Chương 79





Bầu trời ở thành thị dường như bị chia cắt thành nhiều khối. Các tòa nhà cao tầng như vách núi cheo leo ngăn cản tầm mắt của mọi người phía dưới. Từng người một với đôi chân gấp gáp bước vội bôn ba, đến vội vã, đi cũng vội vã, hầu như không hề ngừng lại, giống như hoàn toàn quên mất dục vọng ngắm nghía cảnh sắc tươi đẹp xung quanh, mà chỉ biết nâng cao bước chân đi về mục tiêu đã định trong lòng.

Jennie có thể nhân nhượng Jisoo, có thể nhân nhượng hai người bạn thân Lisa và Hyojin. Thế nhưng điều đó không đồng nghĩa nàng cũng có thể nhân nhượng bất kì người nào khác.

Đối tượng yêu thương trong lòng mình vô duyên vô cớ bị người vu tội, cái bụng của mình vô duyên vô cớ bị người chà đạp, đối với Jennie mà nói, đó là một việc không cách nào nhân nhượng.

Jennie lấy tốc độ nhanh nhất dò la công ty sản xuất phim hoạt hình Suzu đang làm việc, xác định được cậu Suzu là ông chủ của công ty này. Công ty sản xuất phim hoạt hình không hề lớn, nhưng hiệu quả kinh doanh rất tốt. Jennie cười lạnh, Hong Suzu có tính cách thô bạo nóng tính ắt hẳn toàn nhờ gia đình nuông chiều mà ra đấy nhỉ? Không phải trong mắt mày không có người nào đấy sao? Vậy để bà chị đây cho mày biết kết cuộc của việc không coi ai ra gì!

Thông qua tầng lớp giao thiệp rộng rãi, hơn nữa còn có sự trợ giúp của Hyojin và Lisa, Jennie cổ động bạn bè thu mua công ty gia đình sản xuất phim hoạt hình kia. Tiến trình công ty lớn thu mua công ty nhỏ thông thường khá nhanh. Bình thường, cách phụ nữ làm việc, hoặc là không làm, hoặc sẽ tàn nhẫn quyết tuyệt. Trong quá trình để bạn bè chậm rãi thu mua công ty, đồng thời Jennie còn để người ta thuận miệng nói ra lý do xảy ra cớ sự này chính là vì nhân cách của Suzu, cũng rải thông tin chung quanh nói nào là cái người tên Suzu ấy không hề có chút đạo đức nghề nghiệp, làm cả thành phố này không một công ty sản xuất phim hoạt hình nào dám mướn cô vào làm việc, khiến Suzu không thể không tạm thời rơi vào tình thế không có việc làm.

Cuối tuần, Jennie phải tăng ca.

Jisoo chấp nhận lời thỉnh cầu của Jennie, vẽ vài trang phác thảo của mấy bộ cổ trang, đi tới công ty Jennie, giao đến tận tay nàng. Lần đầu tiên Jisoo đi tới công ty của Jennie, cảm thấy lạ lẫm, nên đưa mắt tò mò quan sát chung quanh. Jennie tự động trở thành người hướng dẫn, tự mình dẫn cô đi tham quan toàn công ty. Jisoo nhìn một loạt nhà xưởng hiện đại và khu ký túc xá tiện nghi của công nhân viên, còn có một tòa nhà văn phòng hành chính hoành tráng, cảm thấy thán phục không thôi.

"Công ty lớn thế này hẳn có lịch sử rất lâu đời, đúng không?"

"Cũng không lâu đâu." Jennie khẽ bật cười, "Đây là thành quả tạo dựng của cha chị từ thời kỳ đầu thập niên 80, sau hơn hai mươi năm phát triển mới tích góp được quy mô hoành tráng như lúc này. Vào thời ấy, người ta chỉ cần cái đầu linh hoạt, lại chịu liều mạng xông pha gầy dựng sự nghiệp thì bình thường đều sẽ thành công."

"Cũng đúng. Hiện ở trong nước có không ít xí nghiệp đều bắt đầu khởi nghiệp từ thời điểm đó, nhưng đáng tiếc đến giờ lại không còn quá nhiều công ty vẫn giữ được thành quả kinh doanh đó. Thế cha chị giờ còn làm việc nữa không?"

"Vẫn còn, nhưng không chịu khó và liều mạng như trước đây nữa, mà chỉ cần công ty vẫn đi theo quỹ đạo vận hành trước giờ là tốt rồi. Tuổi tác cha chị đã lớn, cũng đến lúc nên hưởng thụ tuổi già."

"Thế quan hệ giữa chị và cha có tốt không?"

"Đương nhiên là tốt rồi." Jennie tự đắc nhướn mày, "Lúc trước ngay cả khi chị trêu hoa ghẹo nguyệt, dù cha chị nhìn thấy ngứa mắt với lối sống ấy, có định đánh chị nhiều lần, nhưng rốt cuộc vẫn rất thương nên không thật sự đánh lần nào."

"Chị đáng bị đánh một trận nên thân!" Jisoo tiếc hận than thở, "Cha chị không nỡ đánh, quả thật khiến người ta cảm thấy tiếc nuối làm sao."

"Ờ, đúng rồi. Mà mặc kệ bề ngoài cha chị đối xử với chị thế nào, chỉ cần chị biết trong lòng cha vẫn rất yêu thương chị và em trai là được rồi."

"Ừm, sau này chị nên đối xử thật tốt với cha mẹ, đừng đi bắt bẻ cự nự với cha mẹ làm gì."

"Được, nghe lời em."

Trở về văn phòng, Jennie không hề che giấu gì với Jisoo, kể hết những việc đã làm với Suzu. Jisoo nghe xong, chỉ khẽ cười: "Hiện giờ coi như em cũng đã rõ, Võ Tắc Thiên* có thể trở thành hoàng đế rốt cuộc đã từng giết hại bao nhiêu người."

(*Võ Tắc Thiên: nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử Trung Quốc lập ra triều đại Võ Chu cai trị 15 năm với tôn hiệu Thánh Thần hoàng đế.)

"Nhưng đáng tiếc quá đi! Đất nước ngàn năm rộng lớn này chỉ có mỗi một mình Võ Tắc Thiên."

"Ở thời đại đó có thể xuất hiện một Võ Tắc Thiên, dù chỉ có một thì đã quá đủ để lưu danh thiên cổ, cũng như đã đủ chứng minh, từ xưa đến nay người phụ nữ không thể bị khinh thường."

"Chị có thể xem câu nói này của em như đang khích lệ chị hay không?"

"Tùy chị."

Jennie vòng tay qua eo Jisoo, thấp giọng cười: "Jisoo à, kỳ thật em rất bao che khuyết điểm."

"Em vẫn luôn là người bao che khuyết điểm."

"Mỗi lần đến cuối năm, chị đều bận rộn như con quay, nên giờ mệt gì đâu luôn." Jennie nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Jisoo, "Rốt cuộc cũng coi như sắp tới cuối năm rồi. Đến đầu năm mới, em cùng chị đi đâu đó nghỉ xả hơi nha, được không?"

"Em còn phải ở nhà với gia đình nữa."

"Bận rộn cả năm, vội vàng cả năm, nhất định đến lúc đó cha mẹ em cũng rất bận cho xem. Chị thấy em đi theo chị sẽ tốt hơn đấy."

"Đến lúc đó rồi nói sau đi."

Jennie thấy Jisoo không từ chối trực tiếp, miệng cũng nhếch lên đầy vui vẻ, bắt được cơ hội tốt, liền nhanh chóng nhắm lên hai cánh môi của Jisoo hôn một cái, rồi chậc lưỡi nói: "Thật là thơm!"

Từ lâu Jisoo đã thích ứng với hành vi ăn vụng của Jennie, nên chỉ đẩy Jennie ra, rồi cố ý nghiêm mặt, buông lời dọa: "Chị mà còn như vậy, em..."

Jisoo đang muốn nói 'Chị mà còn như vậy, em sẽ không để ý đến chị.' Ai biết mới vừa nói đến chữ em liền bị Jennie tập kích một lần nữa, làm tất cả từ ngữ theo nụ hôn kia rơi hết về trong bụng. Jennie cực lực dùng hết kỹ xảo để khiêu khích môi lưỡi cô, trêu chọc thân thể cô nổi lên từng tầng khô nóng.

Bắt được cơ hội hai bên thở dốc, Jisoo nhanh chóng đẩy nàng ra, lách người sang bên, trên mặt còn mang theo vẻ ửng hồng, hùng hổ trừng nàng sắc lẽm, rồi cầm lấy túi xách, căm giận xoay người rời đi.

Jennie nhìn bóng lưng Jisoo, vui mừng khôn xiết. Nàng dựng thẳng đầu ngón tay với tư thế cực kỳ diễm lệ, Rất tốt, rất tốt nha! Ái muội đã thăng cấp!

Đầu tháng Hai, gần tới Tết Nguyên đán. Đa số các phòng ban của những công ty lớn đều để nhân viên lấy phép nghỉ Tết. Đám người đã bận rộn suốt một năm, rốt cuộc có thể nhân dịp nghỉ lễ dài ngày để trở về nhà đoàn viên cùng gia đình và bạn bè thân thuộc. Trong chớp mắt, từ phố lớn đến ngõ nhỏ náo nhiệt hẳn lên, sôi nổi ồn ào dồn về các trạm xe lửa và bến xe đò, kiên nhẫn đứng xếp thành các hàng dài mua vé bắt xe về nhà. Mọi người lôi kéo hành lý lớn hành lý nhỏ, không để ý tiết trời lạnh giá, ở trong đội ngũ xếp hàng lẻ loi bước đi, rồi đến khi mua được vé xe, thì gương mặt lại đầy hưng phấn, tựa hồ như những giờ phút chờ đợi và chịu đựng sự lạnh giá kia không đáng kể gì.

Trải qua hơn một tháng tôi luyện, rốt cuộc Jisoo đã hoàn toàn thích ứng độ mặt dày của Jennie, nhưng cô vẫn chưa thể buông Chaeyoung xuống được. Bóng dáng của Chaeyoung cứ như một bóng ma trong tâm trí, đều ở những lúc lơ đãng sẽ lập tức phủ đầy đáy mắt cô. Jisoo nghĩ, Có lẽ vẫn cần thời gian đi, chờ đến khi lòng mình thật sự bình tâm lại, sau đó nhất định phải đi gặp Chaeyoung, dù đó chỉ là đưa mắt nhìn từ phương xa cũng quá tốt rồi.

Trong khoảng thời gian này, mỗi khi Jennie bắt được cơ hội đều sẽ làm chút chuyện ái muội mờ ám với Jisoo. Mỗi lần đều trêu chọc khiến Jisoo phải mặt đỏ tim đập. Sau rất nhiều lần bất đắc dĩ, Jisoo đành phải tự nhắc nhở bản thân, Phải nhẫn, phải nhẫn thôi!

Tuy vậy, mỗi khi Jennie phải đi xã giao và về nhà muộn, không kịp gửi tin nhắn 'Chúc ngủ ngon' với Jisoo, những lúc đó Jisoo đều sẽ cảm thấy thiếu chút gì đó, nhưng cô cũng không muốn đi tìm hiểu rốt cuộc cái thiếu ấy là gì? Cô cực lực bỏ quên đi một đáp án đã rất rõ ràng, chỉ vì cô sợ, sợ rất nhiều thứ nói không rõ được đó là những thứ gì.

Trải qua hơn một tháng chiến tranh lạnh, sau một tháng ngủ trên ghế sofa, rốt cuộc Dawn đã được bước chân trở lại vào phòng ngủ, cùng Hyuna quay về cuộc sống tốt đẹp trước đây.

Mặc dù được Lisa và Jennie ở bên suốt ngày khuyên nhủ, nhưng Hyojin vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng với Dawn. Chỉ là sau đêm hôm đó, Dawn không để ý cũng không bắt máy các cuộc gọi đến của cô, nên cô cũng không thể làm gì hơn.

Cuộc sống thường nhật giữa Lisa và Chaeyoung vẫn ngọt ngào tựa mật như cũ. Chaeyoung khó tránh khỏi đôi khi sẽ nhớ tới Jisoo, đã lâu không liên hệ, cũng không biết hiện tại Jisoo trải qua ra sao. Cũng may Lisa thỉnh thoảng từ nơi Jennie cập nhật chút tin tức của Jisoo. Khi Chaeyoung biết Jisoo đã có chút động tâm với Jennie, sau khi cảm thấy thoải mái, tự dưng nàng lại thở dài một hơi như có như không. Nàng thật tâm cầu nguyện Jisoo có thể thật sự buông xuống được chuyện cũ và bắt đầu đoạn tình cảm mới, như vậy Jisoo mới có được hạnh phúc.

Bầu trời phiêu đãng những bông hoa tuyết. Trận tuyết không lớn, cũng không nhiều, chỉ ngưng tụ một lớp tuyết dưới mái hiên thành một miếng băng mỏng, sau đó chậm rãi hòa tan nhỏ xuống từng giọt nước tí tách. Từng mảng hoa tuyết to bằng đầu móng tay lặng lẽ rơi xuống đất, nhanh chóng biến mất tăm mất tích. Từng cụm bông tuyết nhỏ khi rơi xuống đầu hay lên mặt người rất nhanh chóng hòa tan đi.

Trên những con đường lớn, nhiều người cũng không bung dù tránh tuyết, tựa hồ như mọi người đều rất hưởng thụ sự ban ơn này của tự nhiên.

Nana đã sớm được nghỉ, nhưng do cô phải ở lại giúp thầy hướng dẫn dịch một số tài liệu quan trọng, nên không thể về ngay. Nhìn hiện tại đã trôi đến ngày hai mươi bảy âm lịch, cũng đến lúc nên về nhà.

Nana xuất phát từ quán tính, cân nhắc đến độ khả thi sao Hỏa đụng vào Địa cầu nhiều được bao nhiêu, rồi không ôm bất kỳ hy vọng nào chạy đến studio tìm Chaeyoung đang bù đầu bù cổ thiết kế đồ án. Hôm qua, sau khi giải quyết hết đống việc còn tồn đọng cuối năm, Dawn, Hyuna và Nancy đều đã bắt xe trở về nhà ăn Tết vào sáng sớm hôm nay. Vì thế trong studio lúc này chỉ còn lại một mình Chaeyoung.

Phải đến ngày mai Lisa mới được nghỉ, Chaeyoung một mình ở nhà thấy buồn, nên đơn giản tới studio kiếm chút bận bịu từ công việc được hẹn trước vào năm sau. Thời điểm Tết đến thường khiến người tha hương thấy nhớ nhà, vì vậy nếu có việc gì đó để làm, chí ít có thể khiến cho nàng không có thời gian suy nghĩ lung tung.

Chaeyoung không biết phải đến khi nào mới có thể trở về nhà, đây quả thật là một ẩn số khó tìm lời giải. Một cái chớp mắt, năm năm trôi qua, từ bên trong năm tháng vô nghĩa, lại cất giấu quá nhiều nước mắt đong đầy cảm xúc. Những giọt nước mắt chảy xuống vì cha mẹ, vì chính mình, vì ái tình và vì cuộc sống. Tất cả chúng nó ngoài nước mắt còn mang theo sự đau đớn khôn nguôi.

Chaeyoung biết, nếu như cha nàng không đồng ý để nàng quay về nhà, mà nàng lại cứng đầu trở về, thì phải nhận lấy hai loại kết cuộc. Một là lại chọc cho cha nàng tức giận thêm, hai là phải cúi đầu thỏa hiệp với cha. Mà hai loại kết cuộc này hiển nhiên đều không phải là kết quả nàng muốn. Nàng đành dùng hết sức lực toàn thân, dũng cảm bước tiếp về phía trước ở tư thế ngạo nghễ ngẩng cao đầu, lặng lẽ rửa sạch vết thương hiện ra tơ máu.

Thân thể tóc da, nhận từ mẹ cha. Trên mỗi tế bào trong thân thể này đều cất chứa những dấu vết được di truyền từ cha mẹ. Đã như thế làm sao có khả năng không nhớ đến gia đình của mình?

Ngoài cửa sổ là những đám mây màu xám trôi lững thững hướng về đường chân trời dài vô tận. Bên trong song cửa hiện ra bóng dáng một người yên lặng cắm mặt vào màn hình vi tính thiết kế bản đồ họa. Vào những dịp lễ Tết khi cả bầy chim đều chuẩn bị quay về tổ, có vẻ như lúc này đây Chaeyoung đặc biệt cô đơn.

Sau khi Nana đến, không nói hai lời liền vô cùng tự nhiên chạy đến túi xách của Chaeyoung tìm ra tờ một trăm tệ, rồi lôi kéo nàng đến siêu thị gần đó mua một đống đồ ăn vặt. Chaeyoung mua chút quà, nhờ Nana sau khi trở về quê thì ghé nhà đưa cho cha mẹ nàng, bởi vì lúc này nàng không dám về quê, chuyện có thể làm cũng chỉ là mua chút quà gửi về để bày tỏ lòng hiếu tâm.

Chờ sau khi trở lại studio, Nana nằm nhoài trên ghế sofa, cầm lên một hộp trái cây đóng hộp, vui vẻ ăn.

Chaeyoung giúp cô mở một chai Sprite để bên cạnh, nói: "Cả ngày cậu cứ ồn ào đòi giảm béo, thế mà lại luôn miệng ăn mấy món đồ ăn vặt. Vậy thì làm sao có khả năng giảm cân được chứ?"

Nana oán giận nói: "Tớ uống nước lọc còn tăng ký được nữa là, giảm cân cái rắm ấy!"

"Ôi trời, người theo đuổi con đường học vấn đúng là không giống với người thường! Mà bên kia có cân điện tử đấy, cậu thử đứng lên cân xem được nhiêu rồi?"

Nana tìm tới cân, đứng lên đó, lập tức thảng thốt hét lên: "Má ơi! Hai ngày nay tớ ăn nhiều như hạm ấy. Làm sao còn nhẹ hơn 1kg so với trước đây ta?"

"Thế nhiêu rồi?"

"58,5."

"Nếu trừ đi số quần áo và đôi giày cậu đang mang, thì nhiều lắm chỉ 57,5. Như vậy cũng không mập lắm." Chaeyoung trêu ghẹo, "Mà mình thấy cậu không cần giảm béo đâu. Cậu trời sinh đã tròn rồi, toàn bộ cơ thể là một hình tròn, ngay cả ông trời cũng hết cách cứu chữa. Nếu cậu ra đời với giới tính nam, lại có dáng đi hai hàng như con vịt, nói không chừng còn có thể trở thành truyền nhân đời thứ hai của Sư Lý Tật* nữa đấy."

(*Sư Lý Tật: đại thần nước Tần thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc, có công lớn trong mở rộng lãnh thổ và khuếch trương thế lực, giúp nước Tần trở thành nước lớn nhất trong số Thất hùng, mở đường cho Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc.)

"Là Sư Lý Tật thì có sao? Người ta chí ít vẫn là thừa tướng! Nào giống cậu, chỉ mãi là một túi da bọc xương, vừa nhìn chính là mầm mống hại nước hại dân." Nana đã sớm quen với cái mồm độc địa chuyên nói lời châm chọc của Chaeyoung, cũng sớm dưỡng ra thói quen đấu võ mồm với Chaeyoung. Cô kéo lấy tay Chaeyoung, "Tớ nhìn cậu dạo này thấy giống như có mập lên đấy, rốt cuộc cậu nặng bao nhiêu?"

Chaeyoung cố ý tỏ ra do dự, ngần ngại nói: "Mình sợ cậu bị đả kích."

"Có chút đả kích mới tạo ra động lực, mau leo lên cân để tớ nhìn xem chút nào."

Chaeyoung bước lên cân, cúi đầu nhìn thật kỹ con số hiện lên, trên gương mặt mang theo vẻ bi ai, quay sang nói với Nana: "Thật có lỗi với cậu. Mình mới 49 thôi à, thoạt nhìn mình có hơi mập lên thật, nhưng đó là bởi vì tinh thần của quả nhân đang rất tốt."

Nana lại lấy một miếng trái cây đóng hộp nhét vào miệng nhai, tức giận nói: "Tớ không muốn so đo với cậu! Đúng là loại quá sức lãng phí lương thực!"

"Nếu so với loại am hiểu độn lương kho lúa như cậu, quả thật mình là loại quá sức lãng phí rồi."

"Cậu tự mình biết thế là tốt đấy! Cậu có chiều cao như vầy mà có mỗi 49kg? Cả người toàn xương với xương. Chán!"

"Đừng khinh thường thể trọng của mình nha! Những nơi nên có da có thịt thì mình đây chưa bao giờ thiếu miếng nào! Còn cậu ấy hả?" Chaeyoung có ý xấu đưa tay chọt vào bụng Nana, "Những nơi nên có da có thịt lại chạy tập trung hết vào vùng bụng này, có lẽ đủ để con cá vàng bơi lội tung tăng khắp hai vòng ấy nhỉ?"

"Làm gì có chuyện đó! Cậu đừng trù ẻo tớ!" Nana dùng sức tán mạnh vào tay Chaeyoung đang đụng vào bụng cô, cực kỳ căm giận nói, "Năm nay cậu có định về quê không? Nếu trở về, tụi mình cùng đi, hiện tại có lẽ còn mua được vé tàu đấy. Còn nếu không mua được, cùng lắm tớ với cậu thuê xe tự chạy về quê cũng được."

"Cậu xem đi! Mình hiện giờ còn ở đây bận tối tăm mặt mũi, ắt hẳn đã biết mình không có thời gian về nhà rồi." Chaeyoung cười khổ, vẫn như cũ lấy công việc bận rộn làm cớ, từ chối lời đề nghị của Nana.

"Chẳng lẽ cả thiên hạ này chỉ có mỗi mình cậu bận rộn?" Đột nhiên Nana rất muốn đánh Chaeyoung, "Mỗi lần tớ trở về nhà, cha mẹ cậu đều luôn miệng hỏi tớ, cậu sống trên này có ổn không? Ngày mùng một hằng năm, khi tớ đi ngang qua nhà ông bà cậu chúc Tết, ông bà cũng thường hỏi thăm cậu đấy. Tết nhất là dịp mọi người trong gia đình quây quần bên nhau. Tớ nhìn gia đình cậu bởi do thiếu vắng cậu mà không được trọn vẹn cũng thấy lòng chua xót! Sao cậu còn không biết quan tâm lo lắng đến ông bà cha mẹ cậu thế hả?"

"Biết mà." Đôi mắt Chaeyoung đầy vẻ ảm đạm, "Nhưng giờ mình bận rộn không thoát nổi thân đây, thì có biện pháp gì nữa chứ?"

"Mấy người cùng làm với cậu như Dawn và Hyuna đều đã về nhà rồi mà? Nếu đã bận rộn sấp mặt như cậu nói hẳn là cả ba người đều phải bận hết chứ? Dựa vào gì chỉ đẩy hết mọi công việc cho cậu lo thế này hả?"

"Thật không có cách nào mà." Chaeyoung tìm đại một lý do nào đó để lấp liếm, "Mình muốn mua nhà, nên muốn tranh thủ kiếm thật nhiều tiền càng tốt, vì lẽ đó mới bận rộn hơn người khác thôi."

Nana phẫn nộ đá chân vào ghế, nói: "Biết bao nhiêu năm trôi qua mà cậu còn không chịu trở về quê nữa sao? Bộ không thấy nhớ nhà à?"

"Nhớ chứ. Làm sao có khả năng không nhớ được đây? Mà hình như chuyến xe của cậu sẽ xuất phát lúc sáu giờ rưỡi tối nay, phải không? Đến lúc đó, để mình đưa cậu ra nhà ga."

"Cũng được. Mà này, từ khi cậu tốt nghiệp đại học đến giờ đã năm năm rồi đấy. Rốt cuộc cậu muốn lúc nào mới về quê thăm nhà hả?"

"Mình muốn nổi bật hơn tất cả mọi người rồi mới trở về quê."

"Thôi đi chị! Chị đã nổi bật hơn tất cả mọi người rồi, có biết không?" Nana kêu to, "Số tiền cậu kiếm được không biết nhiều hơn tớ gấp bao nhiêu lần nữa. Có phải cậu đang cố ý đả kích tớ không? Tớ thấy hiện giờ cậu mau tìm ông chồng nào đó gả quách đi là cuộc sống sẽ hết sức viên mãn!"

"Ồ! Cậu còn không thấy ngại khi nhắc nhở mình như thế sao?" Chaeyoung lên tinh thần, lại trêu chọc, "Nữ tiến sĩ, chuyện cậu xuất giá được hay không vẫn đang là vấn đề rất nghiêm trọng đấy nha. Đến lúc đó tuyệt đối không nên xuất giá không được, trái lại đi xuất gia đấy!"

"Cậu biến mau! Nếu cậu cứ gọi tớ là nữ tiến sĩ như thế, tớ sẽ đánh cậu ngay đó!"

"Nữ tiến sĩ thì sao đâu? Mình nghĩ dù có là Diệt Tuyệt sư thái còn không có tư cách như cậu nữa kìa." Chaeyoung học bộ dạng như các nho sinh thời xưa tỏ vẻ nhún nhường, chắp tay bái phục, "Sư thái, người vì quốc sách kế hoạch hóa gia đình của nước nhà, làm ra cống hiến không thể xóa nhòa, tạo dựng công lao vô cùng vĩ đại. Quả thật ngưỡng của người cao quá đi, tiểu nhân đây học không tới, quá thất lễ với người rồi!"

"Con nhỏ họ Park kia! Quả thật cậu có dũng khí quá đấy! Tớ hận cậu!"

Nhìn Nana không ngừng giơ tay giơ chân, Chaeyoung cười to. Thế nhưng vừa nhớ đến ngôi nhà dưới quê, ý cười lại cứng ngắc bên khóe môi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro