Chương 37
Lisa nhíu mày, Đã trễ thế này còn ai đến chứ?
Cô mặc áo ngủ, bước ra cửa, chưa kịp nhìn xem là ai, thì giọng nói oang oang của Dong Gun đã từ ngoài cửa vọng vào: "Lisa, mở cửa đi. Là anh… anh đang say."
Chaeyoung cũng mặc quần áo vào, đi theo ra ngoài. Lisa lúng túng nhìn Chaeyoung.
"Là… Lee Dong Gun."
Chaeyoung đè nén nỗi khổ sở trong lòng, tỏ ra đã hiểu, gật đầu: "Cũng đến lúc em nên đi."
"Em không cần đi. Em cứ chờ chị ở phòng ngủ, chị có chuyện muốn nói với em."
"Được."
Chaeyoung ảm đạm quay trở về phòng ngủ, đóng cửa lại. Nàng không muốn nhìn thấy Lee Dong Gun, vì như thế sẽ khiến nàng cảm giác bản thân như một kẻ thứ ba xen vào giữa hai người. Thế nhưng tình cảnh bây giờ của nàng quả thật không khác một kẻ thứ ba là bao, nhưng Chaeyoung không muốn đi thừa nhận chuyện này.
Lisa mở cửa, mang người ám một thân mùi rượu là Dong Gun lảo đảo đi vào nhà, đỡ ngồi trên ghế sofa. Anh lè nhè nói: "Lisa… anh nhớ em… Đã bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi? Em chưa bao giờ đi tìm anh… Anh cũng không có chìa khoá nhà em… Em nói xem… Em nói thật cho anh biết xem… Hai ta có đúng là một đôi đang yêu nhau không?"
"Hôm nay anh đi uống rượu với ai?"
"Mấy đứa bạn thôi. Có một chiến hữu kết hôn… mời anh, vốn muốn gọi cho em để em cùng đi với anh… nhưng em lại tắt máy suốt làm anh không gọi được… Hai ngày hôm nay em làm gì vậy… làm anh lo lắng muốn chết." Dong Gun nấc lên một cái, rồi nói tiếp, "Hai chúng ta… khi nào sẽ kết hôn?"
Trong phòng ngủ, Chaeyoung nghe thấy Dong Gun nhắc đến chuyện kết hôn, trong lòng run lên, suy sụp theo vách tường tuột xuống đất.
Kết hôn sao? Đã tính đến chuyện kết hôn rồi sao?
Khi Lisa nghe thấy Dong Gun nhắc đến hai chữ kết hôn, trong lòng cũng run lên. Bản thân cô chưa một lần nào từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nên vội nói: "Việc này để sau hẵng nói. Đêm nay anh uống nhiều rồi, mau trở về nhà đi."
"Không, anh sẽ không về. Đêm nay anh sẽ ngủ ở nhà em. Đã lâu rồi chúng ta không được ngủ cùng nhau… Một ngày, hai ngày anh có thể chịu đựng, một tháng, hai tháng anh cũng có thể nhịn được, thế nhưng bây giờ đã sắp nửa năm rồi đấy. Anh biết em không thích làm chuyện đó... nhưng anh thì lại thích kia mà!" Dong Gun lảo đảo dứng lên, giơ tay muốn ôm Lisa, nhưng Lisa lại nhẹ xoay người né tránh. Thấy thế, Dong Gun cũng không cố chấp đòi hỏi, chỉ đứng ở một bên đưa tay cởi nút áo sơ mi, rồi thất thểu đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa ra, cũng không để ý đến sự hiện diện của Chaeyoung, trực tiếp ngồi lên giường.
Đây là lần đầu tiên Chaeyoung nhìn thấy nhan sắc ngoài đời của Dong Gun, nên không khỏi cẩn thận chăm chú quan sát, Nhìn ở ngoài không giống trong hình, bộ dạng này của anh ta vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng quả thật nhìn vẫn rất cục mịch giống gấu.
Chaeyoung nhìn chỗ Dong Gun đang ngồi trên giường chính là nơi nàng mới vừa cùng Lisa thân mật triền miên xong, trong lòng dâng lên trăm loại tư vị. Lúc này, Dong Gun mới nhìn thấy nàng, cất tiếng hỏi: "Cô… cô là ai vậy?"
"Là bạn của em. Đêm nay anh uống nhiều quá rồi." Lisa biết không cách nào nói chuyện với một Dong Gun đang say khướt, nên dùng sức lôi kéo anh đứng dậy, "Anh ra phòng ngủ của khách đi."
Bạn sao?
Chaeyoung cười cay đắng.
Có lẽ.
Mà có khi ngay cả làm bạn cũng không được tính ấy chứ?
Dong Gun bị Lisa kéo ra phòng ngủ dành cho khách. Vì anh đã uống rượu rất nhiều nên khi được nằm trên giường liền ngủ mất. Trong lòng Lisa cũng có chút hổ thẹn khi đối mặt với Dong Gun, nên giúp anh kéo chăn ngay ngắn rồi mới rời khỏi.
Trở lại phòng ngủ, Lisa nhìn đồng hồ xem thời gian. Đang là hai giờ rưỡi sáng. Cô nói với Chaeyoung: "Đêm nay đừng về nhà."
"Không phải chị có chuyện muốn nói với em sao?"
"Hiện giờ đầu chị như rất rối. Em ngủ cùng chị đi, được không?"
Chaeyoung gật đầu, ôm Lisa nằm trên giường. Chaeyoung biết, nàng đã yêu Lisa, bắt đầu từ lần đầu tiên hai người hôn nhau kia. Tuy nàng đã yêu, nhưng nàng không muốn kéo Lisa rơi xuống nước, bởi vì sau khi chia tay với Jisoo, nàng đã biết con đường của đồng tính luyến ái không hề dễ đi, một chút lòng tin sẽ vượt qua mọi khó khăn cũng không có, thậm chí nàng đã dự định và chuẩn bị cho một cuộc sống cô độc đến cuối đời. Nàng cũng biết, hiện giờ Lisa đang bị dòng xoáy mâu thuẫn bủa vây, vừa phiền não với những chuyện xảy ra, vừa cảm thấy áy náy với bạn trai. Đã phóng túng một lần xong rồi, chính mình cũng nên sắp xếp lại suy nghĩ để trở về cuộc sống cũ, quay về làm người lương thiện như trước.
Lisa dựa sát vào người Chaeyoung, trong lòng lấn cấn khó nghĩ. Cô biết mối quan hệ giữa cô và Dong Gun đã không còn tiếp tục được nữa. Đã từ lâu cô không có chút cảm xúc với Dong Gun. Nếu đã đến lúc chia tay, cô sẽ không bao giờ khó xử chính mình về mặt tình cảm. Mặt khác, cô cũng biết con đường đồng tính luyến ái kia không hề dễ đi như trong tưởng tượng. Cứ nhìn người bạn học Hwang Ri Ae đi, dưới áp lực của gia đình đã phải chấp nhận kết hôn đó thôi. Và cũng nhìn tình yêu vô cùng tuyệt đẹp năm xưa của Park Chaeyoung và Kim Jisoo đi, dưới tác động của xã hội đã phải đi đến kết cuộc chia tay rồi đấy. Vậy thì chuyện giữa cô và Chaeyoung sẽ đi được đến đâu? Lại hỏi chính mình, bản thân có đúng là yêu Chaeyoung rồi không? Lisa không biết, cô chỉ biết là cô thích nhìn Chaeyoung, thích gặp mặt Chaeyoung, thích cùng nói chuyện với Chaeyoung, dù cho đó là cuộc đấu võ miệng cũng đã đủ để cô cảm thấy thoả mãn.
Đó là các dấu hiệu của yêu sao?
Lisa cực kỳ rối rắm.
Lisa ôm chặt Chaeyoung, không muốn mất nàng, nhưng hiện giờ cũng không biết nên làm gì. Thật sự Lisa rất ghét những lúc thế này khi không cách nào khống chế được tâm trạng trong lòng bàn tay.
Dường như Chaeyoung cảm nhận được sự giãy giụa trong tâm lý của Lisa, nên đưa tay vỗ về lưng Lisa.
"Đừng suy nghĩ nhiều quá, ngủ đi. Chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh lại, chị sẽ phát hiện thì ra mọi chuyện chỉ là một giấc mộng. Ngủ đi, đừng để bản thân mình phải khó xử."
Lời nói của Chaeyoung như có hiệu quả ru ngủ người khác. Sau nhiều lần suy đi nghĩ lại những mâu thuẫn vờn quanh trong đầu, Lisa cũng cảm thấy mệt mỏi, chầm chậm đi vào giấc ngủ.
Chờ đến khi Lisa thật sự ngủ say, Chaeyoung vươn tay khẽ vuốt những vết nhăn vẫn còn hằn giữa hai hàng lông mày của Lisa, nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán cô, nhìn thấy bao thư đang nằm trên đầu giường, cầm lên xem một chút. Một bao thư dày cộm, hẳn là bên trong chứa một vạn tệ chẵn, hoặc có thể là nhiều hơn con số đó. Chaeyoung cười khẽ, móc ra một cây cọ màu, ở mặt ngoài bao thư vẽ một cô gái có gương mặt tươi cười xán lạn như ánh mặt trời, viết xuống bốn chữ vô cùng bay bướm: Chúc chị hạnh phúc, rồi đặt ngay bên gối Lisa, nhìn chăm chú gương mặt đang say ngủ kia, lại cúi người dịu dàng hôn một cái cực kỳ nhẹ như chuồn chuồn lướt nước trên bờ môi mềm mại, sau đó không gây ra chút tiếng động lặng lẽ đóng cửa.
Sau khi Lisa tỉnh lại, vuốt lên phần gối bên cạnh không còn chút hơi ấm, liền biết Chaeyoung đã sớm đi rồi. Cô cầm thư lên, cảm giác nặng trịch ấy làm đau cánh tay cô.
Thật lâu đến nay, người đã sớm quên khóc là gì như Lalisa, thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười trên bao thư, nước mắt lại rơi xuống từng giọt, từng giọt rồi trở thành cơn mưa nặng hạt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro