Ep 19 Trả ơn
Căn nhà rộng lớn nằm im lặng trong nắng chiều, một chiếc xe hơi rẽ vào trong sân Lệ Sa lại trở về sau một ngày dài ở hiệu buôn
Vừa vào tới cửa nhà Lệ Sa đã trông thấy con bé My đứng trước cửa nhìn trông như đợi ai đó, nhịn không được nữa nên cô mở môi cất tiếng hỏi.
-My, làm gì đùng trần ngần ở đây vậy
-Dạ cậu, con đứng đây chờ mợ.
-Mợ đi đâu mà con chờ vậy My
-Dạ mợ nói mợ đi công chuyện á câu.
Lệ Sa ậm ờ rồi đưa chiếc cặp táp trên tay cho bé My xong lại quay bước ra ngoài. Kể từ ngày say rượu hôm đó cô và Thái Anh rất ít khi ở cạnh nhau, cô gặp nàng thì cũng chẳng chỉ là mỗi tối về phòng ngủ cũng nhau.
Lệ Sa cảm nhận được Thái Anh dường như ngại ngùng khi đối diện với cô mà chính bản thân cô cũng cảm xúc rối bời khi gặp.
Con đường làng buổi chiều lại đồng đúc, rất lâu rồi Lệ Sa không có đi bộ trên con đường này. Cảnh vật nơi đây cũng chẳng khác là bao, vẫn là con đường đất trãi dài, vẫn là cánh đồng lúa mênh mông, vẫn là con sông xanh biếc, vẫn thành bình như ngày nào.
Nếu là cô của những ngày mới đến nơi đây cô sẽ cảm thấy rất vui vẻ trước cảnh vật này, nhưng cô của bây giờ đã không còn như vậy nửa. Dường như trong lòng cô đã có thứ gì đó gọi là u buồn lấn át đi cái cảm giác vui về.
Có vài lúc cô sẽ cảm thấy bản thân mình rất ích kỷ cũng có đôi lúc cô lại cảm thấy bản thân mình thật tội nghiệp. Cô vì yêu thương một người mà cố chấp ràng buộc người ta ở cạnh mình và cũng vì yêu thương một người mà ôm về nhiều đau khổ.
-Cậu không vui chuyện gì sao.
Lệ Sa giật mình ngó ra phía sau, thì ra là thằng Minh đã đi theo cô từ nãy tới giờ.
-Sao không ở nhà với thằng Kha mà đi theo cậu làm gì.
-Con đi theo hầu cậu mà, con không thèm ở nhà với tên mặt lạnh đó đâu.
Thằng Minh nói xong còn trề môi làm ra cái điệu bộ chẳng thèm. Mãi tới bây giờ Lệ Sa mới để ý kỹ rằng thằng Minh đôi lúc lại rất giống mấy chàng thụ trong những bộ phim Boy Love cô đã từng xem.
Lại thêm cái biểu hiện của thằng Minh với thằng Kha khiến cô đoán được phần nào mối quan hệ của hai đứa rồi.
-Không thèm vậy cũng không thích nó luôn à
-Ai nói không thích.
Vừa nói xong thằng Minh liên lấy hai tay bụm miệng minh lại. Nó ngượng ngang chả dám nó thêm câu nào.
Lệ Sa bật cười vì câu nói từ miệng của thằng Minh.
-Thích thì nói thích có gì phải ngại.
-Con không phải là thích bình thường.
Thằng Mình lí nhí trả lời, nó như sợ rằng cô biết được sẽ tức giận cũng như những người khác nghe thấy sẽ chê cười.
-Nếu thương nó thì mau nói với nó đi kéo nó đi lấy vợ bây giờ.
Thằng Minh bất ngờ mở to mắt nhìn cô, nó không thể tin được cô sẽ nói với nó những lời này, ban đầu nó còn tưởng Lệ Sa sẽ kinh tởm nó nữa.
-Cậu thật cho phép hả cậu? con còn tưởng cậu tức giận nữa đó. Bộ cậu không thấy sợ con hả cậu
Thằng Minh vừa vui vừa ngó nghiêng xung quanh vừa hỏi Lệ Sa nhưng đáp lại nó chỉ là sự im lặng. Mãi cho tới khi nó không để ý mà đụng vào người Lệ Sa nó mới phát hiện cô đã đứng lặng người ở đã từ bao giờ.
Nó trông thấy gương mặt có dần tối lại viền mắt bắt đầu long lanh, nước mắt đã lưng trong sắp rơi ra ngoài, dổi mắt cứ chăm chú nhìn về một phía.
Thằng Minh cũng tò mò mà nghiêng đầu nhìn theo, thật không thể tin được bên dưới rằng trẻ có hai người đang ôm nhau, chẳng ai khác chính là Thái Anh cùng Khang Dân.
Trái tim Lệ Sa như bị ai bóp chặt, cổ họng cô uất nghẹn, cô đau đến không thể thở nổi nửa rồi. Lệ Sa bỏ chạy đi, cô không biết bản thân chạy đi dâu cũng không cần biết đã va phải cái gì, cô chỉ biết cô muốn chạy thật xa thật xa để không phải thấy cảnh tượng kia nữa. Thằng Minh thấy cô bỏ chạy đi liền gọi chạy theo, tiếng gọi của nó làm cho Khang Dân cùng Lệ Sa giật mình.
-Mợ sao lại làm vậy mợ quá đáng lắm.
Thằng Minh quay người hét lên một câu rồi cùng vội vã chạy theo Lệ Sa. Thái Anh bàng hoàng nhìn theo bóng lưng đang đau khổ của Lệ Sa, nàng không hiểu vì sao trái tim lại nhói đau, liếc nhìn Khang Dân một cái rồi nàng cũng chạy theo người kia
Cơn mưa đầu mùa bắt đầu đổ xuống trong màn đêm u tối, con đường làng giờ đã vắng tanh ấy vậy mà vẫn còn một người thất thần bước đi dưới mưa. Lệ Sa lê từng bước nặng trĩu trên đường, đối mặt vô hồn đờ đẫn
nhìn xa xâm, nước mắt cứ thi nhau lên đài trên má rồi hoà cùng nước mưa rơi xuống con đường lạnh. Cô đã từng hy vọng rằng một ngày nào đó Thái Anh sẽ thật lòng yêu cô.
Cô đã từng nghĩ những đau khổ cô phải mang rồi cô một ngày sẽ được đền đáp. Cô cố chấp lưu giữ nhưng rồi nhận lại được gì chứ chỉ là sự dạy và cho chính bán thân cô
Cô đã đánh cược cả trái tim mình cho đoạn tình cảm này để rồi nhận ra bản thân đã thua cuộc, thua ngay lần đầu gặp mặt, thua cả trái tim cho người con gái kia. Thương người đàn ông khác. Những gì mà cô nhìn thấy hôm nay chàng khác nào nhát dao xoáy sâu vào tim, càng chạm vào lại càng đớn đau.
Tiếng ai đó gọi tên Lệ Sa trong màn đêm tĩnh mịt, một vài ánh đèn lờ mờ xuất hiện trong đêm tối, bóng đáng người con gái nào đó đang tới gần.
Bóng tối dân bao phủ Lệ Sa , cô bây giờ không muốn nghe bất cứ thứ gì nữa, cô chỉ muốn quên đi tất cả mọi thứ, quên đi cảnh tượng mà cô thấy khi nãy cô cũng không bao giờ muốn nhìn thấy.
Cả cơ thể cô ướt đẫm trên con đường đất, trong cơn mơ hồ cô vẫn cảm giác được từng giọt mưa lạnh lẽo rơi thẳng vào trái tim đau buốt.
Đã hơn một giờ sang mà đèn đuốc trong ngôi nhà to gần cuối làng vẫn sáng trưng gia nhân lại tập nập ra vào. Một người phụ nữ lớn tuổi ngồi trầm ngâm bên mép giường mà nhìn đốc tờ khám bệnh cho con mình cảnh tượng này như trở về lại một năm trước cái ngày mà Lệ Sa vừa đến nơi đây.
Bà ba nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lệ Sa buổi chiêu bà nghe thằng Minh nói Lệ Sa chạy đi đâu mất bà đã rất lo lắng, bà vội sai gia nhân đi tìm, mãi đến trời tối Lệ Sa mới được Thằng Kha cõng và trong tình trạng bất tỉnh, đi cạnh bên nó còn có Thái Anh người ngợm đã ướt sũng.
Thái Anh muốn ở lại chăm sóc cho Lệ Sa nhưng bà ba lại sợ nàng đổ bệnh, bà cũng sợ nàng biết thân phận của cô nên khuyên nàng sang phòng khác thay quần áo rồi nghỉ ngơi.
-Hây, cái con bé này, nó riết rồi quên bản thân sức khoẻ không tốt lại đi dầm mưa đầu mùa, bộ nó tưởng nó khoe như đàn ông con trai thật sự chắc.
Ông Hùng thu lại ống nghe nhịp tim mà giở giọng khiến trách.
-Khi nào nó dậy em cho nó uống cái này để hạ sốt, nhớ dặn nó để ý bản thân một chút con gái chứ có phải con trai đâu mà cứ làm vậy
Ông Hùng đưa cho ba bà vài gói thuốc rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về,
-Cực khổ cho anh phải tới vào lúc nửa đêm, để em ra sai gia nhân đưa anh về
Bà ba đứng dậy cùng ông Hùng rời khỏi phòng cánh cửa phòng vừa bật mở hai ông bà liên hốt hoảng khi thấy Thái Anh đứng đó tự bao giờ
-Tại sao cậu lại gọi cậu An là con bé? Tại sao câu nói cậu Lệ Sa là con gái?"
Giọng Thái Anh run run hỏi ông Hùng, dường như nàng đã cố kiêm nén thứ gì đó.
-Con..con nghe hết rồi sao?
Bà ba sợ hãi hỏi Thái Anh.
- Anh Hùng ra bảo thằng Kha đưa anh về đi còn Thái Anh theo má vào đây.
Bà ba với nắm tay nàng kéo vào trong phòng. Bà ba ăn tòan kể lại mọi thứ cho nàng nghe, bà biết hai mẹ con bà có lỗi với nàng nhưng biết làm sau hơn khi còn của bà thật lòng yêu thương Thái Anh .
Bà thật rất muốn nói thay cho Lệ Sa về cái sự thật này nhưng bà cũng sợ Thái Anh rời bỏ con ba.
Mỗi ngày bà đều nhìn thấy Lệ Sa hết lòng hết dạ với nàng nhưng lại là thương yêu trong sợ hãi bà cũng xót xa làm chứ. Sớm biết sẽ có cớ sự như hôm nay bà đã không để Lệ Sa giả trai nhưng mọi chuyện có lẻ đã đi quá xa rồi.
Từng giọt nước mắt lần dài trên gương mặt phúc hậu đã có chút nếp nhân do tuổi tác, bà ba khóc vì xót thương thay cho con gái mình cùng mối nghiệt duyên với Thái Anh.
-Má và phòng nghỉ đi con sẽ ở lại đây.
Bà bà nhìn người con gái đang ngồi thẩn thờ trước bàn, bà chẳng biết làm gì hơn ngoài dặn dò Thái Anh nghỉ ngơi sớm rồi rời đi bà biết bây giờ Thái Anh cần yên tĩnh.
Thái Anh nhìn về phía Lệ Sa mà lòng quặn thắt, đôi mắt nàng nhòe đi, nàng không thể tin được người chồng chung sống gắn bó một năm trời lại là con gái. Nếu đã là con gái vì sao lại nói với nàng những lời yêu thương đó? vì sao quan tâm nàng? Vì sao chăm sóc nàng? Vì sao làm nàng cảm động để rồi nhận ra cái sự thật trớ trêu này.
Hóa ra tất cả đối với nàng chỉ là dối trá, người kia tàn nhẫn lừa gạt nàng. Cổ họng đau rát dữ dội khiến Lệ Sa tỉnh giấc, cô cố gắng ngồi dậy để tự tìm nước cho bản thân nhưng rồi chọt khựng lại khi Thái Anh ngồi trước bàn lặng lẽ rơi nước mắt
Mặc kệ cả cơ thế mệt mỏi cô liền bước xuống giường tới gần Thái Anh.
-Em làm sao vậy? Sao em lại khóc?
Giọng Lệ Sa đã khàn đi vì bệnh nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng chứa trong đó.
-Tại sao lại lừa gạt tui.
-Tu...tui lừa gạt em chuyện gì.
Lệ Sa lắp bắp hỏi lại, trong lòng cô đã bắt đầu hoang mang.
-Cô là con gái, tại sao cô lại lừa gạt tui
Thái Anh tức giận hét lên, đến giờ phút này mà người kia vẫn còn muốn lừa gạt nàng.
-Tu...tui xin lỗi nhưng tình cảm tui dành cho em là thật chứ không hề giả dối đâu Thái Anh.
Lệ Sa nằm lấy tay nàng run run giải thích.
-Cô bảo tui sao có thể chấp nhận thứ tình cảm sai trái này.
Lệ Sa ngỡ ngàng nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt Thái Anh dần lạnh lẽo chứ không còn nét nhu mì như ngày nào nữa, giọng nói cũng đã lạnh thấu tâm can.
Thái Anh lạnh lùng rút tay nàng khỏi tay Lệ Sa rồi quay lưng muốn rời khỏi phòng.
-Em sẽ không rời khỏi đúng không?.
Câu hỏi này lại lần nữa vang lên, nó không còn là câu cô tự hỏi bản thân của Lệ Sa nữa rồi, cũng đã đến lúc cô nên đối diện với nỗi sợ hãi của bản thân.
Bước chân Thái Anh khựng lại ở cửa chẳng biết nàng nghĩ điều gì nhưng không lâu sau đó giọng nói lạnh nhạt lại vang lên.
-Sẽ không.
Lệ Sa bất ngờ ngẩn đầu nhìn bóng lưng của người kia, một chút hy vọng lại bắt đầu cháy lên trong lòng cô, có thứ gì đó thôi thúc cô hỏi lý do nàng ở lại. Cấu trả lời duy nhất cô mong muốn chính là nàng cũng có tính cảm với cô.
-Vì sao em đóng ý ở lại
-Vì trả ơn.
Câu nói lạnh lùng xé nát trái tim Lệ Sa cổ cô nghẹn đứng, nước mắt đã không kiếm được lăn dài. Hoá ra bao lâu nay Thái Anh ở bên cô chỉ vì trả ơn.
Nàng gượng ép bản thân ở bên cạnh cô cũng chỉ vì cái ơn cái nghĩa. Tất cả trân thành của cô cũng chẳng đổi lại được chút tình cảm nào. Cô sai rồi, thật sự đã sai rồi, sai khi nghĩ rằng sau này Thái Anh sẽ yêu cô, sai khi cho rằng sau này bản thân có thể dùng tình cảm để Thái Anh dần chấp nhận thân phận của cô nhưng mà nhìn xem, một chút tình cảm còn.
không có lấy đầu có sau này.
Đến cuối cùng chỉ là có cô tự ảo tưởng một mình cô chìm đấm trong giấc mộng hoang dường.
Bóng lưng nàng khuất dần cũng chẳng còn câu nói "Em đợi cậu".
Cô không đủ sức lực mà giữ đôi chân đứng vững mà quỳ xuống nền đất lạnh lẽo cô ôm đầu khóc thét thảm thiết cả cơ thể cô rung rẩy đến khi cô chẳng còn sức lực mà ngã xuống nền đất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro