Chương 65








Ánh nắng ban mai dịu nhẹ từ khe hở giữa bức màn len lỏi đi vào phòng.

Sáng sớm, Chaeyoung bị đồng hồ báo thức kêu inh ỏi làm tỉnh giấc. Nàng vươn tay ấn tắt chuông đồng hồ, mơ màng mở mắt, nhìn thấy đang nằm trong một căn phòng xa lạ, nghĩ một hồi mới nhớ nàng và Lisa đã chính thức chuyển đến sống chung.

Nghiêng đầu qua bên trái, thấy Lisa vẫn còn say ngủ trong giấc nồng. Chaeyoung rướn người hôn lên chóp mũi cô, mặc lên váy ngủ, rồi lặng lẽ xuống giường.

Tắm sạch sẽ, Chaeyoung đi nấu một chén bột yến mạch, xem như bữa sáng. Vẫn sống một mình từ rất lâu, nàng đã quen với cuộc sống độc thân trong ổ nhỏ ấm áp do chính mình thuê, giờ đột nhiên lại dời vào sống trong căn hộ rộng rãi, nói thật nàng cảm thấy có chút không quen.

Dù sao cũng nên cố gắng hết sức để thích ứng với chuyện này thôi. Chaeyoung nghĩ, Bởi vì nơi này có mái ấm, nơi này chính là nhà của mình đây.

Chén bột yến mạch mới vừa nấu xong, Lisa khoác áo ngủ, vẻ mặt có chút hoang mang từ phòng ngủ lao ra. Cô nhìn thấy bóng dáng Chaeyoung đang đứng trong nhà bếp, liền một bước nhào tới, ôm lấy Chaeyoung, gương mặt còn mang theo vẻ buồn ngủ cạ mặt lên bả vai Chaeyoung, mơ hồ nói: "May thật, đó không phải giấc mộng. Chị cứ tưởng em không ở đây."

"Ở đây mà. Vẫn luôn ở, không phải giấc mộng, được chưa?" Một người phụ nữ dù mạnh mẽ đến mức nào, cũng luôn có một mặt yếu đuối nào đó, hầu như ai cũng đều cần được che chở đi? Trái tim Chaeyoung ẩn đau, nàng vươn tay tắt bếp, xoay người ôm lấy Lisa, khẽ hôn lên trán, xem như an ủi.

"Ừm, lúc nãy ở bên cạnh người thấy lành lạnh, cứ sợ em lại lên cơn chạy ra ngoài mất."

"Gì? Chị mới là người lên cơn. Mà chị đâu phải đi làm sớm như em, muốn trở lại giường ngủ thêm chút không? Hay ăn bột yến mạch với em?"

"Không muốn ngủ thêm, chị đi tắm đây. Bữa sáng nên ăn gì đó đầy đủ dinh dưỡng, em làm thêm hai miếng bánh sandwich đi, ăn mỗi bột yến mạch sẽ không tốt đâu."

"Chị lắm tật xấu thế." Bữa sáng của Chaeyoung luôn rất đơn giản, đột nhiên nàng cảm thấy cuộc sống sau này sẽ không còn dễ thở.

Sandwich mới vừa làm xong, cũng đúng lúc Lisa tắm xong đi ra. Cô ngồi đối diện Chaeyoung, không biết từ nơi nào lấy ra một chùm chìa khóa, để vào trong tay Chaeyoung.

"Đây là chìa khóa trong nhà và gara. Ngoại trừ chị, em là người đầu tiên có được chúng nó đấy. Mau cảm ơn đi."

Chaeyoung nhướn mắt, thuận miệng hỏi: "Trong nhà chị có tất cả mấy chiếc xe?"

"Bốn."

Bốn chiếc lận á?

Chaeyoung rùng mình: "Chị tự mua sao?"

"Chỉ có chiếc xe thể thao là chị tự bỏ tiền ra mua, ba chiếc còn lại đều do cha, chú và anh trai chị đưa cho. Thì sao?"

"Không thế nào!" Chaeyoung gãi mặt, lấm la lấm lét trêu ghẹo, "Kỳ thật em vẫn luôn rất muốn hỏi chị một câu, rốt cuộc cha chị đã tham nhũng được bao nhiêu rồi?"

Mặt Lisa liền tối sầm lại: "Tính thù ghét người giàu của em đổ đến trên đầu chị rồi sao?"

"Nào có. Chị thật cho rằng em cố ý chụp mũ đen khi hỏi vậy à?" Chaeyoung quyết định không mở miệng nói tiếp chuyện cười nhạt nhẽo có khả năng gây lộn kia. Nàng để miếng bánh sandwich và chén bột lúa mạch đẩy đến trước mặt Lisa, cười lấy lòng nói, "Em làm bữa sáng xong rồi đó, chị mai cảm ơn em đi."

Lisa nhìn chăm chú Chaeyoung ước chừng năm giây, sau đó vừa cầm miếng bánh sandwich cắn một cái, vừa nói: "Rốt cuộc cha chị có bao nhiêu tiền, nói thật chị cũng không rõ lắm. Nhưng em nên biết, có một số loại tiền, cho dù cha chị không muốn lấy, cũng sẽ rơi xuống trong tay những người khác. Những người khác này là một người nào đó khác, không phải một nhóm người nào đó khác. Kỳ thật thế giới này đều cùng kiểu như thế thôi, không chỉ mỗi Hàn Quốc là như vậy. Vì thế em nên nghĩ thoáng hơn chút, đúng không?"

"Thật sự em chỉ hỏi một chút... thôi mà." Chaeyoung thấy một câu vốn chỉ là đùa giỡn lại bị Lisa xem là thật, cảm thấy hơi không thoải mái, "Lisa, đột nhiên em phát hiện giữa chúng ta còn cần phải tiếp tục tìm hiểu đối phương, tiếp tục thích ứng lẫn nhau nhiều lắm."

Lisa mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Chị biết vừa nãy em chỉ nói đùa, có điều em nói cũng đúng. Chúng ta đúng thật còn cần tiếp tục tìm hiểu đối phương, tiếp tục thích ứng lẫn nhau. Vạn vật đều phải biến hóa qua thời gian, nên chúng ta cũng cần phải cùng nỗ lực cả đời để hiểu và quen thuộc nhau, nhưng điều kiện tiên quyết là khi trong lòng có cảm nghĩ gì, nhất định phải cố gắng nói ra. Hiểu không?"

"Nếu như em nói em hiểu, vậy có được khen thưởng gì không?"

"Đương nhiên được."

"Thế thưởng gì cho em?"

"Một nụ hôn."

"Em hiểu rồi!"

"Ăn sáng đi."

:))

"Đúng là loại tư lợi mà bội ước!"

Khi con người chìm ngập trong tình yêu, đều cảm thấy thế giới vô cùng tốt đẹp, và một khi xa nhau, cũng hầu như cảm thấy thời gian trôi qua cực kỳ gian nan.

Chaeyoung đi vẽ tranh tường, Lisa đi làm việc ở tòa soạn. Hai người không thể mặt đối mặt đấu võ mồm ồn ào, chỉ có thể trong lúc làm việc lên dây cót tinh thần bằng những tin nhắn qua lại, hoặc gọi điện thoại chừng vài phút để an ủi nỗi khổ tương tư. Lisa thật vất vả mới chờ được đến lúc hết giờ làm, nhưng trời cao không cho cô cơ hội được lập tức chạy ngay về nhà, bởi vì cô có tiệc xã giao phải tham dự.

Tham gia các bữa tiệc xã giao là một chuyện không thể từ chối trong công việc. Lisa đành gọi điện cho Chaeyoung, bảo Chaeyoung tự mình nấu cơm tối, không cần chờ cô về.

Chaeyoung phải một mình ở nhà, cảm thấy buồn chán, cũng không hứng thú nấu cơm, nên quyết định ôm hộp bánh quy, một bên vừa ăn, một bên mở máy vi tính.


Chín giờ rưỡi tối, Lisa về đến nhà, nhìn thấy Chaeyoung đang ăn bánh quy, nhìn chằm chằm màn hình máy tính với gương mặt giàn giụa nước mắt, vội nhíu mày: "Làm sao lại khóc? Em không ăn cơm tối sao?"

Chaeyoung ngẩng đầu, nhìn thấy Lisa, vội bỏ hộp bánh quy xuống, lau chút nước mắt, rồi liền một bước xông lên ôm lấy cô: "Xem phim rồi cảm động khóc. Không có chị ở nhà, em cũng không thấy đói, nên tùy tiện ăn chút bánh quy cho nhanh."

"Đồ khốn! Em cứ ăn vặt hoài, chẳng trách sao bác sĩ nói không đủ dinh dưỡng. Để chị đi nấu chút gì đó cho em, em muốn ăn món gì?"

"Nãy ăn cả hộp bánh quy rồi, bụng no căng quá trời. Không tin chị sờ bụng em đi, tròn quá trời tròn luôn nè." Chaeyoung cầm tay Lisa sờ soạng bụng mình.

Lisa thuận tay nhéo một cái, nhẹ nhàng trách cứ: "Sau này, mỗi ngày ba bữa phải ăn cho đàng hoàng, bằng không cho em ra sofa ngủ đấy."

"Biết rồi. Chị có muốn đi tắm giờ luôn không? Em đi xả bồn nước cho chị ngâm mình."

"Không vội." Lisa đi đến trước màn hình máy vi tính, "Em xem gì thế?"

"«Chuyện tình Tokyo*»"

(*Phim truyền hình Nhật được chuyển thể từ bộ manga cùng tên của tác giả Fumi Saimon, do đài Fuji sản xuất năm 1991. Bộ phim là chuyện tình khá phức tạp, nổi bật nhất là tình tay ba giữa Rika - Kenji - Satomi. Tuy nhiên, phim này với manga không giống nhau lắm, vì phim đã bỏ mất một chi tiết quan trọng là Rika Akana có gian díu với sếp và mang thai nên không thể đón nhận tình yêu của Kanji Nagao. Cuối cùng Kanji đã lựa chọn và kết hôn với người bạn thân từ nhỏ - Satomi Sekiguchi.)

"Bộ phim truyền hình xưa lắc ấy mà em còn xem? Coi bộ cũng có thứ làm khó được em nhỉ? Hiếm thấy người yêu nước như em còn có thể bỏ thời gian đi xem phim truyền hình Nhật đấy."

"Thì tùy chuyện mà chị. Người Nhật làm ra rất nhiều thứ đặc biệt tốt, mà đồ tốt đương nhiên phải đi thưởng thức chứ. Dù sao em cũng không phải loại mù quáng đi bài trừ hết những thứ tốt của nước ngoài." Chaeyoung khẽ nghiêng đầu, "Lisa nè, trong tất cả phim truyền hình hoặc điện ảnh chị đã từng xem, thì chị thích phim nào nhất?"

"«Gone with the wind*»"

(*«Cuốn theo chiều gió» là bộ truyện cùng tên của Margaret Mitchell, người đã dành giải Pulitzer với tác phẩm này năm 1937. Bộ truyện nhiều lần được đưa lên màn ảnh rộng, nhưng nổi tiếng nhất là bộ phim cùng tên năm 1939 với sự tham gia của Clark Gable và Vivien Leigh.)

"Ồ!" Chaeyoung đánh giá Lisa từ trên xuống dưới, trừng mắt nói, "Nhìn chị thật giống Scarlett O'Hara* đó nha! Chết mất thôi!"

(*Scarlett O'Hara: nữ chính trong «Gone with the wind»)

"Hồi còn bé, thần tượng của chị chính là Scarlett O'Hara, chị cũng thường tưởng tượng Scarlett trong hình dáng y hệt như Vivien Leigh*." Lisa liếc mắt nhìn Chaeyoung, "Đừng nói với chị, phim em thích nhất chính là «Chuyện tình Tokyo»?"

(*Vivien Leigh: nữ diễn viên nổi tiếng người Anh, đã hai lần thắng giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Viện Hàn lâm, trong đó một giải chính là vai Scarlett O'Hara.)

"Chị thật thông minh. Trong hết thảy phim do người Nhật sản xuất, nhân vật em thích nhất chính là Akira Kurosawa trong «Rashōmon*», còn bộ phim truyền hình thích nhất là «Chuyện tình Tokyo»."

(*Rashōmon của đạo diễn Kurosawa Akira, dựa theo truyện ngắn «Yabu no naka» của nhà văn Akutagawa Ryūnosuke, nội dung đề cập tới một vụ án giết người và cưỡng bức qua lời kể của nhiều nhân chứng khác nhau.)

Chaeyoung kéo Lisa đồng thời ngồi xuống, rê con chuột lên phía trước một chút, lập tức màn hình tối đen hiện lên gương mặt Rika Akana đang tươi cười rạng rỡ: "Em cũng giống chị vậy đó, khi còn bé cũng thường đem Honami Suzuki* làm hình tượng cho nhân vật Rika Akana. Cho đến nay, em rất thích nhìn Rika nở nụ cười, mặc kệ là đang thương tâm hay đang hạnh phúc, cô ấy đều nỗ lực hết sức để cười từ tận đáy lòng, nên nhìn cô ấy cười lại cứ khiến người ta nhìn thấy rất đau, đó thật là một nụ cười rất đẹp! Đẹp đến mức có thể khiến người ta muốn bật khóc. Khi còn bé xem phim «Chuyện tình Tokyo», em thật không hiểu tại sao Kanji lại không chọn Rika? Sau đó càng xem lần này đến lần khác, dần dần em đã hiểu, có thể nào là do trong lòng mỗi người đều có một Satomi rồi không? Vì một hình bóng đã từ lâu khắc sâu trong lòng mà lại nhẫn tâm gây tổn thương người trước mắt, cho đến khi đã đánh mất người kia rồi mới hiểu được sự quý trọng, và khi muốn đi quý trọng thì người ta đã đi mất... Kanji rất hiền lành, nhưng cũng là người rất nhu nhược, lúc nào cũng do dự không thể quyết định được gì, giống hệt em lúc ban đầu... Lisa, thật sự rất cám ơn chị đã luôn hiểu và thông cảm cho em."

(*Honami Suzuki: nữ diễn viên thủ vai Rika Akana trong phim «Chuyện tình Tokyo»)

Nhiệt độ trong lòng Lisa tăng vụt lên, nhưng ngoài miệng lại tỏ ra khinh thường nói: "Cám ơn chị gì chứ? Em đâu phải Kanji, cả ngày Kanji chỉ luôn do dự chần chừ này kia, nhưng em đâu giống thế. À hay là, có phải em đang từ không nghĩ lại đang nghĩ đến chuyện muốn trở lại bên cạnh mối tình đầu của mình không thế hả? Mà phải nói chứ, Kim Jisoo cũng không phải Satomi, em ấy tốt hơn Satomi rất nhiều. Còn chị nữa, đương nhiên càng không phải là Rika, chị không có nhiều nghị lực đến thế, cả ngày ép buộc bản thân đi cười. Chị thuộc loại nên đánh người thì chị vẫn sẽ ngay lập tức đi đánh người! Mà em đang sống hạnh phúc kia mà, tự dưng đi xem phim buồn làm gì để tức cảnh sinh tình? Chẳng lẽ nhiễm bệnh rồi? Có bệnh sao?"

Chân tóc Chaeyoung dựng lên: "Chị... chị... chị sao lại có thể không có chút tế bào lãng mạn gì hết vậy? Chị từ tảng đá sinh ra sao? Thật vất vả em mới nói tiếng cám ơn chị được, thế mà chị không thèm cảm kích. Chị có biết hai chữ cảm ơn có ý nghĩa thế nào không hả? Chẳng trách sao chị thích nhất «Gone with the wind», quả thật chị cực kỳ giống Scarlett vô cùng luôn ấy, người phụ nữ như ả mèo khó chiều thật khiến người ta vừa nghĩ đến liền cảm thấy cả da đầu phải run lên bần bật."

Lisa buồn cười: "Ít nói lời vô nghĩa nữa đi. Đi xả nước vào bồn giúp chị, giờ chị muốn đi tắm!"

"Chị đúng là tổ tông." Chaeyoung nghĩ linh tinh, lung lay lúc lắc đi về phía nhà tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro