Chương 66
Trên thảo nguyên, nai con vẫn như cũ không ngừng mà chạy. Trong dòng nước, cá con vẫn như cũ không ngừng mà bơi. Những tháng ngày này, cũng vẫn như cũ tiếp tục trôi về phía trước.
Mặt trời vẫn mọc đằng Đông và lặn đằng Tây. Tiếng sóng vỗ ở biển rộng vẫn rầm rì ngày đêm. Vạn vật trên thế gian đều đi theo quỹ đạo sinh tồn để chạy băng băng theo dòng số mệnh.
Trong chớp mắt, một tuần trôi qua.
Bảy ngày, Chaeyoung không gặp mặt Jisoo, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, mà chỉ nhắn một tin, 'Nhất định phải chăm sóc thật tốt cho bản thân!'
Nàng biết Jisoo đang cần một khoảng thời gian thanh tĩnh để sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng. Thời điểm khó khăn này, nàng chỉ có thể cố gắng để mình trấn tĩnh và ép sự lo lắng đến đáy lòng.
Mỗi ngày, Chaeyoung vẫn như cũ cùng Dawn và Hyuna đi vẽ tranh tường. Dawn và Hyuna đã tiếp nhận sự thật Chaeyoung và Lisa đang quen nhau, sau khi thở dài, sau chút cảm khái, lại trở về trạng thái ở chung với Chaeyoung như trước. Ba người lại thường nói chuyện tán gẫu, bàn luận chính sự, kể chút chuyện cười.
Nhưng không giống với Chaeyoung chính là, mỗi ngày Dawn và Hyuna đều sẽ gọi vài cuộc điện thoại cho Jisoo để thăm hỏi chút tình hình. Hai người họ biết Jisoo vào lúc này cũng giống như khi Chaeyoung mới vừa chia tay trước đây, đều cần cảm thấy bạn bè đang ở bên cạnh, nếu không sẽ rất dễ rơi vào ưu thương mà không thể tự kiểm soát.
Jisoo cảm kích sự quan tâm của Dawn và Hyuna, nhớ nhung từng ký ức đã góp nhặt cùng Chaeyoung. Cô như phát điên vùi đầu trong công việc, suốt ngày suốt đêm tiêu hao sức lực, hy vọng mượn bận rộn để giải thoát chính mình. Thế nhưng, dù bận rộn đến đâu, sau khi đêm khuya thanh vắng và mọi vật đều yên tĩnh, thì làm bạn cùng cô cũng chỉ có tầng tầng lớp lớp cảm giác trống vắng cùng đau thương.
Tuy nhiên Jisoo rất rõ, nếu có thể đem những kỷ niệm tốt đẹp lưu lại vĩnh viễn trong lòng, thì mặc dù có để vuột mất, cũng không còn gì nuối tiếc. Cũng may Jennie thường xuyên đi 'quấy rầy' Jisoo, nên có thể giúp cảm xúc sầu não trong lòng Jisoo đúng lúc điều chỉnh đến trạng thái tương đối bình tĩnh, không đến nỗi ôm lấy hồi ức đã qua mà rơi lệ suốt đêm. Vì lẽ đó, Jisoo cũng cảm ơn Jennie, mặc kệ Jennie lúc này có đang đùa giỡn ái tình hay không, nhưng cô đều thật tâm cảm ơn sự để ý của nàng. Chỉ là Jisoo đã từng lựa chọn sai lầm một lần khi chấp nhận quen Hong Suzu. Cô đã biết đó là sai lầm, nên sẽ không dễ dàng đi phạm đúng sai lầm đó lần thứ hai. Chuyện hại người mà cũng hại mình như thế, Jisoo nhất quyết sẽ không lặp lại bao giờ nữa.
Jisoo cảm thấy bản thân chỉ trong một đêm đột nhiên trở nên chín chắn lên rất nhiều. Jisoo của hiện tại cũng giống như Chaeyoung vào lúc đó, làm tốt dự định một mình cô độc đến cuối đời. Ở công ty, không ít người có ý với Jisoo, người muốn theo đuổi cô cho tới nay cũng rất nhiều, nhưng cô đều gọn gàng dứt khoát từ chối hết thảy. Cô đóng kín trái tim mình và cất vào một góc sâu nhất, chỉ để lại mỗi hình bóng của Park Chaeyoung.
Jisoo muốn chờ đến khi bản thân chân chính bình tĩnh lại, sau đó có thể cùng Chaeyoung tiếp tục làm bạn. Cô chỉ muốn đứng ở cạnh bên, dù đó là vị trí rất xa đi nữa. Cô sẽ yên lặng chúc Chaeyoung được hạnh phúc, dù cho trái tim cô có đau đớn đến chết lặng thì cô vẫn sẽ mỉm cười với Chaeyoung. Yêu một người chính là muốn người ấy có được hạnh phúc, không phải sao?
Cậu không đành lòng nhìn mình rơi lệ, nên mình làm sao nhẫn tâm khiến cậu lo lắng khổ sở chứ?
Jisoo như Tôn giả Ca Diếp* cố gắng bình thản nở nụ cười, chỉ là cô không thể không bị hồng trần cuồn cuộn này làm quyết tâm bị lung lay. Mặc dù đã nhắc đi nhắc lại bản thân vô số lần nhưng tinh thần vẫn luôn xao động, và dù cô đã biết rõ hết thảy mọi chuyện nhưng dù làm sao cũng không thể cười nổi vào lúc này.
(*Ca Diếp tôn giả: hay còn gọi là Đại Ca Diếp hoặc Maha Kassapa. Ông là một trong thập đại đệ tử của Phật Thích-ca-mâu-ni và là người tổ chức và chỉ đạo đại hội kết tập kinh điển Phật giáo lần thứ nhất. Ca Diếp tôn giả nổi tiếng tu hành khổ hạnh nghiêm túc nhất và là người đứng đầu Tăng già sau khi Phật Thích-ca-mâu-ni mất.)
Dù sao, mỗi người đều có Phật tính, nhưng không phải người nào cũng có thể trở thành Phật.
Đôi khi, Lisa đến studio của ba người Chaeyoung ngồi chơi. Cô vốn là cao thủ giao tiếp, giỏi về nghe lời đoán ý, lại có tài ăn nói, nên chỉ qua vài lần cố ý tiếp xúc với Dawn và Hyuna, hai người chậm rãi ngày càng mến mộ cô, có lúc thậm chí sẽ ganh tị với Chaeyoung.
Một người phụ nữ tốt như Lisa làm sao lại có thể coi trọng cậu ấy? Quả thật ông trời không có mắt!
Chaeyoung thấy Lisa có thể ở chung thoải mái với bạn bè của mình, trong lòng cảm động. Lại nghĩ đến bản thân đã hiểu lầm Jennie vô cùng nghiêm trọng, nên cũng muốn gặp Jennie nói tiếng xin lỗi. Nàng hỏi Lisa số điện thoại của Jennie, muốn đích thân gọi Jennie mời ăn một bữa cơm để chuộc lỗi.
Lisa thấy Chaeyoung là dạng người biết có lỗi liền đi sửa sai, nên rất vui mừng. Cô cũng không can thiệp quá sâu, liền đưa số điện thoại cho Chaeyoung để chính Chaeyoung tự mình đi giải quyết. Cô chỉ dặn Chaeyoung rằng, Jennie không thể ăn cay, nên khi gọi món ăn phải chú ý chút điểm này.
Không thể ăn cay sao?
Chaeyoung cười gian.
Không ngờ đấy! Loại người có tính cách nóng bỏng như lửa rát mặt như Kim Jennie lại không thể ăn được món cay?
Jennie nhận được điện thoại của Chaeyoung, kinh ngạc vô cùng. Nàng vốn tưởng dựa vào tính tình ngang như cua của Chaeyoung, vẫn sẽ giữ trạng thái đối địch với nàng. Bây giờ nghe Chaeyoung muốn mời đi ăn một bữa cơm để nói tiếng xin lỗi, đã như vậy thì làm sao Jennie có thể bỏ qua loại bữa tối miễn phí thế này? Lập tức thay một bộ trang phục và trang điểm thật lộng lẫy, đi đến nơi hẹn.
Sau khi Jennie đến nơi, không nhịn được trợn tròn mắt nhìn Chaeyoung, bởi vì Chaeyoung hẹn nàng đến một nhà hàng Tứ Xuyên.
Nhà hàng Tứ Xuyên này không tính quá lớn, cũng không phải dạng xa hoa đẹp đẽ, nhưng ông chủ rất phúc hậu, món ăn ở đây được nấu rất ngon, bởi vậy chuyện làm ăn vẫn rất tốt. Ngày thường, khách đến ăn đông như trẩy hội, mỗi lần đến giờ cơm là không thể tìm được chỗ ngồi, những lúc này không thể làm gì khác ngoài đành đứng một bên chờ đợi, hoặc mang theo tiếc nuối rời đi.
Trong nhà hàng bố trí từng góc từng nơi rất đặc sắc độc đáo, ngay giữa sảnh là một cái ao nhỏ nhân tạo và cây cầu nhỏ bắc qua, sảnh trên thường có một nhóm người hát điệu dân ca du dương, có đôi khi sẽ trình diễn một tiếc mục tấu hài đặc biệt. Nhà hàng này chính là trong lúc vô tình mà Chaeyoung phát hiện ra. Jisoo vốn rất thích các món ăn Tứ Xuyên, nên nàng cũng muốn chiều theo khẩu vị của Jisoo mà dẫn Jisoo đến ăn thử hầu như toàn bộ các nhà hàng Tứ Xuyên có trong thành phố. Cuối cùng, nhà hàng Tứ Xuyên này trở thành quán ruột của hai người.
Chaeyoung làm bộ như không thấy sự tức giận của Jennie, thản nhiên kêu người phục vụ tới, gọi một loạt món ăn, còn là những món cay nhất, sau đó đem quyển thực đơn đưa Jennie, chân thành nói: "Chị cũng gọi vài món đi. Ông chủ nơi này là người Tứ Xuyên chính tông, nên món ăn nấu rất đúng vị, ăn cũng thật ngon. Lát nữa, chị nhất định phải ăn nhiều vào, đừng khách sáo đấy."
Jennie thấy gương mặt Chaeyoung mang theo vẻ thành ý thật tâm, thầm cho rằng nàng không biết mình không thể ăn cay, sự tức giận cũng giảm mất, chỉ nói với Chaeyoung: "Không cần gọi thêm, những món gọi vừa nãy đủ rồi."
"Chưa đủ mà." Chaeyoung lắc đầu, nói tiếp với người phục vụ, "Đem lên đây thêm một phần cá hầm cay, nhớ bỏ vào đó thật nhiều ớt. À mà đem cả vại bia hơi lên nữa nhé. Rồi, cứ như vậy trước đi."
Cá hầm cay đã rất cay, thế mà còn bảo bỏ vào đó thật nhiều ớt?
Jennie không nhịn được hít ngụm khí lạnh.
Người phục vụ đi rồi, Chaeyoung ân cần giúp Jennie rót một chén trà, nói: "Lần trước em đã hiểu lầm chị, nên hôm nay em đặc biệt mời chị đến đây để nói tiếng xin lỗi. Dù chị có tha thứ em hay không, nhưng xin chị cũng đừng trách Jisoo. Cậu ấy không hề liên quan đến chuyện này, được không?"
Jennie xoay chén trà trong tay, hỏi: "Em vẫn chưa buông Jisoo xuống được sao?"
"Buông rồi, nhưng không quên được, mà thật ra cũng không muốn quên." Chaeyoung cười nói, "Từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện của Jisoo vẫn thuận buồm xuôi gió, cứ thẳng một đường mà đi, hầu như không gặp trở ngại. Khả năng do ông trời nhìn thấy thế mà ghen tị đỏ mắt, nên mới để cậu ấy từ chỗ của em nhận hết mọi oan uổng và tổn thương. Nếu cậu ấy không phải đang quá thương tâm và uống quá say đến mụ mị đầu óc, nhất định sẽ không làm mấy chuyện đó với chị. Không biết chị có thể tha thứ cho cậu ấy không?"
"Nếu như tôi trách em ấy, thì ngày đó đã không cùng em ấy đến bệnh viện thăm em, và ngày hôm nay cũng sẽ không đến đây nhận lời xin lỗi của em." Jennie xoay đầu nhìn cầu vồng lấp lóe ngoài cửa sổ, "Chaeyoung, bây giờ em và Lisa đã quen nhau, thì phải nắm cho thật chặt đoạn tình cảm của hai người. Đêm đó, khi em muốn tìm tôi liều mạng, Lisa đã thật sự tức giận. Quen biết cậu ấy đã lâu, nhưng tôi chưa từng thấy cậu ấy vì ai lại tức giận đến mức khó thể khống chế như vậy. Em làm được chuyện đó, chứng tỏ cậu ấy yêu em thế nào. Nếu như em cũng yêu cậu ấy, thì phải triệt để buông hẳn Jisoo xuống, bằng không đối với người nào cũng không tốt. Ngoài ra, tôi đến đây vì muốn nói với em một chuyện, chính là tôi đang theo đuổi Jisoo. Việc này ngay cả Lisa, tôi cũng chưa nói, nên em giúp tôi kể lại cho cậu ấy nghe cũng không sao. Vì lẽ đó, nhất định em không thể trở thành chướng ngại vật của tôi."
"Gì cơ?" Chaeyoung cứ nghĩ mình đang nghe lầm, vội vàng đưa tay ngoáy lỗ tai, trừng lớn mắt, "Chị mới vừa nói gì cơ?"
"Tôi vừa nói, tôi đang theo đuổi Kim Jisoo." Jennie buồn cười, nhìn dáng vẻ sốt ruột của Chaeyoung, "Nghe chuyện này mà có phản ứng lớn đến thế luôn sao? Dáng vẻ này của em và Jisoo đúng là giống nhau ghê nhỉ?"
"Chị... chị... chị làm sao có thể theo đuổi Jisoo?"
"Tôi làm sao không thể theo đuổi? Chính em đã quen Lisa, còn muốn để Jisoo vì em mà tương tư thương nhớ cô độc đến suốt đời sao?"
"Bậy bạ! Chị là người thích trăng hoa như thế, làm sao Jisoo có khả năng chịu đựng được? Cậu ấy không bao giờ có ý nghĩ đùa giỡn ái tình đâu, chị làm ơn buông tha cho cậu ấy đi."
"Làm sao em biết lần này tôi đang đùa?" Jennie thật muốn khóc, trước đây không cảm thấy gì, nhưng giờ nghe người khác nói bản thân là loại người trăng hoa, trong lòng thật sự không dễ chịu,"Lần này tôi thật lòng, không hề có ý đùa giỡn Jisoo! Tôi có thể hiểu được sự lo lắng của em, nhưng cũng thật hy vọng em có thể hiểu được sự nghiêm túc của tôi."
"Thật sự... không phải đùa giỡn?"
"Thật sự."
Chaeyoung nhìn chằm chằm Jennie rất lâu, mãi đến khi toàn bộ món ăn đều được bày hết lên bàn, mới thở dài một hơi, nói: "Được rồi, em tin chị lần này. Có điều, nhất định chị phải đối xử với Jisoo thật tốt, không thể chọc cậu ấy tức giận, không thể để cậu ấy phải đau lòng."
"Tôi không cần em đến dặn tôi những lời này." Jennie phất tay, "Chỉ cần em và Lisa cố gắng sống chung với nhau thật hòa hợp là được, còn bên phía Jisoo đã có tôi chăm lo, em cũng đừng tiếp tục bận tâm đến em ấy nữa. Giờ nói một chút cho tôi nghe, Jisoo yêu thích nhất là những việc gì?"
Chaeyoung cười khổ, không chút nghĩ ngợi đáp: "Jisoo thích vẽ, thích đọc sách, thích khiêu vũ, thích hoa hồng, thích không gian yên tĩnh, thích đi dạo phố, thích sự sạch sẽ. Khi tâm trạng không tốt, cậu ấy thích nhõng nhẽo và lộ ra chút tính khí trẻ con. Còn khi tâm trạng tốt, lại thích ăn kem. Cậu ấy thích pha một tách cà phê, ngồi ở ban công chậm rãi thưởng thức. Cậu ấy thích mơ một giấc mộng, trong mộng đó, cậu ấy cùng... em... đều tóc trắng xóa ngồi bên cạnh biển ngắm ánh hoàng hôn. Cậu ấy thích người thiện lương, thế nhưng cậu ấy thường không phân biệt được lòng người tốt xấu. Cậu ấy thích làm anh hùng bênh vực kẻ yếu thế, từng có một bà lão thị lực rất kém bán báo đụng phải một tên lưu manh, tuy bề ngoài cậu ấy khá bánh bèo, nhưng bên trong lại hừng hực ngọn lửa chính nghĩa... Mà Jennie này, cậu ấy thích rất nhiều thứ, nếu chị thật tâm thích cậu ấy, thì chị nên tự mình đi tìm hiểu từng chuyện cậu ấy thích đi, chứ đừng hỏi em nói cho chị biết cậu ấy thích những thứ gì. Chị cũng biết đấy, có mấy người có thể sẽ không quên, nhưng những chuyện yêu thích này lại sẽ thay đổi theo thời gian."
Jennie đăm chiêu gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Trong lòng Jisoo lúc này vẫn chỉ có một mình em. Lisa nói cậu ấy sẽ không để ý đến chuyện em có quên Jisoo được không, vì lẽ đó tôi cũng sẽ không ép buộc Jisoo phải quên hẳn em. Dù sao cảm tình đã có nhiều năm như vậy, qua loa quên mất cũng coi như loại không chịu trách nhiệm với cuộc đời. Kỳ thật tôi thường nghĩ, con người sống trên đời, nếu như không còn hồi ức, nếu như không có bất kỳ hồi ức nào đáng giá để ghi nhớ vẫn là một chuyện rất bi ai đi? Tôi lý giải cảm tình giữa hai em, nhưng vẫn là câu nói kia, tôi hy vọng em cũng có thể hiểu được sự nghiêm túc của tôi. Trong khoảng thời gian này, tạm thời em đừng gặp mặt Jisoo, được chứ? Chờ đến khi Jisoo có thể bình tâm lại, hai em gặp mặt cũng không muộn."
"Ừm, em biết rồi." Jennie đúng là đang thật lòng đấy chứ? Chaeyoung bật cười to, Thật sự rất mong Jisoo có thể tìm được một người đáng tin tưởng để dựa vào. Chính mình không thể làm được, chỉ mong Jennie là người có thể làm được chuyện này.
Chaeyoung cầm lấy ly của Jennie, đổ bia vào, lại lấy cái chén gắp thật nhiều đồ ăn để vào trong, nói: "Đừng ngồi đây nói chuyện mãi, nhanh ăn thử chút đồ ăn đi. Món ăn ở đây nấu ngon lắm đó, nhất định chị phải ăn nhiều vô."
Trán Jennie đổ chút mồ hôi, dùng đũa gắp lên một chút thức ăn, đưa vào trong miệng, vội nhai vài cái rồi nuốt xuống, lại vội vàng cầm lấy tách trà uống vào một hớp, tuy cay đến xé lưỡi nhưng vẫn nỗ lực duy trì phong độ, khiến người ta nhìn có chút buồn cười.
Chaeyoung cười trộm. Nàng đem tô cá hầm cay đẩy đến trước mặt Jennie, vô cùng chân thành nói: "Món này ăn ngon lắm, chị cũng ăn món này đi, nên ăn nhiều một chút. Nãy em quên nói với chị, Jisoo thích nhất là ăn các món Tứ Xuyên!"
Em ấy cố ý? Lisa là người chu đáo, lẽ nào thật không nói cho em ấy, mình là người không thể ăn cay?
Jennie liếc mắt về phía Chaeyoung, một lòng một dạ chỉ muốn bưng tô cá hầm cay chụp lên đầu nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro