Chương 56
Từ bên kia đường, xuyên qua tấm kính cửa sổ, Jennie nhìn thấy một bên sườn mặt của Jisoo đang cúi đầu trầm tư. Bóng dáng đầy ưu tịch ấy liền rơi vào mắt Jennie, trượt vào đáy lòng nàng. Tình cảm luôn là thứ làm tổn thương tinh thần một người? Jennie lắc đầu, cất bước băng qua đường.
Jennie đi tới bàn Jisoo, ngồi xuống phía đối diện, cũng không vội mở miệng, chờ Jisoo nói trước.
Thế nhưng Jisoo vẫn chỉ một mực cúi đầu ngồi tại chỗ, ngẫm nghĩ về những câu Lisa vừa nói, cũng như nhớ lại từng giọt ký ức xa xưa khi cô và Chaeyoung đã trải qua, nên căn bản không hề phát hiện sự tồn tại của Jennie.
Hai mươi phút sau, Jennie ngồi không yên, nên ho nhẹ một cái, muốn tạo sự chú ý ở Jisoo. Nhưng thật bất hạnh, Jisoo đang rất tập trung vào suy nghĩ, vì thế không nghe thấy gì. Jennie lườm nguýt, Quên đi, lúc này tốt nhất vẫn nên dùng cách trực tiếp!
Nàng nhẹ nhàng vỗ cánh tay Jisoo, hỏi: "Em vẫn ổn chứ?"
Jisoo nhìn thấy Jennie, đầu tiên là hơi giật mình, sau mới lịch sự gật đầu, nói: "Ổn."
"Thời gian chị em mình quen biết nhau không hề ngắn, nên em không cần cư xử khách sáo thế với chị đâu. Chị cũng biết chút ít chuyện của em, nếu tâm trạng không tốt và muốn xả bực, thì cứ thoải mái giải tỏa, chứ đừng nín nhịn trong lòng. Vậy dễ sinh bệnh lắm."
"Ừm, nhưng cũng chẳng có bực dọc gì để xả." Jisoo nhẹ thở dài, "Kim Jennie, chị yêu bao giờ chưa?"
"Có vẻ vấn đề này, em đã hỏi sai người." Jennie cười tự giễu, nhàn nhạt nói, "Xưa giờ chị là người rất mau chán, thích người này được một hồi lại đổi sang thích người kia. Chị chưa từng nếm trải cảm giác yêu một người, cũng như chưa ai có thể làm chị yêu say đắm đến thiên trường địa cửu. Bởi vì không tìm được cảm giác ấy, nên chị vẫn đang cố sức để tìm, thế nhưng trong mắt mấy người khác thì lại cho rằng chị đang đùa giỡn ái tình. Kỳ thật ngẫm lại, có khi em cũng rất may mắn. Mặc dù lúc này em rất đau khổ, thế nhưng em biết cảm giác yêu là thế nào. Một người sống trên đời, nếu không biết yêu thì đâu còn ý nghĩa gì! Chờ thêm chừng hai năm, khi em lớn thêm chút nữa, em sẽ phát hiện những mối tình mà mình đã trải qua, dù khóc hay cười, thì đều là của cải quý giá nhất trong đời người."
"Có lẽ là vậy." Jisoo hạ ánh mắt xuống, ngẫm nghĩ một hồi, "Chị và Lisa đã biết nhau rất lâu sao?"
"Đúng đấy. Hai chị quen biết nhau cực kỳ lâu." Jennie thoáng dừng một chút, "Em muốn hỏi gì thì cứ tự nhiên hỏi."
Jisoo do dự mấy lần, sau chỉ khẽ lắc đầu, Dù Lisa là người thế nào, thì hiện tại người mà Chaeyoung yêu chính là Lisa. Mình có thể hỏi gì chứ? Cho dù có hỏi, thì còn chuyện gì có thể làm nữa đâu?
Thật đúng là một cô gái mâu thuẫn!
Trong lòng Jennie khe khẽ thở dài, Nếu em đã không hỏi, vậy tự chị nói cũng được, dù sao nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi.
"Người tên Lisa ấy rất hiếu thắng, vì lẽ đó chỉ sau mấy năm tốt nghiệp, cậu ấy đã bò lên được vị trí hiện tại. Cậu ấy cũng mắc bệnh sạch sẽ, yêu màu trắng, không thích cùng người xa lạ tiếp xúc thân thể, vì thế mỗi lần phải giao tiếp với người nước ngoài, toàn không nhịn được mà da đầu run lên bần bật, bởi vì người nước ngoài luôn rất thích ôm xã giao với hôn hít không mà."
Jisoo nghe thấy thế, không nhịn được khẽ bật cười. Nhớ năm xưa, trước khi cô xuất ngoại du học, Chaeyoung cũng từng luôn mồm căn dặn: "Khi cậu tới bên kia, nhất định không thể quên truyền thống Trung Hoa! Người nước ngoài mới gặp mà đã đòi hôn người ta rồi, quá đáng ghét! Khi cậu ở bên kia nhất định, nhất nhất định không thể để bọn họ lợi dụng vậy nha!"
Nhớ đến sự lo lắng đầy đáng yêu của Chaeyoung trước kia, sau khi Jisoo cười xong, lại cảm thấy chua xót.
Jennie nhìn thấy Jisoo chỉ trong chớp mắt thoáng hiện lên ý cười cùng bi thương, biết lời nói của mình lại vô tình làm khơi dậy quá khứ của cô. Jennie quyết định hiện giờ phải nói năng cẩn thận hơn. Sau một chút suy nghĩ, Jennie vô cùng tự nhiên, bình tĩnh nói tiếp: "Jisoo, chị biết em hiện giờ ít nhiều gì cũng có chút thành kiến với Lisa, nhưng chị không thể không nói Lisa là người không xấu. Nếu dùng hình ảnh người tốt để mường tượng về cậu ấy cũng không gì quá đáng. Cậu ấy sống gần 30 năm, trước khi quen Chaeyoung, chỉ mới trải qua hai mối tình thôi. Mối tình đầu phản bội cậu ấy, ngoại tình với kẻ thứ ba rồi kết hôn và sinh con. Còn mối tình thứ hai thì ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ tìm gái dẫn về nhà. Bởi thế, Lisa đã nếm trải rất nhiều nỗi khổ về mặt tình cảm, có khi tương đương với em, chứ không ít hơn đâu. Ừ mà... đến hiện tại chị cũng không rõ lắm, Lisa là người chen vào giữa trong khi em và Chaeyoung đang quen nhau sao?"
"Không phải. Sau khi tụi em chia tay rồi thì mới vậy."
"Ồ." Jennie làm giống như Conan duỗi ra ngón cái và ngón trỏ để trên cằm vuốt ve, ra vẻ như đang suy luận, "Đầu tiên em và Chaeyoung chia tay, rồi Lisa gặp Chaeyoung, sau đó em quay lại tìm Chaeyoung, thế nhưng thời điểm khi em trở về tìm Chaeyoung, thì Lisa và Chaeyoung đã quen nhau rồi. Mọi chuyện là như thế phải không?"
"Ừm." Jisoo khẽ gật đầu.
"Ái chà, một bên là tình yêu mới, một bên là người yêu cũ, khó xử thật, chẳng trách sao Park Chaeyoung lại ngất xỉu."
Lúc này quán cà phê đang chuẩn bị đóng cửa, Jennie đứng lên, thuận tay kéo Jisoo, nói: "Park Chaeyoung đã có Lisa và hai người bạn kia trông chừng rồi, nên em không cần lo lắng quá đâu. Chị với em tản bộ chút đi, coi như giải sầu."
"Cám ơn."
"Đã nói không cần cư xử khách sáo với chị thế mà. Đi thôi."
Jennie đi theo Jisoo trên lối đi bộ. Đêm đã khuya, thời tiết ngày càng lạnh, người đi trên đường đã không còn nhiều, ngã tư đường trước mắt khá vắng vẻ, chỉ còn đèn xanh cùng đèn đỏ thay phiên nhau chớp sáng chớp tắt, giống như đang lưỡng lự không thể tìm được quy luật.
Jisoo chỉ cảm thấy trong lòng đang rất đau, sự đau đớn làm nàng phiền lòng mãi không yên.
Khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi mở 24/24, đột nhiên Jisoo muốn uống rượu. Jennie biết Jisoo đang muốn xả bực dọc trong lòng, nên không nói nhiều, lập tức đi vào trong giúp Jisoo mua năm sáu lon bia. Con người mà, chỉ cần xả hết mọi phiền muộn trong lòng thì mấy ngày sau sẽ bình thường lại thôi. Những lúc mình khổ sở nhất, không phải cũng thường dùng bia rượu để giải sầu đó sao?
Sau khi ra ngoài, Jennie nhìn thấy Jisoo đang co người ôm lấy hai chân ngồi bên vệ đường. Mái tóc dài che khuất hơn nửa thân người, giống như đang muốn dung hợp cùng bóng đêm xung quanh, gợi ra từng tầng ưu thương nói không nên lời.
Jennie nghiêm mặt, đi tới bên cạnh, ngồi xếp bằng kế bên người cô, giúp mở một lon bia, nhét vào tận tay cô, nói: "Uống đi, bia lạnh lắm, em uống ít thôi."
Jisoo cầm lấy lon bia, ngửa đầu liền uống hết hơn nửa lon. Quả thật rất lạnh, thế nhưng dù có lạnh thế nào, cũng không thể nào lạnh bằng bên trong lòng lúc này.
Jisoo không nói thêm bất kỳ câu nào, chỉ tập trung uống hết lon bia này đến lon bia khác. Con người khi rơi vào bi thương, thường những thứ uống vào không phải bia rượu, mà chính là sầu.
Ai cũng nói một ly rượu giải ngàn sầu, thế nhưng tại sao sau khi tỉnh lại sầu càng thêm sầu? Nếu đã như thế, cần gì phải uống? Thế nhưng không uống, làm sao để khiến bản thân say?
Thỉnh thoảng từng đợt gió lạnh thổi qua, hôm nay Jennie chỉ mặc trên người chiếc váy ngắn, bên ngoài chỉ khoác một cái áo dáng dài bằng lông dê màu nâu nhạt, tổng thể nàng mặc rất ít, cho nên đã khiến nàng cảm thấy lạnh đến mức không tự chủ được mà hai hàm răng va vào nhau lập cập. Jennie quay sang nhìn Jisoo, thấy Jisoo liên tục nốc bia vào miệng cứ như đang muốn tìm chết, đôi mắt liền trợn lên tròn xoe.
Mình chưa từng thấy ai có phương pháp uống bia thế này nha! Quả thật chẳng khác nào là một dạng biến tướng của tự sát!
Thế nhưng không chờ Jennie phục hồi tinh thần, Jisoo đã uống sạch trơn sáu lon bia nàng vừa mua về. Tửu lượng của Jisoo vốn không cao, nên lúc này đôi mắt đang đỏ ngầu lên, nước mắt lại lộp độp rơi xuống, giống như đang lầm bầm lầu bầu, nói với giọng ngắt quãng: "Tôi còn muốn uống tiếp mà... Chị biết không? Tôi với Chaeyoung học cùng lớp, ở cùng trong một ký túc xá. Tôi hỏi cậu ấy, điểm gì ở tôi đã thu hút cậu ấy nhất. Cậu ấy nói, cậu ấy yêu nhất là mái tóc của tôi, và tôi cũng yêu cậu ấy nhất là ở mái tóc. Hong Suzu tóc ngắn, tính khí lại nóng nảy, thật chẳng thích tí nào. Nhất định chị không thể tin nổi đâu, khoảng thời gian tôi và Hong Suzu quen nhau, hai đứa tôi chưa từng lên giường, vì chuyện này mà Hong Suzu hay hục hặc với tôi, nhưng tôi cực kỳ không thích bị Hong Suzu chạm vào. Ai cũng không thể nào sánh được với Chaeyoung. Tôi và Chaeyoung có thể hát, khiêu vũ, hôn nhau, vẽ tranh... Tôi vẽ cậu ấy, cậu ấy vẽ tôi, mỗi ngày trôi qua đều rất vui. Hai đứa tôi viết thư tình cho nhau, cậu ấy viết cho tôi, rồi tôi viết cho cậu ấy, chữ viết của cậu ấy rất đẹp. Cậu ấy sợ tôi tức giận, sợ tôi khóc, nên khi đó tôi thường giả bộ khóc, nhìn cậu ấy vì tôi mà trở nên sốt ruột, liền cảm thấy thật hạnh phúc. Hiện tại tôi thật sự khóc, không còn giả bộ nữa, và trong lòng cũng chẳng còn gì vui. Tôi sợ nhất làm Chaeyoung khổ sở, thế nhưng lại rất nhiều lần chọc giận để cậu ấy phải khổ sở, có phải tôi là người rất ích kỷ không? Trước đây, cũng giống như bây giờ, ngồi uống rượu ở vệ đường. Những lúc đó Chaeyoung sẽ không cho tôi uống nhiều, khi đó tôi sẽ nghe lời, không uống nhiều nữa. Thế nhưng hiện giờ cậu ấy đã không còn cần tôi, cũng sẽ không còn muốn quản tôi. Tôi muốn uống rượu."
Nếu cứ để uống mãi thế này cũng không phải cách!
Jennie vì Jisoo mà thấy đau lòng, Đều là những cô gái tốt, đều yêu nhau thâm tình, làm sao lại có thể đi phán xét đâu là đúng và đâu là sai? Jennie lau nước mắt của Jisoo, kéo nàng đứng dậy, một bên đỡ nàng đi về phía trước, một bên nói: "Muốn uống thêm thì trở về nhà chị rồi uống tiếp. Nhà chị có tủ rượu với đủ mọi loại luôn, em muốn uống bao nhiêu đều được. Chị em mình đừng ngồi ở ngoài đây nữa nhé, trời lạnh có thể đông chết chị luôn rồi!"
Jisoo nghe lời, bước chân loạng choạng theo Jennie đi về phía trước. Vào bệnh viện, Jennie đến chỗ đỗ xe, đỡ Jisoo ngồi vào chỗ, giúp cô thắt dây an toàn, lại gọi điện cho Lisa, nói rằng Jisoo đã uống nhiều nên sẽ dẫn cô về nhà, sau đó mới lái xe đi.
Về đến nhà, Jennie đem Jisoo đang mơ màng ngồi an ổn trên ghế sofa. Vốn tưởng rằng cô sẽ mệt mỏi ngủ thiếp đi, ai mà ngờ đột nhiên Jisoo lại mở mắt ra, ánh mắt rời rạc nhìn Jennie, nói: "Tôi muốn uống rượu."
Jennie bất đắc dĩ thở dài, một bên nghĩ có vẻ như số lần nàng thở dài đêm nay còn nhiều hơn cả đời này gộp lại, một bên đi tới tủ rượu, cầm một bình rượu đỏ đi ra ngoài, mở nút bần, đặt lên bàn, lại xoay người lấy ly thủy tinh. Không ngờ khi nàng mới vừa quay lại, liền thấy Jisoo đang ôm bình rượu nốc từng ngụm. Trong lòng Jennie co giật liên hồi, Rượu của tôi! Bình rượu đỏ nhập khẩu trực tiếp từ Pháp của tôi! Không lẽ cứ như thế mà bị giẫm đạp hết sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro