Chương 20






Tháng ngày cứ như vậy mà lặng lẽ trôi qua, chuyền từ cuối xuân sang đầu hạ.

Lá cây ngày càng khoe sắc tươi xanh, đàn chim vui vẻ hót ríu rít gọi nhau suốt ngày. Mọi người cũng đổi sang trang phục mùa hè với đủ kiểu đáng và màu sắc để xúng xính đi đạo trên phó. Có vẻ như trời đất bao la đều ánh lên sức sóng năng động.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ cuối tuần Lisa không phải đi làm, còn lại các ngày khác, cứ giờ trưa Chaeyoung phải đều đặn đến văn phòng Lisa để ăn hết phần cơm thừa. Còn Lisa cũng đều đặn được nghe kể chuyện họ hàng nhà gấu. Hai người đều nhẫn nhịn lẫn nhau, không ai chịu để mình là kẻ thua cuộc trước, đù nhìn nhau thấy ngứa mắt nhưng bắt đắc đi lại thường xuyên chạm mặt nhau. Thật chăng biết đây là ý trời hay là nghiệt duyên nữa đây?

Dưới sự tác động của các câu chuyện kể về "gấu" của Chaeyoung, dần dần số lần Lisa đi tìm Dong Gun vốn đã ít thì nay lại còn ít đến đáng thương. Cho dù hai người có hẹn hò gặp nhau, cũng cực kỳ hiểm xảy ra những đụng chạm thân mặt, thậm chí ngay cả ôm nhau đã biến thành một hành động vô cùng xa xỉ: Dong Gun trơ mắt nhìn Lisa đối xử với anh ngày càng lạnh nhạt, vò đầu bứt tóc khổ não không thôi. Rốt cuộc bản thân đã trêu ai ghẹo ai? Để rồi giờ phút này phải rước lấy một cô chủ khó chiều đến thế?

Nhưng quả thật chuyện này khó thể trách Lisa. Mỗi lần cô nhìn thấy Dong Gun, toàn đem anh liên tưởng thành hình dạng con gấu cục mịch. Dù sao người bình thường rất khó chấp nhận nhân thú luyến, nên chẳng có gì lạ khi Lisa có phản ứng như thế với Dong Gun.

Lisa nghĩ, có thể qua ba tháng nữa, cô sẽ không gặp mặt Chaeyoung, không phải tiếp tục nghe Chaeyoung kể mấy chuyện quỷ quái kia nữa, thì có lẽ mối quan hệ giữa cô và Dong Gun sẽ từ từ trở lại giống trước.

Nhưng mọi thứ đã chuyển thành lối tư duy, thì khi nói quay trở lại là sẽ ngay lập tức trở lại liền sao?

Vì để tránh nhìn thấy bản mặt cực kỳ giống gấu của Dong Gun, Lisa thường kiếm cớ bận việc ngoài giờ, lấy lý do vì quá bận rộn trong công việc mà không thể qua đêm ở nhà Dong Gun.

Một tối thứ sáu nọ, Lisa phải tham dự tiệc, có uống một chút rượu, cảm thấy đầu óc váng vắt mơ màng. Đúng lúc đó, Dong Gun gọi điện cho cô, quan tâm hỏi có cần anh chạy qua đón không? Vừa nghe giọng nói oang oang của Dong Gun, Lisa liền cảm thấy tỉnh táo không ít, lập tức nói không cần, vì còn phải chạy đến tòa soạn làm nốt mấy việc dở dang.

Lisa có gắng giữ tinh thần thanh tỉnh, lái xe quay trở lại tòa soạn. Khi đi ngang qua sảnh trưng bày thì đụng mặt Chaeyoung. Đã hơn một tháng trôi qua, việc vẽ tranh tường ở phòng họp đã sớm xong xuôi, lúc này ba người đang bắt đầu bận bịu công việc mới ở sảnh trưng bày, đây cũng là khu vực có diện tích lớn nhất ở tòa soạn. Chaeyoung nhìn thấy bước chân Lisa có chút không vững, xuất phát từ lòng tốt, liền vội vàng chạy tới đìu một bên Lisa, do đó Lisa cũng để mặc cho nàng đỡ sức nặng của mình, cười hỏi: "Sao giờ này chỉ có mình cô? Hai người kia đâu?"

"Hyuna bị đau bụng, nên Dawn đưa cậu ấy về nhà rồi."

"Mai đã là cuối tuần, sao không sớm về nhà nghỉ ngơi, ở đây nắn ná làm gì? Bộ không thấy mệt?"

"Chúng tôi làm gì có cuối tuần? Có việc để làm thì chẳng có ngày cuối tuần đâu, chỉ khi nào không có công việc thì những ngày đó mới là cuối tuần. Dù sao đi làm kiếm tiền thì có mệt chút cũng thấy vui mà."

"À, cũng đúng. Mà giờ đã trễ, sao cô còn không mau về nhà?"

"Mấy vách tường bên này có nhiều chỗ cần phải đánh bóng và quét vôi lại lần nữa, mà thời gian eo hẹp, chỉ có thể gắng sức mà làm thêm thôi." Chaeyoung dìu Lisa đến ghế sofa trong văn phòng, đỡ cô ngồi xuống, giúp rót cho cô một cốc nước, rồi nhân tiện ngồi bên cạnh, "Chị làm gì phải uống nhiều rượu thế? Cả người toàn là mùi rượu."

"Chẳng còn cách nào khác. Những lúc nên giao thiệp thì cũng phải cố mà đi giao thiệp."

"Không phải cha với anh trai chị lợi hại lắm sao? Có hai người ấy làm chỗ dựa, còn cần đi giao thiệp nữa à?"

"Cô cho rằng chỉ hơi có chút điều kiện hơn người khác là có thể một tay che trời? Cho dù Tổng thống Mỹ có muốn làm chuyện gì cũng phải để ý đến sắc mặt của EU và Nga. Người quyền thế hơn mình có rất nhiều, huống chỉ giữa hai bên còn phải qua lại hợp tác nhiều lần với nhau, nên cần nhất phải giữ được mối quan hệ. Trên đời này, hàng so với hàng chỉ muốn ném, người so với người chỉ muốn chết. Cha và anh trai tôi dù lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một tên lính quèn của những người khác, còn một người phụ nữ như tôi phải đi ra ngoài làm việc thì sao có thể dễ dàng thuận lợi được chứ? Không phải cô cũng giống thế sao? Kỳ thật mọi người đều giống nhau." Có lẽ đúng là Lisa đã uống nhiều rượu, cho nên rất kiên nhẫn nói chuyện cùng Chaeyoung.

"Chúng ta đâu giống nhau."

"Không giống chỗ nào?"

"Có rất nhiều chỗ không giống. Cha mẹ hai bên không giống nè, thân thích cũng không giống nè, bạn bè càng không giống nè. Bề ngoài hai bên không giống, tính cách chẳng giống, tiền lương kiếm được càng không giống, cuộc sống cũng không giống nốt."

"Ôi trời, nói tràng giang đại hải, nói đến lời cuối cùng mới là trọng điểm. Quả thật cô nói dông dài quá đó."

"Cám ơn, quá khen rồi. Mà chị uống nhiều thế này, con gấu nhà chị đâu? Sao không chạy tới đây đón chị?"

Ở trước mặt Lisa, Chaeyoung thường ví dụ Dong Gun là con gấu, nên từ lâu Lisa đã không còn cảm thấy kinh ngạc hay tức giận vẻ chuyện này.

"Tôi không để anh ấy đến." Lisa liếc mắt nhìn Chaeyoung, "Còn chuyện của cô và Kim Jisoo sao rồi? Ổn thỏa hết chưa?"

"Ổn thỏa gì chứ?" Nghe nhắc đến Jisoo, trong lòng Chaeyoung hiện lên đợt sóng khổ sở, "Cậu ấy có bạn gái mới, chuyện giữa hai chúng tôi đã không còn được nữa."

"Thôi, không sao. Tình cảm mà, chia tay rồi hòa hảo là chuyện thường tình, cô cũng nên nghĩ thoáng một chút." Lisa ngắm nhìn đôi môi căng mọng của Chaeyoung, đột nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ, "Hai người phụ nữ... phụ nữ với phụ nữ khi hôn nhau... có cảm giác gì?"

Chaeyoung trêu ghẹo: "Thì chị cứ thử đi là biết ngay chứ gì."

Thử đi là biết ngay sao? Lisa nhìn chằm chằm Chaeyoung, dựa vào tâm trạng càn rỡ khi say, vươn một tay ra kéo mặt Chaeyoung gần vẻ phía cô, không nói một câu, dứt khoát đem môi cô dán lên hai cánh môi của Chaeyoung.

Lisa là một đại điện tiêu biểu của người phụ nữ thành phố hiện đại trong thế kỷ mới, những thứ như tam tòng tứ đức hay cửu trinh ngũ liệt gì đó đều cách cô rất xa, cho nên cô rất thản nhiên kéo Chaeyoung đến gần, trong lòng không hề có một tia hổ thẹn đối với Dong Gun. Huống chỉ hiện giờ căn bản cô không hề nghĩ tới Dong Gun, mà chỉ đang muốn trải nghiệm một chút cảm giác khi phụ nữ hôn phụ nữ sẽ như thế nào.

Chaeyoung choáng váng. Nàng bảo Lisa thử đi, nhưng điều đó không đồng nghĩa bảo Lisa đi thử với nàng!

Lisa choáng váng. Bởi vì sau giây phút môi dán môi kia, trái tìm cô lại đột nhiên đập rộn ràng không thể kiểm soát.

Lẽ nào do uống rượu quá nhiều? Cho nên trái tim mới đập mạnh thế này? Cũng có thể do hai cánh môi mảnh mai thật mềm mại, còn mang theo mùi hương thoang thoảng, khiến mình không nỡ buông ra.

Chaeyoung sững sờ trong chốc lát mới ý thức được bản thân đang bị Lisa sàm sỡ.

Thật hay cho chị đó Lalisa! Uống có tí rượu mà can to đã leo cao lên tận trời! Không được, tôi cũng phải phản công lại chứ?

Nghĩ như thế, Chaeyoung mang theo tâm tư phải phục thù, đưa lưỡi cạy mở hàm răng của Lisa, tìm kiếm lưỡi của cô, cuốn lấy rồi lại buông ra, buông xong rồi lại cuốn lấy, thoải mái đùa giỡn chẳng e dè chút gì.

Lisa bị những cử động phóng túng của Chaeyoung làm choáng váng đầu óc.

Rõ ràng là mình hôn em ấy, làm sao giờ lại để em ấy phản kích dễ dàng vậy?

Lisa không phục, vòng hai tay kéo cổ Chaeyoung gần sát người cô hơn, tăng thêm hương vị kích tình cho nụ hôn kia, với ý định phải giành lại được quyền chủ động.

Nếu bàn đến kỹ thuật hôn, hai người có lực lượng ngang nhau, cân sức ngang tài. Còn nếu bàn đến mức độ kiêu ngạo, hai người có địa vị ngang nhau, kẻ tám lạng người nửa cân.

Mỗi người trong hai nàng đắm chìm trong nụ hôn đều mang theo một ý đồ riêng. Người kia càng tấn công, mình càng phải phản pháo nhiều hơn, dần dẫn hai người dường như cũng quên mất mọi chuyện xung quanh, quần áo dần trở nên xộc xệch, da thịt ngày càng lộ, hô hấp thêm rối loạn, nụ hôn nồng nhiệt càng phát ra sự triền miên.

Mãi đến tận khi Lisa bật một tiếng rên rỉ đầy quyến rũ ra khỏi miệng, Chaeyoung mới bất chợt bừng tỉnh lại. Nàng phát hiện bản thân đang ngày càng di chuyển dần xuống dưới, miệng đang hôn lên xương quai xanh của Lisa, một tay còn đang nắm một bên bầu ngực căng tròn của Lisa mà nhẹ nhàng xoa nắn.

Lisa cũng không chịu thua khi đang ngồi trên đùi Chaeyoung, thân thể dính sát vào người nàng, hai tay đều đã luồn vào bên trong áo nàng, tay trái xoa lưng, tay phải vuốt ve ngực, chẳng trách đã làm toàn thân Chaeyoung đều cảm thấy khô nóng.

Giờ đang cuối tháng năm, thời tiết khá nóng. Lisa vốn mặc ít quần áo, lại còn có men rượu trong người, sau khi chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt đã làm toàn bộ gương mặt của cô đỏ ửng, dáng vẻ đã yêu mị càng phát ra sự quyến rũ động lòng người.

Trái tim Chaeyoung đập như trống trận. Nàng vội vàng đẩy Lisa ra, mau chóng đứng lên, sửa sang lại quần áo cho ngay ngắn, hít sâu vài cái để lấy lại bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn vụng trộm liếc về phía Lisa, nhìn chăm chăm vào đôi môi đỏ mọng vừa được nàng hôn qua, trái tim lại đập thêm dồn dập.

Lisa cũng đã lấy lại tinh thần. Cô bình thản sửa sang lại quần áo của chính mình, vững vàng đứng dậy, uống miếng nước, miệng nở nụ cười như có như không: "Quả nhiên tôi đã uống nhiều."

"Ờ! Là uống nhiều. Chị... chị cứ làm việc của mình đi. Tôi phải đi rồi."

Nói xong, Chaeyoung vội vàng chạy trối chết ra khỏi văn phòng. Sau khi ra đến bên ngoài, nàng dựa lựng vào vách tường, vỗ ngực một cái.

Lẽ nào do mình bị cắm dục quá lâu nên bụng đói gặp gì ăn nấy sao trời? Má ơi, vừa nãy suýt chút đã phạm sai lầm!

Lisa nhìn bóng lưng Chaeyoung chạy vội ra khỏi phòng, không hiểu sao trong lòng lại ẩn chút sầu buồn.

Nhịp tim đập dồn đập vừa nãy không phải là giả, đã bao nhiêu năm mới có lại cảm giác tim đập nhanh như vầy? Dường như ngoại trừ với mối tình đầu, sau đó cũng chưa từng gặp qua. Có lẽ nào mình lại có cảm giác khi hôn Chaeyoung? Má ơi, chuyện này cũng quá hoang đường!


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro