Chương 72











Sáng sớm ngày hôm sau, Chaeyoung nằm trên giường, toàn thân vô lực, cố gắng nhấc đôi tay bủn rủn đi xoa cái eo nhức mỏi, tinh thần uể oải buồn ngủ, nhưng hôm nay nàng còn phải đi vẽ tranh tường, cho dù buồn ngủ cỡ nào cũng phải ráng mở mắt, mặc dù nàng rất mệt, thật sự cực kỳ mệt.

Lisa ôm lấy Chaeyoung, lẩm bẩm hỏi: "Hôm nay cuối tuần mà em còn phải đi vẽ cho người ta sao?"

"Ừm. Chị cứ ngủ thêm đi."

"Không có em bên cạnh, chị ngủ không được."

"Nếu không... chị theo em cùng đi vẽ ha?"

"Được, ý kiến này không tồi, dù sao cả ngày hôm nay chị cũng rảnh."

"Vậy mau rời giường đi."

"Nhưng chị vẫn còn mệt."

"Chẳng lẽ chị nghĩ em không mệt?" Chaeyoung giống như đang phát hận, dùng sức nhéo thật mạnh cái mũi của Lisa, "Thật không biết tối qua, chị lấy đâu mà tinh lực nhiều dữ vậy. Quả thật khiến người ta muốn tắt thở luôn đây."

Bị Chaeyoung nhéo mũi, cuối cùng Lisa cũng coi như đã tỉnh hẳn. Cô cười hì hì: "Chị cũng không biết đâu, em biết không? Trước đây chị không hề thích mấy chuyện vận động trên giường, Lee Dong Gun còn có lần hỏi qua chị có phải là người lãnh cảm không? Chắc chỉ có trời mới biết vì sao chị đụng phải em thì lãnh cảm không nổi."

Lalisa Manoban mà lãnh cảm?

Nhìn khắp toàn thân chính mình lốm đốm mấy mảng xanh tím, Chaeyoung trừng mắt bĩu môi. Nàng vội quơ tay lấy cái gối ôm đập lên đầu Lisa, trong lòng thầm mắng, Con gấu kia nhất định đã bị mù hai mắt gấu của anh ta rồi!

Lisa vui vẻ cười, rướn người, gãi lên eo Chaeyoung, làm Chaeyoung tưởng rằng Lisa lại muốn dằn vặt nàng, sợ đến mức rùng mình. Nàng vuốt ve tay Lisa, oan ức nói: "Người ta thường nói, ba mươi khỏe như sói, bốn mươi mạnh như hổ, năm mươi chỉ ngồi mà có khả năng hút được cả đất. Chị mới hai mươi chín, mà so ra còn khỏe hơn sói, còn mạnh hơn hổ thế này, giờ chỉ còn vài tháng nữa là sắp triệt để tiến vào hàng ngũ như sói như hổ kia, không biết thời gian sau này của em làm sao có thể qua nổi đây? Mệnh em thật khổ!"

"Khổ cái đầu em!"

Lisa nhấc chân đá Chaeyoung bay xuống giường, nghe tiếng động bình bịch kia vang lên, tâm trạng Lisa thật tốt.

Chaeyoung mang theo Lisa đến chỗ bọn họ đang vẽ tranh trường. Bởi đang cuối tuần, những người bạn nhỏ trong nhà trẻ không đến đây, trong sân trường vốn luôn ồn ào náo nhiệt nhưng lúc này lại trở nên lặng lẽ, cầu thang trượt nằm trên một mảnh đất đầy những chiếc lá rụng khô héo, bị cơn gió vừa thổi tới liền phiêu đãng bay lên vài lần, rồi lại nhào vào lòng thang trượt để tìm kiếm sự ấm áp trong vòng tay ôm ấp của lòng mẹ bao la  (như biển Thái Bình).

Ba người Chaeyoung đã vẽ xong phần tường bên trong nhà trẻ, hiện tại chính là lúc xử lý những phần bên ngoài. Thế nhưng lúc này thời tiết rất lạnh, Lisa đứng kế bên lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Chaeyoung cởi ra áo khoác lông, phủ lên người Lisa: "Đã bảo chị mặc nhiều quần áo một chút rồi mà. Ai bảo không chịu mặc chi? Cái tính muốn đẹp chứ không muốn giữ ấm thân thể cũng phải có mức độ thôi chứ? Hiện tại biết lạnh chưa?"

"Em cởi áo khoác lông cho chị rồi thì em mặc gì giữ ấm?" Lisa vừa nói vừa cởi áo khoác, định để Chaeyoung mặc lại vào người.

Chaeyoung đè lại tay Lisa, nói: "Em mặc áo len dày lắm, không lạnh đâu. Với lại khi vẽ, em phải khom lưng với di chuyển tay chân nhiều, làm một hồi là nóng người ngay. Bình thường em cũng sẽ cởi áo khoác ra thôi, chứ cứ mặc vào thì đâu có tiện vẽ, nên chị cứ mặc đi. Bên kia có xích đu, nếu chị đứng mỏi chân thì cứ đến ngồi trên xích đu cho khỏe."

"Ừ." Lisa không ngoan cố nữa, "Tụi em khi nào mới làm xong phần việc lần này?"

"Hết cuối tuần này là có thể hoàn thành rồi. Nhanh thôi."

"Thế làm xong chỗ này, em sẽ đến chỗ nào làm tiếp?"

"Đi đến chỗ của Nana giới thiệu. Đồng nghiệp của thầy cậu ấy muốn vẽ tranh tường."

"Xem ra em lúc nào cũng bận nhỉ?"

"Đúng rồi."

"Thế lúc nào mới có thể được nghỉ?"

"Cuối năm là có thể nghỉ ngơi. Nhìn thời tiết ngày càng lạnh thế này, chắc tụi em sẽ đem một vài công việc phải làm ngoài trời đẩy hết sang năm sau, chờ đến khi mùa xuân ấm một chút mới làm mấy chỗ đó được."

"Nguyên đán sắp tới, còn cuối năm chỉ vài tuần nữa là đến, vậy xem ra em sắp được nghỉ sớm rồi." Lisa xoa mặt Chaeyoung, "Đúng lúc cuối năm chị cũng nghỉ, rốt cuộc coi như có thể cùng nhau xả hơi."

Dawn và Hyuna một trước một sau đi đến. Lisa nhìn gương mặt Hyuna đầy băng giá như sương tuyết, lại nhìn dáng vẻ cẩn thận không dám thở mạnh của Dawn, không biết sao thật muốn cười. Cô giả bộ như cái gì cũng không biết, nhiệt tình đi chào hỏi hai người Dawn và Hyuna.

Chuyện xấu trong nhà không thể lan truyền ra ngoài. Dù trong lòng Hyuna có khó chịu đến mức nào, nhưng khi đứng trước Lisa cũng cố gắng hết sức nở một nụ cười chào đáp lại.

Sau đó ba người châu đầu vào làm việc, người nào bận việc người nấy. Lisa đứng bên Chaeyoung, một bên thấp giọng trò chuyện với nàng, một bên ngắm nhìn nàng làm việc. Lisa lấy ra một viên chocolate, nhét vào miệng Chaeyoung, "Có lạnh không?"

"Không lạnh. Vung tay vung chân thế này thì trên người chỉ chảy mồ hôi thôi."

"Thật không? Để chị sờ xem." Lisa nói xong liền đem tay luồn vào bên trong áo len của Chaeyoung mò lên.

"Không cho sờ." Chaeyoung cười, lui chân về sau một bước, "Chị cũng thật là, máu háo sắc nổi lên là không thèm nhìn hoàn cảnh gì cả."

"Lẽ nào em là người biết nhìn? Cái lần ở khách sạn kia chị vẫn có thể giúp em nhớ kỹ lại đấy."

Chaeyoung không nói gì nữa, cười hì hì.

Chín giờ sáng, Nancy đến đây. Cô mặc trên người một chiếc áo khoác lông dày kiểu ngắn màu đen cùng chiếc quần jean xanh, trang bị thêm một khăn quàng cổ màu đỏ cùng một đôi bốt da màu trắng. Cô ăn mặc trang phục như một sinh viên tươi trẻ, xem ra cực kỳ tràn đầy thanh xuân.

Chaeyoung nhìn thấy Nancy đến, liền mừng rỡ, vội vàng nhét cây cọ vẽ vào trong tay cô, nói: "Em đến đây thật đúng lúc. Có em ở đây, xem ra chỉ cần một ngày hôm nay là đã có thể làm xong rồi. Sách của thầy Han xuất bản rồi sao?"

Nancy nhìn thấy Chaeyoung cũng cảm thấy rất vui. Cô ôm lấy Chaeyoung vui mừng nhảy cẫng lên, không ngừng la hét: "Chưa đâu, chưa đâu! Là do em nhớ tụi chị muốn chết đi được ấy. Mấy việc bên thầy Han buồn tẻ lắm luôn, có thể khiến người chán đến chết."

Lisa nhìn thấy Chaeyoung và Nancy trắng trợn không kiêng dè ôm nhau thân mật như vậy, cảm thấy thật chói mắt. Cô chủ động đi đến, cười hỏi Nancy: "Em còn nhớ chị không?"

Nancy buông Chaeyoung ra, qua lại đánh giá Lisa, nghĩ muốn nát đầu cũng không nhớ khi nào cô lại gặp được một người phụ nữ xinh đẹp này. Chaeyoung ở một bên nhắc nhở: "Cái lần đi quán bar kia ấy, chị với em đang nhảy, thì chị này tới nhảy cùng chị. Em nhớ lúc đó không?"

"A! Nhớ rồi, nhớ rồi." Nancy bỗng nhiên nhớ lại, bĩu môi nói, "Lần đó Chaeyoung nhẫn tâm ném em sang bên, nên em chỉ nhớ mỗi chi tiết đó thôi à. Mà lúc ấy ánh sáng của quán bar cũng quá tối đi, nên cũng không thấy rõ được chị. Chào chị ạ, em tên Lee Nancy, đang học nghiên cứu sinh năm hai, mấy anh chị ở đây hay gọi em là Nancy. Còn chị là?"

"Lisa, Lalisa Manoban."

Nancy há mồm cứng lưỡi hỏi: "Chị... chị... chị là Lisa đang làm ở M'Style, phải không?"

"Ừ, đúng rồi."

"Má ơi! Trước đây em chỉ nghe nói qua tổng biên tập của M'Style là một người phụ nữ tên Lalisa. Không ngờ hôm nay có thể tận mắt đứng nói chuyện thật sự với chị ở đây."

"Đừng cảm thán nữa." Chaeyoung vỗ vai Nancy, "Vẽ nhanh đi, vẽ nhanh đi. Trời sẽ rất mau tối, chúng ta phải tranh thủ vẽ xong hết hôm nay, như thế ngày mai mới có thể được một ngày cuối tuần thật sự để nghỉ ngơi."

"Được rồi. Khởi công thôi!"

Nancy sau khi lên tiếng chào hỏi Dawn và Hyuna, cầm lấy cọ chăm chú vẽ những chi tiết trên tường. Cô nhìn hai người Dawn và Hyuna không giống như thường ngày, liền nhỏ giọng hỏi Chaeyoung: "Hai anh chị ấy làm sao vậy chị?"

Chaeyoung cười nói: "Có làm sao đâu, giận dỗi nhau một chút ấy mà, cũng giống như khi em giận dỗi bạn trai của em vậy đó, làm một hồi chiến tranh lạnh vớ vẩn ấy."

Nancy tỏ vẻ đã hiểu, nghĩ thầm, Yêu nhau rồi giận dỗi nhau một chút cũng tốt! Dù sao như thế mới khiến cuộc sống này có thêm thi vị.

Hôm nay là cuối tuần, Jisoo không cần đi làm, Jennie cũng không cần đi làm. Nàng cứ như vị Bồ Tát ngồi đồng trong nhà Jisoo, hoàn toàn không có ý muốn đi. Dựa vào thái độ của Jisoo đối với nàng từ tối qua, nàng phát hiện cô không hề chán ghét nàng, và đây có lẽ là thời điểm vô cùng thích hợp để nàng tiến thêm một bước, thực hành chính sách quấn chặt lấy người. Jennie vì chính mình cho lời giải thích, Thứ mềm sợ thứ cứng, thứ cứng sợ thứ bất cần đời, thứ bất cần đời sợ thứ không biết xấu hổ. Chính sách gọi là quấn chặt lấy người, nói đơn giản chính là thi triển bộ mặt dày vô lại ra thôi.

Kim Jisoo, vì có được trái tim của em, gương mặt này của chị sẵn sàng quăng lên chín tầng mây rồi đó! Jennie thật từ bi hỉ xả.

Jennie niệm bài kinh Phật đó làm Jisoo đau đầu nhức óc, đơn giản chọn cách đến công ty làm tăng ca, nhằm tránh thoát khỏi việc Jennie giảng những 'Phật pháp' kia. Ai biết Jennie cũng đi theo cô tới công ty, đánh ra bảng hiệu thông minh lại hiếu học, toàn tâm toàn ý học tập Jisoo cách thiết kế, bức Jisoo căng cái đầu gấp chín lần bình thường, suýt chút đã bạo phát tính tình.

Cuối tuần, Jisoo cũng không có nhiều việc để làm. Cô ngồi ở văn phòng một lát, liền nhớ đến hành động của Dawn nghe được tối qua, cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Tranh thủ lúc Jennie ra ngoài nghe điện thoại, cô nhấc máy gọi Dawn, bảo cậu tạm nghỉ công việc vẽ vời lúc này lại, nhanh tới văn phòng tìm cô.

Hiện tại Jisoo vẫn chưa buông Chaeyoung xuống được, cô không thể tự mình đi đến đó tìm Dawn, cũng không thể tự mình đến đó đi an ủi Hyuna, bởi vì cô mà gặp Chaeyoung chỉ có thể khiến hai người ấy càng tăng thêm sự thương tâm.

Dawn nhận được điện thoại, suy nghĩ một chút, rồi đi tới thấp giọng nói với Hyuna rằng Jisoo tìm cậu có việc. Hyuna làm như không nghe thấy, cứ tiếp tục công việc trên tay. Chaeyoung đi lại gần hai người, hỏi Dawn: "Ai gọi cho cậu vậy?"

"Kim Jisoo. Cậu ấy tìm tôi có chút việc, kêu tôi mau đến văn phòng của cậu ấy."

"Vậy cậu còn không mau đi!" Chaeyoung nghĩ, Jisoo hẳn đã biết chuyện của Dawn, nếu không đã chẳng ở thời gian này gọi điện bảo Dawn mau đến chỗ mình.

Dawn sờ túi, khó xử nói: "Tôi... tiền đi xe..."

Hyuna là người giữ tiền, trên người Dawn thường không có bao nhiêu tiền. Nhìn dáng vẻ Dawn vừa lúng túng vừa đáng thương, Chaeyoung nhịn không được bật cười, từ trong ví lấy ra hai trăm tệ nhét vào trong tay Dawn, nói: "Đi nhanh về nhanh! Chỗ này còn chờ cậu vẽ tiếp đấy."

Dawn đi rồi, Chaeyoung rạng rỡ nói với Hyuna: "Nhất định Dawn đi lần này sẽ bị đánh cho xem. Cậu cũng đừng nên quá đau lòng."

Nhớ đến tính cách ở ngoài dịu dàng nhưng bên trong quật cường của Jisoo, Hyuna chỉ còn biết khe khẽ than thở, Hôm qua, Chaeyoung đã đánh Dawn sưng mặt sưng mũi. Hôm nay, tám phần mười cũng lại bị Jisoo đánh cho bầm mặt đỏ người cho xem. Nhất định Dawn cũng đoán được chuyến đi lần này sẽ không có quả ngon để ăn. Ai biểu! Nếu sớm biết chuyện hôm nay, làm sao lúc trước còn làm như thế?

Chaeyoung đã đoán đúng, Dawn đúng là đi đến để bị đánh. Cậu vừa bước chân đi vào văn phòng của Jisoo, mới vừa đóng cửa lại, liền bị Jisoo dồn hết sức đạp mạnh một cước vào thẳng hạ bộ của cậu. Hôm qua, Chaeyoung vừa đạp một cước vào đó, Dawn vẫn chưa thể hồi phục trở lại, thế mà hôm nay lại bị Jisoo bồi vào thêm một cước. Điều chết người chính là Jisoo còn đang mang một đôi giày cao gót, cái gót giày tuy nhỏ nhưng đầy nhọn hoắt kia khi đâm vào chỗ đó, làm Dawn lập tức ngồi bẹp trên đất, đau đến mức muốn chết chẳng thể sống, mồ hôi lạnh đồng loạt ứa ra.

Phía dưới Dawn còn chưa kịp bớt đau, bên trên lại bị Jisoo đá mạnh thêm hai cú, máu mũi lập tức chảy ra. Dawn ngửi được mùi máu tanh, trong lòng chợt cảm thấy thoải mái. Cậu hiểu Jisoo và cậu đã chuẩn bị tốt tinh thần để mặc Jisoo đánh. Cậu biết những chuyện này đều do chính cậu tự mình chuốc lấy. Bạn bè còn đánh còn chửi mình, nói rõ bạn bè vẫn chưa hoàn toàn thất vọng về mình. Nhưng phía dưới thật sự rất đau! Chắc chắn ngày mai dù thế nào cũng phải đến bệnh viện kiểm tra xem sao.

Jennie đứng ở một bên cứng lưỡi trố mắt nhìn. Nàng không bao giờ nghĩ người nhìn dịu dàng điềm đạm như Jisoo cũng tất nhiên sẽ có một mặt bạo lực đến vậy. Ngẫm lại bình thường Jisoo có tính cách vô cùng quật cường, lại nhớ tới Chaeyoung từng nói với nàng, trước đây Jisoo đã từng vì một bà lão mắt mờ không nhìn thấy gì mà ra tay đánh một tên lưu manh, nên cuối cùng cảm thấy Jisoo bạo lực như lúc này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Thân thể Jennie có chút run rẩy. Nàng vì chính mình mà đi cầu nguyện, Vì để không ai đạp, vì để không phải chết, sau này kiên quyết không thể quá trớn!

Sau khi Jisoo đánh xong Dawn, ném cho cậu một tờ khăn giấy để cậu lau máu mũi, lạnh lùng nói: "Cậu còn chưa kết hôn mà đã làm chuyện hồ đồ như thế, vậy sau này khi kết hôn còn làm ra loại chuyện quá đáng đến thế nào nữa hả? Hyuna là bạn từ nhỏ đến lớn luôn trưởng thành bên cạnh mình. Mình biết rõ tình cảm của cậu ấy đối với cậu nhiều đến mức nào, thế mà giờ cậu làm vậy có xứng đáng với cậu ấy nữa không? Đừng biện minh với mình cái gì mà cậu làm ra chuyện như thế đều là vì mấy cái hormone trong cơ thể quấy phá! Lý do này là thứ chẳng thể nào tin được. Chuyện như vầy mà còn phát sinh lần thứ hai, thì cậu mau chia tay với Hyuna đi! Mình còn phải làm việc, cậu đi đi."

"Nhất định sẽ không có lần thứ hai." Dawn bò dậy từ dưới đất, lau một chút máu mũi, lại khom người lau sạch vết máu nhỏ xuống trên sàn nhà, chân thành nói, "Jisoo, cảm ơn cậu."

Cảm ơn cậu vì đã khuyên tôi. Cám ơn cậu vì đã đánh tôi. Thân là đàn ông, vốn nên là người dám làm dám chịu. Dù toàn bộ người trên thế giới đều thất vọng về tôi, nhưng chỉ cần có thể cứu vãn tình cảm của Hyuna là được. Mặc dù có bị toàn bộ thế giới phỉ nhổ, thì có làm sao? Dawn dùng ống tay áo lau đi máu mũi còn đang không ngừng chảy ra, bước chân nặng nề nhưng lại đầy kiên định, đi ra ngoài.

Dawn đi rồi, Jisoo liếc nhìn Jennie. Ánh mắt sắc như lưỡi kiếm tựa hồ đang muốn nói, Tôi có bộ dạng này thì chị còn dám đến tìm sự mới mẻ nữa không? Tôi có tính cách này thì chị còn dám đi yêu nữa không? Trên đời này, chỉ có Park Chaeyoung mới có thể bao dung mọi chuyện cho tôi. Nếu như chị còn chưa tỉnh ngủ, thì hiện giờ có lẽ cũng là lúc nên tỉnh ngủ rồi đấy.

Cuộc sống đúng là một vòng tuần hoàn lẩn quẩn? Nếu đúng, vì sao không thể có kiếp sau? Nếu không, vì sao thế sự đều ở thời gian khác nhau, địa điểm khác nhau, trình diễn một loại sướng vui sầu buồn tương tự nhau?

Trên đời, chuyện khiến người ta đau khổ nhất chính là khi đã nắm giữ được thứ quan trọng nhất lại tiện tay vứt bỏ đi.

Bản thân đã vuột mất ái tình, vậy bạn bè của chính mình cũng phải vuột mất luôn sao? Người phàm trần ơi, vì sao chúng ta đều phải cùng đi trên một con đường đầy đau khổ như thế? Chẳng lẽ không biết hai chữ vuột mất vừa vặn chính là sự mỉa mai nhất trong cuộc sống tươi đẹp này hay sao?

Chuyện cũ đã trở nên trống rỗng, giống như vẫn còn chìm đắm bên trong giấc mộng.

Jisoo đứng trước cửa sổ sát đất, ôm lấy hai tay, ngóng nhìn đám người qua lại bên dưới tòa nhà cao tầng như những con dế và con kiến cần mẫn bước đi không hề đứt đoạn, rồi nặng nề thở một hơi dài.

Jennie nhìn bóng lưng đứng thẳng tắp của Jisoo, ngắm gò má lạnh lùng của cô, một tia thương tiếc xẹt qua đáy lòng, khuấy lên những làn sóng nhộn nhạo và ấm áp.

Nàng đọc hiểu ánh mắt của Jisoo. Lúc này Jisoo chắc hẳn đang tự nhủ với chính mình, ngoài Chaeyoung ra sẽ không còn một Chaeyoung thứ hai yêu chiều em ấy. Thế nhưng bản thân mình có lẽ phải đi nói với Jisoo rằng, ngoài Park Chaeyoung ra còn có Kim Jennie đây.

Kim Jennie này thì phải sợ ai?

Em cho rằng chị sợ hay sao? Thật là chuyện nực cười.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro