Chương 53





Mùa đông giá rét đã từ từ kéo tới, thời tiết ngày càng lạnh giá.

Trong nháy mắt, Chaeyoung và Lisa đã chính thức quen nhau được một tháng. Trong một tháng này, đúng là trên mặt Chaeyoung tràn đầy hạnh phúc, nhưng bên cạnh đó cũng thấy rất rõ vẻ u sầu.

Khi ở bên cạnh Lisa, hai người như hai cô gái mới lớn chìm đắm trong tình yêu và thoải mái nô đùa, những lúc đó Chaeyoung rất hạnh phúc. Thế nhưng mỗi khi bước vào studio và đối mặt với Jisoo, thì Chaeyoung lại trở nên u sầu, nàng thật không biết nên làm sao để mở lời với Jisoo về mối quan hệ yêu đương với Lisa.

Vô hình trung Chaeyoung bị áp lực. Những lúc ở bên Lisa, nàng thấy có lỗi với Jisoo; còn những lúc gặp mặt Jisoo, nàng lại cảm thấy có lỗi với Lisa. Bất kể nàng đối diện với ai trong hai người, Chaeyoung đều phải cố gắng che giấu đi tâm tư thật của mình, nỗ lực nở nụ cười, nỗ lực muốn đi bù đắp thứ gì đó mà ngay cả bản thân nàng cũng không biết rõ đó là gì.

Đối với Chaeyoung mà nói, Jisoo và Lisa đều là người rất quan trọng, nàng sợ Lisa đau buồn, cũng sợ Jisoo rơi lệ. Chaeyoung biết nếu cứ để mọi chuyện diễn biến thế này cũng không phải là biện pháp, vì thế mỗi ngày đều giãy giụa tìm cách thoát khỏi. Mỗi ngày nàng đều suy nghĩ nên dùng lời lẽ thế nào để nói với Jisoo về mối quan hệ giữa nàng và Lisa, thế nhưng cứ mỗi lần lời nói kia chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thì ánh mắt vô cùng da diết của Jisoo đã làm nàng chỉ có thể bất lực mà đem lời muốn nói nuốt lại vào trong. Không biết bao nhiêu lần nàng hạ quyết tâm, thì cũng bấy nhiêu lần mọi quyết tâm của nàng đều nhanh chóng biến thành bọt biển, chưa bao giờ nàng cảm thấy bất lực như lúc này.

Tâm trạng cứ xao động lúc lên lúc xuống chính là chuyện rất có hại, dù đó là người cường tráng thế nào. 

Chaeyoung cứ sống trong mâu thuẫn như thế mà vượt qua hết ngày này đến ngày khác, thân thể nhanh chóng gầy ốm, làm Lisa nhìn thấy trong mắt mà đau tại trong lòng, nhưng cô cũng không biểu hiện điều đó ra ngoài, chỉ ngày càng chú ý đến khẩu phần ăn của Chaeyoung. Cô biết thời điểm này chính là lúc Chaeyoung khổ sở nhất, một bên là người yêu mới, một bên là người tình cũ, bất kể là ai, khi gặp phải tình huống này, đương nhiên không thể tránh được phải giãy giụa một phen.

Vì lẽ đó, Lisa để Chaeyoung có đủ không gian và thời gian để suy nghĩ, nhường một khoảng không tự do để Chaeyoung toàn quyền giải quyết mọi vấn đề với Jisoo. Dù sao Chaeyoung và Jisoo đã có với nhau nhiều năm cảm tình, mà trong thế giới tình cảm thì làm gì có thể phân biệt rõ ràng đâu là đúng và đâu là sai? Cùng là phụ nữ, đương nhiên hiểu rõ sự khó xử của đối phương, ai lại nhẫn tâm bắt người ta phải đi quyết tuyệt mọi chuyện ngay được đây?

Lisa không nghĩ đến chuyện bắt Chaeyoung phải cắt đứt liên hệ với Jisoo, không phải bởi vì Lisa là người cao thượng, mà chính là vì Lisa biết, nếu như bắt Chaeyoung cư xử với Jisoo như hai người xa lạ, mọi kỷ niệm đã từng có đều phải quên hết, thì đó quả thật là chuyện không thể xảy ra. Cô chính là người gặp được Chaeyoung và Jisoo trong thời điểm hai người sau khi chia tay, không phải lúc ấy Chaeyoung vì Jisoo mà nhẫn nhịn chịu đựng sự ức hiếp của cô, vì Jisoo mà chấp nhận ăn cà rốt sống và cơm thừa của cô mỗi ngày đó sao? Sau đó, mặc dù Chaeyoung đã có cảm giác với cô, cũng có sự rung động tình yêu, thế nhưng vào buổi tối giông bão trong sơn động tĩnh mịch kia, Chaeyoung chỉ toàn kể về Jisoo với những lời lẽ tốt đẹp nhất! Từ trước đến nay, Chaeyoung chưa từng hận Jisoo, càng không oán trách gì Jisoo, mà đã như thế thì làm sao có thể dễ dàng quên được? Dù cho người Chaeyoung yêu hiện tại là cô, nhưng địa vị của Jisoo trong lòng Chaeyoung sẽ vĩnh viễn chiếm một vị trí đặc biệt. Trong tương lai có lẽ tình cảm của Chaeyoung sẽ phai nhạt, có lẽ cảm giác của Chaeyoung sẽ ngày một rõ ràng, nhưng địa vị đặc biệt này sẽ trước sau không bị xóa đi. Dù sao chính Jisoo đã giúp Chaeyoung hiểu được như thế nào được gọi là tình yêu cơ mà. Lisa đã trải qua mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, bởi vậy trong lòng rất hiểu điều này.

Tuy nhiên Lisa cũng biết rõ, cảm tình Chaeyoung đối với Jisoo đã không còn là tình yêu, mà đã chuyển thành một thứ giống như tình thân và không thể dứt bỏ. Bằng không dựa vào tính cách của Chaeyoung, ngày hôm đó ở phòng vệ sinh của nhà hàng Âu kia, ngay từ đầu đã không cho cô đụng chạm vào người một lần nào.

Cảm tình tựa như cát, quan trọng nhìn xem ta có biết cách nắm cát hay không?

Lisa là người thông minh, cô sẽ chỉ cầm cát, chứ sẽ không giữ chặt cát. Cô hiểu được người nào lấy tay nắm càng chặt thì cát trong tay sẽ rơi mất càng nhanh, ngược lại nếu mở bàn tay ra, cát sẽ yên ổn vững vàng nằm trong lòng bàn tay và không đi đâu cả.


Vẻ mặt mâu thuẫn của Chaeyoung dường như viết đầy trên mặt. Dawn và Hyuna cứ nghĩ Chaeyoung đang gặp mâu thuẫn là vì một bên cân nhắc đến chuyện tái hợp với Jisoo, một bên khác lại canh cánh khoảng thời gian Jisoo quen với cái người tên Hong Suzu kia.

Hai cái miệng nhỏ không ai bảo ai nhưng lại cùng nhau nhếch lên.

Khi ngẫm lại chuyện này, Nếu Dawn là người làm quá trớn như thế, nhất định mình sẽ thiến anh ấy.

Khi ngẫm lại chuyện này, Nếu Hyuna là người làm quá trớn như thế, nhất định mình sẽ phiền muộn đến chết.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng liền cảm thông với sự mâu thuẫn của Chaeyoung, chỉ hy vọng ngày qua ngày khi cuộc sống trôi đi, nàng có thể buông được thành kiến trong lòng, rồi một lần nữa chấp nhận Jisoo.

Thế nhưng Dawn và Hyuna đã hoàn toàn hiểu sai tình huống. Đúng là Chaeyoung đã từng lo nghĩ đến khoảng thời gian giao du giữa Jisoo và Hong Suzu đến nỗi muốn đi đập tường, nhưng mâu thuẫn hiện giờ trong lòng nàng căn bản không phải chuyện này.

Chỉ có Jisoo là người hiểu rất rõ sự mâu thuẫn trong lòng Chaeyoung. Cô biết Chaeyoung giãy giụa không phải chỉ vì một mình cô.

Mấy ngày gần đây, Jisoo phát hiện thời gian tiếp xúc của Chaeyoung và Lisa rõ ràng nhiều hơn trước. Thiên tính mẫn cảm bên trong của mỗi phụ nữ đang nói cho cô biết, giữa Chaeyoung và Lisa nhất định có cái gì đó.

Trong một tháng này, Kim Jennie và Kim Jisoo trở nên ngày càng thân thiết. Jennie nói với Jisoo rằng nàng muốn cải tà quy chính, đang kiên định tìm kiếm một mối tình lâu dài. Jisoo nghe xong cũng không giống đám bạn bè thân thiết của nàng chỉ khịt mũi coi thường, mà trái lại rất chân thành nhoẻn một nụ cười nhẹ nhàng. Thấy vậy để Jennie rất cảm động, Trong tất cả mọi người, chỉ có Jisoo dù không nói gì nhiều nhưng luôn thật tâm đối xử với nàng. Điều này làm thâm tâm Jennie lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp.

Nàng phát hiện dường như Jisoo đang trở nên ngày càng ưu thương, thân thể cũng ngày càng gầy yếu. Vì là người luôn nhiệt tâm lo lắng cho bạn bè, Jennie hỏi cô có chuyện gì phiền lòng; thế nhưng Jisoo cũng là một người rất kín tiếng, chỉ toàn lấy lý do áp lực nhiều trong công việc để ứng phó cho qua chuyện, chứ cũng không đề cập một chút nào suy nghĩ thật trong lòng. Dù Jennie có dùng hết tâm lực cũng không thể lấy được một chút đáp án từ miệng Jisoo, điều này khiến nàng biết, Jisoo là người rất cẩn trọng và vẫn chưa xem nàng là một người bạn thật sự.

Jennie có chút bất mãn, từ nhỏ đến giờ, đối với thái độ chân thành muốn được kết bạn của nàng, chỉ có hai người hoàn toàn không để ý đến chút nào, chính là Park Chaeyoung và Kim Jisoo. Đột nhiên nàng cảm thấy Chaeyoung và Jisoo rất giống nhau, tựa như một cặp sinh đôi cùng trứng, đều rất dễ khiến người khác hận đến nghiến răng.

Tuy vậy cá tính thích đương đầu với thử thách trong xương của Jennie đã bị Jisoo hoàn toàn kích phát triệt để ra ngoài. Nàng nhận định Jisoo là một người bạn rất đáng giá để kết giao, mặc dù lúc này Jisoo vẫn chưa hoàn toàn xem nàng là bạn, trong lúc nói chuyện đều duy trì một khoảng cách nhất định. Jennie rất không vừa ý với tình trạng như thế, nàng đã nhìn quen những người đàn ông và phụ nữ nịnh bợ vây xung quanh nàng, nên thái độ dửng dưng lạnh lùng của Jisoo rất hợp với khẩu vị của Jennie. Nàng nhất định sẽ tìm đủ mọi cách nhét Jisoo vào hàng ngũ bạn bè tri kỷ của nàng, giống như Lisa và Hyojin, có chuyện gì cũng thoải mái chia sẻ, không có bí mật gì giấu nhau.

Tám giờ tối, trong studio, Jisoo ngồi ảm đạm trong góc khuất, ánh đèn hắt xuống khiến cái bóng của nàng kéo rất dài trên mặt đất. Cái bóng hẹp dài nhưng lại mông lung khi chạm lên vách tường trắng như tuyết bên cạnh, giống như một người hầu trung thành yên lặng ngồi bên cạnh chủ nhân. Jisoo mỉm cười đầy cô độc.

Thì ra người chân chính có thể ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi không nề hà bất cứ chuyện gì, chỉ có cái bóng của chính mình.

Chaeyoung đã làm xong công việc bên ngoài nên quay về studio. Rơi vào đáy mắt Chaeyoung chính là bóng dáng cô độc đầy tĩnh mịch của Jisoo, Chaeyoung ngắm nhìn một bên sườn mặt của Jisoo, cảm nhận được sự mệt mỏi và tiều tụy của nàng, trong lòng Chaeyoung ẩn đau.

Không thể tiếp tục để như vậy nữa, thật sự không thể để Jisoo tiếp tục tình trạng này. Có mấy lời đến đúng thời điểm nên nói ra, có mấy người đến đúng thời điểm nên buông xuống.

Chaeyoung đi tới bên cạnh Jisoo, yên lặng ngồi xuống. Jisoo ngửi thấy mùi hương quen thuộc xen lẫn một chút xa lạ, cũng không quay đầu lại, dù cô biết Chaeyoung đã trở về.

Chaeyoung nắm chặt tay Jisoo, nghĩ đến những câu sắp sửa nói, không biết sao lại đột ngột rơi nước mắt. Jisoo thẫn thờ nhìn nàng, cất tiếng hỏi lạnh như băng không mang theo một tia nhiệt độ: "Cậu khóc vì chuyện gì?"

"Mình... mình có mấy lời muốn nói với cậu..."

"Mình không muốn nghe!"

"Nhưng mình thật sự có chuyện muốn nói với cậu..."

"Mình đã nói mình không muốn nghe!" Trực giác Jisoo nhắc nhở cô không nên nghe chuyện này. Chuyện Chaeyoung muốn nói nhất định sẽ khiến cô cảm thấy tuyệt vọng. Cô vội đứng lên, lấy tay che hai lỗ tai, hét lớn, "Cậu đừng nói! Mình không muốn nghe!"

"Kim Jisoo, cậu đừng như vậy." Trong lòng Chaeyoung đau đớn đến run rẩy, nàng đứng dậy ôm lấy Jisoo, ôm thật chặt, chờ Jisoo lấy lại chút bình tĩnh, "Cậu biết mình muốn nói gì, đúng không? Cậu lúc nào cũng là người hiểu rất rõ mình, nếu đã hiểu rõ, vậy thì làm sao còn phải dằn vặt chính mình nữa đây? Cậu xem cậu hiện tại đi, gầy yếu đến trơ xương, một Kim Jisoo hăng hái đầy sức sống lúc xưa đã chạy đi đâu rồi?"

"Kim Jisoo hăng hái đầy sức sống lúc xưa chỉ có khi nhận được tình yêu của cậu, cho dù chia tay, vẫn biết cậu luôn ở phía sau chờ mình, cho tới bây giờ đều luôn như thế." Jisoo nhỏ giọng khóc nấc lên, nghẹn ngào, nói đầy đau thương, "Hồi trước cậu đều gọi mình là Soo, nhưng thời gian gần đây sau khi mình quay về tìm, cậu chỉ một mực gọi mình là Jisoo. Mặc kệ cậu gọi mình thế nào, nhưng Chaeng à, mình lúc nào cũng yêu cậu."

"Mình biết, mình biết chứ. Làm sao cậu có thể không biết, mặc kệ mình ở bên ai, mặc kệ mình gọi cậu thế nào, thì cậu đều là Soo của mình, duy nhất Soo của chỉ mình mình." Trong đôi mắt Chaeyoung ngập tràn nước mắt, nàng khẽ cắn răng, nhẫn tâm nói ra, "Bây giờ mình đang quen Lisa, mình vẫn không dám nói điều này với cậu, vì sợ cậu thương tâm, sợ cậu rơi lệ. Thế nhưng lúc này mới phát hiện, mình càng giấu giếm cậu chuyện này, lại càng chọc cậu buồn bã thương tâm hơn, càng chọc cậu cô độc đến rơi lệ. Soo, mình từng thật lòng hứa hẹn với cậu, nai con muốn chạy vây quanh cá con mãi mãi, nhưng có lẽ mình không làm được điều đó, thật sự không thể nào giữ được lời hứa đó nữa rồi. Mình không mong cậu tha thứ, chỉ mong cậu chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để cứ như vậy mà tiều tụy đi xuống."

"Làm sao cậu có thể nhẫn tâm đến vậy? Đem những lời đó nói cho mình nghe?" Jisoo nắm chặt cổ áo Chaeyoung, bi thương gào khóc lớn, nước mắt rơi xuống chạm vào cổ Chaeyoung, khiến làn da Chaeyoung trở nên bỏng rát. Chaeyoung cũng không nhịn được mà giơ tay ôm lấy Jisoo, cùng oà khóc lên.

Chuyện cũ rõ ràng ngay trước mắt, cảm tình vẫn sâu đậm như cũ, sao lại có thể bỏ qua người ta, đã như thế làm sao có thể bắt đầu lại một lần nữa?

Kim Jisoo khóc, Park Chaeyoung cũng bật khóc, hai người cùng khóc thương cho tuổi trẻ của mình tại sao lại có thể tùy hứng và kiêu ngạo đến thế? Tại sao không thể bao dung nhiều hơn và chỉ trích ít hơn? Tại sao không thể từ đầu đến cuối chỉ thích một người và chỉ yêu mỗi một người? Tại sao bên trong từ điển của cuộc sống lại để cho con người dễ dàng mắc lỗi như vậy?

Jisoo và Chaeyoung khóc bao lâu, Dawn và Hyuna cũng đứng ở trước cửa bấy lâu. Bọn họ cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Jisoo và Chaeyoung, hai người không thể không cảm thấy kinh hãi. Hiện giờ Chaeyoung lại đang quen Lisa? Chẳng trách mấy ngày nay, mỗi lần Jisoo cười lên đều mang theo vẻ u buồn như thế, cũng chểnh mảng không còn lòng dạ thiết ăn uống gì. Và chẳng trách sao Chaeyoung cứ mang theo vẻ mâu thuẫn trên gương mặt, thân thể cũng gầy đi trông thấy. Thì ra mối quan hệ giữa Jisoo và Chaeyoung lại lần nữa nổi lên sóng gió?

Chờ đến khi tiếng khóc của Jisoo và Chaeyoung hơi lắng xuống, Hyuna đi tới, vỗ lưng Chaeyoung, cất tiếng hỏi: "Cậu thật đang quen Lalisa?"

"Ừ." Chaeyoung buông Jisoo ra, quay người lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Hyuna nắm bàn tay thành nắm đấm, dồn hết sức, vung một quyền thật mạnh lên trên vai Chaeyoung, khiến Chaeyoung không thể đứng thẳng, sau khi lảo đảo hai cái liền ngã ngồi trên mặt đất, chiếc ghế gần đó bị nàng chạm phải ngã nhào ra đất, những cây bút trên bàn sau cái hất tay của nàng cũng rơi tán loạn xuống dưới.

Sắc mặt Hyuna cực kỳ lạnh lẽo, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, cô đứng bên cạnh Chaeyoung, từ trên cao nhìn xuống, hỏi Chaeyoung từng câu từng chữ vô cùng rành rọt: "Cậu hiểu rõ Lalisa sao? Chị ấy có thể cùng cậu đi được bao xa? Cậu có biết Lalisa khi so với chúng ta, quả thật như một bên trên trời, còn một bên dưới đất, căn bản là người của hai thế giới không? Cậu có thích những nơi chị ấy thường hay đến? Cậu có thể thoải mái nói chuyện với những người bạn bên cạnh chị ấy? Cho đến nay, Lalisa đều chỉ yêu đàn ông, cậu có dám cam đoan sau này chị ấy sẽ không yêu đàn ông nữa không? Jisoo có thể vì cậu mà công khai mọi chuyện, có thể vì cậu mà từ bỏ tất cả, vậy Lalisa có thể làm được sao? Cậu có biết khi sự mới mẻ của tình yêu qua đi, sẽ vĩnh viễn chỉ còn lại sự bình thường hay không? Cậu đã xác định đây không phải chỉ là sự mới mẻ nhất thời rồi ư? Cậu thật sự có thể buông xuống Jisoo sao? Trong lòng cậu quan tâm đến Jisoo nhiều bao nhiêu, không phải chính cậu là người hiểu rõ nhất? Jisoo đã tùy hứng một lần, vì lẽ đó cậu cũng có thể đi theo tùy hứng một lần luôn ư? Cậu đã nếm trải sự dằn vặt, đã chảy biết bao nhiêu nước mắt vì lần tùy hứng của Jisoo, đừng nói cậu cũng muốn để Jisoo đi nếm trải một lần cảm giác đó đấy? Cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng đoạn thời gian Jisoo và Hong Suzu quen nhau, chả lẽ cậu nghĩ rằng chúng mình đều có mắt như mù? Cậu không nghĩ, chờ đến khi cậu ôm nỗi đau thương từ nơi Lalisa trở về, rồi Jisoo lại giống như cậu bây giờ có một đối tượng yêu đương mới, thế không phải hai cậu lại phải trải qua thêm một đêm ôm ấp khóc lóc đầy đau khổ như hôm nay? Đều là những người bôn ba trên đường đời, cậu cho rằng vẫn còn thanh xuân và tinh lực để chạy theo sự mới mẻ trước mắt? Cậu có chắc tình cảnh cậu quyết định quen Lalisa hiện giờ không hề giống với lúc Jisoo và Hong Suzu quen nhau? Mình có thể chúc phúc khi cậu quen Jisoo, nhưng cậu cho rằng mình cũng có thể chúc phúc cho cậu khi quen Lalisa? Cậu và Jisoo trải qua bốn năm đại học xây dựng tình yêu khắc cốt ghi tâm, ba năm chia ly trong nỗi khổ tương tư, nửa năm yêu nhau trong ngọt ngào lo lắng, một năm chia tay trong trạng thái bứt rứt giãy giụa, cậu đều có thể quên những khoảng thời gian này ư? Mình quá hiểu cậu, cả đời của cậu cũng không thể quên được Jisoo, nếu đã thế thì có công bằng với Lalisa không? Rốt cuộc cậu và Jisoo muốn dằn vặt đối phương bao nhiêu lâu nữa mới chấp nhận quay lại với nhau? Rốt cuộc muốn bỏ qua nhau mấy lần nữa mới có thể thật sự hiểu nhau? Chả lẽ để lỡ dính phải một vết nhơ là sẽ vĩnh viễn không còn sự vẹn nguyên đã từng có? Tìm người sống bên cạnh, quan trọng nhất không phải tìm người mình yêu nhất, mà nên chọn người thích hợp nhất, chả lẽ cậu không hiểu sao? Người trong cuộc lúc nào cũng mù mờ hơn người ngoài cuộc, mình là tri kỷ với cậu nhiều năm, nên hiểu rõ cậu cũng như hiểu rất rõ Jisoo, nhìn ra hai cậu vừa là người yêu nhất, lại còn là người thích hợp nhất, chả lẽ cậu nhẫn tâm dằn vặt nhau thêm lần nữa? Cậu có dám vuốt lương tâm hiện giờ và nói rằng cậu không còn yêu Jisoo chút nào nữa không? Cậu từng hỏi qua chính cậu, sự lựa chọn hiện tại của cậu đã thật sự đúng chưa?"

Cứ một câu lại một câu Hyuna chất vấn như đánh thẳng vào đỉnh đầu Chaeyoung, thật giống như núi Thái Sơn đè ép ở nơi đó, trọng lượng nặng trịch ấy căn bản khiến Chaeyoung không thể nhúc nhích được chút nào.

Chaeyoung chỉ cảm thấy hết thảy trước mắt ngày càng mông lung và mơ hồ, thật giống như nhìn thấy Jisoo đang ôm lấy nàng khóc nấc lên, thật giống như nàng đang nói với Jisoo 'Cậu khóc làm mình thật đau lòng', thật giống như nghe thấy Dawn đang hỏi 'Cậu làm sao vậy?' Thật giống như cảm thấy Hyuna đang bấm vào nhân trung* của nàng, thật giống như cảm thấy điện thoại di động trong túi nàng đang run lên từng chập...

(*Nhân trung: rãnh lõm chạy từ dưới mũi đến giữa môi trên.)

Từng tia ánh sáng lấp lóe đầy vội vàng, nai con này nối tiếp nai con khác thi nhau chạy vòng quanh rồi trốn mất, cá con này nối tiếp cá con khác chen nhau tự do bơi lội xung quanh, ngôi nhà này nối tiếp ngôi nhà khác tỏa ra sự ấm áp. Tại sao cho đến nay, mọi chuyện đều cảm thấy mệt mỏi thế này? Thật muốn trốn trong lòng mẹ cố gắng ngủ một giấc thật ngon. Chaeyoung nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro