Chương 13

Cầm tài liệu trong tay nụ cười càng rạng rỡ, sau nhiều năm ẩn nhẫn, cuối cùng đã có thể danh chính ngôn thuận làm điều mình muốn, mà là mượn tay kẻ khác một cách hợp pháp nhất.

"Cốc, cốc"

"Mời vào"

Tiếng gõ cửa có chút cắt ngang sự thỏa thích nhưng mà cũng không làm mất đi sự vui vẻ, bước ngoặc quan trọng là đây

"Giám đốc chúng tôi đến"

"Ngồi đi"

Không trưng ra bộ mặt nghiêm trang Phác Hy chỉ tay về dãy ghế sô pha, nhìn 3 bác sĩ nội trú trẻ tuổi mà thích thú cười

"Giám đốc, việc ông nói chúng tôi đã suy nghĩ kĩ "

Một người đại diện nói, trong 4 người chỉ có 3 người đến đây, người còn lại đã thay đổi quyết định vào phút cuối. Nhướng mày tỏ rõ hiểu, Thái Hy chậm rãi đi về phía bàn làm việc lấy một sấp giấy. Tiền vẫn luôn là vạn năng.

"Yên tâm, thuốc là các cậu nghiên cứu nên các cậu rõ mà đúng không, không sao đâu. Tôi chỉ muốn biết được tác dụng cụ thể mà thôi, nếu thuốc này quả thật hiệu quả sẽ giúp ích cho xã hội"

Nhìn bảng hợp đồng trên bàn, 3 bác sĩ nội trú trẻ cũng có chút suy nghĩ. Nghiên cứu vì hướng đi tiến bộ của y học giúp ích xã hội tại sao lại dùng hợp đồng.

"Giám đốc thế này là sao?"

"À, lần trước đã nói rõ, phân chia thứ tự thế nào các cậu cũng đã biết, và đương nhiên cũng sẽ có phần khác nhau, thưởng phải xứng với công chứ"

Có chút rùng mình, 3 bác sĩ nội trú trẻ tuổi này muốn rời khỏi phòng ngay lập tức.

"Không vội, tôi vẫn để các cậu suy nghĩ"

3 bác sĩ nội trú kia sao lại bước ra từ phòng giám đốc, chỉ là đứng từ xa nhưng Lạp Thái vẫn có thể xác định. Lần đầu vào đây cô đã xem xét rất kĩ cấu trúc của bệnh viện rồi, hướng họ đến đồng loạt đều là phòng thông tin. Lại là có người báo, chứng tỏ có người nhà chủ động gọi tìm, cảm giác đúng là không ổn.

"Tiền chính là vạn năng, cái gì không mua được bằng tiền, sẽ mua được bằng rất nhiều tiền". Câu này quả nhiên không sai, chí ít đúng với tình trạng của cả 3 con người này, vào thời điểm này.

"Ba con bệnh nặng cần phẫu thuật, số tiền lớn quá"

"Chủ nợ tới đòi, mà ba không đủ tiền trả, làm sao đây?"

"Em trai con suy tim nhập viện rồi"

Suy sụp, tương lai phía trước phải làm sao. Tự cao tự đại thì được gì.

Tin tức của 3 nhà không giống nhau, nhưng mục đích chỉ có một chữ "tiền".

"Cô là ai?"

Biết có người lại gần mình, còn định làm ngơ như không có chuyện gì bỏ đi nhưng phát hiện là Thái Anh, Lạp Thái còn muốn bắt chuyện. Thế mà lại nhận được một câu hỏi ngắn gọn nhưng mang sự tra xét, chỉ mỉm cười mà trả lời.

"Hàn Lạp Thái"

Sự điềm nhiên kia, lại ý muốn trêu mình làm Thái Anh thật sự bực tức. Đứng từ xa chỉ nhìn tấm lưng cao gầy nhưng vững chải, mái tóc xoăn cột hờ nhưng gọn gàng nàng đã tưởng Lệ Sa của nàng bất ngờ đến tìm nàng. Nhưng Thái Anh biết không phải, có một người ngay ban đầu suýt nữa đánh lừa thị giác của nàng cũng rất giống tên ngốc nhà nàng. Hơn nữa, cách nói chuyện cũng lại tương tự, chỉ có khuôn mặt là hơi khác, nhưng đôi mắt, đôi mắt ấy có lần khi nàng vô tình chạm phải, nàng đã thấy hình dáng của chính mình. Thái Anh cho là mình hoa mắt nhưng đúng là vậy. Hơn nữa hôm nay cô gái này lại đứng đây giống như quan sát gì đó, nàng đã thấy 3 bác sĩ nội trú cũng tham gia nghiên cứu giống mình vừa rời đi. Cô gái này từ khi bắt đầu đã học và bắt chước nàng mà làm việc, biểu hiển khác lạ, có mục đích. Nàng chắc chắn có mục đích, trong các môn học mà Thái Anh yêu thích trong đó có tâm lí.

Thái độ im lặng của Thái Anh cho biết nàng đang suy xét Lạp Thái. Nàng có học tâm lí, có thể với nhiều người đó là qua môn nhưng với nàng này thì không. Thái Anh học cái nào là thực hành cái đó, chỉ riêng với người yêu của mình nàng mới là không phán xét bằng tâm lí, nhớ thương tự nhiên. Lạp Thái sẽ không chọc để nàng giận, không có lợi trong lúc này.

"Tôi không quan tâm cô là ai, nhưng mà đừng làm chuyện gì nguy hiểm"

Không muốn nói nhiều hay nhắc nhở, nhưng cô gái này quá làm Thái Anh nhớ Lệ Sa. Nàng không liên lạc với cô, vào đây chỉ có 1 lần duy nhất nàng gọi ra ngoài, là gọi cho ba, ba có nhắc đến cô. Tuy thực tập theo sự sắp xếp của cấp trên nhưng cũng có thể xem là làm nhiệm vụ, rất cần tập trung sẽ hạn chế sử dụng điện thoại. Câu này của ba cũng như nhắc nhở nàng, không chỉ nàng mà cô cũng hết sức quan tâm đến tương lai của cả hai, cũng rất nhớ thương sợ Thái Anh lo lắng cho nên không dám nói nhiều. Trong lòng có nhau, nghĩ về nhau mà cố gắng, mà can đảm vượt qua nỗi sợ, chỉ có thể như vậy vào lúc này.

"Chẳng phải chị ghét tôi lắm sao?"

Đây là dấu hiệu cho thấy Thái Anh sẽ không tố cáo Lạp Thái, với tính cách của nàng cũng sẽ không kể chuyện của người khác với ai, ngoài người yêu. Nhưng chí ít nàng cho cô chút sự thương hại. Không trả lời nàng xoay lưng bước đi, ánh mắt ấy làm nàng sợ, không phải sợ hãi mà là sợ. Sợ Lệ Sa đang đứng trước mặt nàng.

Lạp Thái tần ngần mà nhìn theo dáng Thái Anh gần khuất xa, có gì đó khó chịu và bất an dấy lên trong lòng. Chỉ hi vọng nàng biết khéo léo để không phải vướng vào những điều không hay ở nơi này. Email liên tục gửi đến những thông tin đắc giá, có vẻ như bên phía dự án đang rất gấp rút, theo báo cáo có một việc cần lưu ý đó chính là thử thuốc.

"Chỉ có thể thu thập tư liệu, P1 không có khả năng ngăn chặn được hành động của phía nghi phạm"

"Không trách được, đơn thân hơn nữa chưa có nhiều kinh nghiệm, chỉ có thể là lực bất tòng tâm"

Những cuộc họp vào đêm bí mật vào lúc mọi người tan ca lại là những lần bàn ra mấu chốt hiệu quả. Giống như quay về những ngày còn cùng nhau chung đội.

"Thanh Liêm đã chính thức nộp đơn"

Như nhớ ra cần đưa một thông tin cho Huy, ông Khiêm lên tiếng

"Hành động lần này, đồng chí ấy muốn tham gia nên nán lại"

Cũng sớm biết bạn mình vẫn còn nuối tiếc nhưng sự lựa chọn kia thật sự phải có trách nhiệm

"Tôi sẽ sắp xếp người hỗ trợ P1, đưa được P1 vào dự án quả thật đã rút hết tâm cơ, chỉ có thể hi vọng đồng chí ấy tự bảo vệ được mình và người nào có thể"

Khi nói ra câu này, trước đó ông Khiêm đã như đánh ván liều, chỉ hi vọng sẽ không có người gặp nạn nữa. Thở dài, đến giai đoạn này chỉ có thể trong chờ vào tài trí của bọn trẻ. Ông Huy không theo đạo nhưng lại rất tin luật nhân quả tuần hoàn. Hi vọng con người kia còn chút lương tâm sót lại mà không gây ra thêm nhiều điều tồi tệ.

Căn phòng vắng lặng, có 2 người đàn ông cùng 1 thanh niên trẻ và còn có cả 1 thân người nằm bất động trực tiếp đối diện với nhau. 2 người đàn ông rất bình tĩnh, mà cậu thanh niên trẻ kia thì lại run sợ hoảng loạn, hai gối co vào nhau, tay bấu víu vào chân quần lại không ngừng run rẩy.

"Bộ phó Lê, ngại quá khuya rồi làm ông thức giấc"

Giọng ồm ồm qua điện thoại lại mang chút ghê rợn, mang theo ý cười nhạo làm người đàn ông được gọi là bộ phó Lê có chút hoảng loạn, giờ là nữa đêm.

"Ông là..."

"Ba"

Co ro sợ hãi nhưng nghe nhắc đến danh xưng biết chắc là ba mình, cậu trai như có được cứu tin liền gọi lớn. Lê Phi Phàm – không thể nhầm vào đâu được, đây là giọng con trai của ông, nhưng sao lại xuất hiện vào lúc này, còn là rất gần người đàn ông đang gọi cho ông. Cười một tràng người đàn ông tán dương sự nhát gan của tên nhóc con này. Giọng cười kia chính là đạt được mục đích, Phi Phàm biết mình bị lừa.

"Có muốn nói chuyện với ba không, con trai?"

Cười cợt người đàn ông đưa điện thoại về phía Phi Phàm

"Phi Phàm nói gì đi con"

Hoảng loạn bộ phó Lê tung chăn rồi xuống giường chạy lại bàn làm việc bật đèn bàn, ông muốn mình tỉnh táo. Biết đã bị lừa, Phi Phàm không mở miệng. Cậu biết những người này muốn dùng cậu mà uy hiếp ba mình, cậu không để ông bị kéo vào.

"Làm sao đây, con trai của ông sợ quá không nói nổi"

"Chuyện gì, các người làm gì con của tôi?"

Càng lo lắng hơn, bộ phó Lê Trí Phong có chút hét lớn, trong đêm vắng lặng dường như tiếng hét cũng vang vọng cả phòng, còn mang theo sự run rẩy. Thực hiện tư thế ngồi xổm người đàn ông hứng thú quan sát cậu nhóc, rồi ánh nhìn thỏa mãn sang cơ thể bất động bên cạnh.

"Không, là con của ông làm gì người ta"

"Chuyện gì, chuyện gì thế này?"

Kéo điện thoại xuống khi không còn nghe âm thanh nói chuyện, ông Phong như chết đứng khi nhìn hình ảnh trước mắt

"Đơn giản thôi, miếng đất xây dựng nhà xưởng ở vùng ngoại ô phía tây thành phố"

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, đưa điện thoại lại tai để nghe mà điện thoại cũng bị lắc lư vì ông run rẫy hoảng sợ, còn lo lắng con mình ở bên kia thế nào. Khi nghe đến điều này ông đã biết mục đích.

"Phác Thái Hy, chúng ta cùng một thuyền cần gì đánh đố nhau"

Bật cười lần nữa, Thái Hy ngồi ngay ngắn lên ghế, giọng nói ồm ồm hơn giọng nói thật, có chút ghê rợ vậy mà người đàn ông kia vẫn nhận ra, lại còn có thể nói chuyện khi cả người run rẩy, quả là không tồi. Leo lên được chức này quả là không tệ.

"Không chúng ta chỉ làm chung 1 chủ, thuyền ai chất nhiều đồ hơn thì sẽ có lợi hơn. Nhà xưởng tôi đã xây xong, ông chuyển sang cho chính mình đi"

"Ông"

Rõ ràng muốn ông ta đổ vỏ mà, xây dựng nhà xưởng tiến hành sản xuất trên đất do ông ta đứng tên. Khi chuyện phát sinh chỉ cần phủi tay là xong, Thái Hy đúng là cáo già gian manh, lão cáo già này đã tính từng bước

"Quy mô rất nhỏ, tôi chỉ cần ra được những lô đầu tiên để có cái báo cáo với ông chủ, khi xong ông có thể đập bỏ xây lại nhà mà. Hay là ông muốn đứa con độc nhất mang vết nhơ đến hết đời"

Ghìm chặt bàn tay cầm điện thoại, bộ phó Phong cắn răng rồi gằn từng chữ.

"Chỉ cần con trai của tôi bình an"

"Thỏa thuận thành lập"

Cuộc gọi kết thúc vội vã, bộ phó Phong nhanh chóng mở máy tính và xem tài liệu về khu đất nhà xưởng phía tây, chủ cũ của khu đất là "Phạm Hòa Yên" cũng không phải của Phác Thái Hy. Được lắm, đẩy sang qua cho ông, có chút chần chừ nhưng nhớ đến hình ảnh hoảng sợ của con mình, ông ta không thể suy nghĩ thêm, đành bấm số gọi đi.



Thấy hay vote sao cho mình nha. Cảm ơn nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro