Chương 39



Dong Gun thật tâm yêu Lisa, bởi có yêu nên anh sẽ không vì một câu nói đòi chia tay của Lisa mà ngay lập tức buông tay. Huống chi anh cảm thấy, đôi khi đàn ông ra ngoài quá trớn cũng có thể được người phụ nữ của mình tha thứ. Phóng tầm mắt khắp thế gian, thử hỏi xem có mấy người đàn ông lại không ham muốn có một vợ chín nàng hầu? Người chung tình như Dương Quá sẽ chỉ có trong tiểu thuyết, vì ngay cả người sáng tạo ra Dương Quá là đại nhân Kim Dung không phải cũng đã trải qua vài ba lần kết hôn đầy ầm ĩ đó sao?

Chung tình với chỉ một người đến suốt đời là giấc mơ của mọi đàn ông. Nhưng nay Tần mai Sở lại là hiện thực của mỗi người đàn ông.

Mà trên thật tế, đàn ông có thể thật lòng thương yêu bao nhiêu người phụ nữ cùng một lúc?

Khi đối mặt với sự rung động của tình yêu, nếu so giữa đàn ông và phụ nữ về mặt khăng khăng thủ thân như ngọc chỉ dành cho người mình yêu thì có lẽ đàn ông yếu thế hơn khá nhiều.

Dong Gun cảm thấy bản thân đã rất tốt, chí ít trong lòng anh, tình yêu với Lisa là chân thành, chỉ chứa đựng mỗi một hình bóng của Lisa. Vì thế, anh lại giống như hồi mới quen, bắt đầu khai triển thế tấn công mãnh liệt để theo đuổi lại Lisa. Thế nhưng với hình thức theo đuổi kiểu này, Lisa đã sớm không còn thấy choáng ngợp. Mặc kệ Dong Gun tỏ ra ăn năn chuộc lỗi bao nhiêu, cô đều rất thờ ơ không hề động lòng.

Lisa biết cô và Dong Gun đã không còn chút khả năng tiếp tục gắn bó lâu dài được nữa, huống chi trong lòng cô lúc này đã có hình bóng của Chaeyoung. Đó là chưa kể mỗi lần nhớ đến chuyện Dong Gun ở bên ngoài lung tung tìm gái để giải quyết nhu cầu đã khiến cô cảm thấy rất buồn nôn. Ngựa tốt không quay đầu ăn máng cỏ cũ. Lisa rất quyết tuyệt trong chuyện cắt đứt quan hệ với Dong Gun.

Hiện tại Dong Gun đã không còn đủ sức tạo nên quấy nhiễu trong lòng Lisa, nhưng Chaeyoung lại thường xuyên để Lisa phải đau lòng. Khi chia tay với mối tình đầu, Lisa đã không khóc. Khi chia tay với Dong Gun, cô cũng không hề khóc. Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt cô gái tươi cười xán lạn như ánh mặt trời do Chaeyoung vẽ trên bao thư, lại làm cho cô cảm thấy đau đớn khóc không ngừng. Lisa biết rõ, địa vị Chaeyoung trong lòng cô đã vượt xa hai người bạn trai cũ kia.

Đây là yêu sao? Nếu là yêu, vì sao mỗi khi nhớ đến lại cảm thấy do dự? Nếu không phải yêu, vì sao mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy đau lòng?

Lisa chưa từng có mối quan hệ kiểu này với phụ nữ. Cô cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình. Dù người phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu, hầu như đều hy vọng có một mái ấm cho riêng mình, có một người chân chính thuộc về mình, có thể hiểu rõ bản chất thật sự nhưng vẫn yêu mình và lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh chia sẻ với mình. Chỉ một năm nữa thôi Lisa sẽ bước qua tuổi ba mươi – một độ tuổi thể hiện sự chín chắn. Cô không hề giống Kim Jennie có thể đùa giỡn ái tình, chợt đến chợt đi như cơn gió giữa bao người. Năm tháng trôi qua khiến con người già đi, cho nên cô sẽ không lãng phí cảm tình của mình, cũng như không muốn kéo dài kiểu tình yêu bồng bột của những thanh thiếu niên mới lớn nay thích người này mai yêu người khác. Vì thế, hiện giờ cô cần phải mượn thời gian để làm rõ, rốt cuộc cô đối với Chaeyoung là loại tình cảm gì? Nếu không phải là tình yêu, cho dù không nỡ nhưng cô nhất định sẽ buông tay ngay lập tức. Còn nếu là tình yêu, cho dù có khó khăn dường nào nhưng cô nhất quyết sẽ không bỏ qua đoạn tình cảm ấy.

Lisa vì muốn kiểm tra bản thân có phải đã chuyển hướng sang yêu thích phụ nữ hay không, nên bắt đầu đem tầm mắt sang ngắm nhìn các mỹ nhân xinh đẹp xung quanh. Rất đáng tiếc, ngoại trừ cảm thấy nhan sắc của những người ấy rất đẹp, thì thật sự không còn cảm giác gì khác. Lisa bắt đầu vì chính mình làm ra tổng kết: Ngoại trừ Park Chaeyoung, mình đối với những người phụ nữ khác không hề có cảm giác gì, vẫn rất bình thường.


Trời đã vào thu, nhiệt độ dần chuyển lạnh, thời tiết ngày càng mát mẻ.

Lisa đã chia tay với Dong Gun được một tháng. Trong một tháng này, cô không liên lạc với Chaeyoung lấy một lần, nhưng cô lại thường nhớ đến Chaeyoung. Mỗi lần nhìn bức họa hoa mai trên tường ở văn phòng thường làm cô đờ người, còn khi về nhà nhìn bức họa hoa lan trên tường phòng ngủ lại làm cô thẫn thờ. Cô muốn nhìn thấy nụ cười của Chaeyoung, muốn gặp mặt Chaeyoung, muốn tất cả những gì thuộc về Chaeyoung, tuy nhiên cô không rõ có nên đi tìm Chaeyoung hay không. Con đường phải đi của mối quan hệ nữ – nữ khó khăn ra sao? Người tinh tường nào đều sẽ biết rất rõ chuyện đó. Lúc nào mà chẳng như thế, tình cảm giữa hai người lúc bắt đầu đều sẽ ngọt ngào tựa như mật, nhưng qua thời gian dần trôi sẽ từ từ chuyển biến trở thành nhạt nhẽo vô vị. Qua ba mươi ngày cân nhắc và suy nghĩ kỹ lưỡng, Lisa khẳng định bản thân đã yêu Chaeyoung, nhưng không dám khẳng định cô có thể nắm tay Chaeyoung chậm rãi hưởng thụ cuộc sống dài đằng đẵng trước mắt không?

Lisa từ chối sự theo đuổi của Dong Gun vô cùng kiên quyết. Vị huynh đài Dong Gun này cũng cực kỳ kiên quyết theo đuổi Lisa. Khoảng thời gian này, tâm trạng của Lisa vốn đang khá thấp, sau khi bị Dong Gun quấy nhiễu ngày đêm, cô cảm thấy phiền càng thêm phiền.

Hôm nay, Dong Gun lại đến tìm Lisa vào giờ tan tầm. Lisa liếc nhìn anh, rồi kéo anh vào siêu thị, mua nửa kí cà rốt, quăng trước mặt Dong Gun, hỏi: "Anh có thể ăn hết đống này không?"

Dong Gun không hiểu trong hồ lô của Lisa đang bán thuốc gì, anh nhìn đống cà rốt trước mặt cảm thấy rất khó xử, sau một lúc mới miễn cưỡng cầm một củ lên, đưa lên miệng cắn một cái, chỉ vừa mới nhai vài lần đã muốn phun ra, nhưng ngại đang có Lisa đứng đó, cũng biết không nên phun ra lúc này, chỉ có thể cau mày nhắm mắt nỗ lực nuốt xuống. Anh để củ cả rốt trong tay về lại vị trí cũ, nở nụ cười nhu hòa, nói: "Thứ này… còn sống nên không dễ ăn."

Lisa nhướn mày, mỉm cười: "Thế mà có người ăn được suốt ba tháng luôn đấy. Vậy ra anh không thể làm được? Lee Dong Gun, làm bạn bè thì em hoan nghênh, nhưng nếu anh không biết thân biết phận muốn điều hơn thế, đến lúc đó đừng trách em trở mặt không quen."

Dong Gun không phải đứa ngốc. Chỉ với câu nói ấy, anh đã biết được ý tứ của Lisa khi bảo anh ăn cà rốt sống kia. Ý của cô chính là, Anh mau nhanh chết tâm đi. Ngay cả cà rốt mà còn không cố gắng ăn hết thì làm sao hy vọng những ngày sau này, anh có thể chịu đựng được cuộc sống sinh hoạt như hòa thượng?

Đồng thời Dong Gun cũng có thể từ lời nói của Lisa mà nghe ra được, trong lòng Lisa lại có người khác, hơn nữa người này còn vì cô mà chấp nhận ăn cà rốt sống suốt ba tháng. Có cả vụ ăn cà rốt sống chỉ để theo đuổi phụ nữ nữa sao?

Dong Gun rất hối hận, Vừa nãy sao không cố sức liều mạng ăn hết một củ cà rốt? Một cơ hội tốt để chuộc lỗi lầm mà lại dễ dàng bỏ qua mất, đúng là bản thân nên bị sét đánh chết! Dong Gun cũng rất buồn bực, Người kia vì để hấp dẫn sự chú ý của Lisa mà gồng mình ăn cà rốt thật sao? Phương pháp theo đuổi phụ nữ có muôn hình vạn trạng, cũng thật thiệt thòi cho hắn ta có thể nghĩ ra chiêu làm tổn hại bản thân như vậy. Ăn cà rốt sống sao? Quả thật chẳng khác gì tự ngược!

Nhưng Dong Gun đối với bản thân luôn rất tự tin, chỉ cần người ta còn chưa kết hôn, thì dù trong lòng có người khác cũng chẳng quan hệ gì. Dẫu sao đi nữa, môi trường ngày nay chính là cạnh tranh công bằng, ai giành được thì có thôi. Thời đại ngày nay, sói thì nhiều nhưng thịt chả có bao nhiêu, tỉ lệ nam nữ bị chênh lệch nghiêm trọng, bước chân ra đường toàn gặp lưu manh đảo quanh qua lại tìm kiếm mồi ngon, thật vất vả mới gặp được đối tượng phù hợp với tâm ý, làm sao có thể nói buông liền buông? Chỉ là sách lược theo đuổi có lẽ nên thay đổi một chút.

Những ngày sau đó, số lần Dong Gun đến tìm Lisa ngày một ít đi, nhưng số lần gọi điện ân cần hỏi han lại ngày một nhiều lên. Lisa nhận được điện thoại, cũng coi như bạn bè xã giao bình thường để nói chuyện với anh. Lisa nghĩ, Hiện giờ muốn Dong Gun bỏ cuộc hiển nhiên là chuyện không thể, nhưng con người dù cố gắng thế nào cũng không thể thắng nổi thời gian. Ngày tháng trôi qua, Dong Gun sẽ tự động biết khó mà lui.

Mùa thu là mùa thu hoạch. Công việc của Lisa cũng theo đó mà thu hoạch được không ít thành quả. Thời điểm này, số lần Lisa phải đi xã giao với bên ngoài cũng bắt đầu tăng lên. Mỗi ngày cô đều quay cuồng giữa các hội nghị và những cuộc gặp xã giao, khiến cô cứ cách vài ngày lại phải nhảy lên máy bay một lần, giống hệt một con ong mật chăm chỉ bay lượn qua lại xung quanh giữa các thành phố lớn.

Người đang cực kỳ bận rộn như Lisa thế mà cũng rất hay nhớ đến Chaeyoung. Cô thật buồn bực vì sao Chaeyoung có thể tuyệt tình như vậy? Sau khi bỏ đi thì ngay cả một cú điện thoại hay một tin nhắn nhỏ cũng đều không có. Chẳng lẽ em ấy không hề nhớ đến mình dù chỉ một chút? Lisa không tin, cô vẫn luôn rất tự hào vào sức quyến rũ của chính mình.

Một buổi tối tại thành phố Gangnam xa xôi, sau khi gặp mặt xã giao xong, đột nhiên cô muốn giải tỏa tâm trạng, vì thế một thân một mình đi dạo trên đường. Giữa thành thị phồn hoa cùng dòng xe cộ qua lại như mắc cửi, người người từ năm phương bốn bể với đủ giọng nói vùng miền khác nhau cứ liên tục qua lại di chuyển bên người Lisa, đủ mọi hình thái, cao thấp đẹp xấu, già trẻ lớn bé, giống như các chủng loại bươm bướm muôn hình muôn vẻ rập rờn trong vườn hoa.

Lisa lạnh lùng nhìn dòng người vội vã bước đi, vội vàng di chuyển trước mắt. Thành phố này thật lớn, đám người xung quanh thật nhiều, nhưng lại không một ai có thể lọt được vào tầm mắt của cô, tiến được vào trong trái tim cô.

Nếu Chaeyoung có mặt ở đây, nhìn đám người đông đúc bận rộn qua lại xung quanh, dấu chân vội vã như cánh bướm vỗ cánh đi tìm mật thế này, nhất định sẽ cảm thán rồi buông một câu nhận xét gì đó cho xem? Lisa nhớ đến Chaeyoung, liền nhớ đến cái lần cùng Chaeyoung đi dạo chợ đêm hôm nào. Lúc đó Chaeyoung đã nói với cô ‘Tốt nhất lúc nào cũng nên cười như thế’, tự nhiên cả người cô trở nên nhu hòa đi, bớt chút cảm giác lạnh lùng, thêm nhiều sự thân thiết. Dòng người đi đường xa lạ xung quanh khi nhìn thấy khoé môi cô tràn ra sự ấm áp, cũng không nhịn được phải quay đầu lại ngắm nhìn cô lần nữa.

Lisa đột nhiên phát hiện, mỗi lần cô nhớ đến Chaeyoung, những lúc đó đều cảm thấy rất cô đơn. Loại cảm giác này rất xa lạ với Lisa.

Cô đơn khác hoàn toàn với cô độc, bởi vì cô độc là chuyện của một người, nhưng cô đơn lại có dính dáng đến người khác.

Chợt có một tiếng hát từ xa vọng tới, trong lời bài hát đang trầm bổng vang lên…

"Không phải vì cô đơn mới nhớ đến người,

Chỉ vì nhớ đến người nên mới cô đơn.

Thời điểm khi nước mắt rơi,

Tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng."

Lisa ngừng chân, chăm chú lắng nghe. Mãi đến khi bài hát được phát lại lần nữa, cô mới nghe được đoạn đầu tiên của bài hát, phúc chốc trong lòng cô trở nên sáng tỏ, mọi chuyện dần thông suốt.

Đoạn đầu tiên của bài hát ấy chính là…

"Gặp gỡ giữa biển người,

Chia ly rồi trùng phùng.

Đêm nay tỉnh giấc ngồi bên cửa sổ,

Em đang đợi trăng sáng đến soi bóng.

Có lẽ em không cần quá đau buồn,

Bởi em luôn tin duyên phận vẫn còn.

Kim đồng hồ vẫn chậm rãi kêu,

Tích tích tắc tắc chờ người đến."



Trở lại khách sạn, Lisa mở máy laptop, tìm kiếm bài hát này, rồi bật chế độ chơi liên tục, lại lấy ra cuốn sổ, viết xuống hai câu:

"Như bèo nước tương phùng, dù có gặp được cũng sẽ đi lướt qua vai nhau, như thế có đáng giá lưu luyến?"

Như dây leo quấn quýt, dù có ngược lối nhưng thâm tâm vẫn hướng về nhau, như thế có tiếc nuối khi đánh mất nhau?

Để bút xuống, Lisa đã có quyết định. Khi nào xong chuyến đi này và trở về, nhất định mình sẽ đi tìm Park Chaeyoung, đem em ấy xách về nhà, tay nắm tay sống qua ngày đến hết đời!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro