Chương 96










Bầu trời vừa cao vừa xa, mang đến cho người ta sự hy vọng, nhưng cũng khiến người ta phải phiền muộn.

Chaeyoung trở lại ngôi nhà của nàng và Lisa, lặng người đứng yên một hồi lâu. Nàng đưa mắt xuyên qua cánh cửa sổ yên tĩnh nhìn bầu trời bên ngoài, và bầu trời cũng xuyên qua cánh cửa sổ yên tĩnh nhìn nàng.

Chaeyoung thật không hiểu, tại sao sáng sớm hôm nay hai người vẫn còn rất hạnh phúc, thế mà chỉ trong chớp mắt lại đột ngột chia tay?

Nàng muốn khóc, thế nhưng không thể rơi lệ. Nàng muốn cười, nhưng không hề phát ra âm thanh. Rốt cuộc nàng cũng cảm nhận được cái gì gọi là nỗi buồn tột cùng sẽ không thể rơi lệ và cái gì gọi là bật cười to lại không hề phát ra âm thanh.

Đã chia tay, nơi này liền không còn là nhà của mình. 'Chia tay đi! Mau chia tay và rời xa khỏi tôi đi! Mau đến nơi nào đó xa nơi này!' Lời nói của Lisa lại đang xoay vòng trong đầu Chaeyoung. Lisa biết mình sợ nhất hai chữ CHIA TAY, thế nhưng chị ấy vẫn nói ra điều đó. Chaeyoung vùi mình bên trong ghế sofa, gắt gao ôm lấy hai chân chính mình, cả người run rẩy. Đi thôi! Mau đi khỏi ngôi nhà này thôi! Như thế Lisa sẽ không phải cả ngày phiền lòng vì mình, bị mình làm liên lụy. Phải chăng mình chính là một kẻ chuyên gây rắc rối cho mọi người? Trước đây không hề cảm thấy như thế, nhưng chẳng hiểu sao sau khi quen Lisa, mình làm ra những chuyện sai lầm còn nhiều hơn trong quá khứ gộp lại. Đúng là một con nhóc vẽ tranh tường nho nhỏ như mình không thể nào đem so với một tổng biên tập tạp chí M'Style như chị ấy, hai bên cách biệt quá xa. Cứ như vậy đi!

Chaeyoung khe khẽ xoay người, nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của Lisa, Jennie và Hyojin trên giá để gần cạnh bàn, chợt sửng sốt một hồi lâu. Nàng vươn tay cầm lấy khung ảnh, nhìn dáng vẻ thân mật của ba người Lisa đang cười vui vẻ, Chaeyoung lại tự trách bản thân. Ba chị ấy nhìn thế nào cũng thấy đang có mối quan hệ thật tốt, thế nhưng chỉ vì mình xuất hiện mà cả ba liền xuất hiện khoảng cách? Có khoảng cách với bạn thân, hẳn trong lòng Lisa nhất định có một mụn nhọt khó bỏ nhỉ? Muốn tháo chuông thì nhờ người buộc chuông, nên chỗ Hyojin dù sao mình cũng phải đến đó nói tiếng xin lỗi. Không cầu chị ta tha thứ cho mình, chỉ cầu chị ta đừng trách Lisa nữa là tốt rồi, dù sao hai người ấy cũng có với nhau nhiều năm tình nghĩa!

Đi thì nhất định phải đi, nhưng cứ để mình vì ngôi nhà này mà quét dọn vệ sinh một lần cuối cùng! Dù trong nhà lúc này khá sạch sẽ, nhưng Chaeyoung vẫn từ trên ghế sofa đứng lên, vén tay áo, thật lòng đi lau dọn không để lại một tia vết bẩn trên mặt đất, bàn thủy tinh, nhà bếp và phòng ngủ. Trong phòng tắm, nhìn thấy vài bộ quần áo Lisa thay ra chưa kịp giặt còn để lăn lốc, Chaeyoung giơ tay gom lấy, đổ vào chút nước xà phòng, cẩn thận dùng tay vò. Quần áo Lisa rất nhiều và không thể dùng máy giặt vì sẽ làm hư chất liệu vải, nên chỉ có thể giặt đồ bằng tay. Cho tới nay, đều là nàng giúp Lisa giặt quần áo, nàng cũng yêu thích giặt quần áo cho Lisa, bởi vì Lisa đã từng nói, mặc trên người bộ quần áo nàng tự tay giặt thật giống như có thể cảm nhận được sự vuốt ve của nàng.

Quét dọn vệ sinh xong, giặt hết mấy bộ quần áo dơ còn sót lại, Chaeyoung đi tìm vali, máy móc thu dọn hành lý. Đồ đạc của nàng không nhiều, từ sau khi chuyển đến sống trong nhà của Lisa, có một số món đồ nàng chưa từng xài bao giờ đã đem đi vứt hết cho gọn. Nàng những tưởng có thể tiếp tục sống cùng Lisa rất dài lâu, nhưng ai biết quen nhau còn chưa được bao nhiêu, lại nhanh chóng chia tay? Sự đời quả thật luôn ngoài dự liệu của con người! Thế nhưng được trải qua một lần tình cảm sâu đậm và hạnh phúc, dù phải hoài niệm cả đời cũng có sao đâu.

Hai giờ chiều, Chaeyoung gói ghém xong hết đồ đạc. Đàn guitar hơi to, không tiện cầm theo, đành phải để lại. Nếu Lisa muốn vứt thì cứ để chị ấy vứt đi!

Chaeyoung cầm hộp sơn mài đã từng cất giấu quá khứ của nàng và Jisoo ôm vào trong ngực. Trước khi đi, nhìn phía đầu giường trong phòng ngủ còn để tấm ảnh chụp chung của nàng và Lisa, than thở một tiếng, lại đưa tay mở ra hộp sơn mài, lấy tấm ảnh chụp chung kia bỏ vào trong hộp, rồi vỗ hộp sơn mài, tự nhủ: "Cả đời chỉ yêu hai người phụ nữ. Hai người ấy đều cực kỳ tốt, đáng tiếc bản thân lại chưa đủ tốt, toàn dồn ép bắt người ta phải nói lời chia tay. Thật sự quá có lỗi với người ta rồi! Thật không mong ước gì nhiều, chỉ cầu mong hai người ấy đều có được hạnh phúc."

Chaeyoung mở vali bên cạnh, nhét hộp sơn mài cẩn thận vào bên trong, lại kéo khóa cẩn thận, xách lên bìa kẹp vẽ, nhấc lên thùng dụng cụ, nhìn lần cuối phòng ngủ đã lưu lại vô số khoảnh khắc yêu thương, ngắm nhìn lần cuối ngôi nhà đã lưu lại vô số khoảnh khắc hạnh phúc, cuối cùng đặt chìa khóa trên khay trà ở phòng khách.

Chaeyoung suy nghĩ một lúc, lấy ra một tập ghi chép, xé một tờ, viết xuống sáu chữ Em vẫn luôn tin tưởng chị. Sau khi viết xong cảm thấy không ổn, vò thành một cục, ném vào sọt rác bên cạnh, lại xé ra một tờ ghi chép khác, viết xuống bốn chữ Bảo trọng, tạm biệt! Viết xong, vẫn cảm thấy không ổn, lại vò thành cục, ném vào sọt rác, một lần nữa xé thêm một tờ ghi chép, viết xuống ba chữ Em yêu chị. Viết xong, lại cảm thấy chẳng ổn, tiếp tục vò thành cục, ném vào bên trong sọt rác.

Chaeyoung tự giễu cợt, Nếu đã chia tay, cần gì phải đi chọc người ta thêm phiền? Vẫn nên không viết gì hết đi, cái gì cũng không để lại, như thế Lisa sẽ có hạnh phúc của riêng mình. Chỉ nguyện trạm hạnh phúc tiếp theo của chị ấy là người môn đăng hộ đối, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều rườm rà không đáng. Rượu trắng và rượu Macallan, mặc dù hai chúng nó đều là rượu, nhưng giá trị thực chất của hai thứ này trên thị trường vẫn không hề giống nhau!

Chaeyoung khó khăn cố ép bản thân phải nhấc từng bước đi về phía cửa, nặng nề mở cửa, lại quay đầu nhìn một lần cuối cùng, lưu lại tiếng thở dài yếu ớt, lặng lẽ đóng cửa mà đi.

Thẻ ngân hàng của Chaeyoung vẫn còn trong tay Lisa, nàng không có ý đi đòi về. Sờ khắp túi áo chính mình và toàn thân chỉ tìm ra 50 nghìn rưỡi won. Số tiền này vốn là ngày hôm trước Lisa đưa cho nàng sáu mươi won để mua xe đạp, ngày hôm nay mua một chai rượu cùng hai gói khoai chiên chỉ còn lại nhiêu đây tiền. Chút tiền này còn thiếu rất nhiều để đi thuê một căn phòng trọ đàng hoàng, mà nàng cũng không muốn làm phiền Dawn và Hyuna. Tháng giêng còn chưa đến ngày mười lăm, tâm lý náo nức của năm mới còn chưa qua hết, nên nàng không muốn để Dawn và Hyuna buồn phiền theo mình.

Chaeyoung suy nghĩ một hồi, quyết định trước hết vẫn nên đi tìm Hyojin, sau đó đến nơi nào dừng chân nghỉ ngơi thì cứ chờ tìm xong Hyojin rồi nói sau.

Nàng gọi di động cho Hyojin. Lúc này Hyojin đang đi làm, nhận được điện thoại của Chaeyoung cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Chaeyoung nói muốn tìm cô để xin lỗi. Hyojin bật tiếng cười lạnh, rồi bảo Chaeyoung cứ trực tiếp đến phòng làm việc mà tìm. Cô thật muốn nhìn xem, rốt cuộc Chaeyoung còn có thể dùng câu từ cạnh khóe nào để xin lỗi nữa đây?

Hyojin không phải người ngốc, thậm chí cũng có thể nói là người cực kỳ khôn khéo. Sau hồi náo loạn đầy mất mặt ở câu lạc bộ ngày mùng bốn, từ lâu Hyojin đã bình tĩnh lại. Cô mẫn cảm phát hiện Lisa và Jennie đều có cái nhìn khác lạ với mình. Điều này để cô cảm thấy rất khó chịu. Hyojin sẽ không trách Lisa và Jennie, cũng không quá xét nét hành động của Jisoo, dù sao nhìn theo hướng nào thì Jisoo cũng chỉ bị tính là tòng phạm. Do cô ra tay đánh Chaeyoung trước, Jisoo thấy thế xô lại cô một cái, nên hai người cũng coi như hòa nhau, lại nói cha mẹ hai bên đều là chỗ quen biết, nếu làm cứng quá thì với người nào cũng không tốt. Tuy nhiên đối với Chaeyoung, oán giận của Hyojin lại ngày càng sâu theo ngày tháng. Thời đại này có thể tìm và giữ được một người bạn thân là chuyện khó khăn đến cỡ nào? Nếu như không có Chaeyoung, ba đứa cần gì đi đến bước đường này?

Chaeyoung đi tới trụ sở tòa thị chính thành phố, nhờ chú bảo vệ ở dưới lầu tạm thời trông giúp số đồ đạc của nàng. Chú bảo vệ này là người tốt bụng, rất thoải mái đồng ý.

Chaeyoung tay không đi tới văn phòng của Hyojin, lúc này Hyojin đang cùng vài vị đồng nghiệp nói chuyện phiếm. Cô thấy Chaeyoung đi vào, nhìn thấy sắc mặt Chaeyoung tái nhợt lại càng thấy kinh ngạc. Hai ngày trước còn kiêu căng ngạo mạn lắm mà! Làm sao đột nhiên lại biến thành bộ dạng như quỷ này? Cô cất tiếng hỏi: "Tìm tôi chỉ vì xin lỗi?"

Đồng nghiệp xung quanh vừa thấy Hyojin có khách tới tìm, liền rất biết ý lục tục ra ngoài, chỉ là người cuối cùng đi ra lại quên mất chuyện đóng cửa.

"Ừm." Chaeyoung chờ đồng nghiệp của Hyojin đều đi ra ngoài, sau đó mới gật đầu, vô cùng chân thành nói, "Ngày hôm đó ở câu lạc bộ, tôi đi xin lỗi chị là do bị Lisa ép buộc, lúc đó nghĩ mãi mà vẫn không phục. Thế nhưng đến tận lúc này, mới phát hiện bản thân thật sự đã làm sai. Chị nói không hề sai. Đúng thật tôi nên biết thân biết phận của mình. Ngày đó tôi hại chị mất mặt, nhất định trong lòng chị có một cục tức rất lớn không thể nuốt trôi, phải không? Hôm nay tôi đến đây, nếu chị thấy không thoải mái cứ mặc sức muốn làm gì tôi cũng được. Chị và Lisa là bạn thân nhiều năm, đừng bởi vì tôi mà có khoảng cách, làm quan hệ căng thẳng hơn nữa, được không?"

Hyojin lành lạnh nói: "Cô không hề có tí phân lượng để khiến mối quan hệ của tôi và Lisa trở nên căng thẳng. Có điều cô nói cũng đúng, thật sự thì tôi và Lisa cũng bởi vì cô mà có chút khoảng cách. Tôi không phải đứa ngu mà không nhận ra điều đó. Mặc dù Lisa đã che giấu rất tốt, nhưng cậu ấy thay đổi cái nhìn với tôi, đương nhiên tôi vẫn có thể cảm giác được. Có điều tôi không trách cậu ấy, dù gì tôi và Lisa đã làm bạn nhiều năm, sao có thể trách cậu ấy? Nhưng nếu muốn trách, cũng chỉ có thể trách cô và Jisoo."

"Chị... chị có thể bỏ qua cho Jisoo không?" Chaeyoung cẩn thận nói, "Ngày đó cũng bởi vì tôi mà Jisoo mới kích động đến thế, chứ cậu ấy không cố ý đâu. Nếu không... chị cứ thoải mái đạp hai chân tôi để hả cơn tức, hoặc muốn đánh mười cái, trăm cái đều được hết, chỉ cần đừng tiếp tục gây khó dễ Jisoo là được."

"Lần trước là Lisa ép buộc cô đến xin lỗi. Lần này là vì gì mà tới?"

"Là tự mình tôi sau khi suy nghĩ thật kỹ đã nghiệm ra, bởi vì nguyên nhân từ tôi đã để Lisa và chị có khoảng cách. Tuy Lisa không nói, thế nhưng tôi biết trong lòng chị ấy cũng rất khó qua cửa ải lần này. Tôi không muốn nhìn thấy chị ấy khổ sở."

Hyojin rất bất ngờ, giương mắt nhìn chằm chằm Chaeyoung để xác định thật giả. Cô nhìn ra, lần xin lỗi này của Chaeyoung tuyệt nhiên không hề giống lần trước, lúc này Chaeyoung chính là mang theo chân thành cùng thật ý đi xin lỗi. Quả thật Hyojin vô cùng thỏa mãn với loại thái độ này của Chaeyoung, thậm chí còn lướt qua ý nghĩ sẽ tha thứ cho Chaeyoung, tuy vậy cô vẫn muốn chế nhạo Chaeyoung một phen.

"Cô tới đây chủ yếu là vì Lisa? Nếu vì Lisa, như vừa nãy tôi đã nói, cô không hề có tí phân lượng, với cái loại cỡ cô bị Lisa bao dưỡng như thú cưng thì không hề đáng để tôi nhìn trong mắt. Mà cô rất muốn Jisoo không bị gì, đúng chứ? Nếu muốn tôi tha thứ cho hai người, cũng đồng thời muốn tôi và Lisa vẫn giữ mối quan hệ như trước kia không có khoảng cách nào, thì cũng dễ thôi. Chỉ cần cô cam nguyện quỳ gối xuống xin lỗi tôi tại đây, tuyệt đối từ nay về sau tôi sẽ không lại gây khó dễ cho Jisoo, cũng tuyệt đối sẽ cho Lisa mặt mũi không đi kiếm chuyện với cô nữa. Cô dám quỳ không?"

Chaeyoung không ngờ Hyojin lại có thể nói ra những lời sỉ nhục nhân cách trắng trợn đến vậy. Nàng nhẫn nhịn cắn chặt hàm răng, hai chân găm tại chỗ không thể nhúc nhích.

Hyojin tiếp tục chế nhạo: "Làm sao? Không phải cô đang nói những lời rất thành ý? Thành ý của cô ở nơi nào? Tại sao tôi lại không thấy gì cả nhỉ?"

Chaeyoung nắm chặt tay, buông ra lại nắm chặt rồi buông ra, cuối cùng từ từ quỳ xuống, đầu nàng hơi hạ thấp, giống như đang phải chịu đựng trọng lượng nặng nề từ núi ép chặt xuống.

Hyojin không ngờ Chaeyoung thật sự quỳ gối, nhất thời có chút không biết nên làm gì. Cô cho rằng dựa vào tính tình của Chaeyoung, nhất định Chaeyoung sẽ đẩy cửa bỏ đi ngay lập tức. Cô vốn định chờ đến lúc bức Chaeyoung nổi giận bỏ đi, sẽ nói chuyện này cho Lisa và Jennie, sau đó sẽ nói không hề để bụng chuyện Chaeyoung và Jisoo, xin mời hai người ăn bữa cơm, thật tâm thật dạ cố gắng trò chuyện để hiểu rõ lẫn nhau, cuối cùng dẹp bỏ mọi khoảng cách giữa đôi bên và có thể ở chung bình thường vui vẻ như xưa. Thế nhưng cô không hề ngờ lúc này Chaeyoung lại thật sự quỳ xuống, Hyojin nhìn mà cứng hết cả người.

Đúng thật nếu ở trạng thái bình thường, Chaeyoung nhất định sẽ đẩy cửa bỏ đi ngay lập tức, tuy nhiên lần này không hề giống bình thường vì Chaeyoung đang phải chịu một cú sốc rất lớn. Hồi xưa Chaeyoung chưa bao giờ cảm thấy tự ti, hay có chút nản lòng thoái chí, nhưng giờ nàng đang hoàn toàn suy sụp. Hành động quỳ gối của Chaeyoung nằm ngoài dự liệu của Hyojin, sau khi biết bản thân đã tính sai, đột nhiên Hyojin có chút mơ hồ.

Cánh cửa chưa khóa, đám người ngoài cửa đi tới đi lui, khi đi ngang qua văn phòng Hyojin đều không khỏi dừng chân, đưa mắt nhìn vào trong để ngắm kỹ hơn cô gái trẻ đang quỳ gối kia, nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn, có tận bảy-tám người đang bu quanh ngoài cửa.

Từ trong mơ hồ Hyojin nhanh chóng tỉnh lại, vội vàng chạy ra đóng cửa, kéo Chaeyoung đứng dậy, oán giận nói: "Cô làm gì vậy? Vừa nãy tôi chỉ nói đùa cô thôi. Làm sao cô thật quỳ gối xuống thế hả?"

Gương mặt Chaeyoung không hề cảm xúc, chỉ hỏi: "Sau này có thể cùng Lisa bắt tay hòa hảo chưa? Có thể đừng lại gây khó dễ cho Jisoo nữa, được chứ?"

Hyojin thở dài, gật đầu. Trực giác cho cô biết, nhất định Chaeyoung và Lisa đang có vấn đề. Tuy cô chưa hiểu biết Chaeyoung sâu lắm, nhưng cô có thể cảm giác được người này sẽ không dễ dàng cúi đầu, mà một khi người này lại có thể ở trước mặt cô quỳ gối, nhất định đã bị cái gì đó đả kích tinh thần.

Chaeyoung lại hỏi: "Tôi có thể đi rồi chứ?"

"Được, đi đi."

Chaeyoung xoay người rời đi, mới vừa đi tới cửa, Hyojin đột nhiên hỏi Chaeyoung: "Cô và Lisa đang có chuyện gì?"

"Chia tay." Chaeyoung dừng chân một chút, rồi dứt khoát mở cửa rời đi.

Một khắc Chaeyoung bước chân ra ngoài, những người đang vây quanh xem chuyện vui trước cửa rốt cuộc cũng nhìn thấy diện mạo của cô gái trẻ kia. Bọn họ nhìn thấy gương mặt Chaeyoung tuy trắng bệch nhưng rất thanh tú, không khỏi giật mình. Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp dường này, lẽ nào trong nhà phát sinh chuyện lớn gì sao, nên mới quỳ gối cầu xin Hyojin giúp đỡ?

Không mất quá nhiều thời gian, chuyện cô gái trẻ quỳ gối trước mặt Hyojin đã theo tin tức hành lang liên tiếp truyền qua vài dãy văn phòng.

Chaeyoung tùy ý để bọn họ đánh giá chính mình như xem một con khỉ ngoài phố, đối với ánh mắt tò mò xen lẫn thương hại mà bọn họ dành cho nàng cũng chẳng để ý. Nàng chỉ lấy ra di động, bấm nút tắt máy. Vào lúc này, nàng không muốn gặp bất kỳ ai, cũng không muốn nhận điện thoại của ai, mà chỉ muốn một mình yên lặng để sắp xếp cảm xúc rối tung trong lòng.

Chỉ là trời không chiều lòng người, càng không muốn gặp người quen, lại càng có thể gặp được. Chaeyoung mới vừa cầm đống hành lý đi ngang qua một tòa cao ốc gần đó, dáng vẻ thất thểu lẻ loi đi trên con đường rộng mênh mang, liền đụng phải Ri Ae mới vừa cùng khách hàng bàn luận công việc xong đang trở về công ty.

Ri Ae đỗ xe ven đường, đuổi theo Chaeyoung, nhìn thấy gương mặt nàng trắng bệch không có chút máu, lại nhìn đống hành lý bên cạnh, hỏi: "Em muốn đi đâu?"

Đi đâu sao? Chaeyoung không biết, chỉ đành thuận miệng nói: "Đến gặp một người bạn ấy mà."

Ri Ae ân cần hỏi: "Sao mặt em trắng xanh thế kia, bộ có chỗ nào không khỏe? Em không sao chứ? Bạn em sống ở đâu? Nếu không để chị đưa em tới đó nhé?"

"Không cần đâu. Cám ơn chị." Chaeyoung cố gắng nở một nụ cười tươi, "Em đang gấp lắm rồi nên phải đi trước đây, sau này nếu có rảnh lại tán gẫu tiếp nha chị. Bye bye."

Ri Ae nhìn bóng lưng lẻ loi của Chaeyoung, một hồi lâu sau cũng không thể lấy lại tinh thần. Gặp bạn mà cũng cần cầm theo nhiều hành lý đến vậy? Ri Ae khó hiểu, chỉ có thể lắc đầu, lái xe trở về văn phòng.

Hyojin chờ Chaeyoung đi rồi, trong lòng chợt có cảm giác khó chịu không hiểu nổi. Cả đời này của cô, Chaeyoung là người đầu tiên quỳ gối trước mặt cô, cũng là người đầu tiên không cần tiền tài mà dùng danh dự để đến nói điều kiện cùng cô.

Chaeyoung nói nàng và Lisa đã chia tay, nhưng cô không nghĩ thế. Nếu đã chia tay, Chaeyoung cũng không cần phải chạy đến chỗ mình để xin lỗi nữa nhỉ? Chẳng lẽ không phải chia tay thật sao? Để bảo đảm tin tức vừa nghe là chuẩn xác, sau khi suy nghĩ vài phút, Hyojin quyết định tự mình gọi điện hỏi rõ Lisa.

Lúc này Lisa vẫn còn bực bội trong văn phòng, ngay cả bữa trưa không thèm ăn, công việc cũng không có tâm tư để giải quyết. Sau khi Chaeyoung đi khỏi vài tiếng, Lisa mới từ bên trong tức giận đột nhiên tìm thấy tỉnh táo, ý thức được những câu đã nói với Chaeyoung đã quá nặng lời. Nàng muốn gọi điện cho Chaeyoung, nhưng cầm điện thoại lên rồi lại thả trở về. Lisa nghĩ vẫn nên tạm thời gạt chuyện này sang một bên, chờ đến tối về nhà gặp mặt trực tiếp rồi nói chuyện cũng không muộn. Lisa đã hoàn toàn quên cô đã nói ra với Chaeyoung câu kia 'Chia tay đi! Mau chia tay và rời xa khỏi tôi đi! Mau đến nơi nào đó xa nơi này!' Lời này nói ra trong lúc Lisa nổi nóng, mà mọi người trong lúc nổi nóng thường sẽ không bao giờ nhớ những câu mình đã nói.

Cũng khó thể trách Lisa đã nói ra hai chữ chia tay quá thuận miệng. Mối tình đầu Nicky Jung là do Lisa nói tiếng chia tay trước, mối tình thứ hai Lee Dong Gun cũng là do Lisa trước tiên nhất quyết chia tay. Ngay cả trước kia khi Jennie trăng hoa, thỉnh thoảng Lisa cũng sẽ chọc ghẹo Jennie mau nhanh chia tay hết đống bạn trai rồi tìm một người thích hợp để chung sống đến già. Đồng nghiệp và bạn bè bên người Lisa cũng thường rất hay mở miệng khóc nháo đòi chia tay khi có mâu thuẫn gì đó, mọi người cứ hết chia tay lại hòa hảo, rồi hòa hảo lại chia tay, cứ làm ầm ĩ không để yên. Bởi vậy đối với Lisa mà nói, chuyện chia tay này quả thật giống như gặp riết thành quen, nên sáng nay khi cãi nhau với Chaeyoung rất tự nhiên mà thuận miệng nói ra chuyện chia tay, dù căn bản không hề suy nghĩ đến ý nghĩa thật sự của chia tay.

Khi Hyojin gọi điện đến, Lisa đang cố gắng tập trung tinh thần để giải quyết vấn đề khó khăn đang gặp phải trong công việc. Còn hơn một tiếng đồng hồ nữa mới hết giờ làm, mà hôm nay cô muốn tan ca sớm nửa tiếng để về nhà nói chuyện với Chaeyoung.

Lisa vừa nhìn thấy Hyojin gọi đến, cho rằng Hyojin đang muốn hẹn cô đi chơi, do dự không muốn bắt máy, nhưng thấy điện thoại cứ vang lên không ngừng giống như đang cần gặp cô cho bằng được. Lisa chỉ đành miễn cưỡng nhận cuộc gọi, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu Hyojin hẹn cô ra ngoài sẽ tức khắc khéo léo nói lời từ chối.

Cuộc gọi vừa thông, Hyojin liền hỏi: "Cậu và Park Chaeyoung đã chia tay?"

Lisa sửng sốt, hỏi ngược lại: "Ai nói với cậu là hai đứa tôi chia tay?"

"Rốt cuộc hai người có chia tay thật không?"

"Cậu cứ nói trước đi, là ai nói cho cậu là hai đứa tôi chia tay?"

"Vừa nãy Chaeyoung đến chỗ tôi, nhỏ đó nói hai người chia tay rồi."

Lisa giận dữ: "Em ấy nói hai đứa mình chia tay? Mình và em ấy chia tay hồi nào? Làm sao mình lại không biết? Hiện tại Chaeyoung có còn ở chỗ của cậu không?"

"Nhỏ đó mới đi ra ngoài mấy phút trước..."

"Cậu mau ngăn Chaeyoung giúp mình! Mình sẽ lập tức chạy qua chỗ cậu."

Sau khi cúp điện thoại của Hyojin, Lisa lập tức gọi điện cho Chaeyoung, kết quả phát hiện Chaeyoung tắt máy, khiến cô nóng ruột chảy mồ hôi đầy đầu.

Hiện tại Lisa không còn tâm trí để ý đến công việc, vội vàng cầm lấy túi xách, qua loa thu dọn vài món đồ, tiếp theo liền chạy ngay ra ngoài cửa, chợt nhìn thấy máy quay phim đang lăn lốc trên ghế sofa gần đó, cũng thuận tay cầm lấy rồi nhét máy quay vào trong túi xách, sau đó nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên các công nhân viên M'Style nhìn thấy vẻ mặt Lisa lo lắng sốt vó như thế, không khỏi chụm đầu vào nhau nghị luận sôi nổi vì sao Lisa lại phải sốt ruột dữ vậy?

Đột nhiên Hyojin cảm thấy mọi chuyện ngày càng trở nên không ổn. Mặc dù cô luôn xem thường Chaeyoung, thế nhưng cô vẫn có thể cảm giác được Lisa quan tâm đến Chaeyoung nhiều bao nhiêu, thế mà lần này cô lại bắt Chaeyoung quỳ gối, nếu để Lisa biết chuyện này chắc chắn sẽ có chuyện xấu xảy ra cho xem!

Sau khi cúp điện thoại, Hyojin vội vàng chạy xuống dưới lầu, tìm kiếm bóng dáng Chaeyoung. Cô cũng rất chính xác khi chạy kiếm Chaeyoung trên đúng con đường nàng đã đi qua, thế nhưng đã chậm chân một bước. Sau khi Chaeyoung nói hai chữ tạm biệt với Ri Ae, đã ngay lập tức ngồi lên một chiếc xe bus trờ tới trước mắt, đi tới một nơi mà ngay cả nàng cũng không biết.

Chaeyoung ngồi trong xe bus, đỏ mắt ngóng nhìn các tòa nhà cao tầng trong thành phố. Nàng không biết tại sao sinh ra làm người lại khổ đến vậy?

Từ đầu đến cuối Chaeyoung vẫn luôn kiên cường, bởi vì ở khoảnh khắc phải quỳ gối trước người khác kia, nàng không hề để một giọt nước mắt nào chảy ra. Cả đời này của nàng chỉ từng quỳ gối cầu xin cha mẹ một lần và đó là chuyện nàng cam tâm tình nguyện, cũng là chuyện nàng nên làm. Thế nhưng khi phải cúi xuống hai chân quỳ trước Hyojin, đối với Chaeyoung mà nói, đây là một nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời này của nàng.

Thà chết trong danh dự chứ không chịu bị sỉ nhục. Đối với loại người như Chaeyoung từ nhỏ đến lớn luôn giữ một thân kiêu ngạo mà nói, càng giữ vững tinh thần thà chết trong danh dự chứ không chịu bị sỉ nhục. Tuy nhiên, nếu không quỳ gối, nếu như không chấp nhận bị sỉ nhục, thì Lisa vẫn cứ trách nàng vì đã có khoảng cách trong mối quan hệ với Hyojin, rồi Jisoo cũng có thể bị Hyojin canh me gây khó dễ. Dù sao bối cảnh gia đình của Hyojin không thể khinh thường, mà ở bên trong tranh đấu quyền lực trong chốn quan trường, người giữ chức càng cao càng rất dễ bắt bẻ gây phiền phức cho những người thấp cổ bé họng phía dưới. Đây chỉ là chuyện bình thường mà thôi!

Chaeyoung không biết rõ tính tình và cách làm người của Hyojin rốt cuộc ra sao, nhưng nàng lại luôn khắc ghi những lời khuyên nhủ và đe dọa của Lisa và Jennie đã nói với nàng cùng Jisoo khi đó để bắt ép hai nàng phải chấp nhận đi xin lỗi. Nàng không dám giống như trong câu lạc bộ không kiêng kị bất kỳ điều gì để phát tác tính tình, nàng cũng không muốn bởi vì cái thứ gọi là kiêu ngạo của chính mình lại khiến liên lụy đến những người bên cạnh. Vì thế, nàng đã quỳ xuống và lần quỳ gối này không chỉ là một thân thể, mà chính là một trái tim đang rỉ máu.

Nếu chỉ cần quỳ gối mà mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa, nếu chỉ cần quỳ gối mà mọi khúc mắc và ân oán đều không còn, đã vậy sao lại cố chấp không quỳ chứ? Thế giới này vốn là người coi khinh người và người ăn thịt người kia mà.

Trong một nơi thế sự xoay vần không biết đâu mà lần, trên là màu xanh của trời cao, dưới là màu nâu của đất rộng, động vật cũng được, thực vật cũng được, với chúng sinh mà nói, sống sót chính là sự nghiệp và già đi chính là kỳ tích.

Danh dự của bản thân là gì? Ai mà không biết vợ chồng nghèo hèn thường gặp nhiều chuyện bi ai?

Chaeyoung nghĩ đến những người phụ nữ quật cường can đảm khác, Nếu so với những người đó, bản thân mình chỉ phải cúi đầu nằm rạp ở dưới mặt đất thôi mà, cần gì phải so đo? Chaeyoung lại nhớ chuyện Hàn Tín phải nhẫn nhục chui qua háng người khác, đôi mắt thống khổ chớp vài lần, nàng chỉ có thể lấy ý nghĩ 'Mình không phải Hàn Tín nhưng lại có chí của Hàn Tín' để an ủi chính mình. Thế nhưng chí kia của nàng lại ở chỗ nào?

Chí hướng lúc trước của Chaeyoung là muốn cùng Jisoo dắt tay nhau đi hết một đời, sau đó chí hướng của Chaeyoung chuyển thành muốn cùng Lisa dắt tay nhau đi hết một đời. Tuy nhiên hai chí hướng này đều một trước một sau bị phá hủy tan tành.

Tốt xấu gì mình cũng sở hữu một studio nho nhỏ để làm việc đấy chứ? Chaeyoung khẽ cười, Đúng đấy, tốt xấu gì vẫn còn có nơi để đặt chân kia mà. Làm thật tốt công việc của chính mình cũng là một trong những chí hướng của Chaeyoung đặt ra trong cuộc đời của nàng. Nghĩ đến studio, đột nhiên Chaeyoung sục sôi ý chí chiến đấu. Say sưa trong tình yêu là chuyện không thể khống chế, nhưng ngoài chuyện tình yêu, hầu như những thứ khác đều cần phải nỗ lực theo đuổi đến cùng. Đúng là như vậy! Chaeyoung quyết định sẽ không trốn tránh và dũng cảm đối mặt với mọi chuyện dù chuyện có diễn biến xấu đến cỡ nào đi nữa. Chỉ cần đợi ngày mười lăm tháng giêng xuất hiện, nàng sẽ trở lại studio làm việc, trở lại thế giới nhỏ của nàng, về làm một tiếu ngạo giang hồ nho nhỏ, tự cười tự hưởng sự cô độc của riêng mình nàng.

Thế nhưng hiện tại thật sự không muốn trở lại đó chút nào. Hãy cứ để mình ích kỷ một lần ngồi trên chiếc xe không biết sẽ đi về đâu trong hai ngày, mọi chuyện còn lại để sau hẵng nói đi. Chaeyoung nhắm hai mắt, cái bóng của Lisa lại hiện lên vô cùng rõ ràng. Bên trong màn đêm tăm tối trước mắt, Chaeyoung nở nụ cười.

Chỉ có nơi này mới còn có yêu, còn được yêu, vậy cũng được rồi. Lisa, em thật sự rất yêu chị, dù đó là trẻ con cũng được, tẻ nhạt cũng được, và cuối cùng thì em chỉ có thể làm được cho chị một lần quỳ xuống kia thôi, chỉ mong chị đừng trách em vì mối quan hệ giữa chị và Hyojin có khoảng cách như vậy nữa. Hai chị là bạn thân rất nhiều năm, chắc hẳn rất giống mối quan hệ thân thiết giữa em và Dawn, Hyuna, nhất định khi có khoảng cách thì cả đôi bên đều rất khó chịu!

Vòng tới vòng lui, không ngờ lại quay trở về điểm xuất phát. Có lẽ một đời này đều toàn phải đảo quanh ngay bên cạnh điểm xuất phát. Thật không muốn tiếp tục nói chuyện yêu đương với ai, cũng không muốn tiếp tục đem lòng yêu bất kỳ ai nữa. Chaeyoung chợt cảm giác bản thân trở nên nhẹ bẫng, trong lúc hoảng hốt, tựa hồ như nàng nhìn thấy mẹ nàng đang cười thật dịu dàng.

Chaeyoung muốn nhào đến ôm lấy mẹ để hưởng thụ chút ấm áp và cố gắng ngủ một giấc. Thế nhưng khi đưa tay ra, chạm được chỉ toàn là không khí lạnh như băng.

Ảo giác bị phá nát chẳng còn gì, tiếp theo một tiếng rắc đinh tai nhức óc bắn tung tóe các mảnh vỡ thủy tinh ra khắp nơi.

Chaeyoung vô lực tựa trán vào cửa sổ xe, lẩm bẩm nói. Cuộc đời như một nhúm cát, người như mình không nhiều, nhưng người như mình cũng không ít. Tình yêu như một chiếc răng khôn mọc sai, không nhổ đi sẽ đau nhức, mà nhổ đi cũng rất đau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro