Chương 43

[Thiên Kim Đối Đầu Tử Thần]

[Nữ Giám Đốc Tập Đoàn TALS May Mắn Sống Sót Qua Tai Nạn Kinh Hoàng]

[Con Gái Ông Trùm Bất Động Sản Lạp Hoàn Đệ Đồng Tính]

Lạp ba giở khóc giở cười đọc nốt tin cuối, ông phóng to bức hình cô gái ôm một "Cục bột" to tướng trên giường bệnh, lộ diện mỗi gương mặt. Ông tấm tắc khen: " Nhiếp ảnh tay nghề rất tốt. Nhu này, chị hai con xinh quá chứ hả ".

-" Eo... thảo nào hôm đấy con cứ cảm thấy có kẻ chụp lén. Giao vệ sĩ trông chừng là an toàn nhất... Thế ba bảo khoa trương dễ gây chú ý ", Uyển Nhu chuyển sang bức khác, nàng xuýt xoa phóng cực đại hai cô gái ôm nhau dây dưa trước cửa căn hộ.

Trên màn hình iPad, cô ụp mặt trước ngực Ánh Quỳnh, rũ rượi đổ dồn sức nặng trên người em ấy. Đêm tiệc tất niên, nhân viên mười người như một hướng cô kính rượu, Lệ Sa thuộc tuýp người ngoài cứng rắn trong mềm lòng, thương tình bọn họ miễn cưỡng uống vài ly, kết quả say quên trời quên đất.

Biết làm gì hơn ngoài nhắm mắt lờ đi hai người họ, cô cũng lười giải thích.

Tuy Lệ Sa không phải người trong ngành giải trí, nhưng scandal mang tên thiên kim nhà họ Lạp thu hút đông đảo sự quan tâm, tập đoàn TALS danh tiếng, mạng lưới hoạt động quốc tế rộng rãi là một chuyện, riêng Lệ Sa từng đại diện làm khách mời cho một chương trình truyền hình thực tế với chủ đề kêu gọi đầu tư, ngay khi tập đấy phát sóng chương trình nhận về vô số phản hồi tích cực, lượt view cao ngất ngưởng, hàng triệu bình luận chỉ để nói về nhan sắc và độ nhạy bén tài ba của vị giám đốc họ Lạp. Trọng điểm ở chổ vài tuần sau đó rò rỉ bức ảnh cô và diễn viên nổi tiếng Trịnh Hưng ăn tối trong khung cảnh lãng mạn sang trọng, đặc biệt Trịnh Hưng còn thể hiện tình cảm giữ hộ áo khoát ngoài của cô.

Scandal lần này về phía tập đoàn ảnh hưởng không đáng là bao nhưng giá cổ phiếu có phần chênh lệch. Thị phi rẻ tiền không đáng để cô quan tâm, sau một thời gian mây bay gió thổi, tin đồn tự khắc tiêu tan.

*

*

*

Tình trạng sức khỏe Lệ Sa cải thiện nhanh chóng. Cột sống, xương cổ, tứ chi có dấu hiệu hồi phục đáng kể.

Thấy vậy...mà đã gần năm, cô loay hoay ở thế giới của mình đã gần một năm, không phút giây nào cô thôi mơ tưởng về nàng, "Thái Anh, nàng thật tồn tại chứ?" Duy nhất một câu hỏi cô luôn tự đề ra cho mình. 

Hoạt động khắp khuôn viên bệnh viện sôi nổi hơn khi nắng chiều tắt hẳn. Bé gái nhảy chân sáo ngoe nguẩy bong bóng bay nhe răng cười hí hí, bé gái này trạc lứa tuổi Tiêu Tiêu nhỉ, nàng rất thích kẹo mút vị cam do cô chế biến, còn Thái Anh thích vị đào hơn.

Cô tự nghĩ rồi tự cười một mình.

-" Có gì vui à? ".

Lệ Sa nằm viện gần một năm cũng là gần một năm cô hiếm khi vui vẻ. Ánh Quỳnh tò mò theo dõi bé gái mặc đồ bệnh nhân vô tư đùa nghịch bóng bay.

-" Cám ơn em ".

Ánh Quỳnh thận trọng lót vài lớp khăn giấy giữa ly kem và lòng bàn tay cô : " Trả ơn bằng cách yêu em đi ".

-" Ánh Quỳnh chúng ta vẫn có thể làm bạn? ".

-" Chị thích ăn kem khi nào mà em không biết? ", Ánh Quỳnh chuyển đổi đề tài, thể như nàng chưa hề nghe cô nói gì trước đó.

Vị vani thơm ngọt hòa tan, cô nghĩ nếu Thái Anh ăn được món này, sẽ bất ngờ lắm cho coi. Từng câu chữ Ánh Quỳnh trôi dạt ngang cô, nghe như không nghe : " Em vừa nói gì nhỉ? ".

Ánh Quỳnh ngẩn người, xong cũng cất ly kem của mình, nàng phủi chiếc lá nhỏ kẹt nơi vai áo Lệ Sa, thuận tay chỉnh cổ áo cô một chút: " Ngày mai xuất viện, đêm nay em ở cùng chị được không? ".
Đợi ăn hết phần kem còn sót lại. Không đậm không nhạt, không gần không xa, cô nói : "Không cần thiết đâu em ạ".

-" Em không bỏ cuộc đâu! ", Ánh Quỳnh hét to, vậy mà Lệ Sa nào có đoái hoài, một chút cũng không. Có khi nàng thấy Lệ Sa còn xem trọng ly kem kia hơn cả nàng.

.

.

Bầu trời đêm nay chẳng có lấy một ngôi sao, trăng cũng bị mây đen che mờ. Tia sáng xé toẹt màn đêm, tiếp nối từng đạo tia sét xoẹt chớp nhoáng rồi trả lại không gian đen nghịt vốn có. Cô không kéo rèm cứ để nó y thinh như cũ, mắt vô thần lơ đễnh giữa trận mưa đêm.

Đồng hồ nhịp quay đều, một tiếng, hai tiếng, lại ba tiếng. Lệ Sa toàn thân giật tít, mồ hôi nườm nượp tuôn "Đau" cơn đau kéo cô hồi phục trạng thái minh mẫn.

Uyển Nhu lo lắng vuốt mái tóc rối loạn của cô, lau hết lớp mồ hôi này thì tầng khác lại xuất hiện. Tấm khăn đi qua mảng đỏ hồng trên má, nàng có hơi chột dạ, thâm tâm thầm hối lỗi.
-" Thái Anh là bạn gái mới của chị à? ".

Cô đờ đẫn trong giây lát, đột nhiên bấu vai áo Uyển Nhu mừng rỡ: " Em biết nàng? Nàng có thật? ".

Uyển Nhu ớn lạnh cột sống, hình tượng Lệ Sa lúc này dọa nàng muốn khóc. Sau vụ tai nạn phải nói rằng cô khác xa lúc trước, hành động ngôn ngữ đầu đuôi lẫn lộn. Nàng hít sâu thở đều, hít sâu thở đều, ý muốn Lệ Sa cùng làm theo nàng, chờ Lệ Sa bình tĩnh hơn nàng thần kinh mới dám thả lỏng.

-" Chị nói mớ bằng tiếng Trung, Thái Anh, Thái Anh, Thái Anh. Gọi miết một tên ".

-"Vậy sao", cô thì thầm, giống tự độc thoại hơn là đang đối thoại. Bầu trời cứ ì ầm trút nước,  cô nghiêng người xoa dịu lồng ngực, khốn đốn điều tiết cỗ thảm đạm cố ăn mòn cô từng chút một.

.

.

.

Vệ sĩ có mặt tại bệnh viện khi mặt trời chưa mọc, họ tranh thủ thời gian kiểm tra quanh một vòng tránh ống kính phóng viên, phát hiện hơn hai mươi phóng viên phục kích cổng chính, cổng phụ. Kể cũng lạ, gần một năm bọn họ canh gác, chịu khó tìm một tên phóng viên lảng vảng gần khu vực Lệ Sa nghỉ dưỡng như mò kim đáy bể, thế kiểu nào hôm nay nhộn nhịp như vậy đây, bất quá tình hình vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát.
Nhóm vệ sĩ cật lực tản hai hàng dọn lối đi cho cô chủ bọn họ.

Lệ Sa diện trên người bộ suit đỏ tươi, đôi cao gót kết hợp cũng là màu đỏ, nhâm nhi ly cà phê nóng hổi trên tay.

Phóng viên dồn dập chen nhau chụp hình, phỏng vấn:

"Giám đốc Lệ Sa , có tin đồn cô là người đồng tính, vậy không biết mối quan hệ giữa cô và Trịnh Hưng bây giờ như thế nào?"

"Giám đốc Lệ Sa, Trịnh Hưng đăng story ẩn ý, có phải nhắc tới chị?"

"Có người nói Trịnh Hưng chỉ là tấm bình phong không hơn không kém. Vậy hình mẫu phụ nữ lý tưởng của chị ra sao?"

Lệ Sa giao ly cà phê sang trợ lý, cô khoanh tay di dời bước chân chậm chạp. Chú ý nhóm phóng viên đưa câu hỏi cuối cùng.

Năm cô gái độ tuổi trẻ trung khệ nệ micro phỏng vấn, nâng cao máy ghi hình cực khổ tranh giành chổ đứng với các bật phóng viên lão làng. Các nàng khẩn trương nóng mặt khi Lệ Sa nháy mắt với các nàng, sáu nữ phóng viên như nhau phát sinh một ý nghĩ "Đẹp chết người".
Xe rẽ qua làn đường chính, phóng viên mới thôi đu bám.

Cô chăm chú chơi trò khủng long bắn bóng, tùy ý mở miệng:" Gọi cho Trịnh Hưng, nếu anh ta không giải quyết vụ lùm xùm cho êm đẹp thì bộ phim mới của anh ta khỏi cần công chiếu ".

-" Vâng, thưa sếp ".

Trợ lý lập tức dò danh bạ, giọng điệu máy móc thuật y lời Lệ Sa vừa nói.

Cô mất hứng quăng máy tính bảng xuống mặt ghế da:"Chết tiệt!", cách kỷ lục chỉ vài trăm điểm nữa thôi.

Đầu dây bên kia nghe được Lệ Sa rõ ràng giận dữ, hắn xin lỗi lia lịa, tinh ý còn nghe ra âm thanh nức nở.

Trịnh Hưng lần đó khóa quần bị hỏng, tìm kiếm quản lý mãi không ra, xui xẻo thay hắn điện thoại di động bỏ quên trên xe. Trùng hợp Lệ Sa đi ngang toilet nhìn bộ dạng của hắn hết sức buồn nôn, cô không nhịn nổi ném cho hắn chiếc áo khoát. Trịnh Hưng ban đầu còn tưởng may mắn vớ trúng phú bà mỹ nữ, hắn đâu có ngờ phú bà này khó hầu hạ tới như vậy. Có lần hắn cố tình tung tin mối quan hệ mập mờ giữa hắn và cô, cái kết trọn hai năm "Xô chậu" lặn biệt tăm, đạo diễn người tránh người né, vô cùng bi thảm, từ đó về sau có cho hắn chín mạng hắn cũng không dám tơ tưởng tới cô.
Lệ Sa ngửa đầu nhắm mắt, lời nói ẩn chứa hơi thở nặng nề:" Liên hệ ông Chris nhanh nhất có thể".

Cô trong suốt thời kỳ dưỡng thương không có lãng phí thời gian vô ích, luôn luôn theo sát tình hình công ty. Lệ Sa mang danh giám đốc điều hành nhưng trình độ kiến thức kinh nghiệm không hề thua kém tổng giám đốc đương nhiệm. Không phải tự nhiên cô thực lực vững chắc như vậy, để đạt được thành tựu như ngày hôm nay, cô đánh đổi không ít một xíu nào.

Trên danh nghĩa Lạp ba là người sáng lập TALS, không vì thế mà ông thiên vị người nhà, một khi bắt tay xông xáo thì đừng hỏi bố cháu là ai. Tuy nhiên Lệ Sa không làm ông thất vọng. Ngoảnh đầu nhìn lại chặng đường cô đã đi qua đâu có dễ dàng êm đẹp.

"Chào mừng giám đốc"

Toàn thể nhân viên dưới trướng cô xếp thành hàng hô to khẩu hiệu, chừa lối đi ở giữa đợi cô bước vào. Nhân viên bộ phận khác cũng nhiệt tình tập hợp chào đón cô mục đích lấy lòng là chính.
Sững sờ mất nhiều giây, rất nhanh ra vẻ tự nhiên tặng nhân viên cái mỉm cười cảm tạ, đi như bay băng qua biển người nghiêm trang đồng loạt cúi đầu.

Bước vào thang máy, trợ lý nhanh nhẹn ấn tầng 25. Cô thoáng đổ mồ hôi lạnh, xém chút quên mất cách sử dụng thang máy.

Xuyên thông khung cửa kính lớn, tầm nhìn thoáng đãng, xe nhỏ xe lớn nhiều màu sắc nối thành dòng chuyển động bắt mắt.

Phù hoa danh vọng, những thứ này đích thị là của cô nhưng lại không giống lắm. Trong lòng vì cái gì không vui vẻ một chút nào.

"Quê nhà của ngươi ta có thể tới đó một lần được hay không?"

Cô ôm mặt dập đầu trên bàn, mũi cay sè, nghiến răng kìm hãm cơn thổn thức. Nếu cứ tiếp tục... cô điên mất. 

Tiếng gõ bên ngoài làm cô sực tỉnh, chỉnh trang tóc tai, nhấp ngụm nước nhỏ, đè giọng: " Mời vào ".
-" Thưa sếp, ban quản trị đang suy xét  bãi bỏ chức vụ giám đốc điều hành, do ông Dần kiến nghị. Sau ba mươi phút sẽ chính thức cuộc biểu quyết ".

Lão già xấu tính, ngày làm việc đầu tiên bị lão làm hỏng bét cả rồi. Cô khoanh tay xoay lưng ghế, không quá coi trọng đề tài đó nữa, hướng trợ lý nhướng mày.

Trợ lý không dám trậm trễ tiếp lời: "Anh ta từ chức hồi nửa năm trước, nơi ở thay đổi thất thường, hiện tại vẫn đang tìm kiếm. Đây là hình của anh ta".

Lệ Sa vừa đánh máy vừa nghe trợ lý trình bày, đọc xong email thích chí mỉm môi: "Để sau đi", cô phủi phủi thân áo sao cho thẳng tắp mới nhấc chân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro