Chương 8






Chaeyoung đụng vào Lisa, cũng không kịp nhớ đến cơn đau trên đầu mình, vội vàng đỡ lấy cánh tay của Lisa, hỏi: "Chị không sao chứ? Có bị đau chỗ nào không? Tôi không cố ý."

Lisa đau đến nỗi không thốt nên lời, hung hăng lườm Chaeyoung, không hé miệng nói câu gì, chỉ lấy tay che mũi rồi bỏ đi. Từ nhỏ đã quen sống trong cảnh nâng niu chiều chuộng, lớn đến chừng này tuổi, đây là lần đầu tiên Lisa phải chịu cơn đau đớn thế này. Lisa xin thề, thù lần này nhất định phải trả!

Lisa vừa nghĩ đến kế hoạch báo thù, vừa đi ra tòa soạn. Đến bãi đỗ xe, do đi đường không mấy tập trung nên hậu quả là khi đi xuống dốc bị trượt ngã vào trong bậc cỏ bên đường và làm chân bị trặc. Lisa bất chấp hình tượng, giữ nguyên tư thế ngã đó, đưa tay xoa cổ chân đau nhức, miệng than thở liên tục.

Lời trù ẻo thứ hai của Chaeyoung, đi bộ ngã trặc chân nhanh chóng ứng nghiệm.

Sau một hồi lâu, Lisa cảm thấy chân bớt đau, mới chậm rãi đứng lên, từng bước một di chuyển đến vị trí chiếc xe thân yêu. Lần thứ hai cất tiếng thề, thù lần này nhất định phải trả!

.

Dawn thấy Lisa đã đi xa, mới dám cười to ra tiếng. Tình tiết vừa nãy quá buồn cười, nếu giờ mà không cười cho thả ga, thì có thể đè nén làm hư phổi luôn đó!

Chaeyoung tức giận nói: "Cười gì mà cười. Mau đi tìm HuynA rồi còn về!"

"Này, ngay cả Lisa mà cậu cũng dám chọc? Hôm nay tôi nghe mấy người xung quanh nói tính tình Lisa khó chịu lắm đó. Sau này cậu tính sao?"

"Tính sao là tính sao? Mình cũng đâu cố ý nói xấu chị ấy? Đã lỡ rồi thì thôi! Quân tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Người còn sống thì sao có thể bắt người ta chết ngay được?"

Thật ra trong lòng Chaeyoung cũng sợ lắm chứ, làm sao nàng cũng không thể ngờ những lời bực tức đã thốt ra kia lại bị Lisa nghe thấy hết từ đầu đến cuối. Cũng may nàng không phải là nhân viên dưới trướng của Lisa, nếu không chắc chắn ngay ngày hôm sau đã phải thu dọn đồ đạc chuẩn bị nghe tin bị đuổi việc. Nhưng dù suy nghĩ đến nát đầu, Chaeyoung cũng không nghĩ ra phương án nào khả thi để đối phó với những chông gai đang chờ phía trước, nên chỉ có thể hào hùng tiến bước, chuyện đã lỡ thì đành mặc kệ.

Lúc HuynA gặp hai người, Dawn thêm mắm dặm muối kể cho cô nghe một màn kịch tính đầy phấn khích kia. Mấy năm gần đây, tuy Chaeyoung thường hay độc miệng châm chọc người khác không thèm nể mặt, nhưng khi làm việc luôn rất thận trọng, sau khi chia tay với Jisoo, phong cách làm việc càng thêm ổn định vững vàng. Hiếm lắm mới thấy những lúc nàng phải chật vật thế này nên HuynA và Dawn háo hức nhìn Chaeyoung, mở miệng cười to không dứt. Chaeyoung mặc kệ hai người họ, tự mình quay đầu bỏ về trước.

Dawn và HuynA đem cất dụng cụ của Chaeyoung, rồi cũng vội vàng chạy đuổi theo nàng.

Trên đường, Dawn thấy Chaeyoung buồn bực, nên tùy ý tìm một đề tài, nói: "Hai cậu có nghe tin tức gì chưa? Nhật Bản đang muốn trở thành một thành viên thường trực trong Hội đồng Bảo an của Liên Hiệp Quốc, nhưng bị phủ quyết đó."

"..."

"..."

Một đường đùa giỡn tán gẫu chuyện thiên hạ, sự buồn bực trong lòng giảm bớt, lên tinh thần rất nhiều.

Trở lại phòng trọ nhỏ bé, Chaeyoung nằm thẳng trên giường, ngẫm nghĩ lại một ngày làm việc vừa trải qua, lại khó tránh khỏi tự mình sầu lo. Nàng tự hỏi không biết sau này Lisa sẽ giở trò gì để trả thù, nhưng nghĩ mãi chẳng ra ý tưởng gì, chỉ có thể dẹp sang một bên.

Có cơn gió thổi vào phòng, chuông gió treo bên cửa sổ bắt đầu kêu lên những tiếng dinh dinh loáng thoáng dễ nghe, giống như đang xướng lên một bản nhạc đồng dao dịu dàng. Chaeyoung cười khổ. Chuông gió này vốn do Jisoo mua về và tự tay treo lên. Người đi rồi nhưng lại để hơi thở của người ấy lưu lại.

Jisoo đã ở trong căn hộ này được nửa năm. Lúc ấy, khi biết Jisoo sắp sửa về nước, Chaeyoung đã cố gắng đi chọn thuê một căn hộ trong khu có môi trường trị an tốt, ngàn lựa vạn tuyển mới thuê được một nơi hợp chỉ tiêu thế này. Tuy chỉ là một căn hộ có một phòng khách và một phòng ngủ, không gian không lớn nhưng rất thích hợp cho đôi tình nhân dọn đến ở chung. Trước khi Jisoo đến sống, Chaeyoung cố ý mua sắm sửa sang cho căn hộ thật đẹp, ráng học nấu những món ăn ngon lành, cũng như cố gắng biến nơi đây ra dáng một gia đình ấm cúng. Thế nhưng những thứ này lại không đủ để lưu giữ trái tim của một người.

Chaeyoung lung tung suy nghĩ, rồi thoáng chốc ngủ mất.

.

Lisa lái xe đến nửa đường, thì Dong Gun gọi điện tới, nói muốn được ăn cơm tối cùng nàng. Lisa ngẫm nghĩ, hôm nay đúng thật quá xúi quẩy, cũng muốn tìm một người nào đó than thở một phen, liền đồng ý.

Khi đến nhà Dong Gun, trời đã tối đen. Dong Gun đã làm xong một bàn cơm nóng hổi thơm lừng chờ cô đến. Nhắc tới chuyện này, quả thật Hyo Jin là một người đàn ông tốt, đã chăm sóc yêu chiều Lisa hết mực, còn có thể nấu ăn, sự nghiệp thành công, tóm lại ngoại trừ vẻ ngoài có chút xấu hơn chuẩn bình thường một chút, thì các mặt còn lại đều thật hoàn mỹ. Đây cũng là một trong các lý do Lisa đồng ý làm người yêu của Dong Gun. Dù sao đối với một người phụ nữ chín chắn, một yêu cầu lớn nhất đối với đối tượng yêu đương không phải là bộ mã hào nhoáng, mà chính là thực lực bên trong của anh ta.

Lisa để túi xách xuống, rửa sạch tay, đi tới bàn ăn cầm chén cơm lên, định quay sang Dong Gun than thở. Không hiểu sao khi nhìn bộ dạng của Dong Gun, lại nhớ ngay đến bốn từ Chaeyoung đã nói cục mịch như gấu. Tuy miệng mồm Chaeyoung rất độc, nhưng hình tượng đã lấy để hình dung lại có chút chuẩn xác. Làn da Dong Gun vốn không trắng trẻo mà rất đen, hơn nữa đầu anh hơi to, còn có mũi to miệng rộng, nhìn lướt qua cũng khá giống với con gấu cục mịch! Lisa vừa nghĩ đến đây liền bật cười ra tiếng, thế nhưng cơn buồn cười này lại đến rất bất chợt, không chờ cô nuốt xong miếng cơm đang nhai trong miệng, đã muốn bật ra khỏi họng chui ra ngoài, nên Lisa bị sặc cơm, làm cho cô ho khan đầy khó chịu. Dong Gun mau chóng đứng dậy đổ một ly nước cho cô uống thông cổ, Lisa vội cầm lấy uống một hơi, bởi vì uống nước quá nhanh nên khi miếng cơm trôi được xuống dạ dày thì cô lại bị sặc nước. Lần sặc nước này lại càng khó chịu hơn lần trước, cô ho khan càng nhiều hơn, ngay cả nước mắt đều chảy ra ngoài.

Dừng ở đây chút đã! Lời trù ẻo thứ ba và thứ tư của Chaeyoung đã nhanh chóng ứng nghiệm ngay trong tối nay: ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc.

Lisa thở không ra hơi, vừa ho khan vừa thầm cất tiếng thề lần thứ ba trong ngày. Thù lần này nhất định phải trả!

Ho khan xong, Lisa không còn thiết ăn uống gì nữa. Dong Gun đề nghị cô ở lại nhà anh đêm nay, Lisa chăm chú nhìn anh, thì hai chữ con gấu lại bất ngờ xuất hiện lảng vảng trước mắt, chẳng biết sao lại bị vậy. Lisa trơ mắt nhìn gương mặt Dong Gun chậm rãi chuyển biến thành gương mặt con gấu. Hình ảnh này quả thật đã đánh sâu vào đại não của Lisa. Chết tiệt! Vậy sao mà chịu nổi?

Lisa viện cớ thân thể không khỏe, rồi vội vàng rời khỏi nhà Dong Gun, bước nhanh như bay.

Dong Gun như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Rõ ràng khi đến đây, tinh thần Lisa đang rất vui kia mà, làm sao chỉ qua hai lần ho khan đã biến đổi ngay sắc mặt? Quả nhiên tâm tư của phụ nữ như dò kim đáy bể!

.

Cảnh đêm thành thị trong mùa xuân có vẻ đặc biệt diễm lệ, nhưng Lisa không còn tâm tư để thưởng thức phong cảnh. Cô nắm chặt vô lăng, lần đầu tiên chỉ chuyên tâm không suy nghĩ bất kỳ gì ngoài việc lái xe, vì cô rất sợ trong cơn tức giận lại khinh suất gây ra một vụ tai nạn thì không nên chút nào.

Chờ về đến nhà, Lisa đổ sập người lên giường, vô lực sờ trán. Là một người không bao giờ dùng những lời lẽ thô tục nhưng đêm nay Lisa đã đầu tiên phá lệ rống to một câu.

"Shit!"

Trúng tà, thật sự là trúng tà!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro