Chương 84








Câu lạc bộ năm tầng được thiết kế theo kiểu hình cánh quạt bung ra. Phong cách kiến trúc nơi đây mang hơi hướng khá giống của Tây Ban Nha với hành lang rộng lớn tránh mưa, ở ngày mùa hạ chói chang có thể dùng làm nơi nghỉ chân râm mát sáng sủa cho mọi người. Phía trước là hai hàng cây tùng có chiều cao tương đồng, ở chính giữa là những cục đá cuội trắng đen xen kẽ lát thành con đường nhỏ như đi giữa rừng rậm, hiển lộ hết mọi cảm giác thanh thuần trong lành. Bên cạnh con đường nhỏ còn khéo léo đặt những bồn hoa và băng ghế dài màu xanh lục, để khách ngồi ngắm cảnh hoặc nghỉ ngơi. Cách đó không xa, có một dòng suối nhỏ róc rách nhìn như một chiếc thảm đón chào khách tới, bên trên làn nước suối có kết một tầng băng mỏng, khi nước suối chảy cũng mang theo những miếng băng chảy cùng. Vầng ánh dương lẩn trốn giữa những tầng mây khẽ chiếu vài tia nắng xuống mặt đất, như mang đến vẻ rực rỡ rạng ngời cho ngày mới.

Phía trước câu lạc bộ là một bãi xe rộng rãi có vẽ từng ô đậu xe ngăn nắp và trật tự, lúc này đang được lấp đầy bởi đủ loại xe sang trọng đắt tiền. Trước cửa là vài người phục vụ nam trẻ tuổi, trên môi luôn mang theo nụ cười ấm áp, nhiệt tình giúp mỗi vị khách đến mở cửa xe. Nhiệt độ bên ngoài khá lạnh, thế mà bọn họ chỉ mặc bộ đồng phục màu đỏ mỏng tang, bởi vì kế sinh nhai không thể không đi cố gắng chịu đựng sự rét lạnh. Mỗi lần có cơn gió lạnh thổi qua, thân thể của bọn họ thỉnh thoảng run lên, nhưng vẫn phải nỗ lực duy trì bằng được hình tượng lịch sự cần có của công việc. Nếu như gặp được khách hàng dễ tính, bọn họ sẽ nhận được một chút tiền boa, còn nếu như gặp phải người khó chịu, bọn họ chỉ có thể thấp đầu cúi người cố gắng nở nụ cười thân tình nhất, bởi vì một quy định vô cùng quan trọng trong câu lạc bộ này chính là, khách hàng là thượng đế, mà đã là thượng đế thì vĩnh viễn luôn đúng.

Đi vào bên trong câu lạc bộ, vào đến đại sảnh trên lầu hai, đập vào mắt đầu tiên chính là một hồ phun nước nhân tạo ngay vị trí trung tâm. Bên trong hồ phun nước, ở chính giữa hồ có một hòn non bộ tinh xảo. Hòn non bộ này không cao lắm, chưa được hai mét, toàn thân có màu ngọc bích, khi phối hợp với màu xanh thẳm của nước hồ và đàn cá vàng màu đỏ đang vui vẻ bơi lượn xung quanh thật khiến lẫn nhau nổi bật. Mặt tường bên trong câu lạc bộ được xây thành hình vòng cung, vừa tạo sự tròn đầy vừa tạo cảm giác hài hòa, làm không gian như trải dài vô tận không có điểm dừng. Hơn nữa khi kết hợp tinh tế với đồ nội thất cùng chùm đèn treo xa hoa hình tròn, càng tạo ra sự thống nhất và tao nhã với kiểu cách kiến trúc xung quanh, rõ ràng tạo nên bầu không khí vừa thân mật ấm cúng vừa xa hoa sang trọng lại vừa thần bí trang nhã.

Trong đại sảnh lúc này đang có đầy 'đám bạn bè' mà Lisa đã biết hoặc chưa biết. Bọn họ có béo ụt ịt, có bụng phệ, có như hoa như ngọc, có xinh đẹp tuyệt trần, tổng thể thoạt nhìn mỗi người trong bọn họ đều có tác phong nhanh nhẹn, ung dung hào hoa, hầu như trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười ưu việt hoàn mỹ. Nếu đem đi so với những người phục vụ đứng dưới lầu, nơi này hoàn toàn là một thế giới khác.

Đám người trên lầu hai này cùng những người bên dưới kia, cách nhau chỉ vài chục mét, thế mà lại khác biệt như thiên đường và địa ngục.

Bên trong đám người, có ngồi trò chuyện, có đứng tán gẫu. Trên người đeo những bộ trang sức lộng lẫy, trên tay khéo léo cầm ly rượu đỏ, khóe miệng khẽ mỉm cười thưởng thức âm nhạc nhẹ nhàng phiêu đãng xung quanh. Dưới bầu không khí thế này, nếu có ai ăn mặc quá lòe loẹt, cũng sẽ không khiến mọi người thấy kệch cỡm hay lố lăng.

Chaeyoung vừa vào cửa, không hề che giấu sự ngỡ ngàng, mà giương mắt nhìn chung quanh. Trước giờ nàng chỉ thấy những nơi sang trọng thế này trong phim ảnh, hiện tại cuối cùng coi như được bước chân thật tế vào đây, thế nhưng không như trong tưởng tượng của nàng sẽ hưng phấn nhảy cẫng lên. Nàng chỉ yên lặng nhìn hòn non bộ trong hồ nước có giá trị không hề nhỏ, nhìn những bộ đồ nội thất tinh xảo đẹp đẽ, nhìn những chai rượu ngon vài chục năm tuổi rất đắt tiền ở chung quanh, chợt cảm giác đau lòng lướt qua mỗi dây thần kinh. Nàng không khỏi nhớ tới bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo đang đỏ ửng lên vì rét lạnh của cô bé con khi đưa hai viên kẹo cho nàng. Những thứ đồ này, nếu tùy tiện lấy một cái đem bán, có lẽ dư sức đủ mua số kẹo cho cô bé ấy ăn trong mấy năm đi? Bước vào nơi này, mới sâu sắc cảm nhận được rốt cuộc người Hàn Quốc có bao nhiêu tiền của. Đi ra nơi này, mới sâu sắc cảm nhận được rốt cuộc người Hàn Quốc có bao nhiêu khốn cùng. Đều là những người được nuôi dạy và trưởng thành trong cùng một bầu khí hậu giống nhau, vì sao lại có sự khác biệt to lớn dường ấy?

Sự khác biệt quá rõ ràng khiến Chaeyoung không thể thích ứng chỉ trong thời gian ngắn. Nàng cũng không quá muốn đi thích ứng, bởi vì nàng cảm thấy, một khi thích ứng đồng nghĩa bản chất đã mục nát, mà nàng lại không hề muốn bản thân mục nát. Nàng biết rất rõ rằng, nàng không thích nơi này, không thích tận mắt nhìn thấy đám quý tộc và con ông cháu cha xài tiền như đổ nước. Nàng thà rằng được đứng bên ngoài chờ đợi, ở cùng chỗ những người phục vụ chờ mấy người Lisa ứng phó xong chuyện ở đây, rồi thật nhanh chạy về nhà. Có điều chuyện này là không thể, bởi vì Lisa thuộc về nơi này, mà nàng thuộc về Lisa, mặc kệ nàng có thích hay không, nàng đều phải cố gắng đi thích ứng với tất cả những thứ này.

Đến đâu thì hay đến đó đi! Chaeyoung thu hồi những suy nghĩ lung tung lo nước thương dân, cố gắng cười thật tươi, rồi đi theo sau lưng Lisa nửa bước chân. Câu lạc bộ này dành riêng cho các hội viên, tới được chỗ này phần lớn mọi người đều có chút hiểu biết lẫn nhau. Vì không để người khác sinh nghi, mỗi khi giới thiệu Chaeyoung với bạn bè, Lisa chỉ nói Chaeyoung là bà con xa của cô, lần này rảnh rỗi nên dẫn đến đây chơi.

Chaeyoung nghe xong có chút tủi thân, nàng không hiểu vì sao Lisa lại giới thiệu nàng như thế. Tuy vậy ngoại trừ chút tủi thân nho nhỏ, nàng cũng không có suy nghĩ nào khác. Nàng biết vào những lúc thế này, nên cùng Lisa duy trì một khoảng cách nhất định, nếu như bị người khác nhìn thấu mối quan hệ của hai người, sẽ gây ra bất lợi rất lớn với Lisa.

Mỗi người bạn của Lisa đều là các bậc tinh anh của thành phố. Khi Lisa giới thiệu Chaeyoung chính là 'thân thích' hoặc 'bà con xa', có nghĩa không phải là bạn bè, mà bà con xa không thể nào bằng láng giềng gần, nên hiển nhiên mối quan hệ này tạo cảm giác khá xa cách. Đa số bọn họ đều cho rằng Chaeyoung đang dựa dẫm vào Lisa, sẽ không trợ giúp gì được cho công việc của mình, lập tức nhiều nhất chỉ cười một cái với Chaeyoung, khách sáo nói đôi ba câu, sau đó chỉ nói chuyện cùng Lisa.

Khi Lisa và bạn bè nàng tán gẫu với nhau, Chaeyoung luôn cảm thấy cả hai bên luôn giữ tông thấp tạo sự nhẹ nhàng để nói chuyện, có chút nghe không rõ. Nàng chỉ có thể như con rối làm nền đứng bên người Lisa, cứng ngắc xem người khác chuyện trò vui vẻ. Trong lòng Chaeyoung hiểu rất rõ, bạn bè Lisa sở dĩ cười với nàng, tất cả đều là nhìn vào mặt mũi của Lisa, chứ nếu như chỉ một mình nàng đến đây, ắt hẳn sẽ không có một ai nở nụ cười với nàng. Nghĩ đến đây, nàng chợt tự giễu, Mình không có thẻ hội viên, càng không có thư mời, dù có muốn cũng không thể bước vào đây được. Tôi ơi, đừng tưởng bở nữa đi!

Bên trong rất ấm, Lisa vừa vào cửa liền cởi áo khoác, để lộ chiếc váy liền thân màu nâu nhạt với phong cách cổ điển. Cổ áo tròn khá thấp nhưng không lộ ngực, cách thiết kế tôn lên vẻ nữ tính quyến rũ nhưng vẫn kín đáo, chất liệu tơ tằm rất mềm mịn ôm vừa khít với vóc dáng làm toát lên vẻ yêu mị của nàng, phối hợp khéo léo với dây chuyền ngọc thạch tinh xảo cùng đôi bông tai vàng diễm lệ càng khiến Lisa vừa đoan trang lại vừa mỹ lệ.

Đôi mắt Chaeyoung phóng tới trên người Lisa không muốn dời. Đây là lần đầu tiên nàng cùng Lisa tham gia loại tiệc xã giao thế này, cũng cực hiếm nhìn thấy dáng vẻ khi Lisa giao tiếp với mọi người. Cách Lisa giao lưu với mọi người, khi thì hài hước thoải mái, khi thì lịch sự nghiêm túc, đôi khi còn có những cử chỉ tự nhiên tao nhã lại khéo léo phóng khoáng. Càng ngắm nhìn càng khiến Chaeyoung cảm thấy Lisa như ở một nơi xa tầm với, rồi nhìn mọi người nam nữ đang đứng xung quanh Lisa, mỗi người đều là tài năng xuất chúng, phong thái lễ nghi lịch sự, chợt đem đi so sánh với bản thân. Từ một Chaeyoung chưa từng biết sợ là gì, đột nhiên sâu trong lòng nàng dâng lên một nỗi sợ hãi khó hiểu.

Hyojin đã sớm đến đây. Cô đứng ở đằng xa, nhìn Chaeyoung cố gắng che giấu sự lúng túng và ngượng ngùng, bèn hừ lạnh một tiếng, tỏ ý cực kỳ xem thường.

Càng ngày Hyojin càng khẳng định ý tưởng, Lisa không yêu Chaeyoung như trong truyền thuyết, mà đơn giản chỉ là một kiểu đùa giỡn tình ái y như sự hứng thú khi thay một bộ quần áo mới. Nếu như Lisa thật sự yêu Chaeyoung, tại sao lại nhẫn tâm trơ mắt nhìn Chaeyoung lâm vào cảnh lúng túng khi đến đây? Tại sao lại giới thiệu Chaeyoung là bà con xa? Giới thiệu là bạn bè không phải sẽ thuận miệng hơn sao? Có thể có mấy người sẽ đi hiểu lầm quan hệ của hai người? Xem ra nhất định Lisa muốn giữ kẽ với Chaeyoung, Lisa cũng không thật sự đem Chaeyoung để tâm trong lòng, rất có khả năng Chaeyoung còn không bằng món đồ chơi nữa kia!

Nghe Lisa giới thiệu với bạn bè, Chaeyoung là bà con xa, nhìn gương mặt Chaeyoung phải cố gắng chịu đựng, đột nhiên Hyojin cảm thấy rất vui. Cô quyết định chờ khi xã giao gần đủ rồi, sau đó nhất định sẽ tìm Chaeyoung tán gẫu một chút chuyện về cuộc đời.

Ri Ae và chồng cô cũng có mặt. Ri Ae nhìn thấy Lisa và Chaeyoung cùng nhau đến đây, hơi kinh ngạc. Thời gian gần đây, Ri Ae vẫn liên hệ với Chaeyoung như bạn bè bình thường. Ri Ae cảm thấy Chaeyoung là người chân thành, có cách sống chân thật, không lừa mình dối người, được nói chuyện như một người bạn với nàng rất thoải mái. Đôi lúc, Ri Ae cũng sẽ giới thiệu vài khách hàng tiềm năng cho bọn người Chaeyoung, nên Dawn, Hyuna và Nancy đều rất yêu quý Ri Ae, vì thế đương nhiên Chaeyoung cũng từ từ có ấn tượng rất tốt với cô. Từ khi quen biết đến hiện tại, mặc dù Ri Ae không thể phán đoán chính xác được xu hướng tính dục của Chaeyoung, nhưng đối với bản chất và tính cách của Chaeyoung lại mò được tận bảy-tám phần.

Ri Ae thấy Chaeyoung như người hầu lặng lẽ đi theo bên người Lisa, rất không đành lòng. Trực giác của cô cảm thấy Chaeyoung không hề thích những nơi như thế này, tuy nhiên nếu đã không thích, vì sao lại đến đây? Ri Ae nhớ đến lúc trước khi công ty cô tổ chức tiệc chào mừng, đám người Chaeyoung không ai để ý đến những người chung quanh, chỉ lo đi ăn uống và tụm đầu lại tự nói chuyện đầy sôi nổi với nhau. Lần này làm sao lại đi bỏ qua ý nghĩ thật của bản thân, để cùng Lisa đến đây xã giao? Còn một chuyện nữa, giữa Lisa và Chaeyoung khi nào lại có mối quan hệ gần gũi dường này? Thật quá kỳ quái!

Thế nhưng vào thời điểm này, Ri Ae cũng không tiện hỏi han, chỉ đành chào hỏi và nói khách sáo vài câu với Chaeyoung và Lisa, rồi lại tiếp tục đi xã giao với những người hữu dụng trong công việc của hai vợ chồng cô.

Lisa nhìn gương mặt tươi cười đầy vẻ cứng ngắc của Chaeyoung, hiểu rõ tâm tư trong lòng nàng, nên dẫn nàng tới một góc không người, hỏi: "Có phải không thể thích ứng được nơi này không?"

"Sẽ cố gắng đi thích ứng." Chaeyoung nhìn Lisa, ánh mắt mang theo vẻ mờ mịt không che giấu nổi, chẳng biết vì sao, đột nhiên nàng buột miệng nói giống như đang tự lẩm bẩm với chính mình, "Lisa, em rất nhớ chị. Dù chị đang đứng ở ngay bên cạnh em, thế nhưng vẫn rất nhớ... cũng rất yêu. Nhất định em sẽ nỗ lực đi thích ứng với nơi này."

"Không cần miễn cưỡng chính mình." Trong đôi mắt Chaeyoung nhàn nhạt toát ra vẻ ưu thương, để Lisa rất đau lòng.

"Ngoại trừ biết vẽ ra, còn lại em không biết gì nữa cả, cũng không thể giúp được chị chuyện gì, mà bạn bè của chị cũng sẽ không thích em, giống như Hyojin vậy ấy... sẽ không bao giờ thích em." Chaeyoung cúi đầu, nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy được, "Lisa, sau này nếu như chị không còn hứng thú với em... sẽ chia tay với em sao?"

"Nói gì đó!" Lisa đen mặt, có chút hối hận khi dẫn Chaeyoung đến đây. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt Chaeyoung, "Sự tự tin thường ngày của em bị chó ăn mất rồi hả? Đừng so sánh lung tung bản thân với bất kỳ ai khác, em chính là em, chị chỉ yêu em, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ chán ghét. Đừng cả ngày suy diễn nữa, biết không?"

"Ừm." Chaeyoung xóa đi vẻ uể oải, giương ra khuôn mặt tươi cười, "Em cùng chị đi xã giao nha."

"Đi theo chị."

Lisa mang Chaeyoung đi tới bên cạnh Jennie và Jisoo. Lúc này Jisoo cũng đang cố gắng nở nụ cười cứng ngắc đi theo Jennie xã giao. Lisa nhìn ra Jisoo cũng không quá thích ứng với nơi này, nên bảo hai người Chaeyoung và Jisoo cứ tùy ý đi chơi, không cần đi theo cô và Jennie nở nụ cười ứng phó ngoài cười nhưng trong không cười như thế, vì càng nhìn chỉ càng thấy đau lòng hơn thôi.

Jisoo đã tham gia không ít bữa tiệc vì công việc, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô đến một bữa tiệc xa hoa dường này. Lisa đoán không sai, đúng là Jisoo và Chaeyoung đều như nhau, cũng không thể thích ứng được nơi này. Chỉ mới nhìn những người muôn màu muôn vẻ thoải mái nói cười xung quanh, mà cô đã có chút choáng váng đầu và quáng mắt. Jennie cũng giống Lisa nhìn ra Jisoo không thoải mái, vừa vặn thấy Lisa tiến lại gần, đành phải để Jisoo và Chaeyoung hai mình một thế giới tự chơi với nhau.

Lisa và Jennie còn phải đi giao tiếp với mọi người, nhất thời không có tâm trí đi để ý tới hai người Chaeyoung và Jisoo. Lisa đi lên cảnh cáo Chaeyoung không được tro tàn bùng cháy với Jisoo, Chaeyoung liếc Lisa một cái, rồi gật đầu.

Jennie đi lên nhắc nhở Jisoo phải thường xuyên nhớ tới tấm lòng này của nàng vốn đã bị tổn thương thủng trăm ngàn lỗ. Jisoo buồn cười, nhéo Jennie một cái, rồi đẩy nàng đi vào trong đoàn người.

Chaeyoung và Jisoo đứng mặt đối mặt, nhất thời cùng im lặng.

Jisoo nhỏ giọng hỏi: "Gần đây cậu khỏe chứ?"

"Vẫn rất khỏe. Còn cậu nhất định không tính quá ổn, phải không?"

"Ừm."

"Soo, chuyện nên buông vẫn phải buông thôi."

"Không buông xuống được, không nỡ, nhưng đúng là nên buông, nên từ bỏ, nhỉ?" Jisoo trống rỗng cười.

Chaeyoung sâu kín thở dài, lôi kéo Jisoo ngồi lên ghế sofa trong góc phòng gần đó, nói: "Dù không nỡ, cũng phải từ bỏ thôi, bằng không tháng ngày còn lại làm sao mà qua nổi được đây? Kỳ thật... nếu cậu thật sự cùng Jennie bên nhau, mình cũng rất không nỡ đó chứ, cho dù hiện tại mình và Lisa đã bên nhau. Có phải mình rất tham lam không, khi muốn trong đôi mắt cậu chỉ nhìn thấy mình, chỉ yêu mình? A, quả nhiên mình rất ích kỉ? Thế nhưng mình biết mình không thể cứ ích kỉ như thế mãi được. Soo, mình muốn cả đời này được làm bạn thân của cậu, càng muốn nhìn thấy cậu có được hạnh phúc. Cậu biết không? Mặc kệ mình ở bên ai, đều sẽ không quên được cậu. Mình cũng biết, mặc kệ cậu ở bên ai, cậu cũng sẽ không thể quên được mình. Như vậy đã đủ rồi đi? Có chút yêu, có chút tình, làm bạn bè càng thêm bền vững và lâu dài hơn. Còn cậu, thử đi tiếp nhận Jennie xem, cho bản thân một cơ hội, được không?"

Jisoo im lặng không nói gì, chỉ trầm mặc, một lúc lâu sau mới yếu ớt nói: "Cậu hy vọng mình và Jennie ở bên nhau? Nếu như đây là hy vọng của cậu, mình sẽ nghe theo cậu."

"Mình hy vọng cậu có được hạnh phúc." Chaeyoung nắm chặt tay Jisoo, "Mình hy vọng cậu có thể tìm thấy tình yêu, hy vọng có một người thật tâm thật ý yêu thương chăm sóc cho cậu."

"Mình biết, đừng lo lắng quá." Jisoo cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nở nụ cười tươi, "Có điều, mình vẫn phải nói câu này, mặc kệ mình ở bên ai, hình bóng của cậu vĩnh viễn không thể xóa được."

"Ừm."

"Thôi được rồi, không nói những lời nặng nề này nữa. Đã lâu rồi không gặp nhau, nói chuyện khác đi."

"Ừ."

Jisoo nhìn quanh một vòng trong phòng, tự mình cười nhạo: "Chaeng, kỳ thật mình cũng rất không thích những nơi thế này. Những người mà mình tiếp xúc, phần lớn là người trong giới thiết kế hoặc khách hàng biết nhau qua công việc. Nhưng khi đột nhiên đến đây cùng ở chung một nơi với các đại quan và đại phú thương thế này, mình không thể nào thích ứng được."

"Mình biết. Ngay từ đầu, vốn mình đã không muốn đến đây, chỉ bởi vì Lisa nói cậu sẽ đến nên mình mới đi đó chứ."

"Mình cũng thế. Jennie nói cậu sẽ đến nên mình mới đi."

"Mình cứ cảm thấy Lisa và Jennie đang có ý định thử thách mình với cậu."

"Mình cũng thấy thế. Nè, nơi này cùng cuộc sống của tụi mình quả thật khác xa nhau hoàn toàn luôn ha. Thời gian cậu ở bên Lisa chưa lâu, nhất định hai người phải đi thích ứng lẫn nhau rất nhiều thứ nhỉ?"

"Ừ." Chaeyoung liếc mắt nhìn Lisa đang đứng ở một nơi khá xa, "Nên thích ứng chứ, dù thế nào cũng phải đi thích ứng thôi. Chim sẻ ở bên phượng hoàng... ai bảo mình trèo cao quá chi?"

"Đúng đấy, trèo quá cao luôn ấy." Jisoo tỏ vẻ hờn dỗi rồi bật cười, "Thế nhưng biết bao người muốn trèo cao mà đâu thể trèo nổi. Con người thường ai thán, chim én, chim sẻ làm sao biết được chí khí của loài chim hộc, chim hồng*, nhưng ít ai lại đi hỏi chim hộc, chim hồng có thấu hiểu được chí khí của loài chim én, chim sẻ. Chaeng, nếu cậu đã tự so mình với chim sẻ, vậy chí khí của cậu là gì?"

(*Câu gốc 'yến tước an tri hồng hộc chí': ý nói, người thấp kém (như chim én, chim sẻ) sao hiểu chí khí của người tài giỏi (như chim hộc, chim hồng).)

"Chân thật sinh sống, chân thật được làm công việc mình thích. Mình hy vọng đến khi mình già rồi, có thể như thầy Han có được cuộc sống tiêu sái thoải mái, chuyên tâm viết sách, ghi chép những chuyện tâm đắc, không bị quấy nhiễu bởi những chuyện bên ngoài, khi nào nhàn rỗi có thể cùng bạn già đi du sơn ngoạn thủy, ngâm nga hát vang, tùy ý vẽ vời. Chí khí của chim sẻ như mình cũng chỉ có chừng ấy thôi." Trên gương mặt Chaeyoung đong đầy sự ngóng trông.

"A, mấy chí khí này của cậu có vẻ như đều lấy thầy Han làm gương noi theo nhỉ? Cũng khó trách sao thầy Han lại yêu quý cậu như thế, ngay cả vợ thầy cũng rất yêu quý cậu."

"Vợ thầy Han vừa là một người vợ giỏi, vừa là người vợ hiền, chính là kiểu mẫu phụ nữ tốt hiếm thấy. Tính tình kia của thầy Han lúc còn trẻ ắt hẳn sắc bén vô cùng, cũng chỉ có vợ thầy mới có thể bao dung được thôi. Khi thầy Han ngồi viết sách, vợ thầy đều bỏ ra khá nhiều công sức vào đó. Mà nè, mấy ngày nữa, tụi mình cùng đi thăm thầy cô đi."

"Được, lâu rồi mình cũng chưa đi thăm thầy Han, đến lúc đó rủ cả Dawn và Hyuna nữa. Tụi mình cùng đi chung."

"Ừm, nhân tiện mang theo chút rượu ngon đi hiếu kính thầy Han một bữa."

"Được đấy! Ồ, cậu xem kìa." Jisoo chỉ một ông lão đeo kính, tuổi chừng hơn sáu mươi, kinh ngạc nói, "Cậu xem cái ông kia đi, ông ta đang làm bên bất động sản đấy. Còn cái chị đi bên cạnh chưa được ba mươi đâu, nghe nói năm ngoái vừa mới được ông ta cưới vào nhà."

Chaeyoung nhìn chăm chú vào hai người kia, đột nhiên bật cười, nói: "Thời đại này hình như đang lưu hành phong trào trâu già thích gặm cỏ non nhỉ? Mà cái ông kia nhìn đáng tuổi làm ông cô ta luôn ấy chứ, cũng thật khó cho cô ta khi chấp nhận làm vợ một người ở độ tuổi này, thật không biết cô ta làm sao chịu đựng mấy chuyện vận động trên giường ha?"

Jisoo bị Chaeyoung chọc cười khanh khách, chờ cười xong, cô lại đưa mắt qua lại chung quanh, đột nhiên chỉ vào đám người túm tụm nói chuyện không xa: "Cậu xem đi, nơi này ngoại trừ đại quan và đại phú thương, cũng có vài ngôi sao và người dẫn chương trình kìa." 

"Nhìn còn trẻ thế mà đã là ngôi sao rồi á? Là một người đại biểu cho nhiều người, chúng ta biết người đại biểu, nhưng người đại biểu không biết chúng ta, thế nhưng người ta thỉnh thoảng phải đại biểu chúng ta nói vài lời." Chaeyoung nhìn một hồi, lắc đầu nói, "Mình không biết ai trong mấy người đó hết, mà bọn họ cũng không biết đến mình. Ôi trời, coi bộ mình quá già rồi nhỉ?"

"Do bình thường cậu rất ít khi xem tivi và tin tức đó, mà tin tức giải trí cũng rất ít xem, nên đương nhiên không biết là phải rồi."

"Tin tức giải trí thì cần gì phải xem?" Chaeyoung nở nụ cười, "Có câu nói: xã hội cũ, con hát bán nghệ không bán thân; xã hội mới, diễn viên bán thân không bán nghệ, lăn qua lộn lại đều là những chuyện ấy, nhìn bọn họ thật sự không cảm thấy mới mẻ gì hết, còn tin tức trên tivi thì thôi luôn đó. Nhớ lúc đi học, tụi mình còn thường thảo luận sôi nổi với nhau, chứ bây giờ Đảng quang vinh toàn đề cao đất nước anh hùng cùng ca ngợi tinh thần kế thừa truyền thống tốt đẹp gì đó, mấy tin chính thức đưa trên truyền hình có cái nào chuẩn xác đâu? Xem bản tin thời sự có giá trị chút nào không? Vậy mà hồi xưa, mỗi khi tụi mình nghe được những tin tức thời sự nóng hổi luôn sục sôi ý chí và tinh thần dâng trào, cậu còn nhớ chuyện này?"

"Nhớ chứ." Tán gẫu đến những chuyện cũ, đôi mắt Jisoo chợt sáng bừng, "Ngày đó, hai đứa mình cùng Dawn, Hyuna thường yêu thích đi chỉ trích thuyết Nho gia nữa mà. Ví dụ bọn họ một bên chủ trương dân là trọng, xã tắc là thứ và vua không quan trọng, thế mà một bên lại hô to hình bất thượng đại phu, lễ bất hạ thứ dân*, quả thật cực kỳ mâu thuẫn. Khi đó, tụi mình còn thường ưa thích tranh luận một chút chuyện lý thú của các danh tướng, bây giờ nhớ lại cảm thấy thật buồn cười. Mà đúng là bây giờ mình cũng rất lâu rồi chưa từng xem mấy bản tin thời sự. Mấy lời nói suông nói láo đó đâu phải tiếng người, không nghe cũng được."

(*Câu gốc 'hình bất thượng đại phu, lễ bất hạ thứ dân': ám chỉ hình phạt không tính đến tầng lớp cao, còn lễ nghi không dùng cho tầng lớp thấp.)

"Ái da! Cậu thật sự là tri âm của mình." Trong xương Jisoo chứa đựng sự cao ngạo tùy hứng luôn rất hợp với khẩu vị của Chaeyoung, điều này làm Chaeyoung cực kỳ vui.

"Mình vẫn luôn là tri âm của cậu, nếu không khi còn đi học, làm sao cậu lại yêu mình?" Jisoo nhớ đến lúc trước, mỗi khi Chaeyoung nhìn cô luôn toát ra ánh mắt khâm phục lẫn ái mộ, liền ẩn chút đau, nếu như dòng thời gian có thể chảy ngược thì thật tốt biết bao.

"A, yêu cậu là chuyện mình không bao giờ hối hận. Thật nhanh ghê, mới chớp mắt một cái, tụi mình sắp bước vào hàng ba, đã sắp già đến nơi rồi." Khi đề cập đến chuyện cũ, Chaeyoung không chịu nổi sự thổn thức. Chốc lát sau điều chỉnh tốt tâm trạng, mới ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo chờ mong cất lên, "Cuộc sống rất ngắn, tri kỷ khó cầu. Sau này hai đứa mình vẫn là tri âm của nhau, được không?"

"Ừm, vẫn luôn như thế."

"Ngoéo tay."

"Ngoéo tay."

Giống như mấy năm trước khi Jisoo sắp sửa xuất ngoại ngày ấy, hai ngón út tinh tế thon dài lại ngoéo cùng nhau, khẽ lay động, một lần chạm vào nhau, chân tâm ưng thuận sự ước định một lòng. Cả hai người đều biết, lần kỳ hạn trước là ba năm, nhưng lần kỳ hạn này là cả một đời.

Tư vị mối tình đầu, tất cả lẫn lộn đủ loại đắng cay ngọt bùi. Thời gian thấm thoắt, hai người đã không còn tiếp tục là những thiếu nữ ngây ngô lúc trước, nhưng thời gian trôi qua nhiều năm sau, mỗi khi mặt đối mặt với đối phương, nỗi lòng không biết vì sao cứ như không còn được khống chế để trở lại sự ngây ngô lúc trước.

Có lẽ làm bạn bè sẽ lâu dài hơn làm tình nhân. Jisoo mỉm cười, mặc dù trong lòng cô đang rất đau, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy Chaeyoung hạnh phúc là đã quá đủ rồi.

Có vài thứ lặng lẽ biến hóa, có vài người cũng nên lặng lẽ buông xuống.

Chỉ cần người còn nhớ đến tôi, và tôi cũng nhớ đến người, mặc dù chỉ là bạn bè thân thiết, thì có sao đâu?

Chaeyoung và Jisoo ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm, tình cờ cũng có vài người tiến đến ngồi ở bên cạnh hai người, nhưng cả hai rất ngầm hiểu ý nhau, lẹ làng né tránh, một mực không đi đáp lời. Có vài phương diện xác thật cả Chaeyoung và Jisoo rất giống nhau, ví dụ như sự thanh cao từ trong xương và cá tính không thích dựa dẫm hay luồn cúi trước một ai.

Mặc dù Lisa trong đám người luôn tỏ ra vui vẻ cười đùa tán gẫu, nhưng khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm lấy Chaeyoung không buông tha. Thấy Chaeyoung và Jisoo giơ lên ngón út rồi ngoéo tay nhau, trong dạ dày liền trào dâng cuồn cuộn lớp sóng giấm chua, thế nhưng vẫn còn giữ tỉnh táo nghĩ tiếp, Hai em ấy có thể quang minh chính đại ngoéo ngón út như thế, hẳn là cũng không làm ra mấy chuyện mờ ám gì đâu. Mặc dù đã mở rộng tâm tư, nhưng tần suất đảo mắt qua Chaeyoung lại ngày càng tăng lên.

Jennie trong đám người như cánh bướm bay tới lượn lui khắp nơi, thỉnh thoảng còn cùng vài quý ông tán tỉnh đùa giỡn. Jisoo nhìn, không biết sao lại cảm thấy rất không thích cảnh ấy. Ở thời gian không ngắn gần đây, Jennie vẫn luôn vây quanh làm phiền cô, thế mà hiện giờ lại bỏ cô ngồi đây, còn bản thân đi cười nói vui vẻ với người khác, đột nhiên trong lòng Jisoo có chút khó chịu.

Jennie một bên cùng người xã giao, một bên cũng không quên liên tục nhìn về phía Jisoo. Mọi thay đổi trên vẻ mặt của Jisoo đều được nàng thu hết vào đáy mắt, trong lòng vui vẻ không thôi, Dáng vẻ kia của Jisoo có phải đang ghen không? Má ơi! Mình nhìn thấy hy vọng rồi!

Trong lòng Jennie mừng rỡ rống to: Ngày giải phóng đã gần kề! Ôi, trời xanh ơi! Ngày giải phóng tới gần thật khiến toàn dân phải phấn khích! A! Nhanh để bão táp giải phóng quét qua thật mãnh liệt đi nào! Cả ngày bà chị đây phải chịu đựng sự bứt rứt khó chịu khi nhìn thấy món ngon trước mắt mà không dám ăn! Đã ba tháng không biết mùi vị của thịt là thế nào! Cần được giải phóng liền nha.

Ngay sau đó, Jennie càng giống như hồ ly tinh ở bên trong đám người, tăng cường giao lưu xã giao nhiều hơn. Nàng muốn nhìn cảnh Jisoo uống giấm chua kia nhiều hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro