Chương 68
Warning: Chap có phần tương đối nhạy cảm của nam và nữ (Dawn & Hyojin). Cân nhắc trước khi đọc!
Luồng khí lạnh kéo tới, nhiệt độ đột ngột rơi xuống.
Trời gần hoàng hôn, một mảnh âm u lành lạnh. Cơn gió từ phương Bắc ùn ùn thổi tới. Người đi đường không khỏi dựng thẳng cổ áo lên, tăng nhanh bước chân về nhà.
Mặc dù Hyuna đang hết sức lo lắng cho Dawn, cũng không quên quan tâm đến người bạn thân của mình. Cô gọi điện thoại cho Jisoo, lúc này Jisoo đang đau đầu ngồi trong văn phòng, bị Jennie lấy danh nghĩa công việc quán lấy không thể thoát thân. Gương mặt của Jennie hiển nhiên đã được trang điểm tỉ mỉ, quần áo cũng là những món đồ được phối chọn hòa hợp cùng nhau.
Quần jean thun dài năng động, đôi ủng cao ngang bắp chân, bên trên là áo khoác da cánh dơi màu trắng, cùng sợi dây chuyền dài đến ngực, nhìn sơ qua tưởng như lộn xộn nhưng lại tạo cảm giác rất độc đáo. Mái tóc dài uốn quản được chăm chút bảo dưỡng, phối với dáng người khêu gợi, nụ cười tự tin luôn nở trên môi, toát lên vẻ dịu dàng nữ tính cùng khí chất thành thục giỏi giang, thật khiến người ta không thể rời mắt.
Jisoo nghĩ, Cũng khó trách Jennie tại sao trăng hoa như thế, vì quả thật chị ấy có vốn liếng để trăng hoa.
Jennie một mặt thảo luận về công việc, một mặt lại khéo léo xen kẽ rất nhiều câu chuyện phiếm hài hước. Jisoo không cẩn thận liền bị nàng lôi cuốn vào cuộc nói chuyện không ngừng. Jennie đến đây đã hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng thời gian chân chính nói đến công việc lại chưa đến mười phút. Mọi chuyện từ trong ra ngoài của Jisoo, thậm chí ngay cả tổ tông tám đời đều bị người ta hỏi thăm triệt để một lần. Jisoo cực kỳ đau đầu, nên Hyuna vừa gọi điện tới, thật giống như thấy vị cứu tinh giáng thế, mau chóng bắt máy nhận cuộc gọi.
Hai người hàn huyện hỏi thăm tình hình của nhau, một lát sau Jisoo hỏi Hyuna: "Dawn đâu rồi? Đang nấu cơm cho cậu à?"
"Không có, anh ấy đến nhà Ryu Hyojin rồi."
Đôi lông mày của Jisoo chợt nhíu chặt: "Sao cậu lại để Dawn đi tìm Ryu Hyojin vào giờ này?"
"Mình cũng có muốn đâu, nhưng thấy Dawn vì mấy chuyện nhà cửa mà cả ngày giấu mình mặt mày ủ rũ thì...haizz"
"Đừng thở dài mà Hyuna. Nếu cậu và Dawn thiếu tiền, thì cứ lấy của mình dùng tạm đi, đừng vì kiếm chút tiền mà đi liều mạng rồi rước lấy oan ức vào người. Hai cậu còn thiếu bao nhiêu? Đưa số tài khoản của cậu đây, ngày mai mình sẽ chuyển khoản cho cậu."
Có thể có được người bạn thật tâm thật ý đối xử với mình, Hyuna cảm động suýt chút đã rơi lệ: "Không cần đâu, Jisoo. Cảm ơn cậu. Kỳ thật hai đứa mình đã có thể mua được một căn hộ tương đối rồi đó chứ. Chỉ là Dawn suy nghĩ quá nhiều cho tương lai thôi. Hai đứa mình còn chưa kết hôn, thế mà anh ấy đã nghĩ tới chuyện nuôi nắng và dạy dỗ con cái luôn rồi. Anh ấy muốn tranh thủ kiếm được càng nhiều tiền càng tốt, nên mình cũng dành tùy theo ý anh ấy thôi, chứ mình không muốn tạo thêm áp lực cho anh ấy."
"Muốn kiếm tiền cũng không nhất thiết phải do Ryu Hyojin giới thiệu khách hàng vậy mà. Hay thế này đi, để mình giúp mấy cậu liên hệ vài khách hàng nhé, đến lúc liên hệ được rồi, mình sẽ nhờ bọn họ gọi điện thoại trực tiếp cho cậu. Nhưng mà này, hai cậu nếu như thiếu tiền, nhất định phải nói cho mình biết."
"Được rồi, biết tồi mà. Cậu mau bàn chuyện tiếp với Jennie đi. Mình làm chút gì đó ăn tối đây. Cậu cũng mau ăn gì đó thật ngon nha. Buổi tối mà ngủ không được thì nhớ đếm cừu, chớ suy nghĩ lung tung biết chưa?"
"Ừ, tạm biệt cậu."
Jisoo cúp điện thoại, vì Dawn cũng tự dưng thấy lo lắng. Cô có ấn tượng không mấy tốt với Hyojin. Trời lúc này thì sắp tối, thế mà Dawn lại đến nhà Hyojin, cô nam quả nữ như thế, mặc dù không xảy ra chuyện gì, cũng rất dễ khiến người khác phải suy diễn lung tung.
Jennie đi tới bên cạnh Jisoo, hỏi: "Em cũng rất thân với Ryu Hyojin?"
Ryu Hyojin?
Jisoo thoáng sững sở, rồi mới chợt hiểu Jennie đang nhắc đến Hyojin. Cô lắc đầu nói: "Không quen. Chị và chị ấy rất thân với nhau sao?"
"Đúng đấy. Chị chỉ có hai người bạn thân, một là Lisa, hai là Hyojin.
Ba người bọn chị quả đúng là bạn thân chí cốt đấy! Một bắt cóc Chaeyoung, một có ý đồ với Dawn, còn một muốn tìm cảm giác mới mẻ trên người tôi. Lẽ nào ba người bọn chị cùng ba người chúng tôi là kẻ thù từ kiếp trước? Thật muốn chết quá à!
Jisoo nhìn Jennie, do dự dăm ba lần, mới hỏi: "Chị có thể cũng giúp mấy người Dawn và Chaeyoung giới thiệu vài khách hàng được không?"
"Đương nhiên được. Có điều chị nghe Lisa nói hiện giờ ba em ấy bạn rộn tối mặt tối mũi mà? Nếu chị lại giới thiệu thêm khách hàng thì có làm nổi không? Không sợ khổ à?"
"Ba cậu ấy khổ cực bao nhiêu cũng có thể chịu đựng được. Vào lúc mới vừa thành lập studio, hầu như ba cậu ấy còn không có khách hàng nào hết." Jisoo nghĩ đến chuyện Chaeyoung đã từng trải qua không ít khổ cực, trong lòng lại bắt đầu ẩn đau, nhưng lại rất nhanh điều chỉnh tốt tâm trạng, "Dù sao chỉ cần kiểm được tiền, ba cậu ấy sẽ sắp xếp được hết thôi. Hiện tại Chaeyoung thì không có gì phải lo, nhưng Dawn và Hyuna lại đang cần mua nhà, số tiền trong tay nhất định vẫn chưa đủ, nhưng hai cậu ấy lại không thích mượn tiền của người khác, nên chắc chỉ có thể giúp giới thiệu khách hàng để có thêm thu nhập. Jisoo suy nghĩ một chút, "Không nhất định phải vẽ tranh tường đâu chị, chỉ cần yêu cầu về loại tranh cỡ lớn là ba người họ đều làm rất tốt. Lúc trước mấy cậu ấy đã từng vẽ loại bức tranh này cho vài khách sạn rồi."
"Được, chị sẽ giúp giới thiệu thêm khách hàng."
"Cám ơn."
"Không cần khách sáo. Mà em cũng vẽ được tranh tường chứ?"
"Trước đây thì có thể, nhưng hiện giờ chắc là không. Cả ngày toàn vẽ thiết kế trên máy vi tính nên tay đã cứng không ít."
"Cứng sao? Để chị nhìn xem." Jennie rất lịch sự nắm lấy tay cô, vuốt qua vuốt lại kiểm tra.
Cô đỏ mặt rút tay về, trong lòng thầm trách. Nếu Jennie là đàn ông, nhất định là người rất háo sắc.
Nàng cầm được tay Jisoo, rất đắc ý.
"Giữa ba người, Chaeyoung, Dawn và Hyuna, thì ai là người vẽ tốt nhất?"
"Đều tốt cả, mỗi người đều có sở trường riêng. Nếu như năng lực không tốt, vẽ các chi tiết không được, thì không làm được nghề vẽ tranh tưởng này đâu."
"Chị cảm thấy em vẽ nhìn đẹp nhất đấy."
"Làm gì đẹp nhất như lời chị nói chứ." Jisoo há miệng, tựa hồ như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ngậm miệng, nuốt xuống lời muốn nói.
Nàng kinh ngạc nhìn vẻ mặt của Jisoo. Rõ ràng Jisoo vẫn có lời muốn nói với mình thì phải, không biết em ấy muốn nói gì? Sẽ không phải đang tự nói với bản thân là 'em yêu chị' đó chứ? Nghĩ đến đây, chính bản thân Jennie cũng thấy khôi hài.
Nàng không định tự suy diễn, liền trực tiếp hỏi: "Em vừa muốn nói gì với chị?"
Jisoo cúi đầu trầm mặc, do dự một hồi lâu, mới nói: "Ryu Hyojin đang có ý với Dawn. Thế nhưng Dawn đã quen với Hyuna rồi, mà Dawn lại không thể đắc tội chị ấy. Nếu chị và Hyojin là bạn thân, chị chị có thể khuyên chị ấy sau này đừng đi tìm Dawn nữa, được không?"
Jennie nhìn ra Jisoo không có ấn tượng tốt với Hyojin. Đối với một người bạn thân của mình lại không có đua tượng tốt, đúng là một dấu hiệu không gì tốt đẹp rồi. Tuy vậy, nàng vẫn gật đầu: "Được, chị sẽ giúp em khuyên cậu ấy. Thật ra nếu như em có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với Hyojin, sẽ biết thật ra con người của cậu ấy cũng tốt lắm."
Cũng tốt sao?
Jisoo không cho là đúng, nàng tự động quên đi nửa câu nói sau của Jennie, chỉ lên tiếng cảm ơn với nửa câu đầu: "Cảm ơn. Hyuna nhất định cũng sẽ cảm ơn chị."
"Chị đâu quan tâm đến chuyện Hyuna cám ơn hay không cảm ơn. Quan trọng nhất vẫn là em thôi. Đôi mắt Jennie vụt sáng lên, lộ ra một vẻ mặt đầy ngây thơ, "Nếu như em thật muốn cảm ơn chị, thì tối nay mời chị ăn bữa cơm đi."
Vẻ mặt ngây thơ như thế mà lại xuất hiện trên mặt Jennie quả thật không hề hợp tí nào! Thiếu chút nữa, Jisoo đã bật cười thành tiếng, nhưng nàng đã liên tiếp đồng ý giúp đỡ cả hai lần đề nghị của cô. Bữa cơm này đúng là vẫn nên cũng đi tới chị ấy. Jisoo khẽ vuốt cằm: "Ừ, đêm nay để em mời ngài ăn cơm."
Jennie mừng rỡ như mở cờ trong bụng. Từ khi theo đuổi Jisoo tới nay, đây có lẽ là lần đầu tiên nàng được Jisoo mời ăn cơm. Rốt cuộc đã đại được đến ngày người là mời mình ăn bữa cơm, dù nhìn thế nào đều thấy chuyện lần này có một bước đột phá rồi đấy! Mặc dù Jisoo có chút bị bắt ép, nhưng Jennie vẫn rất vui.
Jisoo và Jennie đi ăn tối, đương nhiên lúc này Dawn và Hyojin cũng phải ăn tối.
Trên bàn ăn, Hyojin cố gắng sắp xếp để Dawn ngồi song song trước mặt cô. Lúc này, cô nhìn ra sự cảnh giác của Dawn, đột nhiên cảm thấy bản thân tựa như một vị đại gia, còn Dawn lại như cô gái ngượng ngùng mới đến thanh lâu tiếp khách lần đầu. Cô thoải mái nở nụ cười thân thiết, rót thêm rượu vào ly, đưa cho Dawn.
"Bên ngoài rất lạnh, trước tiên uống chén rượu cho ấm người đi. Cụng ly nào!"
Dawn bị động cầm lấy ly rượu, uống hết một hơi, hỏi Hyojin: "Chị Ryu, lần này là người bạn nào của chị muốn vẽ tranh tường vậy?"
"Lần này không phải bạn tôi đâu, mà là một người đồng nghiệp của tôi. Chị ấy vừa mua một căn hộ mới cho con, đúng lúc tôi nhắc đến studio của Dawn nên chị ấy cũng muốn thử xem." Hyojin lại rót thêm rượu vào ly của cậu, "Hiện tại trước tiên đừng đề cập đến mấy chuyện cứng nhắc như thế. Hai đứa mình nói thử một chuyện khác đi. Dawn thích dạng phụ nữ thế nào?"
Dawn nhìn Hyojin, nghiêm túc trả lời: "Thích dạng như bạn gái của tôi vậy thôi."
"Ồ, cảm tình của hai người vẫn ngọt ngào quá nhỉ?" Trong lòng Hyojin nổi lên cảm giác đó kỵ, vươn tay cầm lấy ly rượu, "Ngày hôm nay tâm trạng của tôi không được tốt, nên Dawn hãy ngồi uống chút rượu cùng tôi đi. Cụng ly!"
Dawn tự tin vào tửu lượng của chính mình, cậu nghĩ với tửu lượng cao của bản thân, uống chút rượu đó thế này sẽ không vấn đề gì, nên lại thoải mái uống cận một hơi hết ly rượu.
Hyojin một bên không ngừng rót rượu vào ly của Dawn, một bên kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện không đầu không cuối, nói về những chuyện cô đã trải qua từ nhỏ đến lớn, nói về cuộc hôn nhân thất bại khi trước, đặc biệt khi nói đến chỗ xúc động, cũng nghẹn ngào khóc nấc lên.
Dawn vừa nghe vừa uống rượu, từ từ thả lỏng cảnh giác, cũng không khỏi nổi lên sự thông cảm với hoàn cảnh của Hyojin. Thật không ngờ, người phụ nữ này bề ngoài nhìn rất cứng cỏi, thế mà trong lòng cũng chất chứa rất nhiều nói khổ tâm.
Quay qua quay lại, bốn bình rượu đỏ đã cạn đáy. Mặc dù lúc này Dawn vẫn khá tỉnh táo, nhưng đầu óc có chút ngất ngày và thấm cơn say chếnh choáng.
Hyojin thấy thời cơ gần chín muồi, một bên nức nở rơi nước mắt như mưa, một bên chậm rãi nhào tới lồng ngực của Dawn. Lập tức Dawn dựng thẳng tấm lưng lên ngay ngắn, muốn đẩy cô ra, nhưng lại không đành lòng, chỉ có thể cứng người ngồi thẳng lưng tại chỗ, không dám có bất kỳ cử động nào.
Dawn không dám động, nhưng Hyojin lại rất hứng khởi cử động. Cô kéo tay Dawn để lên bộ ngực của mình, nói với giọng cực kỳ đáng thương: "Đã là phụ nữ, ai mà lại không muốn đi tìm một người đàn ông thật tâm thật ý quan tâm chăm sóc cho mình, ai mà lại không muốn tìm một người thật sự đáng giá để mình dựa vào. Mấy năm nay, vẫn chỉ có mình tôi sống có độc nơi đây. Mỗi khi nghĩ đến chuyện cũ, đều đau khổ đến mức không muốn sống. Dawn có thể cảm nhận được trái tim nóng bỏng này của tôi không? Có phải nó đang đập lên những nhịp đầy đau thương hay không?"
Bàn tay chạm được khu vực đẩy mềm mại, ngón tay đè ép lên cái hạt nhỏ ra đang từ từ cương cứng nhưng lại có tính co dãn, gương mặt Dawn lập tức trở nên đỏ bừng. Cậu muốn bỏ tay ra, lại bị Hyojin giữ chặt lấy, dù thế nào cũng lấy không ra. Dù sao Hyojin cũng là phụ nữ mà đàn ông khi đứng trước phụ nữ luôn có cảm giác vừa muốn che chở bảo vệ vừa thương hương tiếc ngọc.
Dawn mâu thuẫn thầm nghĩ, Chính mình cũng không thể quá quyết tuyệt đẩy ngã Hyojin té xuống đất đi?
Hyojin thấy Dawn vẫn còn suy nghĩ phản kháng, liền lập tức đặt mông ngồi lên đùi Dawn, một bên vuốt ve bộ phận nhạy cảm của cậu, một bên dịu dàng ghé sát lỗ tai cậu.
"Dawn, nếu được tận hưởng sự chiều chuộng của người mình yêu nhất định là một chuyện rất hạnh phúc, phải không?"
Nói xong, Hyojin hôn Dawn, bàn tay cũng nhanh nhẹn kéo khóa quần của cậu xuống, luồn tay vào mơn trớn kích thích thứ bên trong.
Dawn vừa bị Hyojin cọ tới cọ lui, thân thể đã có phản ứng, lần này lại bị cô hôn đầy nồng nhiệt cùng bàn tay ôm áp sở soạng điểm nhạy cảm, phản ứng ngày càng trở nên mãnh liệt. Đầu óc Dawn dần mông lung, trong cơn say chếnh choáng đã không thể suy nghĩ được gì nữa, bất chấp người trước mắt là ai, chỉ phản xạ có điều kiện ôm lấy Hyojin, muốn giải tỏa hết mọi dục vọng đang gào thét bên trong cơ thể.
Mọi người hay nói đàn ông là loại động vật chỉ suy nghĩ dựa vào nửa người dưới. Lời này vô cùng chuẩn xác.
Đấng tạo hóa luôn công bằng. Phía dưới mỗi người đàn ông có thêm một đoạn cơ thịt, nên ở phía trên đầu óc tất nhiên sẽ bị hụt đi một phần gì đó. Khả năng tự kiềm chế của đàn ông đương nhiên không thể nào tốt bằng phụ nữ, cho dù đó là người đàn ông tốt đến đâu cũng thường khó mà từ chối nổi sự mê hoặc mãnh liệt. Quần áo của hai người từ từ rơi xuống đất. Thân thể của hai người lập tức quấn chặt vào nhau.
Say rượu mất đi lý trí, một tình tiết thường xuyên xuất hiện đến mức nhàm chán của các vở kịch, thế mà giờ phút này lại hùng hồn xuất hiện tình tiết nhằm chán như thế. Có lẽ trong cuộc sống thật rất dễ phát sinh loại tình huống này nên nó mới trở nên nhàm chán.
Rượu bia ban tặng cho mọi người một cái cớ tốt nhất. Bởi vì có rượu, bởi vì uống rượu, tựa hồ như tất cả cũng trở thành chuyện đương nhiên.
Nam nữ giao hợp, vốn là trời xanh ban tặng cho chúng sinh một giọt nước tiên. Giọt nước tiên này không chỉ giúp tình yêu của người nam và người nữ ấy tiến triển lên mức thăng hoa, mà còn có thể giúp trường tồn hạt giống của cả hai tiếp tục hiện diện ở đất trời. Đây là hàm nghĩa nguyên thủy và sơ khai, cũng mang ý nghĩa thần thánh và thuần khiết. Thế nhưng ngày càng nhiều người chỉ để ý mỗi sự vui sướng xác thịt mà nó mang lại, và hoàn toàn bỏ quên bản chất thật sự ấy.
Như con chó rừng chạy như điên trên thảo nguyên châu Phi, như con ngỗng xám cắm đầu cắm cổ bay lượn trên bầu trời trong xanh, như chim cánh cụt nhanh chân đào tẩu trong cái lạnh đông cứng ở Bắc Cực. Thế nhưng chúng nó còn hiểu được sự chung thủy trong tình yêu, còn giữ được quan niệm một chồng một vợ trong cuộc sống, còn biết kiên cường gánh vác lấy trách nhiệm của gia đình. Tuy nhiên giống người luôn tự hào có IQ cao lại thường không thể làm được như thế.
Dawn chỉ cảm giác bản thân như đang ở trong sa mạc cắm đầu chạy như điên. Cậu thấy khát khô cả cổ, còn Hyojin vừa vặn đưa nguồn nước tới cho cậu. Trong cơn khát đến cùng cực, cậu chỉ có thể liều lĩnh xông tới, mặc kệ trong nước có độc hay không, chỉ dốc lòng uống cho bằng hết.
Nhiều ngày mưu tính, rốt cuộc đã có thể thực hiện được nguyện vọng Hyojin cảm thấy cảnh sắc phía trước đột nhiên mỹ lệ lên. Cô nắm chặt lấy thân thể cường tráng căng tràn sức sống của Dawn, không hề giữ lại gì mà đắm chìm trong sự chập chùng thoải mái rít gào vui sướng. Tiếng rít gào kia như xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp mày đen trên bầu trời âm u, tựa như tia chớp đánh tới một người ở nơi xa đang khổ sở mòn mỏi đợi chờ người yêu quay về nhà, trong lòng Hyuna không khỏi phát run một cái.
Chờ đến khi tỉnh táo lại, cuối cùng Dawn cũng coi như đã triệt để nhận rõ rốt cuộc bản thân đã làm việc gì. Cậu run rẩy lấy ra một điếu thuốc, rít hết hớp thuốc này đến hớp thuốc khác, vẻ mặt vắng lặng đến cực điểm.
Hyojin kẻ sát người ôm lấy Dawn, trước mắt là lồng ngực rộng rãi cùng những bắp thịt rắn chắc cường tráng, cô chợt thấy yêu không ngớt cảm giác ngọt ngào này.
Cô cảm giác quan hệ giữa cô và Dawn đã có bước đột phá. Cô cảm thấy bản thân đã nắm giữ được Dawn. Đàn ông đều có lòng tham hư vinh, đều có suy nghĩ muốn chiếm lấy cái lợi trước mắt. Cô cho rằng Dawn có lẽ cũng chỉ đến thế thôi, nên nũng nịu nói: "Có phải hiện giờ Dawn đang dự định mua nhà không? Có đủ tiền chưa? Nếu chưa đủ, để tôi đưa Dawn, hay là Dawn không cần mua cũng được. Trong tay tôi có đến ba bốn căn hộ lận đấy, nên Dawn thích căn nào thì cứ dọn đồ đến đó ở ngay là được rồi."
Hyojin cưng chiều nói ra lời như các nữ đại gia thường hay dùng với trai bao để nói chuyện với Dawn, làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự tồn của cậu. Mặc dù hiện tại cậu đang phạm sai lầm, nhưng xưa nay cậu luôn là một người đàn ông chỉ chỉ có tâm huyết và hoài bão. Là một người đàn ông kiêu ngạo, khi nghe thấy phụ nữ nói ra những lời này với mình, quả thật cảm thấy tôn nghiêm của bản thân đã bị chà đạp.
Nước yếu không thể đi ngoại giao. Người yếu không hề có tiếng nói. Đây là một thế giới tốt đẹp, nhưng cũng là thế giới đầy hiện thực, lại càng là thế giới người ăn thịt người, người giẫm lên người để tồn tại.
Dawn không trách hàm nghĩa coi thường trong lời nói của Hyojin, nhưng cậu lại căm hận sự bất lực của bản thân. Trong lòng sau khi chảy ra một giọt máu tươi, mới phát hiện được, hóa ra trên cõi đời này, người hiểu rõ cậu nhất chỉ có một mình Hyuna. Cậu không thể đánh mất cô.
Dawn bóp tắt điếu thuốc, đẩy Hyojin ra, trầm mặc lấy quần áo mặc vào người. Sau khi mặc đồ đàng hoàng mới quay đầu lại, nói với Hyojin: "Chị Ryu, tôi không phải trai bao, cũng sẽ không làm thứ trai bao đó. Tôi không phải người mà chị muốn tìm kiếm kia. Người tôi yêu không phải chị. Chuyện hôm nay, tôi thật lòng xin lỗi. Sau này, chúng ta đừng nên gặp mặt nhau lần nào nữa."
Dawn nói xong vội vàng rời đi, để lại một mình Hyojin ngẩn người tại nơi đó.
Ba giờ sáng, thời điểm hắc ám nhất trước khi bình minh xuất hiện, bầu trời đêm đen như mực trải dài từ lâu.
Trời mưa, cũng có chút tuyết rơi. Đây có phải cơn mưa bị cho thêm tuyết lạnh vào không? Mưa tuyết tạt vào mặt, ngoài cái lạnh còn mang theo cả sự đau đớn.
Dawn một đường nghiêng ngã lảo đảo chạy về nhà. Trong nhà đèn sáng. còn đang vì cậu mà được thắp sáng. Hyuna ngồi trên ghế sofa, ánh mắt thắng tắp nhìn Dawn một thân chật vật, trái tim dần trở nên ngày càng buốt giá.
Dawn đứng trước mặt Hyuna, kim giây tích tắc đi qua hết một vòng tròn, liền bất lực quỳ xuống.
Còn cần phải nói gì nữa sao? Còn cần phải nghĩ gì thêm đây?
Tất cả mọi chuyện như đã viết hết đầy rõ ràng trên mặt Dawn, tất cả mọi sự thống khổ và ăn năn ấy như đâm đau con mắt của Hyuna.
Biết anh có áp lực lớn, vì lẽ đó chưa bao giờ hành xử như mấy đứa con gái khác, cử luôn miệng đòi bạn trai muốn mua cái này, muốn có thứ kia. Biết anh vì mua nhà mà khổ não, vì lẽ đó cho dù trong lòng không thoải mái, cũng nhẫn nhịn để anh đi gặp Ryu Hyojin. Vốn tưởng rằng anh sẽ không giống những gã đàn ông khác, vốn tưởng rằng anh hiểu được làm sao để khống chế dục vọng của bản thân, thế mà quanh đi quẩn lại, anh vẫn đi phạm phải lỗi sai thường gặp của mọi người đàn ông. Rất cuộc là do em quá tin tưởng anh, hay vẫn là do em quả vô tâm với anh đây?
Hyuna nhắm mắt, một giọt lệ xuôi theo gò má rơi xuống.
Trái tim Dawn đau nhói. Đây là người phụ nữ mình yêu sâu đậm nhất, làm sao mình lại có thể làm ra loại chuyện hồ đồ thế kia? Để rồi khiến người phụ nữ của mình phải đau đớn thương tâm đến dường này?
Cậu đưa tay muốn lau đi nước mắt của Hyuna, thế nhưng Hyuna như thỏ con bị kinh sợ, thân thể chợt co lại, rụt người về sau, tránh đi tầm với của cậu.
Bàn tay Dawn ngơ ngác đứng yên giữa không trung vài giây sau mới bắt lực buông xuống. Cậu nhỏ giọng nói: "Anh sai rồi, Hyuna. Đừng không để ý tới anh, đừng cảm thấy thất vọng về anh, được không? Sau này, không, không có sau này nữa. Từ giờ trở đi, anh không bao giờ đi gặp Ryu Hyojin lần nào nữa."
"Một Ryu Hyojin đi rồi, một Ryu Hyojin khác sẽ lại đến. Đã đến nước này, anh khiến em làm sao còn có thể tin tưởng anh?" Hyuna đứng lên, đi về phía phòng ngủ, đứng ở trước cửa, quay lưng với Dawn, lạnh lùng nói, "Đi tắm rửa đi, tẩy người cho thật sạch vào. Khoảng thời gian này, anh hãy ngủ ở sofa."
Cửa phòng ngủ rầm một tiếng đóng lại, rồi một tiếng lạch cạch khóa trái cửa.
Đàn ông dưới đầu gối có hoàng kim, đàn ông không dễ dàng rơi nước mắt, thế mà lúc này Dawn lại đang đau đớn quỳ gối trên đất và gào khóc như chưa từng được khóc. Đem đầu chôn sâu trong ghế sofa, mang theo cảm giác khuất nhục, mang theo sự hối hận, rơi xuống một dòng nước mắt cay đắng của đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro