Chap 1: Only U
Mình không rõ nguồn của fic gốc. Ai biết nhắc mình nhé. Please🥺
------
Quán cà phê Only U là một quán cà phê nhỏ bình thường, nằm bên trong một con hẻm nhỏ hẹp. Bên ngoài quán cà phê có một vườn hoa nho nhỏ, trong vườn hoa trồng mấy cây hoa nhài. Hiện giờ là mùa hoa nhài nở, nếu tới gần có thể ngửi được hương hoa ngào ngạt.
Trong lúc quán mở cửa, một mùi hương cà phê đậm đà nhẹ nhàng bay ra, khiến người đi ngang qua đều không cưỡng lại được, vì hương cà phê đậm đà kia mà dừng bước.
Bước vào cửa có thể thấy bên phải là quầy bar, trên quầy để một hàng gấu bông đáng yêu, đằng sau quầy bar là nơi pha cà phê, đi vào bên trong có thể thấy được đến một gian bếp nho nhỏ và một gian phòng nghỉ ngơi. Quán cà phê bày trí rất đơn giản, ghế sofa thoải mái, trên bàn gỗ thô được đệm lên một khối thủy tinh lớn trong suốt, trên là tấm khăn trải bàn có in hình hoa nhài. Trên mặt bàn khéo léo trưng bày những chậu xương rồng nhỏ đáng yêu, đưa mắt nhìn quanh là cả phòng thanh nhã.
Ở trong xã hội hiện đại, cửa hàng nhỏ mộc mạc này có thể so với các cửa hàng khác, căn bản chính là nhờ kỹ thuật pha cà phê của cô chủ. Mỗi một loại cà phê đều có đặc điểm riêng của nó, nên muốn tạo ra một ly cà phê ngon, điều chỉnh được thời gian và nhiệt độ thích hợp là rất quan trọng. Ngoài ra, tâm tình người pha cà phê cũng sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến cảm giác của người uống cà phê.
Bước vào quán cà phê Only U, sẽ làm người ta có cảm giác như về đến nhà.
Quán cà phê trang trí gần gũi như nhà, thái độ của cô chủ đối đãi với khách cũng giống như đối đãi người nhà, đối với nhân viên cũng mềm mỏng, khiến khách có cảm giác đang ở nhà, nên khách tới nơi này cũng đều coi như nhà của mình, thoải mái uống cà phê, trò chuyện thị phi nhiều chuyện. Hương cà phê cùng không khí như ở nhà, khiến khách đến luôn là khách hàng cũ.
Cô chủ quán cà phê tên là Park Chaeyoung, cô có một nhóc vừa lên tiểu học, nhưng người nào cũng không biết ba của đứa bé là ai, bởi vì quán cà phê này mở ra đã ba năm, mỗi ngày khách hàng đều chưa từng thấy người nào giống người nhà của họ, điều này cũng làm cho không ít người nghĩ rằng Chaeyoung còn chưa kết hôn.
Khi mọi người cảm thấy tò mò với hai mẹ con Chaeyoung mà hỏi thì Chaeyoung bình thường chỉ mỉm cười qua loa, chưa từng giải thích nhiều. Người khác thấy vậy nên nghĩ có lẽ cô có điều khó nói, dần dần, khách quen cũng không hỏi nhiều nữa.
Thật ra, Chaeyoung không nói, không nghĩ chuyện đã qua nữa, chỉ là muốn niêm phong hoàn toàn một đoạn năm tháng, cất vào sâu trong trí nhớ. Chaeyoung bây giờ chỉ hy vọng cô và bảo bối sống nương tựa lẫn nhau, trải qua cuộc sống đơn giản.
Cửa mở ra, khiến chuông gió động, vang lên âm thanh trong trẻo, Chaeyoung vội vàng công việc bên tay, nhưng không quên sự tiếp đón cơ bản nhất, êm ái nói một câu, "Hoan nghênh đã tới."
"Umma!"
Đáp lại tiếng chào hỏi chính là tiếng kêu to của Park Hae Min con cô.
"Hae Min, tan học rồi à."
Chỉ cần thấy được Hae Min của cô, cho dù bận rộn nữa, cô cũng nhất định sẽ để công việc xuống trước, cho nhóc một cái ôm rồi mới tiếp tục công việc bên tay.
"Đúng vậy! Umma, con kể với umma nghe nè, thầy giáo hôm nay khen ngợi con đó, còn nói con sau này làm gia sư nhỏ dạy bạn học toán học nha."
Nhóc tinh nghịch vọt vào quầy rượu, vòng tới vòng lui ở bên cạnh Chaeyoung, vội vã cùng umma chia sẻ từng côt một ở cuộc sống trường học.
Trừ công việc, Hae Min thông minh, hoạt bát chính là trọng tâm cuộc sống của Chaeyoung, là chỗ dựa của cô, cũng là nguồn động lực để cô bước tiếp.
"Lợi hại như vậy à, như vậy Hae Min lợi hại nhất phải tạm thời thay thế chức vụ của umma, thay umma chào hỏi khách hàng đó."
Chaeyoung dịu dàng vuốt trán của nhóc, cười giao nhiệm vụ.
"Không thành vấn đề, cứ giao cho con."
Biết umma nhất định là có chuyện muốn đi ra ngoài, cho nên Hae Min rất vui vẻ đồng ý.
Dĩ nhiên nhóc không có lợi hại đến có thể chân chính thay thế công việc của Chaeyoung, pha cà phê là do cô nhân viên Sunny phụ trách, nhiệm vụ của nhóc chỉ là mời khách tiến vào, giúp khách chọn món ăn, giúp đưa món ăn.
Hoàn thành công việc, Chaeyoung rất thận trọng nói với nhóc và Sunny.
"Kế tiếp xin nhờ hai người rồi."
"Không thành vấn đề, cứ đi thong thả."
Cúi người chào, Hae Min và Sunny nghiêm chỉnh thuận theo, động tác vô cùng nhất trí tiễn Chaeyoung ra cửa.
Chaeyoung vừa mới lái xe rời đi, một chiếc xe ngay sau đó dừng vào vị trí vốn là nơi đỗ xe của cô. Sau khi xe dừng lại, hai người một trước một sau từ ghế lái và chỗ ngồi phía sau xuống xe.
Từ chỗ ngồi phía sau xuống xe là tổng giám đốc phát triển Tập đoàn Manoban thị của Mĩ ở khu vực Châu Á - Lalisa Manoban, cũng là con độc nhất của tổng giám đốc Tổng Công Ty Manoban thị. Manoban thị là tập đoàn xuyên quốc gia, ở trên toàn cầu có rất nhiều công ty chi nhánh, mà nhà họ Manoban tuy gốc Thái Lan nhưng lại từ Hàn Quốc di dân tới Mĩ, cho nên xây dựng quê quán thứ hai là Hàn Quốc thành căn cứ chính ở Châu Á, hai năm trước bắt đầu do Lisa quản lí.
Người còn lại là người đại diện đang chuẩn bị tranh thủ làm đại lí tiêu thụ của tập đoàn này ở Hàn Quốc vào năm sau, bởi vì nghe nói Lisa thích uống cà phê, cho nên mời Lisa tới thưởng thức nơi mà người này cho là rất có hương vị cà phê, xem có thể thay công ty mình thêm điểm ấn tượng hay không.
"Quán cà phê tổng quản lí nói chính là chỗ này?"
Lisa tinh tế quan sát quán cà phê trước mắt, cửa hàng nho nhỏ, xem ra không hoa lệ, cũng rất ấm áp, không khí cũng không tệ, nhưng mà Lisa vẫn rất hoài nghi, bên trong sẽ có loại cà phê ngon như thế nào?
....
-----
Ố la la:))
Motip cũ èm😘
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro