "Đâu chỉ rất chịu thiệt, còn rất xui xẻo đây."

Lisa không nhịn được bật cười, cha mẹ Chaeyoung cũng đi theo nở nụ cười vui vẻ.

Chaeyoung lè lưỡi, lôi kéo tay mẹ nàng, kiếm cục đá nhỏ, vẩy hướng về mặt sông quăng đi. Hòn đá liên tiếp nhảy lên được ba lần, sau đó rơi vào bên trong dòng nước sông như lòng mẹ ấm áp.

Rốt cuộc Lisa đã cảm nhận được tại sao Chaeyoung mỗi lần nhắc đến cha mẹ, khắp toàn thân đều lộ ra một vẻ kiêu ngạo. Có cha mẹ như thế này, làm con cái sao không thấy kiêu ngạo?

Trên đời này, chuyện thống khổ nhất không phải là đấu tranh, mà chính là không muốn đấu tranh nhưng không thể không đi tranh đấu.

Lisa nở nụ cười, trong đôi mắt cười phản chiếu bóng lưng của Chaeyoung. Cô biết Chaeyoung đã đấu tranh sáu năm, kiên quyết phản kháng trong sáu năm, dùng thời gian sáu năm, rốt cuộc đã vuốt phẳng khúc mắc của cha mẹ. Chaeyoung đã dùng hành động của chính mình đi nghiệm chứng cho câu nói luôn đúng ở mọi tác phẩm kinh điển ở mọi lúc mọi nơi - Không ai có thể bỗng dưng mà thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro