Chương 19






Quả thật nhân phẩm của Lisa không tệ, cô vẫn đối xử với Jisoo trong công việc giống như trước đây. Thật ra lúc đầu, khi Jisoo biết việc riêng tư của mình đã bị bại lộ trước Lisa thì có chút không được tự nhiên, sau này từ chỗ của Hyuna biết được Chaeyoung và Lisa thực chất chẳng có gì, lại thấy Lisa cư xử với cô không khác trước, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Kim Jisoo và Hong Suzu vẫn đang nhàn nhạt ở chung với nhau. Trước đây, khi Jisoo và Chaeyoung yêu nhau, chỉ mới không được gặp ba ngày đã nhớ nhung mãi không thôi, thế nhưng hiện giờ khi đang cặp kè với Suzu, cô hoàn toàn không có cảm giác đó, cho dù không gặp cả tuần lễ, nàng cũng không hề có một cảm giác nào được gọi là nhung nhớ hay nghĩ đến Suzu. Jisoo tự giễu, Có phải do mình già rồi không? Làm sao đối với mối tình này lại không cho mình một chút cảm xúc mãnh liệt? Nhưng sâu trong nội tâm, cô luôn tưởng niệm đến hình bóng của Chaeyoung, sự tưởng niệm này giống như đợt sóng biển, làn sóng sau mạnh mẽ hơn xô đẩy lên làn sóng trước làm Jisoo bứt rứt không yên. Có vài lần Jisoo muốn đi tìm Chaeyoung, nhưng hiện giờ cô lại rất bận, công việc cứ quấn chặt lấy chân không để cô có chút thời gian rảnh, hơn nữa cô lại đang quen người khác, nên càng không có dũng khí đi đối mặt với Chaeyoung. Cô lăn qua lộn lại suy nghĩ mấy lần, rốt cuộc đành phải thôi.

Lisa không thể làm gì Chaeyoung, qua mấy ngày ở chung này, cô đã hoàn toàn nắm rõ tính cách của Chaeyoung. Nếu bảo Lisa đánh giá về con người của Chaeyoung, cô sẽ nói ngay Chaeyoung chính là tảng đá trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng. Dù biết vậy nhưng cô cũng chẳng muốn buông tha Chaeyoung quá dễ dàng, vì thế đành nhẫn nhịn, một bên vừa nhẫn nhịn, một bên cố gắng tìm cơ hội để có thể đả kích chí mạng Chaeyoung một lần.

Cơ hội rốt cuộc cũng đến. Ngày hôm đó, sau khi Chaeyoung kể xong một câu chuyện họ hàng nhà gấu, lại bắt đầu đá sang chuyện tìm hiểu tình hình gia cảnh cha mẹ anh chị của Lisa. Cô bị Chaeyoung hỏi đến mức tức không thể nhịn được, liền vỗ bàn đứng dậy: "Cô làm trong cục cảnh sát hay là người trong đồn công an? Dù có đi điều tra hộ khẩu thì bọn họ cũng không đi tra hỏi quá mức chi tiết như cô đâu."

"Chỉ hỏi một chút thôi. Tức giận dễ làm nội thương lắm đấy, nên đừng nổi giận vậy mà."

"Được lắm, tôi sẽ không tức giận. Mà này, cô đã tra hỏi hết toàn bộ gia cảnh trong nhà tôi rồi, cũng đến phiên tôi tra hỏi cô chứ hả? Giờ cô muốn tôi hỏi một câu cô trả lời một câu, hay muốn tự nguyện nói hết đây?"

"Nhà tôi trong sạch giản đơn, có gì đâu mà cần hỏi."

"Lẽ nào cô tra hỏi nhà tôi suốt là vì nghĩ gia đình tôi hắc ám phức tạp?"

Chaeyoung lập tức ngậm miệng, thật không biết nên trả lời thế nào mới phải. Thật sự trong lòng Chaeyoung nghĩ, nếu gia đình của chị không hắc ám phức tạp thì thử hỏi nhà chị có tiền tài và địa vị như bây giờ sao? Có là quỷ cũng không tin! Nhưng những lời thế này chỉ có thể tự nói trong lòng chứ không thể thốt ra khỏi miệng.

Lisa thấy cách hỏi ngược lại cho hiệu quả không ngờ, nên tận dụng mọi thời cơ, tiếp tục truy hỏi: "Nói đi, gia cảnh nhà cô thế nào?"

Chaeyoung vừa nghĩ đến gia đình liền nhớ ngay đến cha mẹ, trong lòng chợt âm ỉ đau. Hơn nữa, mấy ngày trước nàng không cẩn thận để Lisa biết được mối quan hệ giữa nàng và Jisoo, rồi còn bị Lisa nắm lấy chuyện đó để uy hiếp, đã như thế bảo nàng nên trả lời câu hỏi của Lisa sao đây.

Lisa thấy Chaeyoung trầm mặc, trong lòng ít nhiều có thể đoán được một chút. Người bình thường nào có ai lại tránh né khi nhắc tới gia đình? Cô cẩn thận hỏi: "Có lẽ nào cha mẹ cô biết được chuyện cô yêu Kim Jisoo?"

Sắc mặt Chaeyoung bắt đầu tái xanh, vẫn giữ sự trầm mặc như trước.

Lần này, trong lòng Lisa đã tự có đáp án.

Ở xã hội thời kì mở cửa như hiện nay, nếu muốn biết tình hình gia cảnh cùng quá trình trưởng thành của một công dân bình thường là một chuyện vô cùng dễ dàng. Nếu Chaeyoung đã không muốn nói, vậy thì Lisa sẽ tự mình đi điều tra. Lisa chỉ nghĩ rất đơn giản, nếu cô đã cố ý hỏi thăm tra xét mọi thông tin trong nhà của tôi, thì để cho công bằng, tôi cũng nên thăm hỏi truy xét mọi chuyện trong nhà cô! Dù sao chỉ khi biết người biết ta, mới có thể biết rõ địch biết rõ mình, lúc đó mới trăm trận trăm thắng được!

Lisa nhớ Chaeyoung có một người bạn tên Nana. Có vẻ hai người đã ở bên nhau từ nhỏ và cùng lớn lên, nên Nana đúng là đối tượng điều tra tốt nhất. Nghĩ thế, Lisa hỏi Chaeyoung số điện thoại của Nana, để có thể thông qua những cuộc nói chuyện rồi quanh co lòng vòng tìm hiểu chuyện của Chaeyoung.

Lúc mới đầu, Chaeyoung thấy Lisa đột nhiên hỏi số điện thoại của Nana, nghĩ mãi không ra mục đích của cô là gì, không biết cô muốn làm gì? Đương nhiên Chaeyoung có số điện thoại của Nana, nhưng nàng thật sự chẳng muốn cho.

Lisa thấy dáng vẻ Chaeyoung đầy cảnh giác, liền xem thường liếc mắt Chaeyoung vài lần. Tôi đâu phải loại ăn no rửng mỡ chạy đi làm phần tử khủng bố? Thật không hiểu sao cô có thể phòng bị tôi như thế?

Lisa biết Chaeyoung là loại người chỉ thích mềm không thích cứng, đành kiềm nén sự bực bội, nhẹ giọng nói: "Bây giờ tôi đang cần một người giỏi tiếng Anh để phiên dịch giúp một số tài liệu quan trọng. Không phải người bạn kia của cô là tiến sĩ sao? Vậy coi như là một tinh anh trong ngành tiếng Anh rồi, nên đương nhiên trình độ không thể tệ được, mà tôi cũng lười đi tìm người khác, mới tính hỏi cô cho nhanh. Cô yên tâm đi, làm phiên dịch cho tôi thì tiền lương sẽ không thấp."

Chaeyoung vừa nghe được trả lương, đương nhiên nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, lúc này mới thoải mái đem số điện thoại đọc cho Lisa, rồi vui sướng đắc ý gọi điện cho Nana để đòi phần thưởng, bắt Nana phải mời nàng ăn một bữa cơm.

Điều này làm Lisa phải thêm vài lần liếc mắt xem thường.

Lisa lấy danh nghĩa công việc để mượn cớ tiếp xúc với Nana. Lần đầu tiên cô gặp Nana, có chút cảm giác buồn cười, bởi vì cô gái trước mặt quá đáng yêu, tướng mạo cùng cái tên của nàng rất tương xứng, đều cho cảm giác tròn trịa, thật sự là nhìn chỗ nào cũng thấy chỗ đó tròn. Lần đầu tiên Nana gặp Lisa, có chút khẩn trương, bởi vì nhìn Lisa rất giống Bạch Cốt Tinh, vóc dáng thế kia sao mà giống bà Hilary* khi đi tranh cử tổng thống thế không biết, mà đã vậy thì bảo nàng nên nói chuyện sao đây?

(*Hillary Clinton: chính trị gia người Mỹ, vợ của Tổng thống Bill Clinton và là người phụ nữ đầu tiên của nước Mỹ tranh cử chức vụ tổng thống.)

Sau một phen trò chuyện tiếp xúc lẫn nhau, Lisa cảm nhận được sự tài hoa của Nana, còn Nana cảm nhận được sự khôn khéo của Lisa, lúc này hai người mới thoải mái trò chuyện với nhau.

Từ sự cung cấp của Nana, Lisa đã biết đại khái gia cảnh và quá khứ của Chaeyoung. Nàng là con gái một, không có anh chị em nào, cha mẹ đều là giáo viên trong trường cấp ba, hoàn cảnh gia đình vô cùng hạnh phúc. 3 tuổi đi nhà trẻ, nhận được huy chương hoa hồng nhỏ. 7 tuổi vào học trong trường tiểu học trọng điểm của quận, tham gia thi mỹ thuật thiếu nhi. 12 tuổi đậu vào trường trung học trọng điểm thành phố, nhận được ba năm liền giấy khen học sinh giỏi. 18 tuổi thi đỗ Học viện Mỹ thuật – trường mỹ thuật tốt nhất Hàn Quốc, đã hai lần nhận được giải nhì trong cuộc thi mỹ thuật giữa các trường đại học. 22 tuổi tốt nghiệp đại học, con đường học vấn có thể nói vô cùng thuận buồm xuôi gió. Sau khi tốt nghiệp không về lại quê nhà mà được nhận vào một công ty quảng cáo nổi tiếng nào đó thực tập nửa năm. Rồi khi từ chức thì tự mình thành lập studio thiết kế nhỏ, mãi cho đến hiện tại cũng có thể xem như nàng là người có sự nghiệp thành công.

Biết được quá trình Chaeyoung trưởng thành, Lisa đã hiểu vì sao Chaeyoung lại có tính cách kiêu ngạo, vì đúng thật nàng có cơ sở để kiêu ngạo. Thế nhưng một người kiêu ngạo từ trong xương tủy như thế lại có thể nhẫn nhịn ngồi ăn cơm thừa của cô mỗi ngày? Chuyện này là vì sao đây?

Nghĩ đến chuyện khi nhắc đến cha mẹ thì Chaeyoung trầm mặc không nói, Lisa nhắm mắt sắp xếp lại suy nghĩ. Bốn năm rồi em ấy không về nhà, rõ ràng là đã làm lộn tung ở nhà rồi đây! Một cô gái nhỏ bé, cứ như vậy mà bốn năm trời một thân một mình sống lủi thủi trong một đô thị lạnh lùng chỉ toàn thép và xi măng bao quanh. Trong giai đoạn khó khăn không có cha mẹ bảo vệ an ủi, không có người nào khác giúp đỡ nương nhờ, toàn phải tự mình gắng gượng đấu tranh, thế mà người yêu nhất – mối tình đầu còn đưa ra lời chia tay. Có lẽ những vấp ngã và mặt tối của cuộc sống đều đã từng trải qua. Em ấy đã gánh bao nhiêu tội, ăn bao nhiêu khổ mới có thể chống đỡ đến hiện tại?

Đột nhiên Lisa muốn đối xử với Chaeyoung tốt hơn một chút, nhưng ý nghĩ này vừa mới chớm nở đã ngay lập tức bị nhấn chìm tận đáy khi cô nhớ đến những lời độc miệng của Chaeyoung vì chúng rất dễ dàng làm tổn thương người nghe không đền mạng! Lisa buồn bực nghĩ, Chaeyoung là gì của mình mà cần phải đối xử tốt hơn với cô ta? Nếu so sánh hoàn cảnh đáng thương thì có khối người còn đáng thương hơn cô ta rất nhiều. Nhìn cái bản mặt muốn đánh kia thì cô ta làm gì giống một người bị vùi dập? Mình có loại ý nghĩ này thật đúng là điên.

Sau ngày hôm đó, mỗi lần Chaeyoung truy đông hỏi tây, Lisa liền lấy chuyện cha mẹ Chaeyoung để tra hỏi lại nàng. Ăn mấy lần thua thiệt, rốt cuộc Chaeyoung cũng học được sự ngoan ngoãn, không dám tùy tiện hỏi Lisa vấn đề riêng tư, nhưng những câu chuyện kể họ hàng nhà gấu lại ngày càng thái quá. Thêm hoang đường chính là, mặc kệ đang kể câu chuyện gì, từ miệng của Chaeyoung đều chỉ thống nhất một mô típ, gấu lớn nào cũng là những súc sinh xấu xa, còn gấu con lại là những sinh linh cực kỳ vô tội.

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Lisa nghe riết mấy chuyện gấu lớn xấu xa từ ngày này qua ngày khác, tự dưng lại xuất hiện một phản xạ điều kiện. Đó là khi cô nhìn thấy gấu bông dùng làm gối ôm ở nhà cũng cảm thấy có chút khó chịu, vì thế càng không cần phải nói cô đối xử ra sao với đương sự Dong Gun có hình dáng tương tự như gấu kia.

Dawn khi rảnh rỗi thường hay chạy đi tán gẫu với các nhân viên trong M'Style, qua thời gian cũng biết không ít thông tin mật của Lisa. Ba người thường một bên đứng vẽ tranh tường, một bên nhỏ giọng nhiều chuyện bàn luận về Lisa, đầy sung sướng khoái chí.

Trong phòng họp, ba người vừa bận rộn làm việc, vừa thoải mái trêu đùa.

Dawn giống như đang hiến vật quý, hưng phấn quay sang hỏi Hyuna và Chaeyoung: "Hai cậu có biết Lisa tốt nghiệp từ trường nào không?"

Hyuna liền nói một chuỗi dự đoán: "Harvard? Yale? Viện công nghệ Massachusett?"

"Không cái nào đúng hết. Chị ấy chưa từng xuất ngoại du học đâu."

Hyuna lại đoán: "Thế Chung Ang? Sogang? Ewha? Hanyang ?"

"Cũng không đúng."

Chaeyoung nhíu mày nói: "Đừng nói với mình là Yonsei đó nhá."

"A, cậu đoán đúng rồi, thật sự là Yonsei." Dawn cười đến híp cả mắt, "Người hiểu rõ đối thủ nhất quả nhiên chính là người đang đối đầu!"

"Thôi đi. Hừ, chị ta đúng thật là xuất thân từ Yonsei nhỉ? Chẳng trách lúc nào chị ta cũng mang theo dáng vẻ như một lão giáo đức hạnh trăm năm."

Đúng lúc này Lisa đang trên đường đi ngang qua phòng họp, mơ hồ nghe thấy ba người Dawn giống như đang ríu ra ríu rít thảo luận chuyện của mình, nên không khỏi bước chậm lại, đứng tựa ở cạnh cửa cẩn thận dỏng tai nghe, lại nghe thấy Chaeyoung đánh giá cô như vậy nên Lisa không khỏi bốc hỏa đầy người. Cái gì mà ‘dáng vẻ như một lão giáo đức hạnh trăm năm’? Đây là loại so sánh gì?!

Chaeyoung nghĩ người có xuất thân Yonsei như Lisa thoạt nhìn rất có phong cách của quý tộc, nên mới chuyên môn bắt ép nàng phải đi ăn cà rốt sống và phần cơm thừa, trong người đã sớm sôi máu, lại nghe thấy đề tài Lisa nên nhăn mũi lại, cất giọng châm chọc: "Trong hết thảy các trường đại học tại Hàn Quốc, hiện giờ mình thấy đáng ghét nhất chính là cái trường Yonsei ấy. Bên trong trường ấy cũng có cả đống quy tắc ngầm không thua gì giới giải trí. Nhớ năm đó khi điền nguyện vọng đại học, mình còn tự hỏi tại sao Yonsei không giống như Chung Ang, cũng mở một một học viện đào tạo mỹ thuật đi, nếu Yonsei mở học viện mỹ thuật thì mình sẽ lập tức viết tên trường Yonsei vào nguyện vọng một ngay. Nhưng hiện giờ nếu để mình có cơ hội trở về thời điểm đó, mình tuyệt đối sẽ không lưu tâm đến Yonsei chút nào hết. Mình không hề thuộc loại ăn không được nho liền chê trái nho chua mới nói lời đó đâu. Mấy trường đại học trong nước ngày nay kỳ thật đều cùng một giuộc, bất kể là tốt nghiệp từ trường nổi tiếng hay bình thường, chỉ cần nhà có điều kiện thì dù có học trường tầm trung cũng có công việc tốt, còn trong nhà không điều kiện thì dù có tốt nghiệp từ Yonsei cũng phải ra đường bán thịt heo. Thử nhìn mấy ông ủy viên trung ương của nước ta đi, có mấy ông xuất thân từ trường đại học hàng hiệu hay có bằng cấp hạng nhất nào? Ôi chao! Yonsei có một tòa tháp thanh nhã, có một bờ hồ trong xanh, có một thư viện phong phú đủ chủng loại sách, như vậy xem ra có một tháp một hồ một viện, thật vừa vặn một tháp hồ viện* rối tinh rối mù, bồi dưỡng ra người nào người nấy đều có tham vọng leo cao nhưng chẳng biết năng lực tới đâu, mà khi leo lên được cái ghế đại biểu quốc hội thì toàn phát biểu những câu phải rùng mình. Coi bộ đúng thật là một nơi giáo dục người tài nòng cốt của toàn quốc đấy nhỉ?"

(*Ở đây Chaeyoung chơi chữ, mỗi chữ đều lấy một từ đồng âm nhưng khác cách viết và khác nghĩa để đá xoáy với hàm ý – đám bùn đất hồ đồ ngu dốt)

"Quả nhiên đối đầu xem đối đầu, mặc kệ nhìn gì cũng sẽ thấy chướng mắt. Nhớ năm đó Yonsei cũng là giấc mộng của mình, nhưng nói gì thì nói trường Kyung Hee của tụi mình đâu hề kém so với Yonsei."

"Cái này có vẻ không được đúng." Dawn phân tích, "Nếu hỏi người bình thường có biết Kyung Hee là trường nào không? Người ta rất có khả năng không biết, nhưng nếu hỏi đến tên trường Yonsei thì trong mười người có tận mười người rưỡi biết đó là trường gì."

Hyuna hỏi: "Cái người rưỡi kia từ nơi quỷ nào chui ra vậy?"

Chaeyoung cười to: "Thì từ trong bụng Dawn chui ra chứ đâu."

Dawn dương dương tự đắc nói: "Đàn ông có thể mang thai. Coi bộ tôi là kỳ tích trong giới y học rồi!"

"Ha ha."

Ba người trẻ tuổi đồng thanh bật tiếng cười to, cũng may lúc này trong phòng họp ngoại trừ bọn họ không còn ai khác, bằng không đã bị bảo vệ mời ra ngoài.

Chaeyoung còn chưa cười đã, quay đầu qua trái liền thấy gương mặt Lisa lù lù ngay cửa, làm nàng giật thót, tiếng cười lập tức dừng giữa chừng, nghẹn khí không thở được, liên tục ho khan.

Chaeyoung rất ai oán. Tại sao mỗi lần nàng nói xấu Lisa đều bị Lisa bắt ngay tại trận? Tại sao người bị hại luôn là nàng?

Lisa xanh mặt, hung hăng lườm Chaeyoung một cái thật sắc nhọn, lập tức xoay người bước về phía trước. Lúc này cô chẳng muốn để ý Chaeyoung, bởi vì Lisa rất sợ trong một lúc không giữ được bình tĩnh, cô sẽ ngay lập tức tung nắm đấm thẳng tới gương mặt đang nở nụ cười toe toét của Chaeyoung. Đang ở giữa tòa soạn không thể nào so với phòng làm việc riêng tư, nên dù gì cô cũng phải cố gắng duy trì hình tượng.

Những ngày vừa qua, ít nhiều gì Lisa cũng đã quen thuộc với sự bất kính của Chaeyoung đối với cô. Đây cũng là một trong những lý do vì sao Lisa không lập tức tính sổ với Chaeyoung.

Lisa nhẫn nhịn, nàng căm tức xin thề, một khi có cơ hội, chắc chắn cô sẽ lấy cây kim đi khâu kín hai mảnh môi chuyên nói lời độc địa kia của Chaeyoung, để cho Chaeyoung vĩnh viễn không thể tiếp tục nói ra những lời lẽ làm tổn thương người khác.

Dawn và Hyuna nhìn thấy Lisa liền sợ hãi chảy mồ hôi lạnh khắp người. Hai người run rẩy đưa hai tay tạo dấu chữ thập, miệng hô a di đà phật, thầm thở phào cũng may hai người chưa nói điều gì quá đáng về Lisa, nếu không sau này thật khó đối mặt với cô. Còn về phần bạn thân Chaeyoung, hậu quả của người bạn ấy sau này như thế nào thì có vẻ chẳng hề liên quan gì đến hai người. Ngay cả quỷ còn biết Chaeyoung và Lisa là kẻ thù không đội trời chung, hai người này đã sớm đối đầu nảy lửa, giết một người là giết, giết hai người cũng là giết, dù sao số phận đang chờ đợi trước mắt là bị bắn chết ngoài pháp trường, thế nên hai người Dawn và Hyuna không hề lo lắng cho số phận của Chaeyoung.

Kỳ thật cũng không thể quá xét nét tại sao bọn người Chaeyoung lại nhiều chuyện đến thế? Minh tinh, tin đồn, mỹ nhân, siêu xe, xưa nay đều là đối tượng để mọi người tám nhảm. Nhân chi sơ, tính bản tám. Có một đề tài sống động đang sờ sờ trước mắt mà không đi nhiều chuyện bàn luận mới là bất bình thường đấy!



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro