C4. Gia đình
Sáng sớm hôm sau, Chaeyoung cảm giác thân mình vô cùng nặng nề, chẳng lẽ là bị bóng đè?! Mở to mắt nhìn, lại thấy khuôn mặt Lisa xuất hiện ngay trước mắt mình. Kinh hãi vài giây, rất nhanh khôi phục lại trấn tĩnh, đây là lần đầu nàng nhìn Lisa ở cự ly gần như vậy.
“A ~ Đúng là tướng ngủ đặc biệt lạ nha!”
Thảo nào cần giường lớn như vậy, để phòng cho có ngủ lăn như thế nào cũng không rớt xuống sàn.
Bịch~
Ngay giây tiếp theo Lisa đã phá tan ý nghĩ của Chaeyoung. Nàng không nói gì nhìn người kia dù đã ngã xuống sàn vẫn ngủ ngon lành, xem ra là cô ta đã ngã quen rồi.
Nhẹ nhàng phủ chăn bông lên con người siêu ngốc khi ngủ kia, Chaeyoung dự định về nhà để đối mặt với tất cả chuyện đang diễn ra ở gia đình nàng.
Chaeyoung về đến nhà, không ngờ rằng ba nàng không đi làm mà đang nghiêm túc ngồi trên ghế. Mẹ cũng không nhìn nàng, xem nàng như người xa lạ. Mà chị của nàng Park Jiyoung thì mặt lộ vẻ xem kịch vui. Tất cả làm cho Chaeyoung có cảm giác không ổn.
“Ba….Mẹ….”
Cho dù không được chào đón ở đây, Chaeyoung vẫn cất tiếng gọi.
“Hừ!”
Ông Park tức giận lật tờ báo ra xem, cảm giác như giây tiếp theo nàng sẽ bị xé vụn ra không bằng. Hơn nữa từ ánh mắt của ông ấy đã có thể thấy được lửa giận hừng hực.
Bà Park thu dọn bữa sáng, trừng mắt với Chaeyoung rồi mới đi vào bếp.
“Ngươi nha Park Chaeyoung, ngươi rất hay đó! Mới một ngày đã dụ dỗ được tên bại hoại ở kế bên!”
Park Jiyoung trên mặt như viết “Ngươi xong đời rồi” nhìn Chaeyoung, thích thú vô cùng mà cười nhạo nàng.
“Chị………” Chaeyoung muốn phản bác, nhưng thường thường làm như vậy kết quả sẽ là bị quát mắng lại.
“Thế nào? Dám làm không dám nhận?”
“Em không có.”
Lại bị gán cho tội danh nàng không hề làm. Từ sự kiện ngoài ý muốn xảy ra lúc nhỏ kia, Jiyoung thật giống như đem nàng làm món đồ chơi, luôn làm cho Chaeyoung rơi vào tình cảnh ngang trái. Ở trường thì bị bạn bè của Jiyoung bắt nạt khi dễ, ở nhà thì chịu đủ dằn vặt tinh thần.
Nghe thấy Chaeyoung phủ nhận, ông Park nổi cơn thịnh nộ đập tờ báo xuống bàn, nóng giận nói: “Park Chaeyoung, ngươi còn dám nói ‘không’ với ta. Ta đã bảo ngươi không được giao thiệp với tên sâu mọt kia, vậy mà ngươi còn vào nhà của nó. Ngươi có biết cho hàng xóm thấy vậy tức là chuyện mất mặt thế nào?! Ngày hôm qua bảo ngươi đi thanh tỉnh lại đầu óc ngươi có tỉnh lại chưa? Lại còn chạy qua nhà của nó qua đêm. Thật sự là làm cho nhà ta mất mặt!”
“Ba…….Lisa……..cô ấy không có sai, cô ấy còn có việc làm…….A!!”
Chaeyoung khẩn thiết giải thích, nhưng ông Park căn bản là không muốn nghe nàng viện cớ, tức giận vung một cái tát rõ to, lực mạnh đến nỗi Chaeyoung khoé miệng rỉ máu.
“Còn dám bênh vực nó!! Thật là muốn làm ta tức chết!”
Jiyoung đi tới trước mặt Chaeyoung, cố ý đạp nàng một cước, thấy nàng ngã nhào xuống đất, hài lòng cười sung sướng.
“Thế nào? Rất uất ức? Nếu như ngày đó tôi không thấy ngươi cùng nó đi mua đồ, tôi còn không biết thì ra ngươi tâm cơ thâm như vậy, nhanh như thế đã dụ dỗ người khác.”
Người kia lại còn là một đứa ăn mặc tuỳ tiện, ai mà muốn ở cùng một chỗ với loại người này.
“Chị………”
“Câm!! Đừng gọi tôi là chị. Tôi không có em gái như ngươi.”
Jiyoung liếc mắt nhìn Chaeyoung, từ nhỏ cô đã đem mối giận dữ kia trút lên chính em gái của mình.
“Thật là!! Không biết ngươi sinh ra làm cái gì?” Bà Park tức giận nhìn Chaeyoung.
Chaeyoung mặc cho ba mẹ quở trách, trong lòng vô cùng uất ức. Chuyện đó, chuyện đó cũng không phải do nàng cố ý. Sao tất cả đều mắng đều chửi, còn đánh nàng. Thậm chí còn nói nàng là đại hoạ.
RẦM!!
Cửa nhà họ Park bị người dùng lực phá mở. Lisa tức giận nhìn Chaeyoung đang oan ức khóc.
“Này này. Ngươi là ai? Không được tùy tiện xông vào nhà người khác chứ??”
Lisa không để ý tới ánh mắt mấy người đó, nhìn Chaeyoung hỏi: “Cô không sao chứ?”
Đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc, Lisa thấy mình được đắp chăn bông còn căn nhà thì vắng bóng một người, biết là Chaeyoung đã trở về nhà nàng. Nhưng chẳng bao lâu lại nghe thấy sát vách tiếng tranh cãi ầm ĩ, Lisa cực kì lo lắng cho Chaeyoung, cô do dự không biết có nên qua đó hay không, cuối cùng cô lo lắng đến xông vào nhà họ Park.
“Li, Lisa?” Chaeyoung không nghĩ tới lại thấy Lisa ở đây.
Li? Ông Park nghe thấy liền biết là ai: “Cô dựa vào cái gì đi vào nhà của tôi? Kẻ cặn bã như cô cút ra cho tôi. Cút!”
“Hừ. Không cần ông nói. Tôi cũng chả muốn đặt chân vào đây.” Nếu không vì lo lắng cho Chaeyoung, tôi tài nào bước đến đây.
“Hừm. Không nghĩ tới nhanh như vậy ngươi đã nhận được giúp đỡ của nó! Ngươi thích nó lắm sao?”
Jiyoung thêm dầu vô lửa nói: “Cái gì? Ngươi ái thượng nữ nhân? Ngươi không muốn sống!!”
Ông Park nghe Jiyoung nói, tức giận muốn lại gần đánh Chaeyoung.
Chát!
Lisa tức giận nhìn ông Park, chụp tay ông bỏ xuống, khó chịu nói: “Tuy rằng ông là bậc bề trên, tôi kính trọng ông, thế nhưng ông cũng dừng dùng vũ lực đi. Đây là chuyện của tôi và Chaeyoung. Ông không cần phải xen vào!”
“Hừ. Nhìn mà xem. Cô chẳng qua là một tên bại hoại. Cút ra ngoài cho tôi. Cô bước vào nhà tôi làm cho chúng tôi thật ngại bẩn!!”
“Không sai. Nhanh lên đi ra ngoài cho tôi. Còn ngươi Park Chaeyoung, cũng cút ra đi.” Bà Park cũng tức giận đạp Chaeyoung một cước.
“Không nên động tay động chân!”
Lisa trừng mắt bà Park. Rõ ràng đều là hai người con gái. Một người thì dang tay che chở, người còn lại vừa đánh vừa mắng, kiểu đối xử khác biệt một trời một vực này làm Lisa bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ô…ô…….”
Chaeyoung không nghĩ người nhà lại vô tình như thế, sống hai mươi năm nhưng không cách nào nhận được cảm thông, mặc kệ nàng làm cái gì cũng là sai.
Lisa đỡ Chaeyoung đang quỳ dưới đất, mắt lạnh tanh lướt qua từng người nhà của nàng, dỗ dành dìu nàng ra khỏi nơi này.
“Đừng, đừng khóc nữa……” Lisa đối với người khóc thì lúng túng, bởi vì cô không biết nên dỗ dành như thế nào.
“Tại sao….tại làm sao bọn họ căm ghét tôi như thế…...” Chaeyoung ghé vào trong lòng Lisa, nắm chặt áo của cô.
Ngoại trừ đưa khăn giấy cho Chaeyoung, Lisa chỉ có thể tuỳ cho Chaeyoung ôm lấy cô.
Một lúc sau, như là đã khóc mệt mỏi, Chaeyoung tựa vào trên vai Lisa mà ngủ.
“Ôi.…tôi nên làm cái gì bây giờ.....?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro