Chap 75: Bên nhau (END)
Đầu ngón tay mơn trớn cơ bụng rắn chắc, một giọt nước nóng hổi chảy vào lòng bàn tay. Jisoo ôm mặt, nước mắt theo khe hở lăn xuống, khóc không thành tiếng.
Lisa đứng ngoài cửa hồi lâu, tay chống tường, nghe tiếng khóc thút thít truyền ra, dứt khoát không tiến vào.
Nhắm mắt lại, nàng nặng nề thở ra một hơi, quay người ra khỏi nhà, thả chiếc chìa khóa lại trên bàn. Nhìn chằm chằm vị trí cửa phòng, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
"Mummy đã về ~ "
Lisa vừa về nhà, con gái béo ục ịt đã nhào tới, ôm đùi nàng làm nũng. Nàng ngồi xuống, ôm tiểu gia hỏa siêu nặng vào lòng, nhéo nhéo mặt thịt, cau mày nói:
"Bae Yihyun, con lại béo ra rồi, sau này sẽ không ai thèm cho xem."
"Mẹ nói xạo! Chaeng Chaeng và chị Seulgi đều thích con." Yihyun bĩu môi, nhìn phía sau nàng. "Ồ, không phải bà ngoại nói mẹ đi tìm dì Jisoo sao? Người đâu rồi?"
"Dì con có việc không đến được." Lisa thuận miệng nói, lảng sang chuyện khác. "Đang làm gì đó, xem con vui kìa!"
Yihyun ha ha cười ngây ngô. "Con vừa facetime với chị Seulgi và bà bà. Hai người nói cuối tháng sẽ trở lại thăm con, còn mang thật nhiều đồ ăn ngon nữa!"
Lisa trợn trắng. "Bae Yihyun, con mà còn ăn nữa là thành heo thật đấy!"
"Lalisa, đây là trắng trợn ghen ghét!" Yihyun trừng to mắt, tỏ vẻ bất mãn.
"Ghen ghét?"
"Đúng vậy a, mẹ hâm mộ con đẹp hơn mẹ." Yihyun kiêu ngạo hất cằm.
"Ha ha ha." Lisa ôm bụng cười, nhìn đứa nhóc tròn vo trước mắt, cười càng dữ.
Yihyun bị nàng cười tức đến đỏ mặt, xoay đầu hướng phòng bếp hô to.
"Bà ngoại, Mummy ăn hiếp con."
Bé vừa dứt lời, mẹ La tay cầm dao phay vọt ra.
"Con nhỏ này, lại ăn hiếp cháu ngoại cưng nhà tôi, tôi dùng gia pháp trừng phạt cô."
Lisa nhìn con dao bóng loáng trong tay mẹ mình, nhếch miệng cười.
"Mẹ, thức ăn khét rồi."
Mẹ La hít hít mũi, hô to một tiếng.
"Gà rán của tôi!" Lập tức vọt vào phòng bếp, trước khi đi, còn quay đầu hướng Lisa hô. "Tôi mà biết cô ăn hiếp tiểu Yi nữa là biết tay!"
Lisa: "..."
Phòng khách lần nữa chỉ còn lại nàng cùng Yihyun. Lisa cười lạnh, cúi đầu nhìn con gái bảo bối, bật cười ha hả.
"Bae Yihyun, hết người cáo trạng nha."
Yihyun rụt cổ, hai mắt đẫm lệ, oa oa nói. "Mummy, con chỉ đùa với mẹ một chút..."
"Darling, you ~ " Điện thoại đúng lúc vang lên, phát ra bản nhạc chuông sến súa.
Yibyun vội hô to, mắt sáng như thấy ân nhân cứu mạng. "Mummy, Chaeng Chaeng gọi cho mẹ kìa!"
Lisa hừ lạnh, nhưng vẫn buông bé ra, dùng tốc độ cực nhanh lấy điện thoại trong túi xách, thái độ xoay chuyển 180 độ, ôn nhu gọi.
"Chaeng ~ "
Yihyun híp mắt, nhìn mẹ mình nịnh nọt ton hót, hết sức xem thường bĩu môi.
"Trọng vợ khinh con gái, thật bất công!"
Lần đầu tiên Chaeyoung chủ động gọi từ nước ngoài, Lisa làm sao chịu buông tha, quấn nàng nói chuyện hồi lâu, mãi đến khi mẹ La dọn thức ăn lên, dùng ánh mắt uy hiếp trừng nàng, mới lưu luyến không rời hỏi:
"Chaeyoung, em có muốn nói chuyện với mẹ..."
Mẹ La không để nàng nói hết lời, thò tay trực tiếp cướp điện thoại, bắt đầu hàn huyên với Chaeyoung. Yihyun tội nghiệp nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng gào thét, bé cũng muốn nói chuyện với Chaeng Chaeng a! Mẹ La liếc bé cùng Lisa, đắc ý cười đến vô cùng sáng lạn.
"Chaeyoung, bên kia đã muộn a, con sớm nghĩ ngơi một chút, ừ, tốt, bye bye." Nói xong, không để hai người kia ngăn cản, trực tiếp ấn nút tắt máy.
Bữa cơm này, Yihyun ăn ít hơn thường ngày một chén, bởi vì... Bé! Vô! Cùng! Ấm! Ức!
Ba ngày sau, sân bay.
"Chuyến bay từ New York... chuyển sang 1 giờ 35 phút chiều hạ cánh..." Trong sảnh, vừa vang lên thông báo dời thời gian đáp máy bay, đám đông lập tức huyên náo.
"Lại trễ giờ!"
"!"
"Có lầm không a!"
...
"Bình tĩnh, bình tĩnh, máy bay trễ giờ là chuyện bình thường mà."
"Bình tĩnh cái rắm! Mẹ kiếp, tôi đã nửa tháng không gặp vợ, còn chờ, chờ con mẹ gì nữa!"
Lisa nhíu mày nhìn đồng hồ, nghe nam nhân bên cạnh mắng thô tục, không khỏi liếc nhìn, bất quá, nàng không phải cảm thấy đối phương mất lịch sự, mà là đối phương hoàn toàn nói trúng tim đen của nàng!
Nghiến răng kèn kẹt, Lisa có xúc động muốn xông lên mây tìm người. Nàng đã hai tháng không gặp vợ rồi! Thật vất vả mới trở về, máy bay còn trễ giờ, một chút mặt mũi cũng không cho nàng!
Năm phút trôi qua.
Lisa ở phi trường đi tới đi lui, gấp đến độ lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Vừa ra sân bay, Chaeyoung liếc mắt liền nhận ra nàng, áo khoác ngoài màu đen, bên trong váy đỏ bó sát như ẩn như hiện, đặc biệt chói mắt.
Lisa gần như đồng thời thấy Chaeyoung, khóe miệng giương cao, mở rộng hai tay, không chờ nàng đến gần, gấp rút bước lên, ôm chặt nàng vào lòng. Rõ ràng đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng lúc này, người thật sự ở trong lòng, nàng đột nhiên phát hiện, cái gì cũng không nói nên lời.
Đường về nhà không dài, Lisa lái xe tối đa một giờ có thể đến, nhưng...
"Lisa!"
"Gì cơ?"
"Lisa đang làm gì vậy?"
"Lái xe!"
"Vậy tại sao xe còn chưa nhúc nhích?"
"Tôi đang làm công tác chuẩn bị a ~ "
"Buông tay khỏi nơi đó ngay!"
"Chaeng ~ "
"Gọi em cũng vô dụng!" Chaeyoung trừng mắt, đôi gò má xấu hổ ửng hồng rất đẹp mắt.
"Vậy không gọi nữa a." Lisa cười cười, tay cách quần cọ chân người nào đó, dò lên trên...
Xe dừng trước cửa nhà, ba mẹ Chaeyoung vừa nghe tiếng, vội vàng ra đón.
Chaeyoung mang hành lý không nhiều, Lisa và ba Park mỗi người một vali, kéo vào nhà. Mẹ Park lôi kéo con gái mấy tháng trời không gặp, nhìn một chút, nhìn thế nào cũng thấy gầy, cực kỳ đau lòng nấu canh cho nàng tẩm bổ.
Seoyeon biết hôm nay Chaeyoung về, nên gọi vị hôn phu đến cùng ăn cơm. Mấy người vừa bước chân vào cửa, Seoyeon liền kêu hắn trong nhà ra, đi theo còn có Jisoo và Yihyun.
Vị hôn phu của Seoyeon tên Jacky, là giáo viên đại học. Không như Seoyeon hoạt bát lanh lợi, hắn vô cùng hướng nội, nhưng làm người rất tốt. Yihyun vốn được hắn ôm trên tay, xa xa nhìn thấy Chaeyoung liền hoan hô kêu lên, nếu không phải Jacky ôm chặt, bé suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Bé hướng Chaeyoung chạy tới, người vừa đến gần, thân thể tròn vo lập tức sà vào, tràn ngập cõi lòng. Chaeyoung phải lui về sau mấy bước mới ôm bé lên được, nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn, nàng phiền muộn nói:
"Tiểu Yi, con mập lên nhiều, Chaeng Chaeng sắp ôm con không nổi."
"Chaeng Chaeng, sao chị càng lúc càng giống Lalisa, không đáng yêu chút nào!" Yihyun uỷ khuất nói, hai tay gắt gao ôm cổ, dán chặt lấy nàng.
Chaeyoung cười, chú ý tới cậu em rể đang đứng bên em gái cười hạnh phúc, gật đầu cười.
"Chị hai." Jacky câu nệ nói, hai tai lộ ra ngoài có chút hồng.
Seoyeon nhìn, chê cười nói. "Anh ngượng ngùng cái gì a?"
"Jacky, chị vợ cậu rất dễ tính, không cần phải sợ." Lisa cũng theo chế nhạo nói.
Lỗ tai Jacky càng đỏ, cung kính hướng Lisa chào. "Chị Lisa."
Chaeyoung nghiêng qua liếc Lisa, thấy rõ Jacky còn quen thuộc với Lisa hơn nàng, lại nhìn người nhà, nguyên một đám hoàn toàn không xem nàng là người ngoài, cư xử thân mật, thầm nghĩ mấy tháng nàng không ở nhà gia hỏa này đã làm trò gì đây.
"Hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi?" Chaeyoung hỏi Seoyeon.
"Tất cả đều tốt, chị chỉ cần đợi đến ngày uống rượu mừng của em." Seoyeon cười híp mắt, mấy tháng không gặp, sắc mặt nàng càng thêm hồng hào, nghĩ Jacky nhất định đối với nàng rất tốt.
Ban đêm, Lisa cũng không về nhà, mà lưu lại Park gia. Ngoài dự kiến của Chaeyoung, đối với chuyện này, ba mẹ nàng biểu hiện vô cùng nhiệt tình.
"Nói một chút coi, lúc em không ở đây Lisa đã hối lộ ba mẹ những gì?" Chaeyoung liếc Lisa đang nằm thành hình chữ đại trên giường, đi đến tủ quần áo, chuẩn bị lấy áo tắm đi ngủ. Ai ngờ vừa mở ra, bên trong một nửa số quần áo không phải của nàng.
Lisa cười híp mắt nhìn sang, đắc ý khoe khoang nói:
"Mấy tháng em không ở đây, một nửa thời gian tôi đều đến nhà em, hiện tại ba mẹ còn thân với tôi hơn em."
"Ba mẹ ai?" Chaeyoung buồn cười nhìn nàng.
"Ba mẹ tôi." Lisa nhếch miệng cười, nghiêng người si ngốc nhìn nàng, luôn thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
"Không biết xấu hổ." Chaeyoung cười, trong lòng nhưng là cảm động. Thời điểm nàng ở nước ngoài, ba mẹ và Seoyeon đều gọi báo cuộc sống rất tốt một phần nhờ Lisa. Người này tuy ba hoa, nhưng rất chu đáo, làm việc gì cũng quan tâm người khác. Lúc nàng không có ở đây, những việc con gái phải làm, nàng đều làm, thậm chí còn tốt hơn.
Cầm áo ngủ hai người đến bên giường, Chaeyoung ngồi xuống, tay xoa mặt Lisa, từ đáy lòng nói:
"Cảm ơn."
Lisa nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực, dùng trán chống đầu nàng.
"Còn đi nữa không?"
Chaeyoung nhìn nàng, kiên định lắc đầu.
"Không đi nữa."
Lisa cười, ghì chặt đầu nàng, hôn lên môi nàng. Từ chuồn chuồn lướt nước đến ngày càng hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt, xúc cảm lan tràn.
Sau khi trải qua vật lý trị liệu, Kang Daniel bắt đầu có cảm giác lại. Chaeyoung vốn định chờ hắn có thể đứng lên mới rời đi, ai ngờ mẹ chồng Seoyeon bệnh nặng, Seoyeon và hắn đều muốn Chaeyoung tham dự hôn lễ, nên thông báo trước hôn kỳ.
Sau khi biết tin tức hôn lễ Seoyeon, Kang Daniel cố ý tìm Chaeyoung nói chuyện. Nam nhân tâm cao khí ngạo ngày xưa, sau biến cố lần này đã trưởng thành hơn rất nhiều, không phàn nàn, không oán trách, thậm chí cảm kích Chaeyoung luôn chiếu cố bên người, còn chân thành chúc phúc nàng và Lisa.
Nghe nói Kang Daniel thay đổi, Lisa ngoài vui mừng còn nhiều hơn phần cảm khái. Nếu lúc trước Kang Hyuk có thể như Kang Daniel, thì có lẽ đã không xảy ra nhiều bi kịch như vậy. Nhưng nàng vẫn muốn cảm ơn hắn, nếu không nhờ Kang Hyuk, sợ là nàng sẽ không về nước, càng không gặp được Chaeyoung.
Nhân sinh gặp gỡ, ai có thể nói trước tương lai.
=========================
Phần kết:
Là duyên hay mệnh.
Tình yêu của chúng ta sinh ra từ thương trường đầy rẫy âm mưu, lừa dối. Mỗi sớm thức giấc, tôi cứ ngỡ lòng mình phủ đầy băng giá. Nhưng em đã đến. Đối thủ thì sao, quân cờ thì thế nào, Park Chaeyoung, kiếp này đã định em là của tôi. Tôi nguyện nắm tay em đi dưới trời hoa đào ấm áp, đi qua cơn mưa phùn mùa hạ, đi trên con đường rợp lá vàng thu, sưởi ấm em trong những ngày đông giá lạnh, tôi nguyện ý, chỉ bởi vì đó là em, Park Chaeyoung.
Tình yêu của chúng ta em thật tâm bảo hộ từ tận đáy lòng. Em không biết âm mưu cừu hận, em không quan tâm là sắp đặt hay quân cờ. Em chỉ nguyện ý tin một người, một người vì em bước 99 bước, người đã nguyện ý đến với em kiếp này. Từ lời ước hẹn ban đầu cho đến khoảnh khắc tận cùng, em biết mình yêu Lisa, Lalisa Manoban.
END.
___________________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro