Chương 32
Những ngày tiếp theo cuộc sống không chỉ của riêng Lệ Sa hay Thái Anh mà của tất cả mọi người cũng đều trải qua như thường nhật. Cô và nàng đã quay lại trường tiếp tục chương trình học. Đã là năm cuối nên bản thân cả hai luôn biết mình phải thật sự cố gắng, có xảy ra chuyện gì thì cũng phải hoàn thành chương trình học một cách tốt nhất có thể.
Sau việc tham gia nghiên cứu dự án kia, chỉ cần nhìn vào bề nổi Thái Anh cũng nghiễm nhiên có thêm tiếng tốt, có thêm điểm xét tốt nghiệp. Đối với nàng lấy điểm từ dự án đó là điều nàng không muốn. Vì mất mát sau khi kết thúc quá lớn, nàng là người may mắn ở lại, nàng cũng không muốn một mình mình có lợi ích, lợi ích chung của cả tập thể. Thế nhưng, dự án ấy sẽ mãi chỉ là bí mật, mà những người được gọi là hi sinh kia cũng không thể sống lại, và người nhà của họ cũng không thể làm gì khác hơn. Thế lực quá lớn, còn rất biết cách dẹp yên dư luận. Mà sức lực của cả Thái Anh cùng Lệ Sa hoàn toàn không thể làm được gì vào lúc này.
"Sao hôm nay muốn đến nhà em?"
Ôm Thái Anh từ phía sau khi nàng ngồi ở chiếc ghế bành đối diện cửa sổ, Lệ Sa cũng nói lên chút thắc mắc của mình. Hít thở không khí trong lành từ vườn ngoài cửa sổ ùa vào, tâm tình nàng đúng là dễ chịu hơn rất nhiều.
"Ngắm hoa em trồng, cho chị"
Cảm nhận Thái Anh ngã cả người về phía mình, giống như dồn hết lực mà dựa dẫm vào mình, Lệ Sa lại càng vui vẻ hơn.
"Vốn dĩ muốn chị đến xem mà mấy năm nay quả thật đều rất bận rộn"
Mỉm cười, Thái Anh xoay cổ một chút rồi nhẹ nhàng chạm đôi môi của mình lên một bên má của Lệ Sa. Nụ hôn nhẹ phớt qua thôi cũng có thể cho cô nhiều cảm xúc, đúng là chỉ có nàng mới có thể làm được.
"Thật sự rất bận"
Đôi khi Thái Anh nghĩ không biết cả hai đã trải qua những năm tháng bận rộn thế này ra sao, yêu nhau như thế nào. Thực tế cũng không biết phải diễn tả ra sao, chỉ đơn giản cả hai sẽ có quy luật mà gặp nhau. Sẽ có lúc làm đồ ăn cho nhau ăn, nói một chút chuyện, rồi có khi là đến trường xem đối phương tham gia cuộc thi nào đó. Lệ Sa học cảnh sát thi đối kháng hay kĩ năng bắn súng nàng đều được trải nghiệm qua. Có người yêu là cảnh sát cảm giác rất an toàn
Còn Lệ Sa, mỗi lần ngồi dưới khán đài để ngắm nhìn người yêu tự tin đầy bản lĩnh phía trên bục lớn thuyết trình, có khi là thi hùng biện về những vấn đề y khoa, chính là sự kì diệu. Trong trường của mình sơ cứu cô đều được học qua và phải chắc chắn biết thực hành. Nhưng kiến thức từ Thái Anh càng làm cô mở rộng tầm nhìn, có người yêu là bác sĩ cảm giác rất an tâm.
"Sa..."
"Em nghe"
Tựa cằm lên vai của Thái Anh, Lệ Sa nhắm mắt mà tận hưởng gió trời cùng hương thơm dịu nhẹ thanh tao từ cô gái nhà mình đang mang lại. Khuôn mặt thỏa mãn này có chút ửng hồng, nàng phì cười. Chắc là đang tưởng tượng cảnh gì rất lãng mạn từ cả hai đây mà.
"Sau này nếu có tham gia trinh sát nằm vùng thì đừng cải trang nữa, có được không?"
Mở mắt vì câu hỏi của người yêu, Lệ Sa thấy lạ. Cảm giác này giống như hôm ở bệnh viện vậy.
"Chú Huy nói lần này kinh phí lớn lắm, cũng chỉ là thực nghiệm. Mà thủ thuật này cũng không được áp dụng đại trà đâu, không đủ tiền"
Đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi của Lệ Sa, Thái Anh lại mỉm cười, cô luôn dùng cách nói chuyện ví von để làm nàng thoải mái.
"Chị cũng có bí mật"
Nghe câu này, Lệ Sa cũng không phản ứng quá khích, suy nghĩ trong cô rất đơn giản. Ai cũng có bí mật, là người yêu đồng ý không nên giấu nhau điều gì nhưng mà bí mật là chuyện cá nhân. Hơn nữa, ai thì cô không biết nhưng ở cô và Thái Anh khi đến thời điểm sẽ tự khắc sẽ nói cho nhau nghe.
"Em biết"
Có chút giật mình, Thái Anh hơi xoay mặt để ánh mắt có thể chạm rõ vào khuôn mặt vẫn thủy chung đặt trên vai mình của Lệ Sa. Đối diện nàng chính là khuôn mặt thanh tú, sóng mũi cao, chân mày đậm và đôi mắt vẫn đang nhắm chặt, lại rất an tĩnh.
"Em biết bí mật của chị?"
Hơi lắc người Lệ Sa vẫn tiếp tục tựa cằm lên vai người yêu.
"Không, em chỉ biết chị cũng có có bí mật, em cũng có bí mật đấy thôi"
Thở phào nhẹ nhõm, Thái Anh còn tưởng Lệ Sa đã sớm biết điều nàng sắp làm. Nhưng mà, nhìn khuôn mặt này nàng lại không nỡ, càng nhìn càng yêu, càng gần càng thương, làm sao có thể nói ra, làm sao bây giờ. Điều Thái Anh lo nhất chính là sợ Lệ Sa sẽ kích động và đau khổ, sẽ nghĩ tiêu cực cùng bi quan. Thế nhưng, cả hai quả thật còn rất trẻ, nếu hiện tại nàng không thực hiện thì sẽ không thể hoàn thành ước nguyện cùng cô cùng nhau mọi lúc mọi nơi, đương nhiên là khi hoàn cảnh cho phép, cũng không phải muốn trói buộc nhau, chỉ là nàng muốn giúp Lệ Sa, muốn cùng cô đối diện khó khăn thậm chí là nguy hiểm.
"Nếu chị đi tu nghiệp, em có đồng ý không?"
Bán cầu não lập tức hoạt động sau câu hỏi của Thái Anh, hai mắt Lệ Sa như có công tắc mà mở to.
"Chị muốn đi tu nghiệp?"
Cảm nhận vòng tay của Lệ Sa siết mình càng chặt, Thái Anh có chút đau nhưng nàng cố nhịn, nàng biết cô đang bất an. Đúng, cô chính là đang bất an, đang không muốn. Đi tu nghiệp là sẽ đi xa, mà với tính của nàng khi làm điều gì cũng nhất định đến nơi đến chốn. Giống như khi đã chọn Lệ Sa thì dù có khó khăn, có áp lực có bị bức bách cũng luôn kiên trì.
"Sa, nghe chị nói"
Dùng sức để xoay người trước thế kiềm kẹp quá chặt của Lệ Sa, Thái Anh kéo hai tay của mình ra để áp sát lên hai bên má có chút tái nhợt của người yêu. Nàng thật đáng trách mà, tâm can lại đau lòng, nàng đang làm tên ngốc nhà mình sợ hãi, đến mức biểu lộ ra cả trên khuôn mặt, cô không phải người dễ biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Với người ngoài Lệ Sa chính là cứng cỏi chưa từng để ai biết cảm xúc của mình. Vì càng lớn hơn mỗi năm cô càng nhận ra, để người khác bắt được cảm xúc của mình chính là tự hại mình. Nhưng với Thái Anh thì khác, cô hoàn toàn không để lại chút gì cho bản thân. Cũng giống như cô gái xinh đẹp này, là người yêu của Lệ Sa, cho dù có bao nhiêu người theo đuổi tỏ tình nàng cũng đều rất lịch sự và văn minh mà từ chối, đồng thời còn để họ biết rõ nàng đã có người yêu, cũng không đơn giản chỉ là người yêu. Với tình cảm của ai Thái Anh không quan tâm, nhưng với tình cảm của Lệ Sa, nàng đặc biệt coi trọng, tình yêu của cả hai còn là trách nhiệm.
"Chị muốn bỏ em sao?"
"Sa.."
Đau lòng khi nghe Lệ Sa nói câu này, Thái Anh hoảng. Khuôn mặt đối diện nàng không phải là sự tinh ranh, cũng không còn nụ cười ngố mà hiện tại chính là bi thương. Ánh mắt kia vẫn là hình dáng của nàng, nhưng nàng đã thấy hơi nước. Lệ Sa và Thái Anh là điển hình của những cô gái không hề mít ướt. Đặc biệt Lệ Sa của nàng luôn cứng cỏi, luôn tạo cho bản thân sự cứng rắn, bởi lẽ ngành của cô là chuyên ngành đặc thù, nghiệp vụ rất phức tạp, không cho phép bộc lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng hiện tại trước nàng, cô đã bỏ mặc tất cả những gì có được, bản lĩnh đó cũng không cần. Bản lĩnh là gì khi người mình yêu cũng không giữ được, Lệ Sa không cần, cô chỉ cần Thái Anh.
"Sa, chị không cho phép em nói như vậy. Chị sao lại bỏ em được, chị không cho phép em suy nghĩ tiêu cực, có nghe không?"
Sự hốt hoảng làm Thái Anh cũng mất tự chủ, nàng không thể xâu chuỗi những gì mình muốn nói. Chỉ biết bây giờ nàng không thể để tên ngốc nhà nàng suy nghĩ lung tung rồi đau lòng. Nàng không muốn làm Lệ Sa tổn thương, chưa bao giờ có ý nghĩ đó.
"Nhưng mà..."
"Sa, em có tin chị không?"
Không để Lệ Sa nói thêm, Thái Anh lại ôm chặt hai má của cô vào lòng bàn tay của mình, ôm chặt để sưởi ấm, để cho cô lấy lại chút sinh lực, không phải nhợt nhạt sợ hãi nữa.
"Có"
Dù chuyện gì sắp xảy ra thì lòng tin đối với Thái Anh chưa từng mất đi trong lòng Lệ Sa, nàng luôn là người mà cô tin tưởng.
Thấy hay vote sao cho mình nha. Cảm ơn nhiều
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro