Chương 21
Cuối tuần này, Lisa vốn tính làm việc tăng ca nhưng đành phải thủ tiêu kế hoạch đã định, bởi vì mỗi lần cô vừa nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt cùng Chaeyoung, là cả người nhộn nhạo không yên. Thế nên khi Hyo Jin và Jennie hẹn Lisa ra ngoài dạo phố, Lisa liền khéo léo từ chối. Cô tự hỏi phải chăng bản thân đã bị bệnh. Sao tự dưng lại bị ám ảnh bởi nụ hôn đó. Để giúp chính mình giải tỏa những bức bối, cô một mình chạy lên núi du ngoạn hai ngày.
Lisa rất thích leo núi và thích nhất được đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt quan sát quang cảnh rộng lớn phía dưới. Trong cuộc sống thế tục hỗn loạn, cô đã quá quen với cảnh người lừa ta gạt, chỉ khi một mình đứng trên đỉnh núi, được ngọn gió lành lạnh thổi qua, nàng mới cảm thấy linh hồn mình vẫn còn giữ được sự sạch sẽ.
Các thành phố ngày nay luôn có thành phần trí thức sinh sống và không ít người trong số này thích đi chùa lễ Phật mua cá phóng sinh. Mỗi khi cuối tuần hoặc những ngày lễ hội lớn, các chùa miếu xung quanh luôn dày đặc người đến hành hương, trong đó cũng không ít người trẻ tuổi đến đây. Lisa rất hay đi ngắm cảnh rồi tiện thể vào chùa miếu, tuy nàng không tin Phật, nhưng lại thích làm phóng sinh. Mỗi lần có chuyện buồn bực trong lòng, cô thường mua một con vật gì đấy rồi đi vào rừng để thả, nhìn thấy một thứ vốn bị nuôi nhốt lại có được sự tự do, tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Lần này cũng không ngoại lệ, Lisa mua một con cá, đi tới bên cạnh hồ, đưa nó vào trong làn nước. Con cá vừa gặp được nước giống như một người sắp nghẹt thở bỗng dưng lại tìm thấy dưỡng khí trong lành, nên vui sướng bơi qua lại vài lần, làm bắn lên mấy bọt nước trắng xóa, sau đó mới chậm rãi bơi về đáy sâu nhất của hồ.
Khóe miệng Lisa khẽ nhếch lên hiện ra một nụ cười nhẹ nhàng, vẫy tay về phía cá nói lời tạm biệt. Còn chưa kịp hạ tay xuống, gương mặt Chaeyoung không chút báo trước lại nhảy vào đầu cô. Lisa dùng sức lắc đầu, than thở nhất định bản thân đã bị trúng tà.
Còn Chaeyoung lại cảm thấy vui mừng. May đã đến cuối tuần nên nàng không cần gặp Lisa hai ngày này, bằng không nàng thật không biết nên nói và làm gì nữa đây? Khi nàng vẽ vời này kia, thỉnh thoảng ký ức khi nàng và Lisa hôn nhau đầy say đắm lại tràn ngập tầm mắt. Chaeyoung dùng sức nhắm mắt, thầm than nhất định bản thân đã bị quỷ ám.
Thời gian cuối tuần thường trôi qua rất nhanh, được nghỉ ngơi hai ngày, Lisa lại bắt đầu đi làm.
Giữa trưa, Lisa không yên lòng ngồi ăn cơm, nhìn thấy củ cà rốt và hộp cơm tự dưng đờ người.
Có nên gọi điện cho Chaeyoung bảo đến đây ăn cơm? Nếu kêu lại đây, quả thật có chút khó xử. Đêm hôm đó là do mình chủ động trước, nên giải thích thế nào cho chuyện bất ngờ đột ngột phát sinh kia đây? Nhưng nếu không gọi, thì có vẻ giống như mình có chút chột dạ?
Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Lisa quyết định phải gọi! Hơn nữa càng phải đối xử giống bình thường, chỉ có như vậy mới có thể chứng tỏ được mình chẳng để ý gì đến chuyện kia.
Khi Lisa gọi điện cho Chaeyoung, thì Chaeyoung đã sớm gặm xong ổ bánh mì. Nàng vốn tưởng sau nụ hôn nồng nhiệt đêm đó, Lisa sẽ tránh không gặp mặt nàng, vì thế khi nhận được cú điện thoại này của Lisa, liền có chút kinh ngạc.
Hai người gặp mặt. Năm giây đầu chỉ nhìn nhau chằm chằm không nói gì.
Lisa nhìn đôi môi Chaeyoung, không khỏi nhung nhớ đến mùi vị tại nơi đó. Chaeyoung nhìn chằm chằm gương mặt Lisa, không khỏi nhớ lại hình ảnh đầy quyến rũ vào đêm đó.
Năm giây sau, Lisa mở miệng trước: "Ăn đi."
"Tôi no rồi."
"No rồi cũng phải ăn!"
"Ăn không vô!" Chaeyoung có chút tức giận.
Vừa nãy mới gặm hết một ổ bánh mì to đùng, trong dạ dày làm gì còn chỗ để nhét thêm phần cơm thừa vào nữa?
"Ăn không vô cũng phải ăn!" Lisa cũng có chút tức giận.
Người ta phải đấu tranh tư tưởng mệt muốn chết mới có thể gọi cô đến đây, nếu cô không chịu ăn thì mặt mũi này của tôi còn có thể để đâu?
Một người không muốn ăn, một người bắt người kia phải ăn. Hai người như hai kẻ thù bắn ánh mắt sắc nhọn về phía nhau.
Mười giây sau, Chaeyoung bại trận. Dù sao trong tay Lisa còn đang cầm bím tóc của nàng, vì Jisoo, vẫn nên cố mà ăn hết đi.
Lisa thấy Chaeyoung đang từ từ múc từng muỗng cơm thừa bỏ vào miệng, tâm trạng rất vui, nhưng lại không biểu hiện điều đó ra ngoài. Do dự một hồi, nhàn nhạt nói: "Đêm đó tôi đã uống quá chén, cô đừng nghĩ ngợi nhiều."
"Hả! Chị không nhắc thì tôi đã sớm quên. Đêm đó, chị cũng đừng nghĩ ngợi nhiều." Chaeyoung châm chọc lại.
Lisa híp mắt: "Đã sớm quên mà mới nhắc chút đã nhớ ngay, có thể thấy lời cô nói có bao nhiêu là thật."
"Rõ ràng không say mà lại nói uống quá chén, cũng đủ thấy lời chị nói có bao nhiêu là thật."
"Tại tôi hiếu kỳ thôi." Lisa bật ra câu này không những nói cho Chaeyoung nghe, mà còn nói cho bản thân cô nghe. Tại hiếu kỳ, vỏn vẹn chỉ là do hiếu kỳ mà thôi. Không còn ý tứ nào khác!
Chaeyoung cười gian, lá gan nổi lên, di chuyển thân người đến gần bên tai Lisa, ái muội hỏi: "Vậy chị có hiếu kỳ hai người phụ nữ làm yêu như thế nào luôn không? Có muốn tôi chỉ giáo chị chuyện đó?"
Lisa giận dữ: "Cô thật vô liêm sỉ!"
Chaeyoung phản bác: "Chị thật chẳng biết đùa."
"Cô là đồ vô lại!"
"Chị là kẻ vô tri!"
"Cô là đồ làm chuyện ác không biết hối cải!"
"Chị là kẻ tội ác chồng chất!"
"Cô là đồ lấy sói chăn dê!"
"Chị là kẻ heo trốn như sói chạy!"
"Cô là đồ bụng chuột ruột gà!"
"Chị là kẻ điên cuồng mất trí!"
"Cô là đồ gà ấp hai mươi mốt ngày không chịu mổ vỏ chui ra, kẻ hư từ trong phôi!"
"Chị là miếng thịt không bán được giữa tiết trời mùa hạ, kẻ hôi thối tận xương tủy!"
"Cô là đồ con lừa do lạc đà sinh, kẻ quái thai!"
"Chị là thứ hạt giống chẳng chịu nảy mầm, đồ hạt thối!"
…
Chaeyoung thích đọc sách, nghề của Lisa chính là viết văn, trong bụng hai người đều tàng trữ số lượng từ ngữ nhiều như muối biển ngoài đại dương. Lần cãi nhau nảy lửa này đã giúp hai nàng có dịp sử dụng những vốn từ và thành ngữ mà thường ngày rất ít khi dùng, vì thế mỗi người đều như trận hồng thủy dâng trào cuồn cuộn thốt ra khỏi miệng biết bao lời muốn nói, làm cho Như Lai Phật Tổ đều quên mất giới hạn của các giáo điều, kêu lên một tiếng Hallelujah*.
(*Hallelujah: từa tựa như ‘Ôi Chúa tôi!)
Chaeyoung vừa cùng Lisa đấu võ mồm hăng say, vừa liều mạng nhét muỗng cơm vào trong miệng, cho đến tận khi nàng ăn xong thì màn đấu võ mồm của hai người mới tạm xem kết thúc.
Chaeyoung vươn tay xoa bụng đang căng tròn của mình, suýt chút đã đứng dậy không nổi. Thật sự no chết người không đền mạng. Cái bà chị này, quá đáng ghét!
Lisa nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Chaeyoung, trong lòng ít nhiều cũng có chút áy náy. Từ ngăn kéo tủ, lấy ra vỉ thuốc hỗ trợ tiêu hóa, ném trước mặt Chaeyoung. Chaeyoung cũng không khách sáo, chộp lấy vỉ thuốc, lườm Lisa, tay ôm lấy bụng bỏ ra ngoài.
Chaeyoung nuốt xuống viên thuốc hỗ trợ tiêu hóa, nhớ lại bộ mặt đầy vênh váo của Lisa, hận đến cắn răng.
Lisa ngồi trên chiếc ghế xoay, nhìn dáng vẻ đầy chật vật của Chaeyoung khi bước ra ngoài, bật cười sảng khoái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro