Chương 98
Trời đã vào đêm, đèn đường lờ mờ, ánh sáng lập lòe, tiếng xe rì rầm, khung cảnh vừa náo nhiệt lại tĩnh lặng.
Jennie lái xe chở Lisa chạy tới studio, khi đến nơi liền thấy Dawn và Hyuna cũng đang ở đó. Hai người vừa thấy Lisa và Jennie đến, lập tức đứng dậy bắt chuyện. Hyuna hỏi Lisa: "Vẫn chưa có tin tức của Chaeyoung sao chị?"
Lisa lắc đầu.
Hyuna an ủi: "Vậy ngồi xuống đây trước đi. Đừng lo lắng quá! Chúng ta cùng nhau ở đây chờ Chaeyoung trở về."
Lisa và Jennie cũng chỉ đành ngồi xuống đợi. Nếu một người đã cố ý lẩn tránh tất cả mọi người thì đó cũng là một chuyện rất dễ dàng. Chuyện Lisa có thể làm lúc này cũng chỉ là chờ đợi.
Dawn thấy Lisa và Jennie ngồi xuống, mới rót hai chén trà nhài, để trước mặt hai nàng, nói: "Lúc trước, thầy Han đã từng một lần nói với chúng tôi. Trong số các bạn trong cùng khóa học, Chaeyoung là người có tính xấu tiêu biểu nhất của nghệ thuật gia. Thật ra tính xấu này cũng không phải tâm cao khí ngạo hay gì, mà ngược lại, kỳ thật tính tình của Chaeyoung không hề kiêu ngạo, thậm chí lại rất hiền lành dịu dàng. Cái tính xấu mà tôi đang muốn nói tới chính là tính quật cường của cậu ấy cứ như con lừa, không ngừng mà chạy, không ngừng chạy quanh một cối xay với mục tiêu đã định trong lòng. Lisa, lúc này nhất định Chaeyoung đang muốn trốn tránh chúng ta. Tôi không biết hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước đây dù tâm trạng Chaeyoung có xuống thấp đến mức nào cũng sẽ để lại chút tin tức để chúng tôi biết hành tung của cậu ấy. Còn lần này lại quá khác thường đi! Cậu ấy không đến tìm tôi và Hyuna, cũng không đến studio. Phòng thuê nhà hồi trước của cậu ấy đã sớm thanh lý hợp đồng, còn điện thoại di động cũng tắt máy. Thành phố này rộng lớn như vậy, chúng tôi không biết nên bắt đầu tìm từ đâu? Chị sốt ruột, chúng tôi cũng sốt ruột. Không biết trước tiên chị có thể kể cho chúng tôi biết rốt cuộc Chaeyoung đã xảy ra chuyện gì không?"
Lisa thở dài, đơn giản kể tóm lược trận cãi vã của hai nàng hồi sáng, cuối cùng nói: "Lúc đó tôi tức điên đến quáng đầu mới buột miệng nói ra câu chia tay. Sau đó, Chaeyoung lại từ chỗ Jin chịu một cú đả kích. Cuối cùng thì chẳng còn thấy tăm hơi của em ấy đâu nữa."
Hyuna hỏi: "Hyojin đả kích Chaeyoung chuyện gì?"
Lisa vừa nghĩ tới dáng vẻ Chaeyoung quỳ gối liền đau lòng đến rơi lệ. Cô vươn tay xoa một chút khóe mắt, không đành lòng nói ra.
Jennie giống như muốn an ủi, vỗ về cánh tay Lisa, ngẩng mặt nhìn trực diện Hyuna nói: "Hyojin dùng Lisa và Jisoo làm uy hiếp bắt Chaeyoung quỳ gối xin lỗi."
Dawn và Hyuna liền tức giận đến hằn đỏ mắt. Dawn lập tức đứng bật dậy, mặc thêm áo khoác, không nói câu nào đi ngay ra ngoài.
Jennie hỏi: "Cậu tính làm gì?"
Dawn kiềm nén ngọn lửa tức giận trong lòng, trầm giọng nói: "Đi tìm Hyojin, hỏi xem chị ta có còn là người nữa không? Tôi với chị ta từng có một đêm cẩu thả và tôi không tới chịu trách nhiệm, nên chị ta lấy bạn bè tôi làm thớt để chém hả giận sao? Mẹ nó, cái thứ đàn bà đê tiện! Nếu trong lòng chị ta không thoải mái, cứ lấy đao đến đâm tôi đây! Tìm bạn bè tôi gây chuyện làm quái gì?"
"Về đây ngay!" Jennie quát lên, "Hôm nay mọi chuyện đã rối loạn lắm rồi, cậu còn muốn làm rối tung hơn nữa? Cậu cho rằng Hyojin là người mà cậu muốn gặp liền có thể gặp? Cả gia tộc của cậu ấy đều theo con đường chính trị đấy! Cậu có biết bên ngoài biệt phủ nhà cậu ấy có bao nhiêu vệ sĩ đứng canh gác ngày đêm hay không? Cậu mà cứ hùng hổ xông vào, đến lúc đó dù cậu có bị đập chết rồi ném vào đáy sông đi nữa cũng chỉ có thể làm một bộ thi thể vô danh không người điều tra mà thôi! Ngu ngốc bị cơn tức giận khống chế đến quáng đầu óc có làm mọi chuyện tốt hơn được không? Mau trở về đây ngồi xuống cho tôi!"
Dawn không thể phản bác nổi một câu, chỉ có thể cố gắng kiềm nén cơn giận lại, đùng đùng đi về chỗ cũ ngồi xuống.
Hyuna xoa một chút khóe mắt, nhìn Lisa, suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: "Từ lúc Dawn để xảy ra chuyện cẩu thả kia, sau đó mỗi lần Chaeyoung nhắc đến Hyojin đều hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lisa, chắc chị cũng biết chuyện đó nhỉ? Nếu biết rồi, làm sao còn để cậu ấy và Hyojin thỉnh thoảng gặp mặt tiếp xúc lẫn nhau làm gì? Khả năng chị vẫn không biết, studio thiết kế này của ba đứa tụi em, lúc đầu không đặt ở đây đâu, mà ở phía Đông của thành phố..."
Hyuna nhẹ nhàng kể lại những chuyện ba người bọn họ đã từng trải qua cho Lisa nghe.
Cha mẹ Chaeyoung đều là giáo viên, nên hai người hy vọng Chaeyoung có thể học lên cao, một đường thẳng tiến đến thạc sĩ hay tiến sĩ gì đó. Năm Tư đại học khi ấy, Chaeyoung vốn định thi cao học, nhưng Jisoo lại muốn du học ở nước ngoài. Chaeyoung muốn khi Jisoo học xong về nước có thể đem đến cho nàng một cuộc sống đầy đủ không túng thiếu, nên đành từ bỏ ý nghĩ thi cao học. Nếu Chaeyoung thi cao học, chỉ có thể đăng ký kỳ thi trong khoa tổ chức, chứ nàng không lọt mắt trường học và ngành học khác, thế nhưng nhìn nghiên cứu sinh trong khoa, người nào người nấy đều cắm đầu cắm cổ vào chương trình học dày đặc, căn bản không thể kiếm được chút đồng bạc nào. Vì thế nếu như Chaeyoung thi đậu kỳ thi đầu vào liền không thể toàn lực đi làm kiếm tiền, cũng không thể đem đến cho Jisoo một mái ấm ổn định sau khi nàng kết thúc chương trình học ở nước ngoài, nên chỉ đành từ bỏ ý định học lên.
Năm đó, thầy Han cũng muốn Chaeyoung làm nghiên cứu sinh chuyên ngành của ông, bởi vì Chaeyoung không chỉ có bảng điểm các môn chuyên ngành cao, mà trình độ tiếng Anh lẫn khả năng viết luận văn cũng rất tốt. Chờ khi nàng hoàn thành chương trình cao học, nhất định có thể giúp thầy Han không ít việc. Thầy Han rất yêu thích Chaeyoung, ông cảm thấy Chaeyoung là người tài có thể mài giũa trở thành viên ngọc sáng, nhất định sau thời gian trui rèn có thể sánh ngang cùng một ít nữ họa sĩ tài hoa đương đại. Thầy Han là thầy giáo có uy tín rất cao trong trường nên tiếng nói của ông rất có trọng lượng, thậm chí ông còn giúp Chaeyoung vẽ sẵn con đường tương lai sau khi thi đậu kỳ thi cao học với một đề tài nghiên cứu đầy sáng giá. Thế mà sau đó ông lại nghe được Chaeyoung sẽ không thi cao học liền tức giận đi mắng nàng một trận, mắng nàng không biết cân nhắc chuyện quan trọng, rồi mắng nàng bốc đồng đùa giỡn với chính tiền đồ của mình. Nói chứ vị trí nghiên cứu sinh này khá đắt giá, trong chuyên ngành của bọn họ mỗi năm tổng cộng chỉ có hai suất, toàn quốc không biết bao nhiêu người tranh giành đến sứt đầu mẻ trán để có cho bằng được. Thầy Han có ý đỡ đầu cho nàng, việc này tương đương nàng nắm chắc một suất trong tay, một cơ hội tốt như thế mà nàng lại nhẫn tâm vứt bỏ không chớp lấy, khiến thầy Han cảm giác sự khổ tâm bấy lâu của mình bị người phụ bạc, tức giận đến nhíu mày nghiến răng. Sau đó, Chaeyoung phải mua một đống lễ vật rồi kể lể giãi bày hết thảy lời hay mới an ủi được trái tim bừng bừng nhiệt huyết bỗng dưng bị tạt gáo nước lạnh của thầy Han. Thật ra cũng nên trách Chaeyoung khi đó tuổi tác vẫn còn nhỏ, những suất học bổng và giấy chứng nhận sau các cuộc thi đều đều mỗi năm đã khiến nàng ngủ quên trên chiến thắng. Lúc đó nàng chưa biết đến trời cao đất rộng, cứ có cảm giác rằng bản thân rất có bản lĩnh, sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ ngay lập tức tạo dựng được một mảnh trời của riêng mình, bởi vì dù nhìn thế nào nàng cũng là học sinh ưu tú tốt nghiệp loại giỏi từ trường Ương Mỹ đấy thôi!
Làm việc liền đi làm việc, để còn kiếm tiền mua một căn nhà của riêng mình. Tuy nhiên lý tưởng rất tốt đẹp như thế, nhưng hiện thực lại cực kỳ khôi hài.
Ba người Chaeyoung, Dawn và Hyuna đều có chuyên ngành thuần về mỹ thuật, tức chỉ có thể vẽ tay rất đẹp. Sau vài lần đến gặp và nói chuyện với các nhà tuyển dụng mới phát hiện ra chuyên ngành này không dễ kiếm một công việc đúng chuyên môn của mình, chỉ có thể bị ép làm trái nghề. Sau khi tốt nghiệp vài tháng, cuối cùng Chaeyoung cũng tìm được một công việc trong công ty quảng cáo cỡ trung, lương thử việc là 300 nghìn won mỗi tháng. Đối với một người vẫn chưa quen với các phần mềm thiết kế như nàng mà nói, có thể ở thời gian thử việc nhận được mức lương này cũng không thể nói là thấp. Hyuna và Dawn cũng giống nàng tìm thấy công việc tương tự trong công ty thiết kế, tiền lương thử việc nhận được cũng khoảng cỡ Chaeyoung. Sau khoảng thời gian thử sức trong môi trường công ty, ba người bị công việc hành đến xanh xao vàng vọt, tinh thần uể oải mệt mỏi không thể tả. Ở một ngày nghỉ hiếm lắm mới có, ba người chụm đầu vào nhau, sau một phen than thở bí bách, lại là một phen hừng hực tràn đầy nhiệt huyết. Ba người đều cảm thấy nếu cứ tiếp tục sống bữa nay lo bữa mai thế này không phải là biện pháp tốt, sao không thừa dịp vẫn còn trẻ khỏe, dứt khoát buông tay tự xây dựng sự nghiệp cho riêng mình? Ba người liên tiếp thảo luận thêm mấy ngày, sau khi thống nhất ý kiến, đơn giản nộp đơn xin nghỉ việc, với sự ủng hộ của thầy Han mà đồng tâm hợp sức thành lập nên studio thiết kế này.
Ba người vì studio thiết kế của mình mà tự nguyện gom góp tất cả số tiền đang có trong tay, còn mượn được một ít tiền từ các bạn học. Thế nhưng hầu hết số tiền này đều dùng để trả cho tiền thuê văn phòng, vì chủ nhà luôn bắt buộc người thuê phải đặt tiền cọc nửa năm, mà con số này không hề nhỏ. Hơn nữa, đối với các trang thiết bị sắm sửa trong studio cũng cần tiền để chi, cho nên sau khi trả hết cho những khoản phí cần thiết, số tiền còn lại trong tay ba người cực kỳ ít ỏi. Trong đống khó khăn trước mắt ấy, cũng may khi đó ba người tìm được một văn phòng khá thuận tiện trong một cửa hàng ngay góc ngã tư làm studio để khởi đầu sự nghiệp. Chỗ này có diện tích chưa đến hai mươi mét vuông, nhỏ đến đáng thương, nhưng vì là của một người anh họ của thầy Han nên ông đã tự mình đứng ra, mời người anh họ này đi ăn một bữa cơm, giúp đỡ ba người Chaeyoung giảm tiền thuê văn phòng hàng tháng xuống không ít. Tuy nhiên số tiền đặt cọc của ba người lại không cách nào giảm được, trong hợp đồng viết bao nhiêu là phải đưa bấy nhiêu, căn bản không thể trả giá được một đồng nào.
Tiền mượn từ bạn học đều cần phải sớm trả lại, dù gì mọi người đều mới vừa tốt nghiệp, ai cũng chỉ có hai bàn tay trắng, nếu cứ mở miệng đi mượn tiền bạn học mãi cũng không phải là cách. Lúc đó, Chaeyoung cùng người trong nhà đang cạch mặt nhau, nên nàng không thể xin tiền viện trợ từ cha mẹ. Còn cha Dawn đang sinh bệnh cần thực hiện phẫu thuật, Dawn thân là con trai, đã tốt nghiệp ra trường được hơn nửa năm, cậu không đưa tiền về nhà phụ giúp cha mẹ thì thôi, như thế nào lại quay ngược về nhà xin tiền? Chỉ có mình Hyuna là có thể chạy được về nhà xin một chút viện trợ từ cha mẹ, xin một hai lần không có gì, xin ba bốn lần vẫn được đi, tuy nhiên vẫn chỉ được một số lần nhất định nào đó, chứ cứ xin mãi thì cũng không được. Cha mẹ Hyuna thật không rõ, con gái con đứa cần gì phải tạo dựng sự nghiệp? Rồi giục cô mau nhanh tìm một công việc ổn định. Thật ra không phải cha mẹ cô không chịu chi tiền, chẳng qua bọn họ cảm thấy dường như Hyuna đang làm việc quá mạo hiểm và bấp bênh, tâm tư lo lắng cho con cái của cha mẹ quả thật cũng có thể hiểu được. Chỉ là Hyuna không thích nghe cha mẹ lải nhải, dứt khoát không chạy về nhà ngửa tay xin tiền cha mẹ nữa. Ba người không còn nguồn nước, chỉ đành liều mạng tự đi tìm nước uống.
Studio thiết kế của ba người lập ra, sau khi đi vào hoạt động đã hai tháng, chỉ nhận được bốn dự án do thầy Han nhường cho, tổng cộng kiếm được 210 nghìn won. Số tiền này hầu như chính là toàn bộ chi phí cần chi trả trong hai tháng. Còn chuyện ăn uống, cả ngày ba người chỉ ăn bánh màn thầu và dưa muối, bữa nào muốn cải thiện chút dinh dưỡng thì đi nấu một nồi mì sợi luộc với nước cùng một củ cải trắng và cho thêm chút muối. Vào những lúc này, ngay cả mì ăn liền cũng là thứ xa xỉ với ba người, và gặp phải tình trạng táo bón chính là chuyện thường ngày như cơm bữa.
Khi đó, vì để tiết kiệm được thêm chút tiền, ba người đã cùng chen chúc bên trong một căn phòng trọ chật hẹp chỉ có mỗi một phòng ngủ và một toilet. Dawn ngủ ở ghế sofa, còn Chaeyoung và Hyuna ngủ trong phòng ngủ. Vào thời điểm mùa đông lạnh giá, gió Bắc vù vù thổi vào, trong phòng ba người không có máy điều hòa, chỉ có mỗi bếp lò nấu ăn nhưng không dám sử dụng giữ ấm vì sợ trúng độc khí than, lúc này đành phải phủ chăn lên người, chạy vòng quanh ghế sofa vài lần để làm ấm người, đến lúc cảm thấy mồ hôi toát ra mới nằm xuống ngủ một chút. Trong phòng lạnh cóng, chuyện tắm rửa cũng là một vấn đề khó khăn, mặc dù cả ba người đều thuộc diện rất thích sạch sẽ, nhưng bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể rót nước nóng vào trong cái chậu nhỏ, rồi ở trong toilet vệ sinh lau người một chút cho xong. Vốn nghĩ rằng chỉ cần phải sinh sống trong tình trạng túng thiếu trong hai tháng rồi mọi chuyện sẽ tốt lên, không nghĩ tới hai tháng sau đó vẫn chỉ như thế. Hyuna và Dawn đều sắp muốn từ bỏ, bọn họ muốn đi tìm lại một công việc, dù sao bằng tốt nghiệp từ trường Kyung Hee vẫn được người tuyển dụng tin tưởng và đánh giá rất cao, nên tìm một công việc sẽ không quá khó. Chỉ có mình Chaeyoung vẫn còn cố gắng gượng, Chaeyoung nói nàng không chịu được khi phải nhìn mặt sếp làm việc và ép mình đi vào guồng giao tiếp luồn cúi trong môi trường công ty, cũng không thích quay lại thiết kế quảng cáo. Ngựa tốt không quay đầu ăn máng cỏ cũ, nên dù sao nàng cũng sẽ không quay trở về thời điểm lúc đầu khi chưa lập studio kia. Gầy dựng sự nghiệp không phải chuyện dễ dàng, nhưng duy trì sự nghiệp cần phải kiên trì đến cùng, vì chỉ có kiên trì mới có thể chạy đến đích thành tựu phía trước. Hyuna và Dawn nhận được sự cổ vũ từ Chaeyoung, đồng thời thủ tiêu ý nghĩ đi tìm lại việc làm.
Thế nhưng cuộc sống vốn rất tàn khốc. Kiên trì là một chuyện, còn kiếm được cái gì để lấp đầy bụng được không lại là chuyện hoàn toàn khác. Chaeyoung bàn bạc với Hyuna và Dawn, không thể chỉ tập trung mỗi vẽ tranh tường, mà chỉ cần có thể kiếm ra tiền, mặc kệ đó là thiết kế hay bản vẽ, chỉ cần đó là chuyện ba người có thể làm, thì đều phải tiếp nhận. Hyuna và Dawn đồng ý với nàng, sau đó chấp nhận không ít các dự án thiết kế và bản vẽ nho nhỏ, hay thiết kế bảng hiệu cho các cửa hàng nhỏ, vì những chỗ này bình thường không thuê nổi nhà thiết kế chuyên nghiệp. Số tiền kiếm được tuy không nhiều, thế nhưng cuối cùng coi như có thể sống tạm được với đồng lương, cũng coi như là một bước tiến bộ.
Bởi vì không có khách hàng cố định, nên có thể nói việc bước lên phía trước của một studio nhỏ rất khó khăn, thế nhưng lại không muốn dễ dàng từ bỏ. Cuối cùng bị bức đến mức, thậm chí Chaeyoung liều lĩnh nguy hiểm, chấp nhận đi thi hộ đại học vào trường Ewha cho một nữ sinh lớp 12. Sau khi thi xong, phải chờ đợi đến tháng Năm, khi nữ sinh lớp 12 kia nhận được thư thông báo đậu đại học Ewha, mới chuyển khoản trả Chaeyoung 3 triệu sáu trăm nghìn won. Đến lúc này, tháng ngày cuối cùng mới coi như có chút dễ thở, chí ít không cần cả ngày ăn bánh màn thầu và dưa muối, hay nửa đêm cũng không cần vì đói bụng mà tỉnh dậy.
Thầy Han nhìn ba người gặp gian nan nhưng vẫn kiên trì, vừa thở dài, lại vừa rất thưởng thức. Chuyện ông có thể làm lúc này là tận hết sức lực đi giới thiệu khách hàng cho ba người Chaeyoung, xưa nay không hề lấy một phần phí trung gian, hiển lộ hết sự thẳng thắn vô tư của một bậc thầy giáo đáng kính. Lại qua thêm hai tháng sau đó, studio nho nhỏ của ba người cuối cùng cũng coi như đi vào quỹ đạo, tiếp nhận công việc vẽ tranh tường cũng ngày càng nhiều lên, lúc này mới thật sự kết thúc tình cảnh ăn bữa trước lo bữa sau.
Kể xong những chuyện này, Hyuna thở dài, nói với Lisa: "Nếu lúc trước Chaeyoung không cắn răng ở bên cổ vũ, nếu sau khi cậu ấy nhận được hai mươi ngàn tệ không lập tức đưa đến trước mặt hai đứa em, nói số tiền bất nghĩa kiếm được là tiền chung để ba đứa cùng sử dụng, thì ắt hẳn studio này đã không có dáng vẻ của ngày nay? Chị có biết tại sao Chaeyoung lại dị ứng với người làm quan không? Đó là vì studio của tụi em từng bị mấy người làm quan cho đóng cửa niêm phong hai lần, mà thật ra không chỉ mỗi tụi em. Nhớ năm đó, cả khu cửa hàng xung quanh đều bị niêm phong bắt ngừng kinh doanh, có ít nhất hai mươi gia đình cũng như tụi em đều là những người không quyền không thế, bọn họ tùy tiện tìm cớ nói niêm phong là niêm phong. Mấy tiểu thương bày sạp đầu đường buôn bán chỉ vì lời nói của người làm quan liền phải dẹp tiệm. Thật ra mục đích chính của những chuyện này là vì để mọi người trong khu chịu xì tiền nộp phạt thôi, rồi sau đó thông qua thầy Han mời cả đám đại gia làm quan đó đi ăn một bữa thịnh soạn mới coi như không còn chuyện gì nữa. Nếu chị chân chính trải qua những chuyện đó, chị còn giữ giọng khách quan bênh vực mấy ông quan đại gia đó nữa không? Em biết Hyojin, chỉ cần nhìn chị ta lần đầu tiên em đã biết bà chị làm quan này đang xem thường tụi em. Chị nhất định cũng biết chị ta xem thường Chaeyoung, mà Chaeyoung cũng không nhìn lọt mắt chị ta. Hai người như vậy, bình thường mau tránh đi còn không kịp, thế sao chị lại mong rằng hai người ấy có thể vui cười nói chuyện với nhau?"
"Đúng đấy, Lisa. Lúc đó ba đứa tôi chính là chịu đựng khó khăn từng bước một đi lên phía trước như vậy đó." Hyuna kể chuyện cũ, cũng khiến Dawn nhớ lại hồi ức đã qua, "Khi nói chuyện, Chaeyoung thích trêu ghẹo để bầu không khí vui vẻ hơn, cũng không thường quay sang người khác tố khổ. Cậu ấy chưa từng nói những chuyện này với Jisoo, dựa theo cá tính của cậu ấy, ắt hẳn cũng chưa từng kể những chuyện này cho chị nghe, đúng không? Tôi và Hyuna dù sao cũng còn tốt chút, chí ít đều có đối phương bên người đồng cam cộng khổ, thế nhưng người yêu của cậu ấy là Jisoo lại đang ở nước ngoài xa xôi nên không thể an ủi và làm bạn với Chaeyoung trong lúc khó khăn. Khi đó, Chaeyoung một bên tương tư, một bên chịu đựng sức ép từ cuộc sống mưu sinh, khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng. Chị cũng biết đấy, khi đi ra ngoài xã giao, hầu như đàn ông nào cũng rất thích táy máy tay chân với con gái, rồi mấy chuyện đi vào phòng kín hát karaoke hay tìm gái mua vui cũng là chuyện cực kỳ phổ biến. Khi đó, mỗi khi bắt buộc phải đi xã giao với khách hàng, tôi không dám dẫn Chaeyoung và Hyuna đi ra ngoài, vì sợ hai người ấy gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Tuy nhiên vài thời điểm, hai người ấy phải cùng đi xã giao, đối mặt với một ít khách hàng dê xồm, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt, ngoại trừ nhẫn nhịn vẫn chỉ còn cách nhẫn nhịn. Khi đó cuộc sống của ba đứa tôi cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thôi, không còn cách làm nào khác. Bởi vì không biết nhẫn nhịn sẽ không lấy lòng được khách hàng, mà không lấy lòng khách hàng thì không có khách hàng, đồng nghĩa không có tiền, mà không có tiền cũng chỉ có thể đối mặt với cái bụng đói. Sau đó, Chaeyoung nói dối rằng cậu ấy và Hyuna là con gái nuôi của thầy Han, sau khi thầy Han biết được còn khen đầu óc Chaeyoung lanh lợi, cũng coi như ngầm đồng ý Chaeyoung nói hươu nói vượn, lúc này tình huống mới dễ chịu đi rất nhiều. Hầy, học giỏi kiến thức rộng không bằng có một ông ba tốt, hiện thực tàn khốc như thế mỗi lần nhớ tới đều khiến người ta cảm thấy chua xót! Chúng tôi thường cùng cười đùa trêu chọc mấy ông quan tai to mặt lớn, đúng là sau khi bị đè ép quá mức mới phát sinh cảm thán đó chứ. Khi ấy, chúng tôi yếu như một con kiến. Người khác chỉ cần đi một bước liền có thể đến nơi, còn chúng tôi cũng chỉ với khoảng cách ấy phải không ngừng không nghỉ đi suốt ba ngày ba đêm, dọc đường còn phải đối mặt với rất nhiều khe núi, bò lên rất nhiều núi cao, đã thế còn phải lo lắng bản thân có bị con người to lớn kia một cước giẫm chết hay không... Mới đầu, tôi cho rằng những con người làm chuyện phạm pháp chắc chắn không phải người tốt lành gì, nhưng từ lúc Chaeyoung đi thi hộ cho người khác, sau đó tôi liền không còn giữ mấy loại ý nghĩ như thế nữa. Rất nhiều người nghèo làm chuyện phạm pháp, ắt hẳn trong số đó không thiếu những người bị xã hội này bức bách vào con đường cùng? Thật sự bọn họ đều là người xấu sao? Chỉ có trời mới biết. Bây giờ tôi xem phim đã không còn giống với trước kia, hồi trước rất thích xem cảnh sát bắt kẻ trộm, nhưng hiện tại lại thích xem kẻ trộm trêu chọc cảnh sát. Chị nói quan điểm của tôi cực đoan cũng được, nói tâm địa của tôi đã trở nên xấu xa cũng không sao, thế nhưng Lisa, những thay đổi này đều có nguyên nhân sâu xa của nó."
Chaeyoung đã từng kể với Lisa về thời kỳ đầu gian khổ khi ba người gầy dựng sự nghiệp, có điều Chaeyoung chỉ kể với cô những chuyện lý thú khi nghe vào tai rất thú vị và hay ho. Ví dụ như, mỗi lần thèm ăn thịt mà không có tiền, liền chụm đầu bàn bạc làm sao bắt được chim sẻ ngoài phố, rồi cứ như thế bởi vì những chuyện xoay quanh chim sẻ mà cảnh cực khổ của ba người liền bị lái sang loại chuyện khôi hài buồn cười. Vì thế Lisa vẫn cho rằng, cuộc sống gian khổ trước đây của Chaeyoung cũng chỉ kém hơn cuộc sống bây giờ một chút, chứ cô chưa hề biết rằng Chaeyoung còn phải trải qua những ngày tháng cả ngày ăn bánh màn thầu và dưa muối vì không có tiền, càng không biết studio nhỏ của ba người đã từng bị niêm phong đóng cửa đến hai lần.
Lisa nhắm mắt, giọt lệ ở khóe mắt đảo quanh, lông mi run lên, nước mắt khẽ khàng lăn xuống.
Jennie nghe thấy Hyuna và Dawn kể lại những câu chuyện cũ đã qua, không ngừng được vì Chaeyoung mà lòng thấy chua xót. Jisoo đã từng nói với nàng, studio này của ba người Chaeyoung có được thành công như ngày hôm nay không phải chuyện dễ dàng, thế nhưng nàng không hề nghĩ tới quá trình trưởng thành của studio nhỏ này lại có thể khiến người ta nghe thấy phải thay đổi sắc mặt đến vậy.
Hyuna lấy ra khăn tay đưa cho Lisa, chờ Lisa lau khô hết nước mắt, mới nói tiếp: "Năm đó, vì Jisoo, Chaeyoung từ bỏ ý định học cao lên, từ bỏ cha mẹ dưới quê. Ngày hôm nay, cậu ấy lại vì chị từ bỏ lòng tự trọng của bản thân. Chaeyoung của hiện tại, cha mẹ và danh dự đã không còn lại gì nữa. Cậu ấy luôn rất trân trọng tình yêu của mình, thế nhưng đều bị người yêu của cậu ấy tùy tiện nói ra lời chia tay. Cả chị và Jisoo khi nói đến chuyện chia tay đều rất thuận miệng, đến ngay cả mắt cũng không chớp cái nào... Chaeyoung vốn là bảo bối trong tay cha mẹ, là sự kiêu ngạo trong mắt bạn bè. Khi còn đi học, người theo đuổi cậu ấy phải nói là cả hàng dài. Tính cách cậu ấy thân thiện, cách làm người lại chân thành vui vẻ, cho tới nay mọi người đều cưng chiều và che chở cậu ấy. Mãi đến tận khi cậu ấy công khai tình yêu của mình với cha mẹ, lại bắt đầu gầy dựng sự nghiệp chịu đựng sự khắc nghiệt của cuộc sống, sau đó cậu ấy mới từ trên trời rơi thẳng đến lòng đất. Trước đây, căn bản cậu ấy cũng không phải thường mở miệng chỉ trích xã hội đâu. Chị có thể sẽ cảm thấy Chaeyoung không đứng ở góc độ của chị để xử lý vấn đề, thế nhưng kỳ thật Chaeyoung đã cố gắng hết sức dùng năng lực lớn nhất của mình để lo lắng đến cảm nhận của chị rồi đấy chứ. Năm trước, cậu ấy đã có lần tâm sự với em, cậu ấy và Jisoo chia tay là bởi vì không suy nghĩ đến cảm nhận của Jisoo, nên sau này khi yêu chị nhất định cũng phải bỏ được tật xấu này. Lisa, chị và Jisoo không giống nhau. Tuy hoàn cảnh gia đình của Jisoo và Chaeyoung có chút khác biệt, thế nhưng hai cậu ấy ngay từ khi còn trẻ đã bắt đầu quen biết, cũng đều học cùng trong một trường và cùng trải qua môi trường trưởng thành bốn năm trong ký túc xá, nên hiểu rất rõ những thứ yêu thích của nhau. Chaeyoung thích bàn chuyện thiên hạ, Jisoo cũng thích nói những chuyện này. Ở trước mặt Jisoo, Chaeyoung có thể thoải mái nói ra chút oán giận với xã hội, lúc đó Jisoo nhất định cũng sẽ lên tiếng phụ họa. Thế nhưng chị và tụi em lại là hai dạng người của những đẳng cấp khác nhau, nên đương nhiên có rất nhiều khác biệt với Chaeyoung. Khi hai người mới vừa công khai quen nhau kia, em đã rất lo lắng những khác biệt này sẽ tạo ra vết nứt mâu thuẫn giữa hai người, không ngờ loại lo lắng vẩn vơ ấy dĩ nhiên lại trở thành sự thật quá nhanh. Lisa, hoàn cảnh trưởng thành của chị và Chaeyoung khác nhau một trời một vực, cậu ấy không thể trăm phần trăm hoàn toàn đi thông cảm lập trường của chị. Nếu như chị thật có dự định cùng Chaeyoung sống hết đời, cũng đừng dễ dàng thuận miệng nói hai tiếng chia tay với cậu ấy. Chaeyoung là người nhỏ tuổi nhất trong số tụi em, cả ngày thoạt nhìn cậu ấy cứ mang vẻ trẻ con không quan tâm đến thế sự, kỳ thật đối với người hay đối với vật, trong lòng cậu ấy đều hiểu sâu sắc không hề kém những người khác đâu, bởi vì cậu ấy đã phải trải qua rất nhiều khó khăn không hề ít hơn ai chút nào hết. Có lẽ vì đã nhìn thấu suốt, vì lẽ đó mới cả ngày chọn cách thờ ơ bàng quang với mọi chuyện. Có lẽ vì đã chảy rất nhiều máu và nước mắt, nên mới cả ngày chọn cách cười to đương đầu với mọi thứ... Cậu ấy quá lương thiện, quá quật cường, cũng quá kiêu ngạo. Không ai lại đi yêu thích nghe lời oán giận, chúng ta cũng không thích ôm oán giận trong người, thế nhưng cũng có những lúc các oán giận tích tụ kia cũng thật sự cần phải xả hết ra ngoài. Chúng ta không dám xả với khách hàng, không dám xả với người ngoài, chỉ có thể về nhà đóng cửa quay sang bạn bè thân thiết nhất của mình xả sự oán giận, nói lời trêu chọc vài câu, cũng coi như bên trong cái khổ tìm cách mua vui đi! Lúc đó, Jisoo không biết những chuyện Chaeyoung đã trải qua, nên sau một lúc hờn dỗi mà nói ra câu chia tay. Em thật không muốn chị lại đi lên con đường cũ của Jisoo, vì lẽ đó mới đem nói hết những chuyện mà bình thường Chaeyoung sẽ không bao giờ muốn kể cho chị nghe. Em nói những lời này chỉ muốn chị hiểu rõ mọi chuyện, vì sẽ có những lúc Chaeyoung cư xử còn chưa đủ thành thục, đó là bởi vì bản chất của cậu ấy chính là như thế. Tuy nhiên cậu ấy cũng tự biết khuyết điểm của mình, cũng đang cố gắng sửa đổi, thế nhưng cũng có câu, giang sơn dễ đổi bản chất khó dời, vì thế chị cũng nên cho cậu ấy chút thời gian để sửa đổi. Trước khi cậu ấy và chị quen nhau, hầu như cậu ấy không làm ra bất kỳ chuyện gì sai hết, chí ít là em và Dawn đều cảm thấy cậu ấy không làm sai gì cả. Tại sao sau khi quen với chị xong, cậu ấy lại cứ lần này đến lần khác làm ra những chuyện sai lầm? Chị chưa hề nghĩ tới bên trong những chuyện này có nguyên nhân gì đó sao? Cậu ấy đã dồn hết toàn lực đứng ở lập trường của chị để suy xét, thế nhưng chị có từng bao giờ chân chính đứng ở lập trường của cậu ấy để suy xét hay chưa? Chaeyoung không muốn kể, em giúp cậu ấy nói hết rồi đấy. Còn mọi chuyện còn lại, chính chị thấy nên làm sao thì làm đi."
Lisa vừa hối hận vừa giận dữ. Hối hận chính là cô không nên thuận miệng nói ra hai chữ chia tay với Chaeyoung. Giận dữ chính là Chaeyoung lại có rất nhiều chuyện giấu diếm lừa gạt cô. Xưa nay cô không biết Chaeyoung còn từng có ý định đi thi cao học, càng không biết Chaeyoung còn vì Jisoo từ bỏ ý định này. Lisa quyết định đợi sau khi tìm được Chaeyoung, nhất định phải đè Chaeyoung ra đánh một trận thật mạnh, phải đánh Chaeyoung cái tội cả ngày làm đà điểu trốn tránh tình cảm, phải đánh Chaeyoung cái tội cả ngày cợt nhả đùa giỡn để che giấu những năm tháng gian khổ lúc xưa, phải đánh Chaeyoung cái tội không kể hết cho cô nghe những tư lự về cuộc tình tan vỡ với Jisoo rồi tự nhủ bản thân sửa đổi lại tính tình của mình, phải đánh Chaeyoung cái tội không cùng cô giao lưu tâm tư để hiểu rõ hoàn cảnh và góc độ nhìn nhận sự việc của đối phương, phải đánh Chaeyoung cái tội nói mất tích là ngay lập tức mất tích, để rất nhiều người vì lo lắng cho sự an nguy của Chaeyoung mà từ bất an chuyển đến sợ hãi.
Ngày hôm nay Jisoo phải tăng ca đến hơn mười giờ đêm. Khi xong công việc, cô hỏa tốc chạy tới phòng làm việc của ba người Chaeyoung.
Jisoo vừa bước chân vào cửa, liền mở miệng hỏi Dawn đang mở cửa cho nàng: "Chaeyoung đâu? Còn chưa trở về đây sao?"
Dawn gật đầu.
Jisoo ngồi vào chỗ bên cạnh Jennie, hỏi: "Rốt cuộc Chaeyoung gặp chuyện gì?"
"Một lời khó nói hết, đợi lát nữa về nhà rồi chị sẽ kể cho em nghe."
Jisoo quay sang nhìn Lisa, không nói nữa, chỉ nhíu mày thật sâu.
Mấy người yên tĩnh ngồi trong studio chờ đợi. Khoảng một giờ sáng, Chaeyoung chưa trở về, điện thoại di động vẫn không thông như cũ, mọi người cũng bắt đầu sốt ruột lên.
Lúc này Lisa đột nhiên đứng lên, nói: "Không còn sớm nữa, mọi người ai về nhà nấy nghỉ ngơi đi thôi."
Jisoo hỏi: "Còn chị?"
"Chị cũng trở về nhà. Nhìn tình hình này chắc đêm nay Chaeyoung sẽ không xuất hiện đâu. Chị phải về nhà để suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc Chaeyoung sẽ đi đến chỗ nào?"
Lisa nói xong liền đi ra cửa. Jisoo gọi nàng quay lại, đi lên phía trước, "Lisa, hai người yêu nhau phải cố gắng hiểu rõ con người đối phương là chuyện trọng yếu nhất. Chaeyoung là dạng người rất dễ cảm thấy đủ. Em không quan tâm hai người náo loạn cái gì, hay đang khó chịu gì về nhau, nhưng xin chị đối xử tử tế với cậu ấy, được không?"
Lisa nặng nề gật đầu. Đúng thật cô và Chaeyoung có quá nhiều chỗ không giống nhau, cần nhiều thời gian nói chuyện tìm hiểu để hiểu rõ con người đối phương, có như vậy mới xóa bỏ được khoảng cách giữa cả hai.
Về đến nhà, Lisa cởi bỏ quần áo, đi tắm rửa sạch sẽ, rồi nằm trên chiếc giường lớn dành cho hai người kia, nhắm mắt suy nghĩ. Cô cần yên tĩnh, cần suy nghĩ thật kỹ xem Chaeyoung có khả năng đi đến nơi đâu?
Cô ôm lấy gối của Chaeyoung, giống như cái gối kia chính là Chaeyoung. Cô ôm vô cùng chặt, chỉ sợ vừa buông lỏng tay, liền không còn có thể gặp được Chaeyoung.
Ngày mai lại là một ngày mới. Đây là danh ngôn của Scarlett, cũng là niềm tin của Lisa.
Một ngày mới lại đến. Ngay sáng hôm đó, Lisa viết đơn xin ba ngày nghỉ phép. Cô quyết tâm phải ở trong vòng ba ngày này tìm ra được Chaeyoung. Cô cảm thấy Chaeyoung cách cô không xa, trực giác của cô vẫn luôn rất chuẩn xác, cô tin tưởng có thể tìm ra Chaeyoung rất sớm thôi.
Chaeyoung mở mắt lần nữa thì trời đã sáng choang. Ánh mặt trời đã lên từ lâu mang đến sự ấm áp trải dài khắp mặt đất. Đống lửa đã tắt từ lúc nào, bên trong động lúc này đều là mùi khen khét của tro và khói.
Chaeyoung vẫn cảm thấy rất lạnh, khắp toàn thân không hề còn chút sức. Nàng muốn đi ra ngoài động tắm nắng để làm ấm người, thế nhưng nàng không đứng dậy nổi.
Chaeyoung lấy lòng bàn tay sờ trán. Vầng trán nóng hừng hực như lửa. Nàng cũng hiểu vì sao lại thế, thân thể bị lạnh cả đêm, nên giờ bị nóng sốt cảm cúm chẳng có gì lạ. Chaeyoung vẫy tay, lầm bầm lầu bầu. Không ngờ mình lại quá dễ dàng ngã bệnh! Thật yếu đuối!
Nàng giãy giụa liều mạng đứng dậy, cố sức đi ra ngoài động để hưởng thụ chút ánh sáng mặt trời, ráng hết sức đi đến bãi cỏ khô vàng nằm xuống, mệt mỏi đến mức đầu ngón tay cũng không còn hơi sức động đậy.
Thân thể tóc da, nhận từ mẹ cha. Chaeyoung luôn nhớ kỹ điều này. Mình đã rất bất hiếu, không thể lấy tấm thân này đi đùa giỡn thêm được nữa, nếu không sẽ càng thêm bất hiếu. Bây giờ nên đi uống thuốc, nhưng không có thuốc lúc này. Vậy trước tiên ngủ một giấc đi, ngủ một giấc lấy chút sức lực rồi sẽ xuống núi đi mua thuốc uống.
Ai biết ngủ một giấc chính là ngủ thẳng đến hoàng hôn. Cũng may nhờ được ông trời chăm sóc, hai ngày nay hầu như không có người nào đến đây leo núi, bằng không nếu lỡ xui gặp phải kẻ xấu, hẳn Chaeyoung đã bị người ta bắt đem đi bán cũng là chuyện quá sức bình thường.
Chaeyoung chỉ cảm thấy thân thể ngày càng vô lực đến trầm trọng. Gió núi lạnh lẽo vù vù thổi qua, thân thể nàng nhanh chóng trở thành cục đá lạnh như băng.
Rõ ràng buổi trưa vẫn là trời trong nắng ấm, nhưng chỉ một lúc sau thời tiết đã chuyển biến đột ngột, bỗng dưng lại xuất hiện một trận tuyết rơi khá lớn. Từng mảng hoa tuyết rơi xuống trên mặt Chaeyoung, tiến vào bên trong phần cổ của Chaeyoung, tạo một cảm giác vừa ướt lại vừa lạnh.
Chaeyoung nắm lấy một cành cây nhỏ, nỗ lực đứng dậy. Nàng đột nhiên lại nhớ đến bạn học Ninh* cũng anh dũng hy sinh khi tay đang cầm một gốc cây. Hiện tại bộ dạng này của mình có giống Ninh tiểu ca ca ở năm đó hay không? Có điều chị Chaeyoung đây không nên hy sinh như vậy nha! Dù đang ở thời điểm thế này, nhưng Chaeyoung vẫn không quên trêu chọc chính mình.
(*Tên thật Lại Ninh: một thiếu niên anh hùng 14 tuổi. Năm 1988, bởi vì gió lớn cấp 8 đã gây ra một vụ đại hỏa cực kỳ lớn. Lúc này, Lại Ninh đã dũng cảm cầm gốc cây tùng giúp người dân dập lửa, cuối cùng cũng khống chế được trận hỏa hoạn nhưng Lại Ninh đã anh dũng hy sinh.)
Chaeyoung quyết định không thể tùy hứng được nữa, nàng phải gọi điện cho Dawn và Hyuna, để hai người họ đến đây đón nàng. Hiện tại chân chính có thể dựa dẫm cũng chỉ có Dawn và Hyuna thôi nhỉ? Bên phía Nana không thể đi, nếu như Nana không cẩn thận nói cho cha mẹ rằng nàng đang sinh bệnh, nhất định mẹ nàng sẽ sốt ruột đến chết mất. Còn phía Jisoo cũng không thể, Jisoo giờ đã có Jennie, nên nàng không thể đi quấy rầy Jisoo. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn mình Dawn và Hyuna là khả thi nhất.
Chaeyoung nghĩ, Cả cuộc đời này của mình cũng may kết giao được vài người bạn thân. Đó coi như là một loại thành tựu trong cuộc đời đấy chứ? Nghĩ như thế, Chaeyoung lại lên chút tinh thần.
Chaeyoung khom người trở lại trong động, lục tìm điện thoại di động, khởi động máy. Chỉ có trời mới biết tại sao mới vừa khởi động máy thì lại lập tức tắt phụp ngay. Chaeyoung cho rằng điện thoại hết pin, nên tìm pin dự trữ để thay vào, kết quả vẫn là mở không lên điện thoại. Chaeyoung thầm mắng, Điện thoại chết tiệt! Thời điểm mấu chốt lại xảy ra vấn đề! Xem ra ông trời thật muốn tuyệt đường của mình rồi đây. Được rồi, đấu với trời sao? Sẽ vui vô cùng đó, để tôi cùng ông đấu một trận ra trò!
Cả người không hề còn chút hơi sức, không thể tự mình đi xuống núi, hơn nữa bên ngoài trời đang tối đen, lại còn đổ tuyết. Chaeyoung biết, dù sao cũng phải nhóm lên đống lửa để giữ ấm, bằng không nhất định sẽ đông chết ở chỗ này ngay mất. Nàng đi một bước nghỉ một bước, qua lại đi tìm một chút củi khô, lại cố lấy hết sức lực cầm một chút tuyết đem về để làm nước uống. Sau khi chồng củi nhóm lửa xong, cuối cùng cũng coi như có thể ngồi nghỉ ngơi lấy sức.
Đã hai ngày Chaeyoung chưa bỏ một hạt cơm vào bụng. Mặc dù nàng vẫn không muốn ăn, thế nhưng nàng nhất định phải ăn chút gì đó. Nàng cầm một miếng chocolate, nhét vào trong miệng, nhai vài cái, lại cố gắng nuốt xuống, rồi cầm lấy hộp đựng tuyết bên cạnh vẫn chưa hoàn toàn hòa tan thành nước, uống một hớp nước. Nàng nghĩ thầm, Cái này coi như là bữa tối đi! Lisa là người mua chocolate, một món ăn cứu mình một mạng! Thật là người tốt!
Chợt có con chuột màu xám nho nhỏ không biết từ nơi nào chạy ra. Nó cũng không sợ người, chỉ ve vẩy cái đuôi dài, nhanh nhẹn đưa lỗ mũi ra xung quanh hết ngửi đông lại ngửi tây. Chaeyoung thấy dáng vẻ lấm la lấm lét của nó, nở nụ cười, rồi nhớ đến cái đêm mà nàng và Lisa cùng ở sơn động. Lúc đó Lisa đã ôm nàng cứng ngắc, cuống quýt hét 'Trong đây có chuột, một con chuột lớn lắm!' Ý cười của Chaeyoung lại càng thêm dày đặc.
Chaeyoung nhìn con chuột, tự dưng nhớ lại câu chuyện cuộc đời của Walter Disney*, nhớ tới toàn bộ quá trình ông sáng tạo ra chuột Mickey. Chaeyoung bẻ một miếng chocolate, ném đến bên cạnh con chuột. Chuột nhỏ làm như nghe thấy được mùi vị, lập tức xoay người, duỗi ra bàn chân trước khều một cái, rồi ngẩng đầu nhỏ lên nhìn Chaeyoung, sau đó cúi đầu say sưa bắt đầu ăn ngon lành.
(*Walter Elias Disney: người sáng lập hãng phim hoạt hình nổi tiếng Walt Disney.)
Chaeyoung cười khẽ, nhỏ giọng nói với con chuột: "Không có ngươi đã không có chuột Mickey, coi bộ gia tộc của ngươi chính là công thần đấy nha! Chocolate này là Lisa mua cho đấy, sau khi ngươi ăn xong nếu muốn cám ơn chị ấy thì nhớ trở về nói chuyện này cho cha mẹ ngươi nghe, để họ hàng nhà ngươi sau này đừng chạy trở ra hù dọa Lisa nữa, bởi vì chị ấy rất nhát gan. Mà nhìn ngươi nhỏ thế này, hẳn là tự mình chạy ra đây đi? Bộ ba mẹ ngươi không lo lắng gì sao? Hay vẫn là do ngươi cũng giống như ta, trêu chọc khiến ba mẹ tức giận đuổi ra khỏi nhà, để rồi ba mẹ không thèm để ý đến nữa? Ôi trời, thật đúng là một con chuột vừa đáng thương vừa đáng trách đấy! Nơi này chỉ có ta cùng ngươi, chúng ta nói chút chuyện phiếm đi. Hay để ta ngâm một bài thơ cho ngươi nghe ha."
Chaeyoung lại bẻ cho con chuột thêm một-hai miếng chocolate, nhỏ giọng ngâm nga bài thơ...
Kìa nếp trĩu đầu rũ ngọn,
Kìa mạ lúa vừa nhú lên.
Ta đi trên đường chầm chậm,
Trong lòng xao xuyến không yên.
Người hiểu ta,
Thì nói lòng ta ưu sầu.
Người không hiểu,
Lại nói đang kiếm vật chi.
Thử hỏi trời xanh xa thẳm,
Vì đâu nên nỗi vậy thay?
Kìa nếp trĩu đầu rũ ngọn,
Kìa bông lúa vừa vàng ươm.
Ta đi trên đường chầm chậm,
Trong lòng choáng váng như say.
Người hiểu ta,
Thì nói lòng ta ưu sầu.
Người không hiểu,
Lại nói đang kiếm vật chi.
Thử hỏi trời xanh xa thẳm,
Vì đâu nên nỗi vậy thay?
Kìa nếp trĩu đầu rũ ngọn,
Kìa cây lúa vừa kết hạt.
Ta đi trên đường chầm chậm,
Trong lòng nghẹn ngào khó tả.
Người hiểu ta,
Thì nói lòng ta ưu sầu.
Người không hiểu,
Lại nói đang kiếm vật chi.
Thử hỏi trời xanh xa thẳm,
Vì đâu nên nỗi vậy thay?
«Thử li» - Vương Phong
Thấm thơ nhờ tâm sự trong lòng. Chaeyoung xoa một chút đôi mắt đang ướt đẫm, rồi quay sang nói với con chuột: "Ta ngâm thơ xong rồi, ngươi nghe có hiểu gì không? Mà nghe không hiểu cũng chẳng sao, vì dù sao ta cũng chẳng thể nghe hiểu ngươi nói chuyện. Ai biểu chúng ta sinh ra đã là hai loài động vật khác nhau? Ngươi có lạnh không? Còn ta đây lại đang rất lạnh! Sau khi người ăn xong thì mau nhanh chạy về nhà đi, nơi này rất lạnh đấy. Ngày mai ta sẽ phải đi rồi, không làm ẩn sĩ nữa, không cậy mạnh nữa. Dù tháng ngày có tồi tệ ra sao thì cũng phải cố mà đương đầu đi thôi. Mẹ ngươi mỗi lần sinh nở là cả một đại đội chuột con, ngươi có thật nhiều anh chị em ruột trong cùng một lứa, điều đó thật tốt. Không hề giống ta, nhà ta chỉ có mình ta, ông bà nội ngoại cũng chỉ có mỗi mình cha mẹ ta thôi. Cha mẹ ta đều hơn năm mươi, còn có ông bà nội ngoại sắp gần tám mươi tuổi cũng cần người chăm sóc. Tất cả mọi người còn đang hy vọng ta về nuôi dưỡng đây, vì thế nhất định ta không thể để xảy ra chuyện gì. Chờ qua ít ngày nữa, lại đi kiếm thêm chút tiền, sau đó ta sẽ ngay lập tức về thăm nhà. Ta thật nhớ đến gia đình! Ngươi cũng nhanh đi về đi, ba mẹ ngươi dù có đánh ngươi mắng ngươi như thế nào, thì trên cõi đời này chỉ có hai người ấy là yêu thương ngươi nhất. Đừng trách bọn họ nhé! Sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, Chaeyoung không tiễn, chuột huynh bảo trọng."
Chaeyoung lại để thêm vài cành cây khô vào trong đống lửa để chắc chắn ngọn lửa sẽ cháy suốt đêm, sau đó lại dựa lưng lên vách núi đã vẽ chân dung của Lisa, ôm lấy vali bên cạnh, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Con chuột nhỏ làm như nghe hiểu những lời Chaeyoung đã nói. Sau khi ăn xong, nó ngẩng đầu nhìn Chaeyoung, rồi chạy ra ngoài động, nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro