Chương 93








Ánh mặt trời giữa trưa thẳng tắp chiếu vào gốc liễu rũ đứng nép bên khu vườn của căn nhà nhỏ, cành lá xum xuê chia ánh nắng thành những phần không đều nhau.

Thời điểm giữa trưa vốn nên là thời điểm yên tĩnh, nhưng vì có khách đến nhà mà không khí có vẻ ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

Đám người trong phòng vừa cười nói vừa đùa giỡn. Ông Lee đích thân đi rót cho mỗi người một ly rượu nho do chính tay ông ủ, chất lỏng thuần khiết theo miệng thùng cuồn cuộn chảy ra ngoài, khiến người ta vừa nhìn liền biết mùi vị của rượu sẽ thơm ngon ngọt lành đến mức nào.

Ông Lee vừa nghiêng thùng rót rượu vừa nói: "Ông tự tay chọn từng quả nho rồi tự tay ủ từng lớp rượu đấy. Sản phẩm này bảo đảm cực sạch và nguyên chất, không pha gì thêm đâu. Ông ủ chúng nó lâu lắm rồi, chỉ chờ tụi con đến đây thưởng thức mà thôi."

Khi ông Lee đưa ly rượu cho người cuối cùng trong phòng, cũng là lúc Chaeyoung đã uống cạn sạch phần rượu của mình. Nàng quay sang nói với Lisa: "Rượu ngon ha? Em thích nhất ở nơi này chính là rượu nho của Lee gia. Mùi rượu không nặng, uống cảm giác như nước uống nước trái cây ấy. Uống ngon lắm, chị nếm thử xem."

Lisa nhìn ly rượu nho sóng sánh một màu đỏ trong veo, bưng ly rượu lên nhấp trước một ngụm nhỏ. Rượu này đúng thật không có mùi vị quá nặng, hoàn toàn có thể xem như nước trái cây nguyên chất. Ngụm rượu sau khi uống vào người cho cảm giác thoải mái và mát lạnh, vị rượu cũng không hề thua kém những loại rượu hảo hạng đang bày bán trên thị trường. Cô không khỏi phải ngả mũ thán phục trước tay nghề tài hoa của ông Lee.

Jennie cũng nhấp trước một ngụm rượu nhỏ để thử mùi vị. Khi biết đây là một thức uống ngon miệng và hợp khẩu vị, nàng dứt khoát uống một hơi hết ly rượu.

Chaeyoung chờ Lisa uống xong, liền nhanh chân cầm ly rượu của hai người chạy đến bên cạnh thùng rượu nho để rót thêm rượu vào hai ly. Vì là rượu nho ông Lee tự tay ủ nên số lượng cũng không nhiều, mà rượu này lại uống quá ngon, nên hằng năm đều trở thành hàng hot, ai mà chậm chân chậm tay thì cũng chẳng còn gì trong thùng để uống thêm, nên nàng không thể không mau chóng tăng nhanh động tác.

Kung Lin thấy Chaeyoung không chút khách sáo, chưa gì hết đã đến rót thêm hai ly rượu, liền trợn tròn mắt, hét to: "Họ Park kia, cậu lại đến trộm rượu đấy à? Sao năm nào cậu cũng là người đầu tiên uống ly thứ hai thế hở? Năm nay càng thêm hoang đường, một lần mà rót tận hai ly. Thầy Han ơi, Lee gia ơi, đến làm chứng giúp con với. Mọi người ở đây thấy có nên phạt rượu cậu ấy không?"

"Phạt, phạt, phạt rượu đi. Phạt rượu." Mọi người cười to phối hợp.

"Chưa gì hết mà đã ồn ào bắt phạt rồi? Đầu tiên mấy cậu cũng phải nhìn xem mình đang cầm ly của ai để rót rượu thêm chứ?" Chaeyoung đảo mắt một vòng, cắn răng nhét một ly rượu vào tay Lisa, rồi lại đưa ly rượu kia cho Jennie cầm, xong vỗ tay một cái, "Nhìn đi. Đúng là vừa nãy mình cầm hai ly để rót thêm rượu, thế nhưng không phải cho mình uống nha. Mình rót rượu cho Lisa và Jennie thưởng thức thêm thôi mà, người ta mới đến đây lần đầu tiên, vừa nãy được uống ly rượu ngon do chính Lee gia tự tay ủ, nên rất nhanh uống hết. Hai chị ấy cảm thấy ngại nên không dám đến rót thêm, do đó mình mới tới giúp rót rượu thôi, như thế chẳng lẽ thành cái sai của mình? Kung Lin. Có phải cậu muốn phân biệt đối xử bạn bè của mình dẫn đến đây không đấy? Còn già mồm đóng giả dân tình báo để cung cấp thông tin sai lệch cho mọi người nữa chứ. Mau trả lại cho mình sự tự tôn đã bị cậu giẫm đạp nát bét này đi. Cậu mau tự uống ba chén rượu phạt đi nào. Phạt rượu."

Mọi người liền cười ha ha, đem mũi nhọn chĩa về phía Kung Lin. Chaeyoung nhanh chóng đi tới giúp cô rót đầy chén rượu phạt, buộc Kung Lin uống hết. Kung Lin tự biết bản thân xui xẻo, uống một hơi cạn sạch, rồi ăn hai miếng đồ xào coi như lót dạ. Khi cô uống cạn hai chén rượu phạt còn lại, Chaeyoung liền lên tiếng khen ngợi Kung Lin là bậc nữ trung hào kiệt. Độ cồn của rượu trắng rất cao, Kung Lin uống liền tù tì ba chén nên không khỏi đỏ bừng mặt. Cũng may tửu lượng của Kung Lin rất tốt, thường ngày uống tám xị hay nửa lít cũng không có vấn đề gì, nếu không với cách uống thế này, nhất định đã ngã xuống đất bất tỉnh từ lâu.

Kung Lin vỗ vai Chaeyoung, cười nói:"Chạy trời không khỏi nắng. Cái bộ dạng thèm thuồng rượu nho kia của cậu không giấu giếm được lâu nữa đâu. Chị đây sẽ chờ xem cậu bị phạt uống rượu ngay thôi."

Còn Jennie chỉ muốn giơ chân đạp Chaeyoung một cước. Sao con nhỏ Chaeyoung này làm gì cũng khoái kéo mình vào theo thế nhỉ? Jennie vừa lầm bầm càu nhàu, vừa đi đến ngồi xuống bên cạnh Lisa: "Nhìn Chaeyoung nhà cậu nói dối mà tâm không nhảy, mắt không nháy lấy một cái luôn nhỉ? Tớ thấy về sau cậu nên quản nghiêm thêm đi."

Lisa cười mà không nói gì. Bản lĩnh nói hươu nói vượn của Chaeyoung quá mạnh mẽ, phản ứng cũng rất nhanh, sau này đúng là nên quản nghiêm thêm nữa.

Chaeyoung thấy Jennie ngồi vào chỗ của nàng, không thể làm gì khác ngoài ngồi vào chỗ trước đây của Jennie. Jisoo chờ nàng ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa mình sẽ rót giúp cậu một ly rượu nho nhé."

"Ồ, được á. Mọi người đều biết tửu lượng của cậu thấp, nên thấy cậu đi rót rượu, nhất định cũng không có ý kiến gì đâu. Trước tiên, cậu cho mình uống nửa ly còn lại của cậu. Rồi lát nữa cậu đi rót hai ly cho tụi mình nhen." Chaeyoung nói xong, cầm lấy ly rượu trong tay Jisoo, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Jisoo bất đắc dĩ mỉm cười. Cô biết Chaeyoung không phải kẻ nghiện rượu, nhưng mỗi lần họp mặt đầu năm với bạn bè, khi đến nơi này đều trở thành một người nghiện rượu nho nặng. Nguyên nhân chỉ có một, đó là vì đây là rượu nho do ông Lee tự tay làm, ngoài chuyện có mùi vị thơm ngon hảo hạng, quan trọng nhất, thứ rượu này là hàng thiên nhiên, không cho thêm bất kỳ chất gì vào. Chaeyoung luôn yêu thích những thứ mộc mạc tinh khiết, bao gồm cả con người.

Tin tức Dawn và Hyuna sắp kết hôn vừa lộ ra, mọi người nghe xong lập tức quay sang chúc rượu hai người, trong lúc nhất thời không khí trong phòng bị đẩy lên sự cao trào nhộn nhịp mới.

Có một cậu bạn đeo kính cận ngồi xuống chỗ bên cạnh Chaeyoung. Bởi vì bị cận thị nặng nên mọi người hay gọi là Bốn Mắt. Lúc này, anh vỗ nhẹ cánh tay Chaeyoung, hỏi: "Người bạn tên Lisa kia của cậu có bạn trai chưa?"

Chaeyoung liếc Bốn Mắt, lập tức nói: "Có rồi. Sao thế?"

"Sao tôi mới vừa nghe chị ấy nói chưa có bạn trai?"

Chaeyoung ngẩn ra, lại bắt đầu nói năng bậy bạ: "Không có bạn trai cố định ấy mà."

"Ồ, thì ra là vậy. Nếu như thật chưa có, tôi còn định nhờ cậu giới thiệu để tôi và chị ấy quen biết nhau."

"Gì đây, Bốn Mắt? Không phải cậu có bạn gái sao?"

"Chỉ với một câu hỏi này của cậu, tôi liền biết cậu không hề quan tâm đến tôi." Bốn Mắt hết nhướn mày lại nháy mí, trên gương mặt cứng cỏi lập tức phủ kín một tầng ưu thương, "Hai đứa tôi đã chia tay sắp bốn tháng rồi, giờ anh hai đây rất cô đơn. Hay là cậu cùng tôi, hai đứa mình thành một cặp đi?"

"Bốn Mắt. Mấy năm nay, mỗi lần họp lớp gặp mình, cậu đều đề nghị hai đứa mình thành một cặp. Cậu nói hoài vậy không thấy mệt ư? Nhưng mình nghe nhiều đến mức lỗ tai đã bị chai luôn rồi này." Chaeyoung cầm lấy chiếc đũa, gắp chút món ăn để vào trong miệng nhai, chờ nuốt xong mới nói tiếp, "Nếu mình có thể thành cặp với cậu, thì đã quen lúc còn đi học lâu rồi, còn cần kéo dài đến hiện tại làm gì? Con thỏ không ăn cỏ gần hang, nên cậu đừng giữ ý định ra tay với bạn bè bên cạnh thế chứ. Giữa hai ta đã quá quen thuộc, biết gốc gác cội rễ lẫn nhau, như vậy đâu còn không gian riêng tư gì nữa đâu."

Vẻ mặt Bốn Mắt đưa đám, nói: "Cậu xem cậu kìa. Cậu xem cậu kìa. Nói năng đanh thép chua ngoa như thế thật làm tổn thương trái tim của anh hai đây. Da mặt của tôi dày đến thế này đều do cậu mà luyện ra đấy."

Jisoo vừa nghe thế, liền bật cười khanh khách. Cô rướn người qua, nói với Bốn Mắt: "Bốn Mắt này, mình nhớ bắt đầu họp lớp từ năm Ba, cậu đã đề nghị với Chaeyoung để cả hai thành một cặp rồi phải không? Đã sáu bảy năm trôi qua mà cậu cứ xào đi xào lại miết ha."

Chaeyoung tiếp lời: "Đâu chỉ xào đi xào lại. Nói cho đúng phải dùng chữ kinh điển ấy, kinh điển xào đi xào lại."

"Im lặng. Im lặng. Mọi người im lặng nào." Bốn Mắt trừng mắt, vỗ mạnh bàn, vụt đứng dậy, thẳng lưng rống to, âm thanh vang dội khắp phòng, "Thầy Han, Lee gia làm chứng với. Tôi, Bốn Mắt, hôm nay trịnh trọng tuyên bố, muốn cùng Park Chaeyoung trở thành một cặp." 

Trong phòng lập tức yên lặng hai giây, Lisa không khỏi nhìn về phía Bốn Mắt. Anh có chiều cao rất được, tận một mét tám lăm, thân thể hơi gầy, trên gương mặt có góc cạnh rõ ràng, lông mày rậm, đôi mắt to, bề ngoài cũng không tệ, nhìn rất nam tính. Đánh giá xong, nàng quay sang nhìn về phía Chaeyoung, đúng lúc Chaeyoung cũng đang nhìn về phía cô, tầm mắt hai người chạm vào nhau. Chaeyoung ra hiệu không nên quan tâm chuyện này rồi lắc đầu một cái, ý là đang đùa giỡn thôi. Lisa khó chịu, Nào có loại đùa giỡn kiểu thế này? Bộ muốn lừa quỷ?

Sau hai giây vắng lặng, trong phòng lập tức bùng nổ tiếng cười lớn vang to khắp trời. Thầy Han đang uống trà cũng tức khắc phun ra ngoài, cười to nói: "Bốn Mắt ơi Bốn Mắt. Sư phụ đây đã làm chứng cho cậu được bốn năm rồi đấy. Cái thằng nhóc này sao không có tiền đồ gì hết vậy."

Kung Lin cũng cười to nói: "Thầy Han ơi, thầy nói sai rồi ạ. Bốn Mắt là người có tiền đồ quá đó chứ. Chaeyoung, vẫn là cậu có công lao lớn nhất ở đây đó nha. Xem cậu đã đem tấm mặt kia của Bốn Mắt rèn luyện thành tường đồng vách sắt luôn rồi kìa."

Dawn cười ngặt nghẽo đến nỗi mặt sắp rút gân. Cậu chỉ vào Bốn Mắt rống to: "Bốn Mắt. Từng câu từng chữ trong câu nói kia của cậu, tôi đều nhớ hết đấy. Đã bảy-tám năm rồi, bộ cậu còn chưa nói đủ nữa sao?" 

Lisa và Jennie nghe mọi người một bên cười to, một bên buông lời trêu chọc Bốn Mắt, không khỏi bắt đầu cảm thấy bực bội. Đây là ý gì? Jisoo ngồi bên cạnh Jennie, giải thích: "Cái cậu Bốn Mắt này, từ năm Ba đại học đã bắt đầu nói muốn cùng Chaeyoung thành một cặp, mãi cho đến năm nay vẫn chỉ nói ngoài miệng thế thôi. Dù mỗi lần nói đều rất hùng hồn sấm to chớp giật, tuy vậy chỉ là nói chứ chưa từng có hành động cụ thể gì hết, vì lẽ đó mọi người mới cười."

Thì ra là vậy, Lisa và Jennie thoải mái hơn. Lisa hỏi Jisoo: "Bốn Mắt đang làm việc gì thế?"

"Đang vẽ tranh minh họa thương mại đó chị."

"Cậu ta yêu Chaeyoung sao?"

"Cậu ấy chỉ thích đùa giỡn với Chaeyoung thôi. Tụi em cũng nhìn mãi thế rồi thành quen." Jisoo nói xong, lại nói thêm một câu, "Chị không cần để chuyện này trong lòng."

Đùa giỡn sao? Lisa không đồng ý với cách nói này. Cô thấy Bốn Mắt thông qua phương pháp đùa giỡn để bộc bạch nỗi lòng với Chaeyoung. Anh hẳn phải biết Chaeyoung sẽ không đáp lại, cho nên mới phải biểu hiện giống như đùa giỡn. Chaeyoung không thể không chút nào cảm giác được điều đó, bởi vì trong khi tất cả mọi người đều nháo nhào cười to nói lời trêu chọc Bốn Mắt, chỉ có mình Chaeyoung nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn như ngượng ngùng, kỳ thật là vì muốn bảo vệ mặt mũi cho Bốn Mắt.

Đột nhiên Lisa cảm thấy Bốn Mắt rất đáng thương. Bắt đầu từ năm Ba cho đến hiện tại đã ròng rã bảy năm. Trong bảy năm này chưa từng một lần gián đoạn để nói to ‘câu thoại đáng buồn cười’ kia. Rốt cuộc người này để tâm đến Chaeyoung nhiều thế nào? Và tình yêu với Chaeyoung sâu bao nhiêu?

Lisa cúi đầu uống rượu nho, cẩn thận ngẫm xem tại sao bạn bè bên cạnh Chaeyoung, ngay cả trong lúc lơ đãng nhất đều có thể khiến cô cảm động? Chaeyoung đủ thiện lương, đủ si tình, đủ chân thành, cũng đủ hoạt bát, vì lẽ đó bạn bè của Chaeyoung phần nhiều cũng giống như vậy. Hay là thật sự ứng với câu châm ngôn được lưu truyền kia, vật họp theo loài, người phân theo nhóm?

Đột nhiên Lisa phát hiện, nơi này mới chính là thế giới của Chaeyoung, bởi vì khi Chaeyoung ở giữa cộng đồng này mới có thể hiển lộ hết bản sắc của nàng. Muốn cười liền cười, muốn nháo liền nháo, mà không phải như mùng bốn ngày ấy khi ở trong câu lạc bộ cao cấp xa hoa kia. Lúc đó, nụ cười của Chaeyoung được tạo ra chỉ vì muốn đi thích ứng hoàn cảnh của nàng, hoàn toàn xuất phát từ sự gắng gượng mà phải cố sức nặn ép ra.

Lisa quyết định từ nay về sau, nếu Chaeyoung không thích đi đâu thì sẽ không ép buộc Chaeyoung phải đi. Ở bên nhau là chuyện của hai người, chỉ cần có thể thích ứng nhau, dung hợp lẫn nhau là đã quá đủ rồi, cần gì phải đi ép buộc đối phương nhất định phải thích ứng được hoàn cảnh sống và con người mà bản thân đã tiếp xúc từ nhỏ đến lớn? Những thứ được gọi là hoàn cảnh, những người được xem là bạn bè, chẳng qua đều cần mặt nạ để đi giao thiệp, chỉ khi ở bên cạnh Chaeyoung mới không cần nàng mang theo mặt nạ. Nguyên nhân chính là như vậy, vì lẽ đó trên đời này cũng chỉ có một mình Chaeyoung mới có thể chân chính cùng với cô sống tới già, đi tới chết.

Nhưng đối với biểu hiện ngày hôm nay của Chaeyoung, cô cũng hơi thấy bất ngờ. Những người đi tới nơi này họp lớp đều là bạn học của Chaeyoung. Chó tìm chó, mèo tìm mèo, Chaeyoung yêu thích đàm luận chuyện thiên hạ, thì bạn bè xung quanh tự nhiên cũng phần nhiều yêu thích đàm luận chuyện thiên hạ, trong đó kể cả thầy Han. Khi nói đến chủ đề xã hội, bầu không khí liền trở nên u ám hẳn, mọi người cư xử giống như anh chàng bình thường mới ra đời thấy bất công liền căm phẫn sục sôi. Nhưng điều khiến Lisa cảm thấy bất ngờ chính là, trong khi hầu như tất cả mọi người đều bừng bừng nhiệt huyết mãnh liệt công kích một số tồn tại bất hợp lý đang ngày càng diễn biến tồi tệ hơn trong xã hội hiện nay, thì lúc này Chaeyoung chỉ ngồi yên một chỗ lắng nghe, hoặc cười phụ họa, hoặc lắc đầu từ chối, hoặc gật đầu tán thành, hoặc nói vài câu vô thưởng vô phạt; trên căn bản chưa từng phát biểu quan điểm hoặc cảm thụ của chính mình, như thế này nếu so với bình thường khi ở cùng Dawn và Hyuna bừng bừng khí thế để lộ ra quan điểm răng nanh và cảm nhận răng nhọn, thì quả thật khác nhau một trời một vực.

Trong phút chốc Chaeyoung từ người đại biểu tích cực của Pháp gia đột nhiên biến thành một danh sĩ Nho gia, điều này để Lisa cảm thấy thú vị. Cô nhỏ giọng hỏi Chaeyoung: "Không phải bình thường em thích nhất đàm luận mấy chủ đề này sao? Làm sao đột nhiên trở nên khiêm nhường thế này?"

"Họa là từ trong miệng mà ra. Em chỉ cùng bạn bè tốt nhất đàm luận mấy quan điểm nhạy cảm nhất thôi." Chaeyoung cười híp mắt nhìn Lisa, "Kỳ thật cũng học theo chị đó mà, ít nói nhiều nghe."

Lisa mỉm cười.

Khi buổi họp mặt tiến hành được một nửa, mọi người bắt đầu đề xướng thi thố nhau bằng ký họa, để thầy Han làm trọng tài, ai vẽ đẹp và nhanh nhất sẽ chiến thắng, còn người thua phải chịu phạt ba chén rượu, đồng thời kính thầy Han một chén. Đây là lần đầu tiên Lisa và Jennie nhìn thấy loại trò chơi này, không khỏi trợn tròn mắt, nhìn bọn họ trong vòng nửa phút hoặc một phút đồng hồ đã cấp tốc phác họa rồi ký họa một thứ gì đó. Hai người không khỏi thán phục đôi tay khéo léo của bọn họ.

Khi trò chơi kết thúc, thầy Han chợt nổi nhã hứng, nhờ Lee gia lấy bút mực giấy nghiên đến, dùng tay trái và tay phải cùng lúc viết ra hai câu đối. Tay phải viết ‘Đền chùa mãi thanh, rừng trúc luôn tĩnh.’, còn tay trái viết ‘Trời cao mãi trẻ, đất rộng luôn xuân.’, sau khi viết xong thì đưa cho ông Lee. Chữ thư pháp của thầy Han khá nổi tiếng, nên ông Lee cầm hai câu đối yêu thích không buông tay, vui vẻ đến nỗi râu mép đều vểnh lên.

Chaeyoung cũng nổi lên hứng thú, cầm lấy hai tờ giấy để hai bên, dùng tay trái và tay phải đồng thời cầm bút lông chấm vào nghiên mực đen, nắn nót viết từng chữ trên mặt giấy. Tay phải viết ‘Tết đến trước cửa nhà, người người đều yên vui, khắp nơi vang lời ca.’, còn tay trái viết ‘Thiền tịnh dưỡng tu thân, chí hướng vì non nước, tiếng thơm truyền muôn đời.’ Tốc độ viết của Chaeyoung chậm hơn, chữ cũng không thể nào so được với thầy Han, nhưng có thể sử dụng cả tay trái và tay phải cùng lúc viết chữ cũng đã giỏi lắm rồi. Thầy Han nhìn chữ thư pháp Chaeyoung viết, liền khen Chaeyoung có tiến bộ, Chaeyoung được khen như mở cờ trong bụng. Lisa và Jennie đứng bên cạnh, tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Lisa, xưa nay cô không biết Chaeyoung lại có khả năng viết chữ bằng cả hai tay. Cô hỏi Chaeyoung: "Sao em chưa bao giờ nói với chị, em còn có tài năng này nữa?"

"Thần tượng của em chính là Leonardo da Vinci đấy. Với lại khi còn bé, em thường viết chữ bằng tay trái, bị người khác chọc ghẹo thuận tay trái này nọ, em mới sửa lại viết chữ bằng tay phải, nên đôi khi cũng quên mất chuyện này, chỉ khi nào có hứng mới viết chơi chút thôi." Chaeyoung cười hì hì, "Nói thật thì em viết cũng không được đẹp, nói cho chị biết để tự rước nhục à?"

"Lời này của em có phải đang muốn châm chọc chị? Chị còn không biết viết thư pháp là thế nào nữa đây."

"Chị mới chuyên châm chọc người khác ấy." Chaeyoung cuốn hai câu đối lại, "Tặng chị. Sau này, em sẽ dạy chị cách viết thư pháp."

"Ừm."

Họp mặt đã bước vào thời điểm gần chia tay, mọi người đều có chút bùi ngùi cảm khái, không hẹn mà cùng hát lên một đoạn trong bài ca:

"Trên người anh không có quần áo sao?
Thì đây chiếc áo chia nhau bận nào.
Nay vua trên hạ xuống lệnh tuyển binh,
Cây mâu cây giáo, ta cùng xông pha.
Quyết tử cùng nhau giết kẻ thù chung.

Trên người anh không có quần áo sao?
Ân huệ ban xuống chia nhau nhận nào.
Nay vua trên hạ xuống lệnh tuyển binh,
Cây mâu cây kích, ta cùng xông pha.
Quyết tử cùng nhau lập công dựng nghiệp.

Trên người anh không có quần áo sao?
Y phục trên tay chia nhau bận nào.
Nay vua trên hạ xuống lệnh tuyển binh,
Cái khiên cái giáp, ta cùng xông pha.
Quyết tử cùng nhau cất bước hành quân.

«Vô Y»

Thầy Han là một người làm nghệ thuật rất có uy tín. Ông không những có trình độ chuyên ngành cực sâu, mà còn rất tinh thông quy luật âm tiết. Bài hát cổ «Vô Y» này là do năm đó, thầy Han dựa vào âm và phổ thuở xưa để cải tiến thành những câu có tiết tấu, rồi tận tâm chỉ dạy bọn họ hát từng câu từng chữ. Bây giờ, mọi người dùng bài thơ ca ngàn năm trước dõng dạc hát khúc tòng quân trầm thấp lại bi tráng để diễn tả tình ý trong lòng, quả thật để lòng người nghe phải chấn động.

Thầy Han từng cảm khái nói: "Chỉ có dân gian mới là vĩnh hằng." Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao thầy Han thích đi đến các vùng nông thôn hẻo lánh để sưu tập các tư liệu sáng tác sống.

Thời đại bây giờ, một người thầy tận tụy như thầy Han đã không còn nhiều. Thầy Han đã lớn tuổi, từ lâu ông đã không còn nhận lớp sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, thủ hạ dưới trướng ông chỉ là đôi ba tên nghiên cứu sinh, nên đám người Chaeyoung có thể ở ngay thời điểm nhập học ban đầu quen biết được thầy Han, phải nói là một chuyện vô cùng may mắn. Có một thầy giáo như thế nào sẽ có được lứa học sinh như thế ấy. Tất cả đam mê và sở thích của thầy Han đều lấy hình thức trực tiếp hoặc gián tiếp truyền nhiễm cho đám người Chaeyoung, cũng làm cho cả lớp Chaeyoung tự nhiên sinh tình cảm như cá yêu nước với cuộc sống giản dị và con người đơn thuần trong vùng nông thôn.

Lisa và Jennie dần dần ướt át đôi mắt. Hai người tin tưởng những người trong phòng này, mỗi lời nói ra đều chân thành, nụ cười trên mặt là chân thành, tiếng hát bài ca cũng là chân thành. Khoảnh khắc này, người vốn rất quen với cách xã giao lịch sự giả dối như Lisa và Jennie lại đi tin rằng trên nhân gian này vẫn còn sự tồn tại của chân tình.

Lớp trưởng Lee Minhyun đột nhiên lấy ra một đĩa CD, để vào bên trong đầu DVD, quay sang nói với Jisoo: "Kim Jisoo, cậu đã bốn-năm năm không tham gia họp mặt với lớp rồi. Mọi người đều rất nhớ cậu. Cậu có còn nhớ lúc tụi mình học năm Ba hay không? Lúc đó trong đêm dạ vũ dịp Tết Nguyên đán, cậu và Chaeyoung đã nhảy một bài tuyệt đẹp cực động lòng người, nên tôi vẫn luôn ghi lòng tạc dạ nhớ đến nó. Nhân dịp mọi người đều ở đây, hai cậu lại nhảy bài đó cho tụi mình xem đi. Nhóm bạn học cũ chúng ta đây, từ khi tốt nghiệp cho đến hiện tại, mỗi năm chỉ họp mặt gặp nhau được một lần. Những năm nay, người nào người nấy đều không ít thì nhiều đều phải trải qua nhiều chuyện chập chùng lên xuống. Lần này chia tay nhau, nếu muốn tụ họp đông đủ, chỉ có thể ráng đợi đến Tết năm sau. Đám tụi mình, không ít người đã kết hôn và đính hôn, nhưng trong số các bạn nữ thì chỉ có cậu và Chaeyoung vẫn còn độc thân, nên thật sự tôi cũng vì hai cậu mà kiêu ngạo. Năm đó, hai cậu là hoa khôi số một, số hai trong khoa chúng ta, không biết đã để bao nhiêu đồng bào nam phải động tâm rơi mất hồn, rồi bởi vì cái điệu nhảy ấy mà danh tiếng hai cậu lại càng vươn rộng ra ngoài trường, để cho các anh em sinh viên trường lân cận đều biết đến danh tiếng hai cậu. Hôm nay hai cậu có thể nhảy lại bài đó không? Cái Tết này vừa qua, tôi đã 29 tuổi, từ sau khi có con, tôi luôn thấy gánh nặng trên vai càng lúc càng nhiều, nuôi dưỡng con cái, xây dựng nhà cửa, ứng phó lãnh đạo, xã giao khách hàng, kính hiếu cha mẹ, cứ một rồi lại một chuyện mới cứ xuất hiện trước mắt, vĩnh viễn cũng làm không thể xong. Số tiền kiếm được vĩnh viễn không thể nào theo kịp với số tiền phải chi ra, con người cũng ngày càng biến thành già cỗi, chỉ ở ngày họp mặt hằng năm này, tôi mới có thể thoải mái muốn nói gì thì nói, muốn cười lúc nào cứ cười. Nếu được nhìn thấy hai cậu nhảy múa, tôi cảm thấy tôi có khả năng… còn có thể trẻ lại độ tuổi năm đó."

Thầy Han uống rượu cũng có chút say, ông lung lay đứng lên, nói: "Lee Minhyun, thằng nhóc như cậu có gì đâu mà bày đặt thở dài thở ngắn? Cậu mà già ư? Già cái gì mà già. Áp lực lớn chút thì có quái gì phải sợ? Có thể khiến cậu phải chết sao? Chờ đến khi cậu đến số tuổi của tôi đây thì mới biết được các cậu ở hiện tại có bao nhiêu hạnh phúc. Chaeyoung, Jisoo, thầy thấy nếu hai con có thể nhảy lại điệu nhảy ấy để góp vui cho mọi người thì rất tốt. Tuổi còn trẻ mà, muốn nhảy thì cứ nhảy, chứ cứ ngại này ngại kia, tỏ ra ngượng ngùng rồi không dám làm thì chán lắm. Thầy khi còn trẻ, ngày nào cũng cùng cô của tụi con khiêu vũ hết đấy."

Jisoo gật đầu, rồi đưa mắt nhìn sang Chaeyoung, thấy Chaeyoung cũng gật đầu.

Đám người Lee Minhyun, Dawn thấy hai người gật đầu đồng ý, liền vô cùng hào hứng, lập tức khiêng bàn sang một bên, lại quét dọn sạch sơ qua một lần, để chuẩn bị cho hai người một không gian đủ rộng để nhảy múa.

Hôm nay Jisoo mặc trên người chính là váy ngắn, nhảy múa sẽ không khó coi. Chaeyoung nhìn chính mình, cũng còn tốt, quần jean đen cùng đôi bốt da cao gót, nhảy phối hợp cũng không vấn đề gì.

Chaeyoung cởi áo khoác cùng áo lông bên ngoài, trên người chỉ còn lại một áo sơ mi kiểu màu đen mỏng manh bỏ trong quần jean. Nàng mượn áo da ngắn không tay màu đen của Kung Lin mặc lên người, nhưng không kéo khóa lên mà để mặc nó mở ra, rồi tiện tay cột tóc buộc gọn lên, lại mượn cái mũ rơm nhỏ màu nâu mà ông Lee đang đội trên đầu. Khi phối hợp tất cả các thứ đó, cả người nàng lập tức có vẻ anh tuấn mạnh mẽ lại hoạt bát đáng yêu. Jisoo cũng cởi chiếc áo khoác ngoài, để lộ dáng người thon dài tinh tế cùng những chỗ lồi lõm đầy khêu gợi, khiến cho các bạn nam và bạn nữ ở đây cùng không nhịn được mà thầm khen một tiếng.

Lee Minhyun hỏi Chaeyoung và Jisoo có cần làm quen trước vài bước nhảy không? Chaeyoung và Jisoo lập tức cùng lắc đầu. Hai người đã nhảy điệu ấy không biết bao nhiêu lần, từ lâu thuộc nằm lòng, không cần thiết phải làm quen trước để nhớ lại.

Lee Minhyun bấm nút Play, điệu nhạc nhẹ nhàng phiêu đãng tức khắc vang vọng ra khắp phòng. Chaeyoung và Jisoo mềm dẻo dựa vào nhau, cùng phối hợp hiểu ngầm mà nhảy lên. Chaeyoung đi bước nam, Jisoo đi bước nữ. Hai người lại giống như hai con rắn đang trườn và quấn lấy nhau, ở bên trong điệu nhảy có lúc gần kề, có lúc buông xa, lại có lúc xoay tròn, đầy tự do buông thả thân thể vào giai điệu và đối phương.

Điệu nhảy có lúc sôi nổi, có lúc trầm lắng, là một tập hợp các bước nhảy vừa đẹp đẽ nhưng có độ khó cao, một khi xử lý không tốt hoặc không phối hợp đồng đều sẽ làm hỏng hết điệu nhảy.

Bài hát vừa sôi động vừa nhẹ nhàng, điệu nhảy vừa nhiệt tình vừa quyến rũ, bước nhảy vừa sống động vừa hòa hợp, dáng múa vừa tao nhã vừa sục sôi. Chaeyoung và Jisoo như hai vũ công chuyên nghiệp thả hồn cháy hết mình trong điệu nhảy, hai nàng cũng không để lộ bất kỳ một động tác nhỏ sai lầm nào.

Chỉ có trời mới biết năm đó hai người yêu thích điệu nhảy này nhiều bao nhiêu. Chỉ có trời mới biết năm đó hai người đã nhảy điệu này bao nhiêu lần. Chỉ có trời mới biết năm đó hai người đã bao nhiêu lần thăng hoa ở bên trong giai điệu và điệu nhảy này rồi liều chết triền miên. Chỉ có trời mới biết vì sao ở nhiều năm sau đó, hai người còn có thể nhảy hoàn hảo và không chút sơ suất nào như thế, thậm chí càng hòa hợp hơn cả năm đó.

Tất cả mọi người ở đây chỉ biết Chaeyoung và Jisoo lại vì bọn họ mà mang đến một món quà thị giác đầy chấn động, chỉ biết hai nàng tựa như từ lúc bắt đầu gặp gỡ đầu tiên đã nối liền gắn kết nhau, mặc cho đang lấy loại thân phận nào, hai nàng đều nhất định không thể cắt đứt được hoàn toàn sự nhung nhớ như làn khói vương vấn quấn quanh khắp toàn thân. Hai người như vậy sao lại không thể đến được với nhau? Nhìn nụ cười hai nàng đang nở trên môi khiêu khích lẫn nhau, nhìn động tác hai nàng vừa ái muội vừa lớn mật. Cứ một rồi lại một chi tiết như đang kể rằng hai người kia có tâm hồn gần nhau đến mức nào, cứ một rồi lại một chi tiết như đang kể rằng hai người ấy quan tâm nhau nhiều bao nhiêu.

Có thể được hai cô gái như thế đem lòng yêu là người hạnh phúc đến dường nào? Tất cả mọi người ở đây hầu như đều đang suy nghĩ đến vấn đề này, ngoại trừ Lisa và Jennie.

Lisa và Jennie đang bận rộn dùng di động mau chóng quay lưu điệu nhảy của Chaeyoung và Jisoo. Hai người có lòng tin về chính mình, cho dù bước nhảy có phối hợp tốt đến đâu và hiểu ngầm giữa Chaeyoung và Jisoo có thâm sâu đến mức nào cũng không thể thay đổi được hiện thực. Lisa tin tưởng Chaeyoung yêu cô, Jennie cũng tin tưởng Jisoo sớm muộn gì cũng sẽ đem lòng yêu mình. Bài hát quá ngắn, điệu nhảy quá nhanh, hai người muốn tranh thủ thời gian quay hết lại.

Vầng trăng sáng đẹp như người,
Sầu vương ai gỡ biết giờ nào nguôi.

«Nguyệt xuất»

Bài nhảy bốn phút mười ba giây với khúc giữa có một thoáng dừng lại. Vào những giây cuối cùng, Chaeyoung với thân thể linh hoạt trượt xuyên giữa hai chân của Jisoo, rồi lập tức đứng dậy, xoay người ôm lấy Jisoo đang ngửa người ra sau để kết thúc điệu nhảy. Giữa tiếng vỗ tay ồn ào náo nhiệt vang lên xung quanh, Jisoo nhỏ giọng nói bên tai Chaeyoung: "Mình nhớ cậu của năm đó, rất yêu thời gian đó."

Chaeyoung nhỏ giọng trả lời: "Mình cũng thế, nhưng mình càng yêu thích cậu của bây giờ, có thể buông xuống được, để mọi chuyện đã qua cứ trôi qua."

"Mình yêu cậu, Chaeng, dù dùng loại thân phận nào, cả đời này vẫn sẽ yêu cậu. Kiếp này đã bỏ lỡ một lần, chỉ nguyện kiếp sau hai đứa mình đừng nên lại bỏ qua nhau." Jisoo ôm chặt lấy Chaeyoung, bờ môi khẽ sượt qua một bên má Chaeyoung, chỉ để lại một chút nhiệt độ ấm áp, rồi mỉm cười đi về phía Jennie.

Bạn học xung quanh đang phấn khởi nói điều gì đó, nhưng Chaeyoung đã không còn khả năng nghe thấy nữa. Nàng chỉ máy móc ứng phó qua loa, không biết người khác đang nói gì, cũng không biết chính mình đang trả lời gì. Trong đầu nàng từ đầu đến cuối chỉ ầm ầm vang lên âm thanh nhẹ nhàng nhưng cực kỳ quyết tuyệt kia: ‘Mình yêu cậu, Chaeng; dù dùng loại thân phận nào, cả đời này vẫn sẽ yêu cậu. Kiếp này đã bỏ lỡ một lần, chỉ nguyện kiếp sau hai đứa mình đừng nên lại bỏ qua nhau.’

Tình cảm của nhân loại cực kỳ phức tạp nhưng lại rất tinh tế. Đây không thể như phương trình toán học làm ra kết quả một chính là một, ra kết quả hai chính là hai, mà bên trong đó lại bị ảnh hưởng của rất nhiều biến số khiến tình cảm cho ra rất nhiều kết quả. Cho dù có cố gắng gìn giữ đến mức nào, một khi có một biến số nào đó đột nhiên rơi xuống sẽ làm thay đổi kết quả đi theo hướng khác, và bản thân lại không đủ bình tĩnh để suy nghĩ sáng suốt thì chắc chắn kết cuộc cuối cùng chính là tình cảm bị mai một đi.

Vướng mắc trong tình cảm không liên quan đến tuổi tác lớn hay nhỏ, cũng không liên quan đến trưởng thành hay ngây thơ, mà thứ liên quan chính là tình yêu đã có và tình yêu lúc này.

Đã có và lúc này rất khác nhau, hoặc cảnh còn người mất, hoặc một thứ đã không còn thuộc về mình. Khi khoảng thời gian chúng ta rất quý trọng đã bị bỏ qua, khi khoảng thời gian chúng ta muốn từ bỏ đã xuất hiện, thì tình cảm đã có sẽ trở thành hồi ức. Đường lên núi còn có mười tám ngã rẽ, nên đường tình yêu càng có trăm ngàn khúc quanh co. Chả lẽ thuận theo tự nhiên chính là không can thiệp vào bất kỳ điều gì? Đất nước gió lửa không ai sinh ra cũng không vì ai mà mất đi. Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Ai có thể thật sự nhìn thấu được cõi hồng trần đầy mê hoặc này đây? Ai có thể thật sự nói rõ được cuộc sống này là thật hay là không?

Khi đi tha thướt cành dương,
Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.

Chaeyoung cúi đầu thầm thì, Soo, cậu lần này đã thật sự buông hẳn mình xuống rồi đúng không? Mình đáng lẽ phải nên vui mới đúng, nhưng vì sao trong lòng lại ẩn đau thế này? Quả nhiên mình là con người ích kỷ, khi đã có Lisa còn mơ hồ hy vọng xa vời rằng trong mắt cậu chỉ chứa đựng mỗi mình. Không biết mình vẫn còn tư cách nói với cậu y như thế chứ? Nếu như thật sự có kiếp sau, mình cũng hy vọng hai đứa đều là con gái. Nếu như thật sự có kiếp sau, mình hy vọng hai đứa còn có thể gặp và yêu nhau. Nếu như thật sự có kiếp sau, mình hy vọng hai đứa vĩnh viễn là tình yêu duy nhất mãi không chia lìa. Nếu như thật sự có kiếp sau, mình thật tâm ước nguyện suốt cuộc đời này rằng, ở kiếp sau đó trong lòng mình vĩnh viễn chỉ có mỗi hình bóng một cô gái tên Kim Jisoo.

Tuy nhiên thật đáng tiếc, không một ai biết có kiếp sau hay không? Chúng ta chỉ sống vì cuộc đời này, chỉ có thể đi quý trọng thời gian cuộc đời này, đi yêu thương người yêu dấu trong đời này. Và đáng tiếc là, một trái tim không thể cùng chứa đựng được cả hình bóng hai người.

Chaeyoung nở nụ cười. Nàng cười nhìn về phía Jisoo, một nụ cười u buồn giống như đang nói, Mình yêu cậu, Soo à. Lấy thân phận tri kỷ để chúc cậu và Jennie có thể thiên trường địa cửu. Nàng cười nhìn về phía Lisa, một nụ cười trung trinh giống như đang nhắn nhủ, Em yêu chị, Lili. Cả đời này của em chỉ nguyện có thể được sống cùng chị đến cùng trời cuối đất.

Chaeyoung đang cười, Jisoo nhìn ra được bên trong nụ cười của nàng có tình yêu pha lẫn sự tiếc nuối, còn Lisa nhìn ra được bên trong nụ cười của nàng có tình yêu pha lẫn sự kiên định.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro