Chương 95
Văn phòng của Lisa rất rộng rãi, ghế sofa cũng rất thoải mái, Chaeyoung liên tục quay phim Lisa đã mười lăm phút, nhưng Lisa chỉ giữ mỗi dáng vẻ nghiêm túc làm việc. Chaeyoung cảm thấy buồn chán, đơn giản ném máy quay sang một góc ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chaeyoung nghĩ, Lúc này nên tìm chuyện gì đó để làm, nếu không sẽ chết vì chán mất, nhưng hiện giờ thì có thể làm gì? Hay ngồi xem phim ta? Thế nhưng xem phim cũng phải có gì đó nhấm nháp mới vui miệng nha, trong khi văn phòng của Lisa thật giống như chẳng có gì để ăn, vẫn nên đi ra ngoài mua chút gì đó đi!
Chaeyoung mở cửa ra ngoài, mua hai gói khoai chiên, lại ôm trở về. Nàng thấy Min Hyun vẫn ngồi yên trước bàn làm việc, cửa chính không ra cửa nhỏ không đi, cẩn trọng làm người giữ cửa trước văn phòng Lisa. Xuất phát từ lòng tốt bụng, Chaeyoung đi đến hàn huyên vài câu cùng Min Hyun: "Công việc của mọi người ở đây lúc nào cũng bận rộn như thế này sao?"
Min Hyun trả lời: "Lãnh đạo bận rộn thì cấp dưới cũng phải bận rộn thôi. Hôm nay sao Chaeyoung lại đến M'Style chơi thế? Không cần vẽ tranh tường cho ai sao?"
"Ngày hôm nay đúng lúc gặp được Lisa, nên nhân tiện cùng chị ấy đến đây thăm lại chốn xưa ấy mà. Còn chuyện vẽ tranh tường, bình thường studio tụi tôi phải sau ngày mười lăm mới bắt đầu làm cơ."
"Đúng là công ty của mình sẽ thoải mái hơn nhỉ? Thời gian làm việc thế nào đều do chính mình sắp xếp, không cần bị hạn chế này kia. Tôi cũng chỉ có thể nhàn rỗi thế này thêm đôi ba ngày nữa thôi, sau đó cũng phải bận rộn tối mặt cho xem."
"Nói vậy... giờ Min Hyun không phải làm gì sao?"
"Ừ. Bình thường sau kỳ nghỉ Tết thì tôi không có việc gì làm trong mấy ngày đầu tiên."
Chaeyoung mừng rỡ: "Đúng lúc tôi cũng không có chuyện gì để làm đây, hay hai ta ngồi tán gẫu chút đi."
Min Hyun cũng mừng rỡ: "Được đó. Tôi cũng đang nhàn rỗi quá trời đây, rốt cuộc có thể tìm được người nói chuyện giết thời gian rồi."
Chaeyoung chỉ văn phòng Lisa, suỵt một tiếng: "Sếp cậu đang bận làm việc, chúng ta nhỏ giọng nói chuyện thôi, đừng để chị ấy nghe được, kẻo bị mắng cho đấy."
"Biết mà, nhỏ giọng tán gẫu thôi."
Min Hyun có tiềm năng tám chuyện, Chaeyoung có tiềm năng tán dóc. Hai người không nói chuyện cùng nhau thì thôi, một khi xáp lại thì thật kinh người, càng nói càng náo nhiệt, nhất là khi đến chỗ hưng phấn, còn kém đập bàn nện tường để biểu đạt cảm giác trong lòng.
Chaeyoung xé hai gói khoai chiên vừa mua về, khá hào phóng đưa cho Min Hyun một gói. Min Hyun rất thích sự nhẹ nhàng và hào sảng của Chaeyoung, cảm thấy cô gái này không hề ra vẻ chút nào, nên cũng không quá khách sáo, liền nhận lấy vui vẻ ăn. Hai người một bên nhồm nhoàm ăn khoai chiên, một bên tiếp tục tán gẫu mọi chuyện trên trời dưới đất, ba hoa chích chòe đến long trời lở đất.
Lisa làm việc đến nửa chừng, nhận được một cú điện thoại gọi tới, đụng phải một vấn đề phiền toái. Cô có chút buồn bực, gọi tên Park Chaeyoung, nhưng không ai lên tiếng. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Chaeyoung ở trong phòng. Lisa cho rằng Chaeyoung đi vệ sinh, nên cũng không để ý. Cô vừa phiền lòng nghĩ cách giải quyết vấn đề đang vướng phải, vừa đi đến ngồi xuống ghế sofa, nhìn thấy trên màn hình laptop còn mở hai trang web chuyên đăng tin tức quốc tế. Lisa nở nụ cười, Cô nhỏ này cũng thật là! Không lúc nào quên quan tâm tình hình thế giới.
Chợt có âm thanh ríu ra ríu rít xuyên qua cánh cửa sổ chưa đóng chặt truyền vào bên trong phòng. Vốn trong lòng Lisa đang buồn bực, nghe thấy vậy càng thấy bực bội. Cô đứng lên, lơ đãng đưa mắt nhìn ra ngoài, thì nhìn thấy Chaeyoung cùng Min Hyun đang chụm đầu tán gẫu cực kỳ sôi nổi và hăng say. Chaeyoung ngồi xếp bằng trên một chiếc ghế xoay không biết lấy ra từ đâu, trong tay ôm một gói khoai chiên, ngồi đối diện cùng Min Hyun cũng đang ôm một gói khoai chiên.
Chaeyoung nói chuyện cực kỳ nhiệt tình với Min Hyun, để Lisa có chút uống giấm chua xen lẫn tức giận. Tôi bảo em đến đây là để ở bên hầu tôi làm việc, chứ không phải bảo em đến để hầu Min Hyun tán gẫu. Làm sao lại không chuyên nghiệp thế chứ?
Lisa thấy Chaeyoung mặt mày hớn hở, đột nhiên muốn biết Chaeyoung và Min Hyun đang nói về chủ đề gì? Cô muốn cảm thụ một chút sự vui sướng của Chaeyoung, cũng như luôn tiện giảm trừ bớt cảm giác đau đầu từ vấn đề mà công việc đang mang tới, nên một lần nữa dựa người trên ghế sofa, ngóng tai lên nghe.
Chaeyoung và Min Hyun tán gẫu, ngoại trừ nói một ít chuyện vặt vãnh hằng ngày, thì phần nhiều chủ đề tán gẫu đơn giản chính là những scandal xoay quanh vị đại minh tinh Lisa đây.
Min Hyun nói với Chaeyoung: "Cậu biết không? Người theo đuổi Lisa ấy hả? Người dạng nào cũng có hết, đủ mọi thành phần cao lùn mập gầy xấu đẹp. Nếu đem bọn họ xếp thành một hàng, nhất định có thể đại biểu cho khuôn mặt của hết thảy đàn ông trên đất nước Hàn Quốc luôn đó."
Chaeyoung đắc ý nghĩ. Nhìn xem Lisa nhà mình được nhiều người hoan nghênh ghê chưa? Nàng hỏi: "Thế người cao nhất bao nhiêu?"
"Chắc hai mét đó."
"Má ơi, hai mét lận á? Người cỡ vậy có thể làm xà nhà đó nhỉ? Thế lùn thì sao? Người lùn nhất bao nhiêu?"
"Còn cần phải hỏi? Lùn thì khoảng chừng một mét rưỡi!" Min Hyun đưa hai tay lên xuống để ước lượng, "Chắc được cỡ như thế này."
Chaeyoung phấn khích, đấm tay lên bàn vài cái, rồi mở miệng cười ha ha: "Khoảng một mét rưỡi thôi á? Lisa người ta cao đến hơn một mét bảy, mà anh chàng lùn mét rưỡi kia cũng có can đảm theo đuổi?"
"Anh chàng mét rưỡi này cũng chỉ thầm mến thôi. Chúng tôi cũng châm chọc anh ta, nào là người có chút éc mà còn bày đặt mơ mộng đến Lisa? Cỡ chiều cao chỉ ôm được bắp đùi của Lisa thì làm ăn được gì?"
Lisa càng nghe càng nổi nóng. Trong đám người theo đuổi, nào có người cao tới hai mét và lùn chỉ mét rưỡi? Cái cậu Min Hyun sao lại bà tám quá vậy? Nếu Lisa chỉ nổi nóng một với Min Hyun thì lại nổi nóng Chaeyoung tới mười. Người khác tám chuyện về cô, thật sự cô không có thời gian để tâm, thế nhưng Chaeyoung là người cô yêu nhất, làm sao Chaeyoung lại có thể cùng người khác phấn khích tám chuyện về cô thế chứ?
Lisa lại nghe thấy Chaeyoung hỏi tiếp: "Thế còn người mập đến cỡ nào?"
"Thì như quả bóng!" Min Hyun múa may hai tay để diễn tả lại, "Bắp tay bắp chân nhìn bự thế này này, còn thân thể thì tròn hơn cả quả bóng chuyền nữa cơ! Tôi đoán cái người ấy cũng tầm chừng hai trăm cân đi!"
Chaeyoung và Min Hyun đã tán gẫu đến mức mê say. Hiện cả hai đương nhiên đã quên khuấy tầm quan trọng của việc hạ thấp giọng nói. Chaeyoung vừa cười vừa nện bàn, nói: "Tầm chừng hai trăm cân thì so với cậu mập gấp bao nhiêu lần luôn ha? Mập đến cỡ đó mà còn sức mơ tưởng theo đuổi mỹ nhân như Lisa? Chả lẽ muốn ép người ta biến thành miếng thịt trong bánh mì luôn ư?"
"Cậu nói đúng rồi đó! Nếu bị anh chàng mập mạp đó đụng phải, nhất định so với đụng xe trên đường cao tốc còn nguy hiểm hơn gấp bội phần!"
"Thế trong đám người theo đuổi Lisa có anh nào đẹp trai phong độ không?"
"Có, rất nhiều luôn, cả đống người phong độ... Mà trên đời này chẳng lẽ trai tài thường đi chung với gái sắc? Nhắc đến chuyện này tự dưng không còn chút hăng hái gì hết!" Min Hyun nhìn qua có chút ỉu xìu.
"Cái này cũng đúng." Chaeyoung nắm lấy miếng khoai chiên nhét vào trong miệng, "Thế cậu có biết mấy anh chàng phong độ kia đang làm gì không?"
"Chuyện này thì..." Min Hyun uể oải nói, "Phần lớn mấy người phong độ đều có sự nghiệp nên dư dả tiền bạc lắm. Còn những anh chàng mập xấu gầy lùn mà tôi kể nãy giờ đều là những nhân viên quèn trong đây hoặc bạn bè của ai đó làm việc ở tòa soạn rồi vô tình gặp được và đem lòng thầm mến thôi. Mấy người này cũng biết thân biết phận, không ai dám trực tiếp bộc bạch cõi lòng đi thổ lộ với Lisa. Tuy nhiên mấy người phong độ thì lại khác, người ta hoặc có tiền có thế, hoặc có khuôn mặt đẹp trai sáng láng, nên đương nhiên có thừa tự tin để theo đuổi mỹ nhân rồi."
"Thế nếu ra mặt theo đuổi chị ấy thì có mấy người?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm. Hình như có bốn hay năm người gì đó. Mà mấy người đó và chúng ta không phải cùng một loại người đâu, nghe nói gia tộc của bọn họ có giao tình và quyền lực dữ lắm, cũng bí mật vô cùng. Thật ra mấy thứ này đều là lời truyền miệng của mọi người thôi, nên chưa hẳn đã chính xác. Mà này, hình như cậu và Lisa có quan hệ rất tốt? Cậu đi hỏi chị ấy là biết rõ hết còn gì."
Trong lòng Chaeyoung có chút tự hào. Sự đào hoa của Lisa xem ra cũng nhiều phết nhỉ? Độc thân, xinh đẹp, tài giỏi nên có sức hút ghê luôn! Xem ra rất được quần chúng anh tài hoan nghênh đó nha! Thế nhưng thật đáng tiếc, không ai có quyền chiếm hữu Lisa – bảo vật của mọi người, vì chị ấy đã là của tôi! Chaeyoung cười híp mắt, thuận miệng hỏi Min Hyun.
"Cậu cảm thấy Lisa đối xử với bọn họ thế nào?"
Min Hyun gãi đầu, lấy một miếng khoai chiên bỏ vào trong miệng nhai nhồm nhoàm, trả lời: "Không nhìn ra đang đối xử tốt tạo cơ hội hay đối xử theo chuẩn lịch sự bình thường nữa. Mà ờ, thật ra Lisa có đang bật đèn xanh hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng chút gì đến những người ngoài như chúng ta. Tôi cũng không hứng thú đi phán đoán mấy chuyện đó lắm đâu."
Chaeyoung thuận miệng hỏi Min Hyun câu kia 'Cậu cảm thấy Lisa đối xử với bọn họ thế nào?' , lập tức khiến Lisa nổi nóng cực điểm. Chẳng lẽ mình yêu Chaeyoung đến vậy mà em ấy không hề nhìn thấy chút gì? Lisa không chịu nổi khi Chaeyoung có ý không tin tưởng. Cô vốn đang bực bội vì công việc xuất hiện vấn đề khó giải quyết, hiện tại lại nghe được Chaeyoung nói chuyện kiểu này càng cảm thấy bực bội hòa lẫn với tức giận, nên cũng không còn lòng dạ nghe thêm nữa.
Lisa mở cửa, mặt lạnh nói: "Park Chaeyoung, đi vào!"
Thấy Lisa đột nhiên xuất hiện trước cửa. Chaeyoung và Min Hyun lập tức giật nảy mình. Hai người có tật giật mình, liếc nhìn nhau một cái, một mau chóng cúi đầu ra vẻ đang bận rộn làm việc, còn một mau chóng cúi đầu giả dạng làm người không liên quan đi vào trong phòng.
Chaeyoung muốn lấy lòng Lisa, mau chóng cầm lấy máy quay phim đang nằm trên ghế sofa, rồi bật lên. Nhưng nàng mới vừa đem máy quay đưa đến trước mặt Lisa, đã bị Lisa giành lấy, lập tức ném thẳng về phía góc tường. Cũng may đó là chỗ ghế sofa, nên máy quay chỉ rơi lên bề mặt ghế, cùng mặt tường tạo thành một góc 30 độ, nghiêng qua nghiêng lại vài lần, nắp ống kính hơi vểnh lên rồi đứng nguyên tại chỗ.
Chaeyoung cảm thấy choáng váng. Nàng không hiểu tại sao Lisa lại đột nhiên nổi giận đùng đùng?
Lisa đóng cửa, kéo cửa sổ thật kín, rồi hạ xuống hết màn rèm sáo ngang. Cô quay người, nhíu mày nhìn chằm chằm Chaeyoung.
"Em không tin tưởng chị?"
"Đâu có." Chaeyoung khó hiểu nhìn Lisa. Mình lúc nào không tin tưởng chị ấy?
Lisa căm tức nói: "Nếu tin tưởng chị, cần gì phải lôi kéo Min Hyun hỏi đông hỏi tây? Nếu em thắc mắc gì, tại sao không trực tiếp đi hỏi chị? Em có biết một khi đã lăn lộn leo lên ngồi được cái ghế này thì không thể thiếu được mấy lời đồn đãi thêu dệt xung quanh hay không? Em có biết mấy lời nói kia của Min Hyun đều là loại chuyện bình thường chị khinh thường đi nghe, nhưng giờ kết quả thì sao? Em không những háo hức đi nghe, nghe xong còn cười ha hả, sau khi cười xong còn tin ba chuyện nhảm nhí đó? Chẳng lẽ em không biết cuộc sống riêng của chị thế nào? Có lần nào chị không nói với em lịch trình mỗi ngày chị sẽ đi đâu? Mỗi lần chị đi gặp ai xã giao, có khi nào không nói cho em biết tên họ của người ta? Em là người kiêu ngạo, chị khắp nơi chăm sóc em. Em có tính tự tôn cao, chị khắp nơi nhân nhượng em. Có lẽ vì được nhường riết nên em không thể một lần đứng vào lập trường của chị để suy nghĩ? Chị đã sớm giải thích rõ với em, phụ nữ đứng được trên thương trường không hề dễ dàng, phụ nữ lăn lộn lên chức vị càng cao càng không phải chuyện dễ dàng và một khi phụ nữ gặt hái được thành công thì danh tiếng sau lưng của người đó càng khó mà tốt đẹp. Em có biết để có được chỗ đứng vững chắc trong giới thương trường ngày hôm nay, chị đã phải trả giá bao nhiêu mồ hôi và nước mắt không? Vì phải trả giá rất nhiều, nên chị không thèm so đo với những người ghen ăn tức ở nói xấu sau lưng người khác đầy rẫy ngoài kia. Chị chỉ quan tâm đến những đánh giá của người có thể chung vai đứng chung một chỗ đến hết đời này cùng chị. Không ngờ lại thế này đây! Người mà chị quan tâm nhất là em, vậy mà em không tin tưởng chị, lại đi tin những lời nói hươu nói vượn nhảm nhí ngoài kia. Thật sự em để chị quá thất vọng!"
Chaeyoung cảm thấy rất oan ức, vừa nãy nàng chỉ cùng Min Hyun nói chuyện phiếm giết thời gian thôi mà. Trước đây, Jisoo, Hyuna và Dawn cũng thường nhiều chuyện truy hỏi nàng những người đã theo đuổi Lisa, lúc đó nàng cũng thuận miệng nói một chút cho bầu không khí thêm sôi nổi. Nói chuyện tán gẫu chẳng lẽ đều không phải như thế? Huống chi nàng vẫn luôn tin tưởng Lisa, chưa từng bao giờ không tin tưởng, thế mà giờ lại bị Lisa hiểu lầm, còn nói quá thất vọng về nàng làm Chaeyoung chỉ muốn rơi nước mắt.
Nhưng Chaeyoung cảm thấy bản thân có lý do rất chính đáng để tức giận, bởi vì nàng không hề làm gì sai, có chăng chỉ là nhiều chuyện tán gẫu với người khác, chứ từ đầu đến cuối, nàng cùng Min Hyun đều chưa từng nói xấu Lisa một câu nào. Chaeyoung cảm giác nàng rất quang minh chính đại và nàng cũng biết một khi Lisa đã tức giận, tức là Lisa sẽ lập tức bùng nổ hết mọi giận dữ chất chứa trong lòng mà không cần biết người trước mặt là ai. Nàng quyết định không nên ngu ngốc đi va vào miệng núi lửa đang phun trào, tốt nhất cứ chờ Lisa nguôi giận rồi mới có thể cố gắng giải thích gì đó. Tuy nhiên trong chuyện này, Min Hyun là người vô tội, đừng bởi vì một lần tán gẫu cho vui lại khiến Lisa tức giận đến mức ngay lập tức cho người ta nghỉ việc. Hiện nay việc làm khó kiếm như vậy, nếu thật để xảy ra chuyện này thì nàng thật không thể gánh vác được.
Chaeyoung gắng sức bình tĩnh, muốn nắm tay Lisa, thế nhưng tay mới vừa đụng đến Lisa, liền bị Lisa giãy ra ngoài. Chaeyoung lại cảm thấy thêm oan ức, chỉ đành cố gắng ngăn chặn tâm trạng oan ức, nhỏ giọng hỏi: "Chị sẽ sa thải Min Hyun sao?"
Lisa thấy lời nói đầu tiên của Chaeyoung không phải là giải thích, trái lại đi quan tâm Min Hyun có còn được làm việc ở tòa soạn không? Chẳng lẽ cô là loại người chỉ bởi vì một lần tám nhảm không giữ mồm giữ miệng của cấp dưới mà ngay lập tức sa thải người ta? Rốt cuộc Chaeyoung không hiểu gì về cô thật ư? Rốt cuộc Chaeyoung có tin tưởng cô không?
Lửa giận của Lisa lại bùng lên lấn át mọi lý trí, liền đùng đùng lớn tiếng nạt nộ Chaeyoung: "Vừa nãy chị hỏi em không tin tưởng sao. Em còn trả lời là 'đâu có', và giờ với biểu hiện này của em là đang chứng tỏ sự tin tưởng đối với chị? Nếu đã tin tưởng, thế sao em lại không biết chút gì phong cách làm việc cơ bản nhất của chị? Chẳng lẽ ở trong mắt em, chị chính là loại người tội ác tày trời bụng chuột ruột gà thật sao? Từ lần đầu tiên chị nhìn thấy em, chị đã biết em thù ghét người giàu. Người giàu có ở trong mắt em trên căn bản không phải loại người gì tốt. Rốt cuộc người giàu có đã trêu ghẹo gì hay đã làm gì chọc giận khiến em nuôi mối thù ghét đến vậy? Có phải ngay cả chị, em cũng mang cái tư tưởng thù ghét đó không? Ở câu lạc bộ mấy hôm trước, em không thèm để ý đến hoàn cảnh xung quanh, thoải mái châm chọc mắng Hyojin, em cho rằng những lời trách mắng đã nói kia đều đúng hết sao? Đã là con người thì đều có khuyết điểm, đúng là tính tình Hyojin có chút không được, thế nhưng cậu ấy đối xử với chị và Jennie rất tốt và thật lòng, ít nhất khi tụi chị cần sự hỗ trợ của cậu ấy, Hyojin đều không nói hai lời đi giúp đỡ ngay. Lúc đó tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều biết chị và Jennie là bạn thân của Hyojin. Không biết em có nghĩ đến chuyện khi em làm Jin mất mặt mũi, chẳng khác nào để chị và Jennie không còn mặt mũi? Khiến chị và Hyojin gia tăng khoảng cách, bộ sẽ để em rất vui? Em cho rằng bản thân rất thông minh? Thật ra những chuyện em đã làm đều trẻ con đến nực cười."
Chaeyoung gắt gao cắn môi, một hồi lâu sau mới hỏi: "Sao lúc đó lại không nói điều này với em?"
Lisa nóng nảy vung tay: "Em thù ghét người giàu kia mà, Park tiểu thư! Tôi biết em thù ghét người giàu, biết em giàu lòng nhân ái, biết em chỉ yêu thương và thấu hiểu cho những tầng lớp thấp cổ bé họng bị mấy người giàu chúng tôi đây đàn áp. Tôi không muốn để em vì tôi mà đi từ bỏ tính cách nguyên bản của em. Tôi khắp nơi nhường nhịn em, khắp nơi dung túng cho em, em không nhìn thấy điều đó sao? Tôi cũng không mong em phải nhường nhịn gì tôi, chỉ mong em tin tưởng tôi. Chỉ thế thôi mà xem ra khó thật."
Chaeyoung cúi đầu trầm mặc vài giây, chậm rãi u oán nói: "Tại sao chị cứ chăm chăm bắt vào chuyện em thù ghét người giàu để nói? Đúng là em thù ghét người giàu, nhưng đó chỉ là nói một chút ngoài miệng thôi. Lo nước thương dân là có lỗi? Nhìn thấy chuyện bất bình, lên tiếng oán giận đôi ba câu là phạm tội? Cuộc sống của em cũng dùng máu và mồ hôi để đánh đổi mà có được. Em biết người bình thường kiếm tiền vất vả cực khổ thế nào, em cũng biết ba hòn núi lớn có thể đem người một nhà chèn ép thành dạng gì. Chị có biết ở ngay trong thôn kia của Lee gia, nếu có một nông dân đi kêu oan lên truyền thông, trưởng thôn sẽ bị phạt tiền từ ba đến năm ngàn tệ không? Người nghèo không bản lĩnh, không năng lực, không làm ra bất kỳ cống hiến đáng kể nào cho xã hội, thế nên chỉ có thể dùng cái miệng thấp cổ bé họng tụ ba tụ năm với bạn bè thân thiết xả chút bất mãn của bản thân, đó cũng là một việc làm sai trái? Hyojin cứ hết lần này đến lần khác nói chuyện châm chọc xem thường, lúc đó em và Jisoo đều đã cố gắng nhẫn nhịn, chỉ đến khi không thể nào nhịn được nữa mới mắng to một tràng và động chút chân tay. Được rồi, việc này em có lỗi, lúc đó đúng là em nên như con rùa rúc đầu cứ tiếp tục nhẫn nhịn hết mức là tốt rồi. Em xin lỗi chị, nếu chị cảm thấy vẫn chưa đủ, thì em cũng có thể đến gặp Hyojin chân thành nói tiếng xin lỗi. Em biết chị không thích nghe những lời oán thán trách móc, nên ngoại trừ ở lúc ban đầu quen biết, vì cùng chị đối nghịch nên mới nói vài câu chỉ trích xã hội này nọ, thế nhưng sau khi hai ta chính thức quen nhau, em đã rất ít trước mặt chị nói ra điều gì bất mãn với xã hội này rồi mà! Những điều bất mãn kia, hoặc em để trong lòng tự mình suy nghĩ, hoặc quay sang nói vài câu với Dawn và Hyuna thôi. Trong buổi họp lớp mùng sáu kia, chị có từng nghe chính miệng em nói câu oán giận gì không? Lisa, chị có khi nào hỏi qua chính mình, rốt cuộc là em thù ghét người giàu, hay vẫn là trong lòng chị luôn tồn tại những bậc thang của giai cấp? Ngày mùng bốn ấy, khi Jennie và Jisoo mới vừa tới nhà tìm chúng ta, chị cố ý để em và Jisoo có không gian riêng nói chuyện, đó không phải là một loại thử thách tình cảm của em sao? Khi em và Jisoo đi suối nước nóng, sau khi chị đến cứ dán mắt đánh giá trên dưới khắp người em, đó còn không phải là bộ dạng đến bắt gian sao? Lisa, rốt cuộc là em không tin tưởng chị, hay vẫn là do trong tiềm thức của chị luôn cảm thấy không yên lòng về em? Em và Jisoo chia tay nhau không tính quá lâu, vì lẽ đó em hiểu tại sao chị lại vậy, bởi vì nếu như em là chị, khả năng rất cao em cũng sẽ làm như vậy. Hiện tại chị đang tức giận, em không muốn đổ thêm dầu vào lửa, nhưng em nhất định phải nói rõ chuyện này. Từ xưa đến nay, em luôn tin tưởng chị, thế nhưng em thật sự không biết phong cách xử sự của chị như thế nào, bởi vì em chưa từng hợp tác làm việc chung với chị, nên bình thường em không biết chị sẽ xử lý ra sao với những cấp dưới đắc tội chị, do đó mới tùy ý hỏi một câu, chị có sa thải Min Hyun không, lại không ngờ chỉ vậy thôi cũng có thể khiến chị tức giận bừng bừng đến thế này? Em sai rồi, em sẽ sửa, chị đừng nóng giận nữa, được không?"
"Thôi đi!" Lời nói tràn ngập oan ức cùng cách nói chậm rãi của Chaeyoung càng khiến Lisa thêm tức giận. Nói đi nói lại đều thành chính mình sai? Lisa cười lạnh, "Cuộc sống của em là dùng máu và mồ hôi đánh đổi để có được, thế cuộc sống của tôi không phải cũng như vậy? Người nghèo có nỗi khổ tâm trong lòng, chẳng lẽ người giàu sẽ không có nỗi khổ? Nhìn thế nào bây giờ em cũng chỉ là người vẽ tranh tường nho nhỏ, dù có nói những câu chính nghĩa đúng đắn đến mức nào cũng không có mấy người bỏ công bỏ sức đi nghe đâu. Cả ngày em nhìn cái gì cũng không hợp mắt, chẳng lẽ rất thú vị? Ông trời rất công bằng. Một người có cuộc sống khó khăn, nguyên nhân rất lớn đều ở trên chính người đó. Chẳng lẽ em trẻ con đến mức ngay cả điểm ấy cũng chẳng hiểu nổi? Cả ngày cứ như vậy sẽ chọc cho người phiền đó có biết không? Em luôn miệng nói tin tưởng tôi, nhưng nếu như em tin tưởng tôi, em sẽ không cùng Min Hyun thêm mắm dặm muối cho những câu chuyện thêu dệt bậy bạ bên ngoài kia. Nếu em là tôi, khi em nghe được người mà em yêu nhất cùng cấp dưới đi nhiều chuyện và bôi đen cuộc sống riêng của chính mình thì sẽ có cảm giác thế nào? Em ở M'Style mấy tháng có khi nào nhìn thấy người cao tới hai mét và lùn chỉ thước rưỡi như trong lời kể kia không? Nếu như em tin tưởng tôi, nhất định sẽ không mở miệng hỏi tôi có sa thải Min Hyun hay không? Dù em không từng hợp tác làm việc lần nào với tôi, nhưng cách làm người của tôi thế nào chẳng lẽ em không biết? Mọi biểu hiện nãy giờ của em là sự tin tưởng ư? Em và Kim Jisoo cứ dây dưa không rõ, tôi có thể chịu đựng. Em sỉ nhục Hyojin, tôi không mở miệng trách câu nào. Em không cho tôi mua sắm quần áo cho em, tôi hiểu và thông cảm. Thế nhưng chỉ là sự tin tưởng lẫn nhau mà em cũng không cho tôi được sao? Nhất là vừa nãy em khiến tôi rất thất vọng sau khi Min Hyun kể một loạt mấy người theo đuổi kia xong, không ngờ em lại đi hỏi 'cảm thấy Lisa đối xử với bọn họ thế nào?'. Nếu như em có lòng tin vào tình yêu của tôi, nếu như em cực kỳ tín nhiệm con người tôi, làm sao em có thể đi hỏi một câu khiến người ta tổn thương đến thế? Không ngờ em thà rằng đi tin tưởng một thằng đàn ông xa lạ, chứ không chịu đi tin tưởng tôi. Nếu đã vậy, em muốn tôi làm sao có thể cùng em sống chung nữa đây? Chúng ta tiếp tục như vậy còn ý nghĩa gì nữa? Không phải em cảm thấy cuộc sống riêng của tôi rất tồi tệ? Không phải em cảm thấy những người mà tôi tiếp xúc đều không phải người tốt sao? Vậy em cứ đi. Chia tay đi! Mau chia tay và rời xa khỏi tôi đi! Đến nơi nào đó xa nơi đây. Đi tới một góc núi nào đó, tìm một sơn động sạch mà sống hết đời đi. Chỉ có như thế thì họa may không có người nào lại đi ô nhiễm được em!"
Ngọn lửa chiến tranh cùng khói thuốc súng cự cãi nhau của đôi tình nhân đều thường như thế. Bắt đầu chỉ với một đầu tàn thuốc nhỏ bé đang âm ỉ cháy, rồi bất chợt chỉ với một cơn gió nhẹ thoảng qua liền bùng phát lên. Càng quan tâm đến nhau, càng dễ dàng bắt lấy phần xương mềm của đối phương mà ra sức bấm vào. Những chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi lại có sức ảnh hưởng trường tồn, quá đủ để nhen lên lửa nóng chiến tranh, và đặc biệt bên trong chiến trường đó, những lời nóng giận được nói ra cũng hết sức gây thương tổn lòng người.
Trong đầu Chaeyoung đùng một cái nổ vang, không cách nào giữ nổi sự tỉnh táo đi suy nghĩ thêm điều gì khác. Trong đầu nàng lúc này đều toàn là những câu nói của Lisa 'Chia tay đi! Mau chia tay và rời xa khỏi tôi đi! Mau đến nơi nào đó xa nơi đây!' Thật giống ngay ở giây phút trước, người ta còn cười đồng ý, vĩnh viễn không nói ra hai chữ chia tay, làm sao trong chớp mắt chỉ ở giây phút tiếp theo đã chuyển biến 180 độ ngược hẳn hoàn toàn?
Rốt cuộc tại sao lại phải nói ra lời chia tay? Quả nhiên mình chính là một thứ đồ chẳng lành! Chaeyoung không muốn nói thêm một câu nào nữa, hiểu lầm thì cũng đã hiểu lầm, không tha thứ cũng đã không tha thứ, dù sao người ta đã nói ra hai chữ chia tay, mà khi đứng trước cảnh chia tay, tất cả những thứ tốt đẹp lúc trước bỗng dưng không còn đáng kể gì nữa.
Chaeyoung bước lên trước, muốn kéo tay Lisa, muốn hỏi lại một lần nữa 'Chị thật sự muốn chia tay với em?' Thế nhưng khi nàng chạm đến tay Lisa, một khắc đó Lisa lại tránh né không để nàng chạm vào.
Thật ra hiện tại Lisa đang không cách nào giữ được bình tĩnh, bực bội trong công việc cộng với tức giận khi bị Chaeyoung chọc trúng huyệt khiến cô như một miệng núi lửa đùng đùng phun trào không thể kiểm soát. Có ý nghĩ gì trong lòng đều liều mạng xả hết ra ngoài, chẳng màng nó sẽ gây thương tổn thế nào đến người trước mắt. Lisa rất ít khi nổi nóng, mà lúc này cô đang nổi nóng với Chaeyoung, điều ấy chứng tỏ một điều Chaeyoung là người cô quan tâm nhất. Đã là con người thường sẽ có tâm lý thoải mái khi ở bên người thân thiết nhất và lộ ra bản mặt xấu xí nhất của bản thân, để rồi dễ dàng phát cáu nói lời tàn nhẫn. Vì thế đột nhiên Lisa bùng phát lửa giận với Chaeyoung thế này cũng có thể hiểu được.
Nếu như Chaeyoung có thể bình tĩnh suy nghĩ kỹ thêm một chút, sẽ lập tức phát hiện ra ý tứ trong lời nói của Lisa không phải đang đề cập đến chuyện chia tay, mà Lisa chỉ nói bóng gió thể hiện sự tức giận.
Thế nhưng cố tình đi nói bóng gió lại rất hay để người nghe hiểu sai ý mình muốn diễn đạt, bởi vậy mới sản sinh ra rất nhiều hiểu lầm không đáng có.
Hiện tại đầy đầu óc của Chaeyoung đều toàn là hai chữ chia tay, căn bản nàng không thể lấy lại được sự bình tĩnh. Chaeyoung đã quên hiện giờ Lisa đang nổi nóng, đã quên mất khi con người đang bùng phát cơn giận, những lời nói ra không thể nào tin là thật.
Cái gì Chaeyoung cũng đều có thể lấy ra đùa giỡn, nhưng chỉ có tình cảm, nàng sẽ không bao giờ ôm lấy tư tưởng đùa giỡn khi nói chuyện. Bởi vì tình cảm, nàng quyết tuyệt rời bỏ cha mẹ, sau khi rời bỏ cha mẹ, kết quả nhận được cuối cùng chính là Jisoo đề nghị hai người chia tay. Hai chữ chia tay vĩnh viễn là vết thương gây đau đớn nhất trong lòng Chaeyoung. Đối với người yêu, Chaeyoung yêu cầu không nhiều, chỉ cần không nói đến chuyện chia tay, hết thảy đều dễ thương lượng, thế nhưng chỉ chút ít yêu cầu ấy thôi mà đối phương lại luôn khó có thể làm được.
Tình cảnh Jisoo nói hai chữ chia tay vẫn còn rất rõ ràng trước mắt, còn hiện tại Lisa lại nói ra hai chữ vô cùng đáng ghét này. Chẳng lẽ tất cả mọi người đều xem chuyện chia tay như nước lã để uống giải khát? Chaeyoung luôn nghĩ rằng, một người dù đang tức giận cùng cực đến mức nào, cũng không thể thuận miệng nói với người yêu hai chữ chia tay. Nếu Lisa đã nói đến chuyện chia tay, nhất định Lisa cũng giống như Jisoo hồi trước đã cảm thấy chán ghét nàng, hoặc ít nhất cũng thường có loại ý nghĩ này trong đầu nên mới dễ dàng buột miệng nói ra như thế!
Hyuna từng mắng Chaeyoung một tràng khi công khai tình yêu của hai người không hiểu vì sao giờ phút này lại đột nhiên vang vọng bên tai Chaeyoung. Nàng như mơ hồ nghe được giọng nói Hyuna vô cùng rõ ràng trước mắt: 'Cậu hiểu rõ Lisa sao? Chị ấy có thể cùng cậu đi được bao xa? Cậu có biết Lisa khi so với chúng ta, quả thật như một bên trên trời, còn một bên dưới đất, căn bản là người của hai thế giới hay không?'
Cho tới nay trong lòng Chaeyoung đều giữ quan niệm người có thể phân thành ba bảy loại, nhưng nhân cách tuyệt đối bình đẳng. Thế nhưng hôm nay Lisa lại liên tiếp mắng nàng có hành động và suy nghĩ trẻ con. Nàng không thể không suy nghĩ, Chính mình chỉ là con nhóc vẽ tranh tường nho nhỏ, hay chính mình thật sự rất ngây thơ đây? Giữa một người trẻ con như mình và người trưởng thành như Lisa thì sao có thể hòa hợp?
Một Chaeyoung luôn không biết tự ti là cảm giác ra sao, thế nhưng hiện tại khi đứng bên cạnh Lisa, đột nhiên nàng cảm thấy bản thân đã thấp đi vài phần. Chaeyoung cũng không còn bất kỳ dũng khí và sức lực đi làm bất kỳ chuyện gì. Nàng ảm đạm xoay người, một mình lặng lẽ đi ra ngoài, nhân tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vừa nãy Min Hyun nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Lisa, liền biết cuộc nói chuyện phiếm của cậu và Chaeyoung đã bị Lisa nghe được.
Min Hyun muốn nghe lén chút động tĩnh trong văn phòng Lisa. Phong cách làm việc trước giờ của Lisa luôn nhanh chóng quyết đoán nói một không hai, nhìn qua hòa ái dễ gần, nhưng trên thật tế lại suy tính khắp nơi, nên Min Hyun cũng sợ chính mình thật sự sẽ bị cho cuốn gói. Ai biết văn phòng cách âm quá tốt, ngay cả động tĩnh nhỏ nhất cũng không hề thoát ra ngoài. Lần này thấy Chaeyoung bước ra, Min Hyun nóng ruột vội vàng vẫy tay, muốn gọi Chaeyoung đến chỗ cậu để hỏi thăm chút tình huống hiện giờ. Thế nhưng Chaeyoung cứ như không nhìn thấy cậu đứng đó, nên Min Hyun chỉ có thể bất đắc dĩ liếc văn phòng Lisa một cái, rồi nhanh chóng chạy hai bước đuổi theo Chaeyoung, vỗ vai nàng hỏi: "Chaeyoung sao thế? Dáng vẻ cứ hồn bay phách lạc chỗ nào ấy, có phải bên phía Lisa..."
"Không phải, là do nhà tôi có xảy ra chút chuyện." Chaeyoung xoa vội nước mắt đang chảy xuống, ngẩng đầu nói với Min Hyun, "Min Hyun không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng. Lisa... là người tốt, sau này chúng ta đừng nên nói chuyện sau lưng về chị ấy nữa, được chứ?"
Min Hyun thấy bộ dạng của Chaeyoung như sắp sửa té xỉu đến nơi, mau chóng đỡ lấy nàng, vội gật đầu nói: "Được. Nãy giờ hai ta cũng chưa từng nói câu nào với ý Lisa là người xấu, không phải sao? Nhưng rốt cuộc cậu bị sao thế? Để tôi đưa cậu về nhà."
"Không cần đâu. Nhà tôi xảy ra chút chuyện, nên hơi bị sốc thôi. Giờ tôi quay về nhà là sẽ ổn." Chaeyoung đứng vững thân thể, dùng sức bấm chính mình, nhưng không cảm giác được đau, bởi vì nỗi đau đều tập trung toàn bộ ở trong lòng. Chaeyoung cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, "Cậu đừng đưa tôi về nhà cho mất công. Tôi tự mình về được mà. Min Hyun mau làm tiếp việc của mình đi. Cũng sắp đến trưa, cậu đừng quên đưa bữa trưa cho Lisa đấy. Tôi phải đi rồi, tạm biệt."
Chaeyoung chậm rãi nói hết, thân thể cứ như một thứ cỏ dại không có gốc rễ để mặc gió thổi bay vào góc hiên.
Min Hyun đứng nhìn chằm chằm Chaeyoung, không hiểu rốt cuộc trong nhà Chaeyoung đã xảy ra chuyện lớn gì mà có thể khiến nàng từ một người căng tràn sức sống đã thay đổi thành bộ dạng bi thương thế này. Lẽ nào có người thân trong nhà vừa mới mất? Có thể đi. Min Hyun thở dài, Cô gái này thật rất dễ khiến người ta phải đau lòng.
Chaeyoung đi ra khỏi M'Style, lập tức móc tiền ra đi mua rượu, mở nắp, lập tức ừng ực nuốt xuống hết một phần ba. Rượu vừa trôi xuống dạ dày, gương mặt trắng bệch của nàng lập tức theo độ cồn cao của rượu mà lập tức đỏ bừng lên. Đột nhiên nàng cảm thấy như một loại tự ngược đãi bản thân để có được sự thoải mái, cảm xúc nóng đầu dâng lên, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh, hét to. Dù yêu thương nhiều mức nào, nếu dám xâm phạm điểm mấu chốt cuối cùng của Chaeyoung, thể nào cũng sẽ ưu thương!
Xung quanh người qua đường không khỏi đưa mắt đánh giá nhìn về phía Chaeyoung. Chaeyoung trừng lại những khán giả muốn xem trò vui, rống to: "Nhìn cái khỉ gì? Chưa từng thấy người thất tình làm ra hành động thất thố ư?"
Người qua đường nhíu mày lắc đầu, Gặp thất thố rồi, nhưng chưa từng thấy người thất thố lại là một cô nương vô cùng xinh đẹp ngồi ôm chai rượu la hét giữa đường thế này. Xem ra xã hội đúng là đang trên đà vọt thẳng vào thời đại mới rồi đây!
Rất tình cờ, Ri Ae và bạn bè của cô cũng là một trong số những người qua đường kia. Bọn cô đang muốn đến chỗ hẹn để bàn bạc một hợp đồng nặng ký, do Ri Ae đang lái xe nên không tiện dừng lại. Khi cô nhìn xuyên qua tấm kính xe thấy gương mặt đau đớn đến thất thần của Chaeyoung, Ri Ae liền nhăn lại hàng lông mày, rất muốn đi đến hỏi Chaeyoung đang gặp chuyện gì, nhưng bạn bè lại đang lên tiếng giục cô lái xe nhanh hơn. Ri Ae liếc nhìn đồng hồ, thấy không còn nhiều thời gian, nên không thể làm gì khác hơn là đành tạm để Chaeyoung gác sang một bên, tiếp tục bận rộn chuyện quan trọng của cô.
Xưa nay Chaeyoung chưa từng say, nàng không biết rốt cuộc cả đời này, nàng có thể say xỉn một lần hay không? Nhưng nàng rất rõ hiện tại dù nàng có uống nhiều rượu đến mức nào cũng không thể nào say, bởi vì nàng đã từng uống rất nhiều khi mới vừa chia tay Jisoo. Khi uống rượu càng nhiều, trong dạ dày càng thấy khó chịu, nhưng tinh thần lại ngày càng tỉnh táo. Mùi vị như thế khi so với trước khi uống rượu càng giày vò gấp đôi.
Nhàn sầu như sương tuyết,
Uống rượu để tiêu tan.
Câu thơ này đối với Chaeyoung chỉ có thể là thần thoại.
Chaeyoung cầm chai rượu còn hơn phân nửa thẳng tay ném vào thùng rác, rồi thẳng lưng nặng nề đi về ngã tư đường phía trước, đưa mắt nhìn cột giao thông cứ liên tục lấp lóe những màu sắc xanh đỏ vàng, dòng lệ dần che phủ đi tầm mắt.
Tục ngữ có câu, chuyện đến cùng cực sẽ phản lại, chuyện quá vui có khi hóa buồn. Chaeyoung đã triệt để trải nghiệm được mười bốn chữ này, không thể không khiến người ta cảm thán. Vẫn là các tổ tông thuở xưa nhìn xa trông rộng nha!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro