Chương 57








Đêm thật yên tĩnh, tựa hồ như có thể nghe được âm thanh không khí chuyển động.

Trong chớp mắt, bình rượu đỏ bị Jisoo uống hơn phân nửa. Nếu so với bia, rượu đỏ có độ cồn cao hơn, khả năng ngắm cũng nhanh hơn, vậy mà cô lại uống cực kỳ nhiều. Nếu nói vừa nãy cô còn có chút ý thức, thì hiện tại ngoài quán tính đưa bình rượu lên miệng để cố gắng nốc cạn, cô đã không còn chút ý thức nào về những chuyện xung quanh.

Jennie rất muốn cướp lại bình rượu đỏ trong tay Jisoo, sau đó nghiêm túc nói với cô. Không nên dùng cách này để uống rượu đỏ! Nếu em không biết thì hãy để bà chị đầy dạy cho em. Thế nhưng nàng cũng biết không thể quá so đo với người thương tâm đang say rượu, vì thế quyết định đem món nợ này ghi số trên đầu Lisa. Nếu không phải vì Lisa, tội tình gì mình phải đi làm máy chuyện rảnh hơi này?

Cuối cùng Jisoo cũng nốc cạn sạch sành sanh binh rượu đỏ và hoàn toàn say triệt để. Cô lầu bầu: "Thật khó chịu! Đau đầu quá! Bụng cũng khó chịu!

Jennie tức giận nói: "Uống nhiều rượu như vậy, không khó chịu mới là lạ. Em có muốn vào phòng vệ sinh không?"

Đầu Jisoo ngày càng vang lên những tiếng ong ong, cô vẫn trong trạng thái lầu bầu tự nói, căn bản không nghe thấy Jennie nói gì. Nàng thật bất đắc dĩ, chỉ có thể cởi áo khoác, dùng hết sức lôi Jisoo đến phòng vệ sinh. Dù Jisoo không còn chút ý thức, nhưng thân thể vẫn tự động trao đổi chất bài tiết, nàng chờ cô xong việc, lại dùng hết sức bình sinh ôm lấy cô, giúp cô mặc quần vào cho đúng. Jennie lầm bầm oán giận, Cả đời của bà chị đây chưa từng làm mấy chuyện của các bà mẹ bỉm sữa bao giờ! Lalisa Manoban, cậu là đồ chết tiệt! Nếu mình đây không tìm cậu tính số thì sẽ không mong họ Kim.

Cả người Jisoo dựa hẳn lên nàng, trong miệng vẫn còn lầu bầu những câu gì đó mà người khác không thể nghe rõ. Jennie lại thở dài, dùng sức lôi Jisoo, kéo cô đi về phía phòng ngủ. Một người sau khi say rượu, thân thể sẽ từ từ trở nên nặng nề không muốn động vì thế một khi gặp được ngoại lực, sẽ rất tự nhiên đem toàn bộ trọng lượng giao hẳn sang phía đó, nên hiện giờ Jisoo đem hết sức nặng của cô ép toàn bộ lên vai Jennie. Dùng hết sức của chín trâu hai hổ, mệt ra một thân mồ hôi nóng hổi, cuối cùng nàng mới coi như kéo được Jisoo lên giường.

Jennie hít một hơi sâu lấy sức, vuốt chút mồ hôi đọng trên thái dương, sau đó tiếp tục làm cho xong sự nghiệp chưa hoàn thành. Trước tiên đến phòng vệ sinh giặt một cái khăn, đi tới giúp Jisoo lau tay lau mặt sạch sẽ, rồi giúp cô cởi quần áo.

Jisoo mơ màng mở mắt, trong sự mông lung nhập nhoạng, thật giống như cô đang nhìn thấy Chaeyoung nở nụ cười ngọt ngào. Cô cũng tự dưng cười theo, nói: "Chaeng, mình yêu cậu, thật sự rất yêu cậu... Cậu vẫn còn rất yêu mình, đúng không?"

"Yêu! Yêu! Em mau nâng người lên chút coi, quần áo không cởi được đây này!" Jennie biết cô nhận lầm nàng thành Park Chaeyoung, một bên đáp lời những câu mê sảng của Jisoo, một bên dùng sức cởi áo khoác của cô. Thế nhưng khi bụng rỗng mà lại uống rượu, dưới sự kích thích của cồn, lúc này dạ dày của Jisoo rất khó chịu, cô muốn ói mà ói không được, hai hàng lông mày nhíu chặt, lăn qua lộn lại trên giường. Nhưng như thế lại gây cản trở Jennie không thể cởi đồ giúp cô, vì thế hai người cứ trong tư thế giằng co, khiến Jennie nổi nóng đổ một thân mồ hôi nhễ nhại.

Jennie cổ sức mấy lần cũng không thể cởi được áo khoác của cô, làm nàng rất mệt, ngán ngẫm ngồi quỳ chân trên giường thở dốc phì phà. Jisoo vẫn còn đang làu bàu mê sảng, ngập ngừng nói từng tiếng ngắt quãng: "Khó chịu... Chaeng, mình rất khó chịu..."

"Quỷ cũng biết em đang khó chịu! Nếu em không cởi quần áo trước khi ngủ thì càng khó chịu hơn đấy! Thật khiến người khác phải bận tâm. Lisa, cậu là tên khốn kiếp. Dám cột cho mình một thứ phiền toái đến dường này. Mình hận cậu!" Jennie nhích đến bên người Jisoo, thử giúp cô cởi áo khoác lần nữa, phí biết bao công sức, cuối cùng cũng coi như cởi được một bên ống tay áo. Jennie chỉ vào mũi Jisoo, bực bội nói, "Cởi có chút quần áo cũng khiến chị phải lao lực như này. Làm sao em lại không ngoan chút nào cả thế."

Đáng tiếc, hiện tại Jisoo không nghe thấy bất cứ điều gì. Trong mơ hồ, dường như cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, phản xạ có điều kiện nhích người tới gần nơi đang tỏa ra hương thơm kia.

"Mình rất yêu, rất yêu cậu, Chaeng à... Cậu cũng phải thật yêu, thật yêu mình. Nai con phải luôn chạy vây quanh cá con mãi mãi..." Jisoo vừa nói vừa đẩy Jennie, đem nàng ép đến dưới thân, sau đó liền hôn lên.

Jennie choáng váng, trái tim đập thình thịch nhảy loạn một hồi lâu, trong lúc nhất thời đại nào cũng quên mất mọi hoạt động. Chuyện gì thế này? Mình đây là đang dẫn một người về nhà, hay vẫn là dẫn một kẻ say khướt giở trò quấy rối từ nhà vậy? Chẳng lẽ mình đã thật sự dẫn sói vào nhà rồi sao?

Chờ đến khi Jennie hơi lấy lại được tinh thần, thì bàn tay Jisoo đã kịp thời chui vào bên trong váy, nắm lấy phần thịt mềm mại trước ngực nàng để xoa nắn đùa giỡn. Jennie lại choáng váng, Rốt cuộc Kim Jisoo đây là đang say hay vẫn còn tỉnh? Người say rượu mà có thể nhanh tay lẹ mắt thế này sao?

Jennie né tránh nụ hôn của Jisoo, muốn đẩy cô ra, nhưng không hiểu sao sau khi say rượu, Jisoo lại rất khỏe. Bình thường Jennie đã quen sống trong nhung lụa, vốn sức hơi yếu, huống chi hôm nay nàng còn chưa ăn tối, vừa nãy hết kéo cô vào phòng vệ sinh, lại lôi cô trở về phòng ngủ, sau đó giúp cô cởi quần áo, nếu có hơi sức thì hẳn nàng đã tiêu tốn hơn phân nửa từ lâu. Lúc này, nàng không thể nào đẩy Jisoo ra khỏi người, sau khi đẩy hai lần vẫn không có kết quả, Jennie định hét to với Jisoo mau dừng tay. Thế nhưng khi Jennie vừa mở miệng, chưa kịp lên tiếng đã bị nụ hôn nóng bỏng của Jisoo chặn lại.

Chuyện này là sao trời!

Jennie cực kỳ oán niệm, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, nụ hôn của Jisoo làm nàng có cảm giác, và bàn tay kia của cô cũng làm nàng rất có cảm giác. Loại cảm giác này là thứ nàng chưa từng cảm thấy ở những cuộc tình đã trải qua trong quá khứ.

Khoảnh khắc đêm khuya, trong không gian yên tĩnh, đều rất dễ khơi dậy dục vọng của mỗi người.

Thân thể Jennie dưới sự khiêu khích của Jisoo đã bắt đầu nổi lửa, nhưng dù sao đại não Jennie vẫn còn tỉnh táo, nên mặc dù có chút mê muội với nụ hôn của Jisoo, nhưng nàng vẫn biết chuyện hai người đang làm hiện giờ, quả thật còn hồ đồ gấp nhiều lần những chuyện hồ đồ trước kia nàng đã từng làm.

Mình phải đẩy Kim Jisoo ra, bằng không sau này gặp mặt nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ liêng liêng cho xem.

Hai chân Jennie kẹp chặt lấy chân Jisoo, không cho cô nhúc nhích, rồi dùng hết sức còn sót lại, vất vả vật lộn cố gắng ngồi dậy. Ai mà ngờ chân Jisoo không thể di chuyển, nhưng tay lại ngày càng có những động tác xấu hơn, đi theo sức mạnh của Jennie mà luồn xuống dưới. Nàng giật mình, không khỏi khom lưng, nhưng khi nàng khom lưng, tay Jisoo cũng nương theo động tác ấy mà trượt xuống vùng nhạy cảm của nàng. Chỉ có trời mới biết tại sao tay Jisoo lại trượt đúng đến chỗ đó, không những thể điểm mà bàn tay ấy đang dừng lại chính ngay giữa hồng tâm.

Tuy rằng Jennie ít nhiều có chút cảm giác, thế nhưng từ đầu đến giờ nàng vẫn đang giãy giụa, thân thể căn bản cũng chưa tiến vào trạng thái, vậy mà bàn tay Jisoo lại tập kích thỏ bạo và đột ngột, khiến nàng chỉ muốn khóc, nước mắt ngay lập tức tích tụ đảo quanh viền mắt như chực chờ rơi xuống. Nàng thật muốn gào khóc, Tôi đây đã gây nên nghiệt gì mà phải chịu tội kiểu này? Bộ ông trời không có mắt à? Tôi làm việc tốt cơ mà, tại sao lại có thể nhẫn tâm để tôi gặp phải tình huống thế này!?

Jisoo không biết Jennie đang phải chịu đựng sự thống khổ đến cỡ nào, cô một bên hôn Jennie, một bên chảy nước mắt, một bên nhỏ giọng thì thầm: "Chaeng, mình yêu cậu, rất yêu cậu! Đừng bỏ rơi mình..."

Jennie vừa nghe đến đây lại càng muốn khóc, Bị người cưỡng ép đã là một loại khổ, thế mà đồ chết tiệt đang cưỡng ép mình lại còn gọi tên của một người khác! Chẳng lẽ mình thật đã gây nên đại nghiệt gì rồi?

Jennie kêu trời gọi đất, nàng muốn gào to, Chị không phải Park Chaeyoung, em mau rút tay ra nhanh lên. Chị đang rất đau đấy! Nhưng nàng biết đối với Jisoo hiện giờ, mặc kệ nói gì đều là vô dụng, nên nàng chỉ có thể tiếp tục giãy giụa. Thế nhưng phần nhiều những người đang say lại rất khỏe và có xu hướng hành động thô bạo, hơn nữa khoảng thời gian này Jisoo vẫn luôn đè nén suy nghĩ, vì thế khi cô uống say, trong tiềm thức liền bộc phát ý nghĩ phải xả bực dọc trong lòng. Bởi vậy, lúc này sao Jennie có thể dễ dàng giãy giụa thoát khỏi được?

Huống chi môi Jennie vẫn bị Jisoo hôn, bộ phận nhạy cảm trên dưới của nàng còn bị Jisoo nắm giữ. Nàng càng giãy giụa, Jisoo đáp lại càng kịch liệt, và cảm giác sung sướng cũng chợt đến nhanh hơn.

Hai tay Jisoo dường như có ý thức của riêng mình, sau thời gian dài cô và Chaeyoung yêu nhau, trong tháng ngày ở bên nhau ấy đã tích lũy nên quản tính thuần thục đi cùng với những động tác kỹ xảo, nên đã kích thích Jennie phản ứng liên tục, trong thoáng chốc, Jennie từ từ thích ứng được sự thô bạo của Jisoo. Hiện tại ngoại trừ hàm răng có thể cắn chặt, còn lại cả người Jennie đã mau chóng biến thành một vũng nước.

Nước mắt Jisoo chảy vào trong miệng Jennie. Nếm được mùi vị mặn, nàng cảm thấy đau lòng, không biết là đang đau lòng cho Jisoo, hay vẫn là đang đau lòng cho chính mình.

Lẽ nào là vì trước đây thấy mình đùa giỡn quá mức ngứa mắt, ông trời nhịn không nổi nữa, vì thế liền cho mình gặp phải một lần báo ứng sao?

Thôi, gặp xui xẻo thì chấp nhận xui xẻo đi, gây nghiệt thì cũng đã gây nghiệt rồi, vẫn nên nhận mệnh đi thôi!

Jennie hạ quyết tâm, nhắm chặt mắt lại.

Thế nhưng khi nàng vừa mới chuẩn bị tinh thần hy sinh hiến thân, thì Jisoo lại nằm trên người nàng phun mạnh mọi thứ đang ở trong bụng, ói hết toàn bộ số bia rượu đã uống hòa quyện với vị chua của dạ dày lên người Jennie. Sau một giây bất ngờ, Jennie đau đầu, cao giọng kêu rên, triệt để không biết nói gì nữa.

Sau khi nôn xong, Jisoo liền nằm nhoài bên người Jennie mơ màng ngủ. Jisoo khi ngủ nhìn rất ngoan ngoãn, giống như một cô thỏ con đang rúc vào lồng ngực mẹ nhẹ nhàng ngủ.

Jennie cố gắng vực dậy tinh thần, nhẹ nhàng nắm bàn tay của Jisoo để rút ra ngón tay vẫn còn nằm sâu bên trong cơ thể nàng, rồi lập tức chạy vào phòng tắm rửa sạch thân thể. Sau khi tắm xong sạch sẽ lại lui cui vào phòng tháo drap giường ném vào trong máy giặt, tiếp theo kéo Jisoo vào một gian phòng ngủ khác, cầm ra cái chậu nước nhỏ, nhúng ướt khăn, lau sạch mọi thứ ô uế đang dính trên người Jisoo. Khi làm xong hết những công việc này thì đã là hai giờ rưỡi sáng. Jennie nhức eo đau lưng, cũng không còn hơi sức suy nghĩ nên làm gì nữa, mệt mỏi ngả mình bên cạnh Jisoo, kéo qua chăn, ngủ say như chết.

Sáng sớm ngày hôm sau, Jennie tỉnh dậy trước tiên. Nàng ngồi dậy, nhìn gương mặt Jisoo vẫn còn say giấc nồng ngán ngẩm thở dài.

Rốt cuộc mình và Jisoo được xem là chuyện tình một đêm chưa hoàn chỉnh, hay vẫn là một đêm say rượu mất đi lý trí làm tình được một nửa.

Say rượu mất đi lý trí sao? Jennie khẽ cau mày, Tối hôm qua, chính mình vẫn luôn tỉnh táo từ đầu đến cuối, không thể coi là say rượu mất đi lý trí được.

Về phần chuyện tình một đêm, lẽ ra chỉ tiêu phát sinh giữa hai người xa lạ không hề biết gì về nhau mới đúng, còn nàng và Jisoo không hề xa lạ, cũng không thể xem là chuyện tình một đêm.

Mặc dù Jennie cả ngày giống như con bướm trăng hoa hết đậu hoa này đến ghẹo bông khác, nhưng cho đến giờ nàng chưa từng trải qua mấy chuyện tình một đêm, cũng như càng chưa từng trải qua một đêm 419 với phụ nữ. Mặc dù Jennie là người thích chơi bời, nhưng nàng chưa bao giờ động chạm đến những người bạn bên cạnh. Thỏ không ăn cỏ gần hang, nàng vẫn luôn hiểu được đạo lý căn bản đó. Tính đến hiện tại, nàng đã xem Jisoo là một trong những người bạn thân của mình, việc kết giao bằng hữu này vốn đã không dễ, mà trên mặt công việc còn thỉnh thoảng phải tiếp xúc hợp tác với nhau. Tóm lại, nàng phải ngẫm nghĩ lại thật kỹ vấn đề ở chung giữa hai người trong tương lai.

Jennie không mặc áo ngủ, trực tiếp để thân thể trần như nhộng đi vào phòng tắm. Ở trong gương, nàng nhìn thấy trên xương quai xanh đang điểm vài vết hôn đỏ thẫm, đột nhiên nhớ đến câu nói kia của Lisa: Cậu đã chơi trò tình ái lâu đến vậy, mà còn không tìm thấy cảm giác ở mấy tên đàn ông thì mình chân thành khuyên cậu thứ tìm ở phụ nữ xem sao.

Thử tìm ở phụ nữ? Hẳn cũng là một chủ ý không tồi?

Jennie vén lại mái tóc khỏe môi nhếch lên thành một độ cong.

Thế nhưng, Lisa à! Nhất định bà chị đây phải tìm cậu tính toán thật sòng phẳng món nợ này.

Sau khi tắm rửa xong, Jennie pha một ly cà phê, cầm lấy một quyển tạp chí, vừa xem vừa chờ Jisoo thức dậy, dáng vẻ vô cùng thong dong nhàn nhã.

Chín giờ rưỡi sáng, Jisoo mơ màng mở mắt, trong cổ họng cảm thấy khô rát. Cô muốn uống nước, vừa định xuống giường tìm nước, thì một ly nước kịp thời đưa tới trước mặt cô. Jisoo ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Jennie, mới cầm lấy lỵ, uống vào chút nước, rồi nói: "Cảm ơn."

Jennie ngồi bên cạnh Jisoo, nhìn cô hồi lâu, mới hỏi: "Còn nhớ ngày hôm qua đã làm những gì không?"

Bị Jennie đột ngột hỏi một câu như vậy, Jisoo khẽ nhăn mày suy nghĩ. Tối qua cô có uống rượu, rồi Jennie dẫn cô về nhà, cô có thể nhớ những chuyện này khá rõ. Thế nhưng sau khi say rượu đã làm những gì? Jisoo cảm thấy đã mơ một giấc mộng trong giấc mộng cô thấy mình và Chaeyoung đang triển miên đầy đắm say. Giấc mộng ấy rất chân thật, thậm chí chân thật đến mức không giống như mộng.

Jennie nhìn thẳng Jisoo, nở nụ cười, nói: "Dù có say đến mức nào, ắt hẳn những chuyện mình đã làm cũng để lại một chút ấn tượng thì mới đúng nhỉ? Hôm nay đừng đi làm, để chị giúp em xin nghỉ một ngày. Nếu mệt thì nằm xuống ngủ tiếp đi, khi nào tỉnh hẳn thì em ngẫm lại xem sau này nên đối mặt với chị ra sao? Chị cũng sẽ ngồi nghĩ xem sau này nên ở chung với em thế nào? À mà chắc em nhất định vẫn còn lo lắng cho Park Chaeyoung, đúng không? Vừa nãy chị có gọi điện hỏi thăm Lisa, giờ này Park Chaeyoung vẫn còn chưa tỉnh đâu, đợi lát nữa em và chị cùng đến bệnh viện nhìn xem em ấy. Em nằm xuống ngủ tiếp đi, quần áo của em đã dơ rồi, không cách nào mặc vào được đâu, nên cứ mặc đồ của chị. Theo chị nhìn thì em cũng cao tương đương với chị thôi, vóc người cũng tương tự nhau, nên hẳn là mặc vừa quần áo của chị. Căn phòng này có phòng tắm ở ngay góc bên kia, khi nào dậy thì em đến đó mà tắm rửa. Chị ra ngoài trước."

Jennie nói xong liền đi ra ngoài. Đầu óc Jisoo quay cuồng một lúc lâu, rốt cuộc mới hiểu rõ những câu nói kia của Jennie. Nhất định tối hôm qua, cô đã đem Jennie nhìn thành Chaeyoung, trong đầu Jisoo hiện lên một chút ký ức mơ hồ ngắn ngủi như có như không. Khoảnh khắc kia không phải là mộng, người kia cũng không phải Chaeyoung. Jisoo tóm chặt lấy tấm chăn, nước mắt chảy xuống không cách gì kiềm chế, rơi xuống trên gối, ướt thành một mảng.

Đối với Jisoo mà nói, chuyện này không thể nghi ngờ quá mức hoàng đường. Jisoo không thể nào chấp nhận được làm sao bản thân có thể làm ra chuyện hoang đường đến thế? Cô đem mình chôn sâu trong chăn, lấy tay gắt gao che miệng, nấc lên từng tiếng nức nở trầm thấp.

Vầng thái dương bò đến chính giữa bầu trời. Lúc này đã là buổi trưa, khí trời ngày hôm nay không tính là tốt, cũng không xem là xấu. Trên bầu trời có rất nhiều đám mây lững lờ trôi, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu ra những tia nắng rực rỡ, rọi sáng lớp bụi trần gian.

Jennie đợi một hồi lâu, nhưng mãi vẫn không thấy Jisoo đi ra. Nàng có chút không yên lòng, quyết đoán đứng dậy, đi vào đẩy cửa phòng ngủ. Cửa vừa mở ra, Jennie đứng lặng tại chỗ, nhìn vào ngọn núi nhỏ trên giường thỉnh thoảng rung động, nghe thấy tiếng khóc nấc nghẹn ngào đang cố gắng kiềm chế, trong nhất thời cũng không biết nên làm gì mới tốt.

Làm sao mình quên Jisoo mới vừa tiếp nhận sự vẫn kích rất lớn từ Park Chaeyoung, rồi lại biết được vừa trải qua một tình huống hoang đường với mình, như thế sự thống khổ của Jisoo quả thật chính là đã rét vì tuyết lại giá vì sương. Jennie đi tới bên giường ngồi xuống kéo chăn ra khỏi người cô, để lộ đầu cô ra ngoài, nhìn thấy đôi mắt Jisoo đang sưng đó tràn ngập nước mắt, lại ẩn đau lòng. Nàng giơ tay lau nước mắt của Jisoo.

"Chẳng trách sao em nói Park Chaeyoung sợ nhìn em khóc. Dáng vẻ em khóc thế này thật đúng khiến người khác cảm thấy đau lòng. Mau đừng khóc nữa, dù trời có sập xuống vẫn còn đất đỡ lấy kia mà? Chị đây còn không khóc, em khóc làm gì? Chị không trách em những chuyện đã xảy ra trong tối qua, cho nên em cũng đừng tự trách mình. Chị cho em thời hạn 15 phút, mau đi tắm rửa và thay đồ đi. Sau khi ăn trưa xong, chị sẽ dẫn em đến bệnh viện."

Jisoo nức nở một lúc lâu, mới vô cùng chân thành nói tiếng xin lỗi.

"Thật xin lỗi."

"Không có gì." Jennie cũng vô cùng thật tâm nở nụ cười, "Được rồi. Mau nhanh đi tắm đi! Này, em đừng tiếp tục khóc trong phòng tắm nữa đấy. Hiện giờ là mười một giờ rưỡi, nếu như đến mười hai giờ mà em còn chưa ra, chị sẽ ngay lập tức vào phòng tắm tìm em đó nha."

Cô gật đầu, nàng thấy thế cũng tạm yên tâm, rồi đi ra ngoài.

Nàng đi vào nhà bếp, lấy ra các nguyên liệu để chuẩn bị làm bữa trưa. Không tự chủ được, nàng lại nhăn mặt nói một tràng những cầu oán niệm. Bản thân bị người ăn, thế mà còn phải đi an ủi cái người đã ăn mình! Quả thật chuyện này chẳng khác nào mình bị người bán, còn giúp bọn buôn người vô liêm sỉ kiếm thêm tiền. Jennie rất hối hận ngày hôm qua đã hẹn Lisa đi quán bar, cũng như thật hối hận nghe lời Lisa đi chăm sóc Kim Jisoo.

Jennie xem máy nguyên liệu như Lisa, giờ lên dao phay, hung hăng chặt thật mạnh xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro