Chap 54: Chaeyoung muốn làm người xấu

Nhìn chằm chằm ngọn đèn đầu giường, suy nghĩ trong đầu Chaeyoung loạn đến sắp hỏng. Lần lượt nhớ lại từng biến cố trong ngày, bỗng dưng, nàng bật dậy.

Không đúng!

Ánh mắt Chaeyoung lóe tia sắc bén, nàng trở mình xuống giường, tìm kiếm trong đống quần áo chưa giặt, lấy từng cái, từng cái ra, xem xét kĩ lưỡng. Không có!

Đem quần áo bỏ lại vào máy giặt, Chaeyoung chăm chú nhíu mày. Nàng trở lại phòng ngủ, ánh mắt lơ đãng rơi vào túi xách đang nằm một bên.

Túi xách!

Chaeyoung bước nhanh đến cầm lấy túi xách, đi đến giường, nôn nóng đổ tất cả đồ vật bên trong ra. Không có, vẫn không có! Chaeyoung chán nản ngã xuống giường, nhìn chiếc túi trước mặt, trái tim như bị thứ gì chặn lại, đau đến sắp nổ tung.

Đây là chiếc túi nàng mới mua gần đây, có hai lớp da chống thấm... 

Dường như bắt được cái gì, Chaeyoung nhanh chóng mở hết đèn trong phòng, chạy đến trước tủ quần áo, lục lọi tất cả túi hai da nàng sử dụng mấy ngày nay.

"Hít..." Ngón tay bị thứ gì đó đâm trúng, Chaeyoung vội rụt lại, quả nhiên, đầu ngón tay đã chảy máu. Ghim cài? Trong túi xách của nàng sao lại có chiếc ghim này?

Chaeyoung tiện tay lau vết máu, nàng cẩn thận từng li từng tí mở chiếc túi ra, lập tức một chiếc ghim sắc bén xuất hiện trước mắt. Chiếc ghim này tuyệt đối không phải của nàng. Chaeyoung vô cùng chắc chắn.

Ánh sáng trong mắt chợt lóe rồi tắt, Chaeyoung vốn định tháo chiếc ghim ra, nhưng lại thu tay về.

Nàng giật giật khóe miệng, tiến vào phòng tắm, rữa vết máu trên tay.

Ngày hôm sau, Chaeyoung như mọi ngày, bình tĩnh cùng cả nhà ăn sáng, chuẩn bị đi làm. Ba mẹ Park cũng không biết con gái mình xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau một đêm nàng lại trở về như xưa. Chẳng qua là...

Chaeyoung vẫn chăm chú ăn cơm, chưa phát hiện hai cặp mắt tò mò vẫn luôn nhìn về phía mình. Đứa nhỏ này, tại sao lại mặc mấy bộ quần áo đen thui kia nữa rồi, còn có cái kính và kiểu tóc...

Ba Park đương nhiên cũng phát hiện con gái mình khác thường, nhíu mày hỏi:

"Chaeng, sao lại mặc quần áo này nữa rồi?"

Chaeyoung chỉ nhàn nhạt nhìn ba mẹ, mỉm cười nói:

"Quần áo này vẫn hợp với con hơn." Nói xong liền cúi đầu ăn cơm, không nhiều lời.

Ba Park còn muốn nói gì, Seoyeon vội nhắc khéo ông, nhẹ nhàng lắc đầu. Đợi đến khi Chaeyoung đi làm, ba mẹ Park vội vàng hỏi Seoyeon.

"Chị con sao vậy?"

Seoyeon vuốt tóc.

"Công việc có chút rắc rối thôi, cha mẹ, chị hai lớn như vậy rồi, hai người không cần lo lắng đâu." Nói xong nàng vội cầm lấy túi.

"Con muộn rồi. Ba mẹ, bye bye." Nói xong nhanh chóng chuồng đi.

Chaeyoung một thân quần áo nghiêm cẩn xuất hiện ở văn phòng, tất cả nhân viên đều ngây người. Một đám người nhìn nàng, cả buổi không dám nói lời nào.

Vẫn là Lyn có vẻ thân cận, không sợ chết trộm hỏi:

"Park tỷ, chị..." Lời còn chưa nói hết, Chaeyoung đã quăng đến ánh mắt lạnh lùng. Lyn sợ tới mức vội vàng ngậm miệng, nuốt xuống lời định nói.

Mãi đến khi Chaeyoung đã vào văn phòng, Lyn vẫn còn kinh hãi. Nàng xoa xoa cánh tay, lạnh quá má ơi.

"Park tổng làm sao vậy?" Mọi người bắt đầu bu lại bàn tán, mới một đêm, Park tổng giống như thay đổi thành người khác.

Kyo sửa lại.

"Không phải đổi thành người khác, mà là trở về như trước kia."

Lúc họp Lisa cũng không có mặt, nàng đã xin nghỉ, hôm nay không đi làm. Đối với tin này, Chaeyoung chỉ gật đầu cho qua, ngay cả một câu hỏi vì sao cũng không có.

10 giờ 20 phút, Chaeyoung an bài xong mọi việc ở văn phòng mới, bắt xe trở về tổng công ty Kang thị.

Thấy nàng xuất hiện, tiếp tân lập tức chào đón.

"Park tổng."

Chaeyoung gật đầu, nhìn đối phương ân cần, nàng dường như phát hiện cái gì, liền dừng bước, chờ cô gái trẻ nói.

"Kang đổng nói, nếu chị muốn tìm ngài ấy thì đến địa chỉ này." Nói xong nàng đưa cho Chaeyoung một tờ giấy.

Chaeyoung nhận lấy, khóe miệng giơ lên một tia cười lạnh. Nàng xoay người rời đi, gọi xe công ty, báo địa chỉ.

Kang Hyuk đúng là hiểu nàng!

Taxi dừng trước một khu nhà trọ, Chaeyoung ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà trước mắt, cúi đầu nhìn địa chỉ trên tờ giấy.

Cửa không khóa, chỉ khép hờ. Chaeyoung gõ cửa ba tiếng, sau đó đẩy vào.

Vừa vào nàng đã thấy Kang Hyuk. Hắn ngồi trên ghế sa lon, bình thản nhâm nhi rượu, trên bàn còn có một ly không, hiển nhiên là chuẩn bị cho nàng.

"Để ngài đợi lâu." Chaeyoung lạnh lùng nói, không khách khí ngồi vào ghế sa lon đối diện.

Kang Hyuk ngẩng đầu nhìn nàng, cười như không cười giúp nàng rót đầy ly.

"Uống với tôi một ly."

Chaeyoung cũng không từ chối, cầm lấy ly rượu, một hơi uống cạn.

"Không sợ tôi hạ độc trong rượu sao?" Kang Hyuk nhướng mày hỏi, trong mắt hiện lên một tia nhìn không rõ.

Chaeyoung giương mắt nhìn hắn, vẫn lãnh đạm như cũ.

"Kang đổng không ngu như vậy."

Kang Hyuk nở nụ cười, lắc lắc cái ly trong tay.

"Chaeyoung, có biết vì sao tôi luôn trọng dụng cô không? Vì cô rất thông minh."

Chaeyoung cười trào phúng, không nhanh không chậm bỏ chiếc ly lên bàn.

"So với Kang đổng, tôi bất quá chỉ là tép rêu."

"Cô không cần châm chọc tôi."

Kang Hyuk lại rót cho hai người đầy ly, cười nói:

"Hôm nay cô đến tìm tôi, không phải đã có quyết định rồi sao. Thế nào, tình yêu và sự nghiệp, hai chọn một."

"Tôi chọn ngài sẽ tin sao?" Chaeyoung cười khẽ, chân thành nói.

"Tôi nói rồi, cô là người thông minh." Kang Hyuk cười, hắn đưa mặt đến gần Chaeyoung. "Tôi có thể cho cô rất nhiều, mà Lalisa Manoban, cô ta chỉ lợi dụng cô."

Chaeyoung giật nhẹ khóe miệng, tựa người về sau, khéo léo tạo khoảng cách với Kang Hyuk.

"Tôi muốn 5% cổ phần Kang thị."

"Không thành vấn đề."

Kang Hyuk sảng khoái nói, trở về vị trí cũ, hắn yên lặng nhìn Chaeyoung.

"Nhưng mà trước tiên, tôi muốn cô làm một chuyện."

"Một lời đã định." Chaeyoung giơ ly lên, chạm khẽ vào chiếc ly trong tay hắn.

Kang Hyuk nhướng mày, uống cạn.

Uống xong, Chaeyoung cầm túi xách, đứng dậy muốn rời đi... 

"Cô biết nhà trọ này là của ai không?" Bỗng dưng Kang Hyuk hỏi, giọng nói chất chứa hoài niệm cùng bi thương.

Chaeyoung sững sờ, hơi quay đầu nhìn về phía hắn.

Kang Hyuk hơi cong khóe miệng, như tự giễu. Hắn nhìn Chaeyoung, lại như nhìn một người khác.

"Bae Joohyun, đây là căn hộ tôi đã từng mua cho cô ấy, đáng tiếc cô ấy chỉ ở một tháng, liền đi." Thở dài một tiếng, Kang Hyuk vẫy vẫy tay, ý bảo Chaeyoung có thể rời đi.

Bae Joohyun...

Chaeyoung làm sao cũng không ngờ đây là nhà trọ của Bae Joohyun, cô ấy và Kang Hyuk rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhíu nhíu mày, Chaeyoung không hỏi nhiều, nàng ra khỏi nhà trọ.

Lisa liên tiếp nghỉ 3 ngày. Từ chỗ Kang Hyuk, Chaeyoung biết, hắn đã chính thức đưa đơn kháng án lên tòa, nhất quyết phải giành quyền nuôi Bae Yihyun.

"Park tổng, cà phê của cô."

Kang Daniel gõ cửa đi đến, nhìn Chaeyoung đang ngẩn người, quan tâm hỏi:

"Cô làm sao vậy? Gần đây cô rất không tập trung."

"Không có gì."

Chaeyoung thản nhiên nói, nàng bưng ly cà phê nhấp một ngụm, giương mắt nhìn qua mới phát giác là Kang Daniel, không khỏi nhíu mày.

"Tại sao là anh?" Từ trước đến giờ, những chuyện này đều do Lyn làm.

"Kỳ thật tôi có việc tìm cô."

Kang Daniel nói, hắn trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, yên lặng nhìn Chaeyoung.

"Tôi phải về Kang thị."

"Tôi biết." Chaeyoung nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm Kang Daniel. Đây là ước định của nàng cùng Kang Hyuk, nàng giúp hắn làm việc, hắn phải tuyệt đối tín nhiệm nàng.

Kang Daniel bị nàng nhìn có chút phiền muộn, hắn ổn định hô hấp, lấy tinh thần nói:

"Chaeyoung, cô biết tôi thích cô."

Chaeyoung sững sờ, nàng lập tức đứng lên.

"Trợ lý Kang, Kang tổng! Hiện tại đang trong giờ làm việc!"

Kang Daniel cũng gấp, vội đứng lên theo.

"Hiện tại chỉ có tôi và cô, Chaeyoung!" Nói xong, hắn giơ tay muốn kéo tay nàng.

Cảm giác đối phương muốn chạm mình, theo phản xạ Chaeyoung lập tức lui về sau, phần eo hung hăng đập vào góc bàn.

"Hít..." một tiếng, nàng ôm lấy eo, đau đến phải ngồi xổm xuống. Kang Daniel lại càng hoảng sợ, đi lên trước muốn đỡ nàng...

"Cách xa tôi một chút!"

Chaeyoung gần như hét lên, nàng đỡ eo thẳng lưng, nhìn chằm chằm Kang Daniel lạnh lùng nói.

"Kang Daniel, tôi chỉ nói một lần, tôi không có thể chấp nhận anh."

Nghe vậy, cả khuôn mặt hắn như dại ra.

"Tại sao?" Hắn hỏi, thật sự không rõ vì sao nàng luôn cự tuyệt.

"Không thích chính là không thích, còn nữa, bây giờ lập tức ra ngoài cho tôi!"

Kang Daniel khó tin nhìn nàng, bỗng dưng, nở nụ cười.

"Park Chaeyoung, tôi sẽ khiến cô hối hận!" Dứt lời, hắn hung hăng đóng sầm cửa.

Cộc cộc cộc.

Lyn gõ cửa chạy vào, cẩn thận quan sát Chaeyoung.

"Park tỷ, chị sao vậy?"

"Không có gì."

Chaeyoung ổn định hơi thở, nàng trở lại ghế ngồi, hỏi:

"La tổng đến rồi sao?"

"Vẫn chưa. Nhưng em nghe người bên JC nói, chiều nay sẽ đến."

Lyn nhỏ giọng nói, nàng lén lút nhìn vào mắt Chaeyoung.

"Park tỷ, có phải chị không khỏe không?"

"Gần đây hơi đau đầu một chút." Chaeyoung thản nhiên nói, nàng xoa đầu.

"Chiều nay nếu La tổng đến, nhớ thông báo cho chị, chị có chuyện muốn nói với cô ấy."

"Dạ."

Lyn đáp lời, do dự nói: "Park tỷ, mặc dù công việc quan trọng, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe, như vậy làm việc mới hiệu quả a."

"Cảm ơn em." Chaeyoung chân thành nói, nàng nhu hòa nhìn cô trợ lý luôn xem như em gái này, cười trấn an.

"Em có việc cứ đi đi."

Lyn vừa đi, văn phòng lập tức khôi phục yên tĩnh. Chaeyoung nhẹ nhàng lật vạt áo lên, một bên eo đã sưng đỏ. Nàng giơ tay đụng đụng, đau đến suýt nữa kêu lên.

Hỏng bét rồi! Hôm nay còn việc gì có thể tệ hơn nữa không.

Giữa trưa, Jennie lâu ngày không thấy đột nhiên xuất hiện. Chaeyoung vốn đang phiền muộn vô cùng, nghe giọng nàng không ổn, liền xuống lầu gặp mặt. Hai người quyết định cùng ăn cơm trưa.

"Chaeyoung, gần đây cậu có thấy học tỷ của mình không?" Jennie cắn ống hút hỏi, đầu mày xoắn chặt. 

Chaeyoung dừng một chút, trầm giọng nói:

"Cậu tìm mình chính là hỏi chuyện này?"

"Không phải, không phải."

Jennie vội vàng giải thích.

"Đã rất lâu không gặp cậu, nên đến thăm, sau đó thuận tiện hỏi một chút..."

"Jennie, mình và Kim Jisoo quan hệ cũng không tốt." Chaeyoung nói, không tiếng động thở dài.

Jennie sững sờ, không tin nói.

"Sao lại như vậy? Cậu không phải rất thân với Lalisa Manoban sao? Học tỷ là chị của cô ấy, sao hai người có thể quan hệ không tốt."

Chaeyoung cười như không cười, giật nhẹ khóe miệng.

"Học tỷ cậu cũng không cho rằng mình là bạn Lalisa Manoban."

Jennie nhăn mặt hỏi:

"Chaeyoung, cậu đang nói gì, mình hoàn toàn không hiểu."

"Được rồi."

Chaeyoung thở dài, cũng hiểu được không cần thiết phải cho Jennie biết những chuyện này.

"Chẳng phải cậu đi theo cô ấy cả ngày sao?" Nàng ngược lại hỏi.

"Mình đã ngồi trước nhà chị ấy chờ vài ngày, nhưng cả cái bóng cũng không thấy, bên Cục cảnh sát thì nói là xin nghỉ, nhà Lalisa Manoban cũng không có... Chaeyoung, cậu nói thử xem có phải học tỷ lại cố ý trốn đi, không quan tâm mình nữa đúng không?" Jennie càng nói càng ủy khuất, nước mắt rất nhanh liền rơi xuống.
____________________________

Happy Birthday my crush, hãy giữ gìn sức khỏe và luôn vui vẻ nhé crush của em. 💛

#327WishesForLalisa

#LalisaManobanDay

#우리의_별_리사_생일축하해

Nói chứ, tao đang hóng cô Chaeng sẽ gửi ngàn cái nồng nàn gì cho La tổng a ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro