Chương 58
Hai mươi phút sau, Jisoo từ phòng ngủ đi ra phòng khách, trên người mặc bộ quần áo do Jennie đã chuẩn bị sẵn cho cô. Jennie đang đứng làm bữa trưa, nhìn thấy cô đi ra, trong lòng không nhịn được khe khẽ rung động. Quả thật câu xuất thủy phù dung* không hề sai? Nhìn Kim Jisoo lúc này đi, mái tóc dài hơi ướt, cùng đôi mắt ngân ngấn nước, trên gương mặt trắng trẻo với gò má đỏ hồng, dù là ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy động lòng cả đi?
(*Xuất thủy phù dung: nghĩa đen 'hoa sen mới nở', nhưng cụm này thường dùng để ca ngợi vẻ đẹp của người phụ nữ.)
Nàng khua cái xẻng chiên, nói với Jisoo: "Em ngồi đợi chút nhé, bữa trưa làm sắp xong rồi."
Hiện giờ Jisoo có chút lúng túng khi mặt đối mặt Jennie, nhưng nhìn Jennie cư xử đầy tự nhiên với cô, Jisoo cũng chỉ có thể cố ép cảm giác lúng túng xuống dưới đáy lòng, ra vẻ trấn định, thản nhiên nói: "Trước giờ tôi không hề nghĩ chị cũng biết nấu ăn."
"Chị biết nấu đều là vì bị Lisa bắt ép đi học cùng. Lisa thích nhất những lúc không có chuyện gì làm thì đi nấu ăn, còn chị lúc nào cũng ở không, Lisa nhìn ngứa mắt, do đó ngày nào cũng đến nhà ép buộc chị học, lâu dần chị cũng bị nhiễm cái tính thích nấu ăn ấy, nấu ăn cũng có nhiều cái lợi. Thứ nhất, tự mình nấu coi bộ an tâm hơn, thứ hai, khi nấu ăn cũng có thể điều tiết tâm trạng. Em có biết nấu không?"
"Chỉ biết chút thôi."
"Chị đoán, nhất định Park Chaeyoung biết nấu ăn phải không?"
"Ừm."
"Nhất định cái tính dễ khóc này của em là do trước đây được Park Chaeyoung chiều quá mà ra đấy nhỉ?"
Hẳn là vậy, đúng là do Chaeyoung chiều quá mà ra. Khi đó Chaeyoung đối với mình tốt đến mức không có gì để chê, trong lòng Jisoo thoáng nổi lên từng tầng cảm xúc chua xót. Cô không nói nữa, mà quay sang quan sát căn hộ của Jennie. Gian phòng rất lớn, được giữ rất sạch sẽ, cách bài trí khá đơn giản, cũng không để quá nhiều đồ nội thất. Màu sắc kết hợp hài hòa, không quá phức tạp hay diêm dúa, chỉ trải tấm thảm lông dài mềm mại màu nâu nhạt, khi đạp lên giống như đang lướt đi trên đám mây. Phòng khách và nhà bếp thông với nhau. Vài bồn hoa được đặt trên ban công, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lớn đến sát đất chiếu vào trong, khiến lòng người sinh ra cảm giác ấm áp.
Cách bài trí đơn giản gợi cảm giác thoải mái, màu sắc trang nhã hài hòa, để người ta có cảm giác đầu tiên chính là, đây là ngôi nhà của một người trưởng thành.
Trên ghế sofa bày mấy quyển tạp chí thời trang, Jisoo đi tới cầm lấy một quyển, tùy ý lật xem, thế nhưng mặc kệ lật đến bất kỳ trang nào, dù người mẫu đó đang tỏ vẻ lạnh lùng hay quyến rũ ra sao, đều đột ngột biến thành Chaeyoung với các vẻ mặt sướng vui sầu buồn. Jisoo khép tạp chí, gắt gao nhắm hai mắt lại.
Jennie nấu ăn xong, gọi Jisoo mau đến bàn ăn. Jisoo thoáng điều chỉnh lại chút cảm xúc ngổn ngang, mới ngồi vào bàn, nhìn các dĩa món ăn do Jennie nấu đang tỏa hương thơm ngào ngạt, cầm đôi đũa gắp chút thức ăn bỏ vào miệng, nhưng nhai không ra chút vị nào. Jisoo cười khổ, Đúng là chẳng còn tâm tư để ăn?
Nàng hiểu rõ, nên cười nói: "Ăn không vô cũng phải cố gắng ăn nhiều một chút, bằng không thân thể không chịu nổi sẽ ngất xỉu đấy. Với lại bình thường hiếm lắm chị mới thân chinh xuống bếp nấu cơm, nên em cũng phải cho chị một chút mặt mũi! Chẳng lẽ chị làm đồ ăn không ngon?"
"Không có, ăn ngon lắm." Jisoo vội vàng gắp thêm một chút đồ ăn, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai. Quả thậtcô đang tự hỏi không biết, sau những chuyện hoang đường đã xảy ra trong tối qua, vì sao Jennie vẫn có thể đối xử tự nhiên như thường ngày với cô? Thế nhưng dù biểu hiện của Jennie có cư xử tự nhiên thế nào đi nữa, cô đối với Jennie vẫn rất hổ thẹn, trước sau không thể nào xóa nhòa.
Nói gì thì nói Jennie vẫn lớn tuổi hơn Jisoo, đương nhiên cũng trải đời nhiều hơn Jisoo. Hơn nữa, nàng lại đang lăn lộn trên thương trường nên rất hiểu cách nhìn thấu tâm tư một người. Nàng biết vào lúc này, nếu nàng không biểu hiện rất tự nhiên với Jisoo, dựa vào tâm trạng hiện tại của Jisoo, nhất định cô sẽ tiến vào ngõ cụt bế tắc không thôi. Làm người thì không nên tưới dầu lên lửa, vì thế dù Jennie là người rất thích trêu hoa ghẹo nguyệt và đùa giỡn ái tình, nhưng tận sâu trong lòng nàng vẫn rất thiện lương. Huống chi nàng cũng là phụ nữ, nên dễ cảm thông với phụ nữ hơn, cũng như rất dễ khơi lên lòng trắc ẩn của nàng. Vì lẽ đó, Jennie không so đo những chuyện Jisoo đã làm với nàng, mà ngược lại quay sang để ý đến tâm trạng của Jisoo.
Sau khi Chaeyoung tỉnh lại, đã hơn mười một giờ. Dawn, Hyuna và Lisa vẫn luôn ngồi ở bên cạnh nàng ròng rã suốt một đêm. Vốn Lisa đã bảo Dawn và Hyuna nên về nhà nghỉ ngơi, nhưng hai người không cảm thấy an tâm, cố chấp lắc đầu, mặc kệ Lisa có khuyên bảo kiểu gì, vẫn nhất quyết không chịu về nhà. Lisa không khỏi cảm thán, Có được những người bạn thân như thế, còn cầu mong gì hơn?
Thấy Chaeyoung mở mắt, ba người vội vàng vây xung quanh. Hyuna vội vã hỏi: "Cậu có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Chaeyoung dụi mắt, hỏi: "Mình bị sao thế này? Sao cậu không đi làm?"
"Cậu bị mình mắng đến mức ngất xỉu, như thế làm sao mình còn tâm trạng đi làm?" Hyuna cầm lấy bình thủy, rót một ly nước đưa Chaeyoung, "Trước tiên uống miếng nước. Lúc này nhất định cậu rất đói bụng phải không? Đồ ăn trong bệnh viện không ngon đâu, lát nữa mình xuống dưới mua chút đồ ăn cho cậu nhé. Có muốn ăn gì không?"
"Không đói lắm, uống chút nước là được rồi." Chaeyoung nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong tối qua, không khỏi thở dài. Khi nhìn thấy Lisa, sống mũi cảm thấy đau xót, thật muốn khóc, nàng cúi đầu, nhanh chóng điều chỉnh lại thật tốt tâm trạng, mới ngẩng đầu lên hỏi, "Jisoo đâu? Cậu ấy vẫn ổn chứ?"
Lisa thấy Chaeyoung sau khi tỉnh không hỏi gì cô, mà ngược lại đi hỏi Jisoo ra sao, trong lòng có chút buồn bực, nên quay sang liếc Chaeyoung, nói: "Hiện giờ Jennie đang bên cạnh chăm sóc Kim Jisoo, sẽ không có chuyện gì đâu. Em đừng lo lắng quá."
"Ừm." Chaeyoung vẫn không thấy yên lòng. Ngày hôm qua Jisoo đã chịu sự đả kích lớn đến vậy, nhất định lúc này đang khóc đi?
Dawn nhạy bén để ý đến suy nghĩ của Chaeyoung, nên lấy điện thoại ra gọi cho Jisoo. Sau khi cúp máy, cậu quay sang nói với Chaeyoung: "Jisoo nói một lát nữa sẽ đến đây. Chờ cậu ấy tới, hai cậu phải bình tĩnh nói chuyện với nhau."
"Ừ. Hai cậu đều ở đây trông mình suốt đêm sao? Dawn, mau dẫn Hyuna về nhà ngủ bù đi. Mình không có chuyện gì đâu, nghỉ ngơi một chút lại khỏe ngay ấy mà."
"Đúng đấy." Lisa cũng đi theo nói, "Hai em cũng mệt lắm rồi, mau trở về nhà ngủ một giấc đi. Chaeyoung ở đây đã có chị chăm sóc."
"Em biết rồi." Dawn kéo tay Hyuna, "Hai đứa em đi xuống dưới mua chút điểm tâm cho hai người, sau đó sẽ về nhà."
Chờ Dawn và Hyuna đi ra ngoài, Lisa ngồi vào bên người Chaeyoung, ôm nàng vào ngực: "Hôm qua em dọa chị sợ muốn chết. Hai ngày này em phải ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, trước tiên tạm đừng đi vẽ vài ngày đi."
"Em không có chuyện gì." Chaeyoung vuốt ve gương mặt Lisa, "Hôm qua chị cũng không ngủ cả đêm sao? Hai vành mắt đen hết rồi, nhìn không đẹp gì hết."
"Nếu so với gương mặt tái nhợt như nữ quỷ của em, thì chị vẫn đẹp hơn rất nhiều đấy."
"Ôi!" Chaeyoung ảm đạm cười nói, "Lisa, hôm qua em đã nói hết mọi chuyện với Jisoo. Cậu ấy khóc... khóc rất thương tâm. Em chưa từng thấy cậu ấy khóc nhiều như thế, thật giống như đã tan nát hết cõi lòng rồi vậy... Mà có lẽ cũng đã tan nát cõi lòng thật nhỉ?"
"Vì thế em rất đau lòng, phải không?"
"Ừm, lòng em rất đau." Chaeyoung nằm trong lồng ngực Lisa gật gù, "Em không muốn nói dối chị. Chị có trách em không?"
"Thấy em thẳng thắn mọi chuyện như vậy, nên chị không trách em." Lisa nhéo mũi Chaeyoung, buông nàng ra, "Chị muốn đi vệ sinh. Em có muốn đi cùng không?"
"Ừm." Chaeyoung xuống giường, đứng dậy, đầu vẫn còn choáng váng, thân thể mất thăng bằng, không tự chủ ngồi lại trên giường.
Lisa vội vàng chạy lại đỡ lấy cánh tay nàng: "Để chị dìu em."
Sau khi Dawn và Hyuna đi ra bệnh viện, Hyuna hỏi Dawn: "Anh cảm thấy Chaeyoung và Lisa... có thích hợp không?"
"Dù có thích hợp hay không thích hợp, thì tụi mình cũng đâu có quyền gì để nói." Dawn cúi đầu hôn lên trán Hyuna, "Chuyện tình cảm này, người chỉ làm bạn như chúng ta, ngoại trừ ở ngoài đưa ra chút quan điểm, ngoại trừ tôn trọng, ngoại trừ chúc phúc, thì những cái khác cũng không giúp được gì. Hyuna à, Chaeyoung đã không còn nhỏ, cách suy nghĩ của cậu ấy có khi so với em còn sâu sắc hơn nữa đấy, với lại Lisa xem ra cũng không giống người tùy tiện đùa giỡn ái tình lắm đâu. Em đừng lo lắng quá, hiểu không?"
"Thế nhưng Jisoo..."
"Anh cũng giống em mà, cũng muốn nhìn thấy Chaeyoung và Jisoo quay lại bên nhau. Nhớ lại những chuyện trước đây, chúng ta cùng hai người họ đồng thời nói cười qua ngày qua tháng ấy, thật khiến người ta cảm thấy tiếc nuối. Dù sao, hai người ấy cũng là hai người yêu nhau từ thuở thanh mai trúc mã vô tư ngây thơ cả mà. Hai cậu ấy dù có chia tay, thì thật sự ai có thể quên được ai? Thế nhưng việc đã đến nước này thì còn có thể làm được gì? Có biết bao nhiêu người, yêu nhau một lần, hoài niệm cả đời. Rồi Jisoo sẽ tìm thấy người thuộc về cậu ấy nhanh thôi, em cứ chờ rồi xem."
"Ừm. Dawn, tụi mình nhất định không thể như hai cậu ấy nhé, vậy quá dằn vặt người. Em chỉ ở ngoài nhìn thôi mà còn cảm thấy đau lòng muốn chết đây, huống chi hai người trong cuộc."
"Ừ, sẽ không đâu. Nhất định chúng ta sẽ không như vậy. Dù sao anh cũng là một người đàn ông tốt đấy nhá."
"Còn không phải là nhờ công em dạy dỗ tốt sao?"
"Đương nhiên rồi. Tất cả đều là nhờ công lao của em, anh không cùng em cướp công đâu."
"Đúng là cậu bé ngoan. Ồ, phía trước có quán ăn kìa, thoạt nhìn cũng không tệ, hay chúng ta vào đó mua đồ ăn cho Chaeyoung và Lisa đi."
"Ừ."
Hai người đi vào quán ăn nọ gọi hai phần đồ ăn cùng một phần cháo thịt nạc trứng muối, gói ghém đàng hoàng xong mới quay về bệnh viện để đưa cho Chaeyoung. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh của phòng bệnh, Dawn và Hyuna nhìn thấy Chaeyoung và Lisa đang ngồi trên giường, yên lặng ôm nhau. Hai người liếc nhìn nhau, cùng khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó gõ cửa rồi mở cửa bước vào.
Dawn đem túi đồ ăn để lên bàn bên cạnh giường, nói: "Từ tối qua đến giờ hai người vẫn chưa ăn gì nhỉ? Hai đứa tôi có mua chút đồ về, hai người ăn chút đi."
Chaeyoung hỏi: "Còn cậu và Hyuna thì sao? Cũng ở đây ăn chung đi."
"Không cần đâu, tụi mình chỉ mua đồ ăn cho hai người thôi. Lát nữa mình và Dawn về nhà ăn cũng được." Hyuna đi tới bên cạnh Chaeyoung, cúi người nắm chặt tay nàng, nghiêm túc nói, "Đợi lát nữa Jisoo đến đây, hai cậu đừng tiếp tục khóc nữa đấy. Cậu sợ nhất Jisoo khóc, còn mình lại sợ nhất nhìn thấy hai người các cậu khóc. Haiz, mặc kệ cậu và Jisoo cuối cùng có kết cuộc ra sao, nhất định hai cậu không được coi nhau là hai kẻ xa lạ, được không? Thật sự mình chịu đựng đủ lắm rồi cái cảnh trước mặt cậu không dám nhắc đến tên Jisoo, và ở trước mặt Jisoo không dám nhắc tên cậu, những ngày ấy thật kinh khủng với mình. Cả đời của mình không có nhiều bạn bè, chỉ có mỗi cậu và Jisoo là hai người bạn thân thiết nhất thôi, cho nên hai cậu làm ơn giải quyết hết mâu thuẫn rồi trở thành bạn bè tốt giúp mình đi. Cả hai đều đã lớn hết rồi, đừng cư xử như con nít mãi thế, nói không để ý tới ai liền không đi để ý đến ai."
"Ừ." Chaeyoung ôm lấy Hyuna, ở trên bả vai của cô lắc đầu qua lại, suýt chút nữa đôi mắt đỏ hồng đã chảy ra hai dòng lệ, "Hyuna, mình cũng chỉ có mấy người các cậu là bạn bè mà thôi. Cậu có trách mình không? Nhất định là có trách mình."
"Đứa ngốc này, chỉ cần cậu và Jisoo đều tốt cả, thì ai mình cũng không trách. Bộ cậu tưởng hai người cứ tiếp tục như vậy, dằn vặt đi dằn vặt lại chỉ có mỗi bản thân hai cậu khổ sở thôi sao? Dù gì đi nữa hai đứa mình đã cùng hai cậu lớn lên, đều là những người bạn cả ngày sớm chiều ở chung, cũng theo hai cậu chịu sự dằn vặt cả đấy." Hyuna vỗ lưng Chaeyoung, "Mình và Dawn về nhà trước, tí nữa cậu gặp Jisoo thì hai người phải bình tĩnh tâm sự hết mọi chuyện với nhau, nghe không?"
"Ừm."
Dawn và Hyuna đi rồi, Chaeyoung suy yếu tựa người vào đầu giường, trầm mặc thật lâu. Lisa yên lặng ngồi bên cạnh nàng cũng giữ sự trầm mặc, cô biết lúc này Chaeyoung cần yên tĩnh.
Một lát sau, Chaeyoung nhìn về phía Lisa, đột nhiên hỏi: "Lisa, em rất tồi tệ phải không?"
Lisa ngẩn ra, hỏi: "Sao tự dưng em lại hỏi vậy?"
Chaeyoung vặn nắn các ngón tay, thấp giọng nói: "Đột nhiên em cảm thấy bản thân thật tồi tệ. Trước đây làm việc ít suy nghĩ, kết quả đã làm tổn thương cha mẹ. Hiện giờ làm việc nhiều suy nghĩ, thì lại làm tổn thương Jisoo, còn khiến chị rối rắm theo. Hai người đều là người tốt, thế mà đều bị em làm tổn thương. Em không muốn khiến hai người khổ sở tí nào, nhưng toàn làm những chuyện khiến hai người khổ sở hết lần này đến lần khác. Nếu như không có em..."
"Em đừng suy nghĩ lung tung như thế giùm chị, được không?" Lisa đánh gãy lời nói của Chaeyoung, giữ chặt gương mặt nàng trong đôi bàn tay, oán hận nói, "Đúng là em không phải người tốt lành gì, tuy nhiên cũng không đến mức tồi tệ chẳng chịu nổi. Chuyện tình cảm luôn là chuyện người này vui thì người kia sầu, như vậy em còn tự trách em chuyện gì nữa hả? Đúng là chị vì em cũng thấy rối rắm, nhưng chưa từng vì chuyện của em và Jisoo rối rắm bao giờ, cũng như không quan tâm giữa hai em có bao nhiêu dây dưa khó dứt, mà chỉ cần trái tim em nằm gọn chỗ chị là được rồi. Đúng là chị có yêu cầu em một mình xử lý tốt vấn đề giữa em và Jisoo, thế nhưng chưa từng yêu cầu hai em không ai được để ý đến ai nữa. Vậy giờ em bày ra cho chị một gương mặt khóc lóc đến tang thương như thế này là để cho ai xem? Cho dù em có là tên bại hoại khốn khiếp, cho dù em là kẻ súc sinh không bằng con lợn con chó, thế nhưng chị và Jisoo đều đem lòng yêu em, cũng là bởi vì hai người chúng tôi có mắt như mù, đã như thế thì có mắc mớ gì đến em đâu nhỉ?"
Trong lòng Chaeyoung có chút nổi nóng, bĩu môi lầm bầm: "Nào có chuyện mắng người thế chứ? Em làm gì súc sinh? Cá tìm cá, tôm tìm tôm, nếu như em là kẻ súc sinh, thì chị cũng không khá hơn chút nào đâu ha."
Lisa thấy Chaeyoung không tiến vào ngõ cụt thất vọng, thoải mái nhẹ nhõm, nói: "Tối qua, chị có cùng Jisoo, Dawn và Hyuna nói một số chuyện đó."
"Thế á?" Chaeyoung vội hỏi, "Nói chuyện gì vậy?"
"Em khẩn trương như thế làm gì? Chị cũng không ăn hiếp bọn họ. Có muốn nghe chuyện chị đã nói với bọn họ là gì không?"
Chaeyoung vội vàng gật đầu.
Lisa mỉm cười, vừa lấy di động ra, vừa nói: "Chị chưa từng dùng tính năng ghi âm của điện thoại bao giờ, với lúc đó cũng chỉ vội vàng bật lên thôi, còn hồi hộp đến mức đổ một thân mồ hôi nữa, cũng không biết hiệu quả thế nào. Chị biết ngay em sẽ vội vàng hỏi chị đã nói chuyện gì với ba em ấy mà, cũng may chị có thể lường trước hết mọi chuyện nên mới tiến hành ghi âm, hôm nay đỡ phải lãng phí nước bọt ngồi thuật lại với em."
Lisa để di động lên giường, bên trong truyền ra những lời Lisa đã nói tối qua. Chaeyoung ngồi nghe, vành mắt đỏ lên, đợi đến khi nghe xong, liền nhào lên rúc vào trong lồng ngực Lisa, nhỏ giọng nói: "Lisa, em có thể nói với chị tiếng cảm ơn không?"
"Đương nhiên là được. Em muốn nói bao nhiêu lần đều được, chị sẵn sàng tiếp nhận toàn bộ đây."
"Nhưng em không nói ra khỏi miệng được, như thế làm sao bây giờ?"
"Muốn bị xử theo luật rừng hay luật pháp? Cho tùy em chọn đó."
"Em có thể không chọn cái nào được không?"
"Vì hiện giờ em đang bị thiếu dinh dưỡng, xét về mặt này nên có thể đấy. Sau này em phải biết cách chú ý đến sức khỏe bản thân hơn nữa, buổi trưa không thể chỉ ăn bánh mì và uống sữa tươi rồi vội vàng đi vẽ tiếp như trước. Đến trưa, em phải cùng hai người Dawn đi kiếm quán cơm nào đó ăn đàng hoàng, tốn thêm chút thời gian thì có sao đâu. Dù gì sức khỏe bản thân là quan trọng nhất, nếu xảy ra chuyện chỉ có mình chịu thiệt thôi."
"Vâng." Chaeyoung ngẩng đầu lên, hôn lên khóe môi Lisa, "Lisa, chị thật là người tốt! Chị có thể yêu em như vậy, xem ra em cũng là người rất tốt nhỉ?"
Ý cười trong mắt Lisa ngày càng nồng đậm: "Vừa nãy không phải em cảm thấy bản thân rất tệ sao? Vì sao chỉ mới mấy phút đã có sự chênh lệch lớn vậy?"
"Em đúng là rất tệ, nhưng khi so sánh với chị, đột nhiên em cảm thấy bản thân tốt không chịu được."
"Đã ra nông nổi này còn không quên ăn thua đủ tranh phần thắng với chị nữa hả? Em cứ đấu võ mồm với chị mãi có phải rất có cảm giác thành công không?"
"Chúc mừng câu trả lời của chị nha, vô cùng đúng luôn!" Chaeyoung cầm lấy điện thoại của Lisa, nhẹ nhàng hôn lên màn hình di động, "Lisa, quan hệ của chúng ta nhất định không thể để cha mẹ chị biết được. Hai người họ không thể chịu nổi loại đả kích này đâu."
"Chị biết, cho dù cha mẹ chị có lỡ biết được đi nữa, cũng không hề quan hệ gì đến chúng ta. Tin tưởng chị đi, được không?"
"Ừm, chị nói chị có biện pháp giải quyết chuyện này với cha mẹ chị, đó là biện pháp gì vậy? Sẽ không giống em, bị cha mẹ đuổi cổ ra khỏi nhà đó chứ?"
"Chị không như em cứng đầu cứng cổ khăng khăng với ý mình đâu. Phương thức lấy cứng đối cứng không phải là cách làm của chị." Lisa cầm lấy lược, giúp Chaeyoung chải lại tóc "Chị hiểu rất rõ cha mẹ chị là những người thế nào. Lỡ như thật sự có một ngày như vậy, chị sẽ có cách ứng phó, đừng buồn lo vô cớ làm gì, hiện giờ không phải chúng ta đều vui vẻ hạnh phúc đó sao? Đừng động chút lại rảnh rỗi tự dưng kiếm chuyện để mình cảm thấy ngột ngạt. Nào, mau ăn chút gì đi, chị cũng thấy đói rồi."
"Ừm."
Để cây lược xuống, Lisa bưng tô cháo lên, hỏi: "Em muốn tự mình ăn, hay muốn chị đút cho em ăn?"
Chaeyoung không chút nghĩ ngợi, liền há miệng ra. Lisa không còn cách khác, chỉ có thể múc từng muỗng đút cho nàng. Đút được mấy muỗng, Chaeyoung cũng cầm lấy một cái thìa, múc cháo lên, đưa đến bên miệng Lisa: "Em cũng đút cho chị ăn nhé."
Lisa nở nụ cười, há miệng, cháo vào trong miệng, rơi xuống dạ dày, đều biến thành mật.
Khi Jennie và Jisoo đến phòng bệnh, đập vào mắt chính là hình ảnh hai nàng đang ngọt ngào đút cháo cho nhau ăn. Jisoo khẽ nhìn, trái tim như có một cây kim đâm xuyên qua để lại cảm giác đau đớn, vội vàng cúi thấp đầu, không dám nhìn nữa.
Jennie lại thở dài một hơi, không biết hai ngày nay nàng đã thở dài bao nhiêu lần. Jennie nắm chặt lấy tay Jisoo, Đã lỡ làm người tốt thì phải làm đến cùng thôi. Cứ tạm thời để mình tiếp thêm sức mạnh cho Jisoo đi. Có lẽ sức mạnh này không mang lại chút tác dụng nào, nhưng dù sao có chút còn hơn không có gì!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro