Chương 42

Từ ngày trở về, Thái Anh vẫn độc vai độc vãng, nàng không liên lạc với ai kể cả gia đình hay Lệ Sa. Gia đình thì chưa được, còn cô rõ ràng gần như vậy mà cũng không thể. Số điện thoại của cô mà nàng chưa dám liên lạc, nàng đang không rõ Lệ Sa làm gì, không muốn gây hại cho người yêu. Cô nhóc hay lẻo đẽo theo mình làm những việc khiến mình bất ngờ hiện tại đã ngày càng trưởng thành, ra dáng hiểu biết, lại có thân thủ tốt như vậy.

"Chị thật sự rất nhớ em". Co hai gối ngồi buồn trên giường Thái Anh lơ đểnh nhìn vào mảnh giấy A4 có phần phai đi màu trắng, trên giấy là những đường nét tinh tế bằng bút chì, phát họa rất chân thật hai cô bé. Nàng mỉm cười, cũng từ rất lâu rồi dù là cô bé trong bức họa hay là ngoài đời thực bôn ba bao nhiêu cũng chỉ mãi là của nàng, và cạnh bên nàng vẫn mãi là Lệ Sa, vẫn mang theo nét ngây ngô ngày đó mà cười với nàng. Đó chính là sự tin tưởng, tin tưởng ngay cả khi xa cách nhau cả nửa vòng trái đất. Cũng đơn giản chỉ là đối phương có việc phải làm.

Sân trường về đêm rất nhộn nhịp, các lớp học thêm cũng lần lượt tối đen. Những tiểu quỷ học trò lần nữa như được trả tự do. Ban ngày học chính, ban đêm lại học thêm quả là rất mệt.

"Sa, sao em ở đây?"

Lây nhẹ người ngồi ngủ gục trước ghế đá cạnh phòng học của mình, Thái Anh thắc mắc, lại có chút xót trong lòng. Sương đêm đã đọng trên những tán lá cây bàng cao to, còn có vài giọt rơi xuống và ngự trị trên làn tóc xoăn tự nhiên lại có chút rối của Lệ Sa. Thật là không sợ cảm sao?

"Em ngủ quên hả?, em học bên kia sẵn tiện sang chờ chị, mình về"

Cười thật tươi rồi dụi mắt, Lệ Sa lấy lại phong độ cũng không quên thành thật trả lời. Nhìn cô ưỡn thân đứng lên, dáng đứng hiên ngang như che mất đi cả cái bóng của mình dưới ánh đèn trong sân trường, Thái Anh phì cười. Nét mặt này thật ngố, nụ cười ngốc sao ấy. Nàng biết cô nắm rất rõ thời gian biểu của nàng, luôn muốn chờ nàng về chung nhưng Thái Anh không muốn Lệ Sa mệt nhọc.

"Lần sau về nhà ngủ, chị tự về được, rủi em bệnh rồi sao?"

Cười gãi đầu, Lệ Sa tỏ vẻ biết lỗi. Thái Anh chính là hết cách, dù nàng có hung hăng với tên ngốc này thì thế nào ngày tiếp theo khi nàng tan học cũng sẽ lén lút từ đâu đó mà đi theo nàng vể.

"Biết là em cao rồi, che mất cái bóng của chị"

Lè lưỡi, Lệ Sa lấy cặp của Thái Anh rồi nhìn nàng phong phanh trong chiếc áo sơ mi trắng, xung quanh không có áo khoát, nhăn mày không hài lòng.

"Chị lại không đem áo khoác, mùa mưa rồi chị sắp thi tốt nghiệp không được để bị bệnh vào lúc này. Em nhắc bao nhiêu lần sao lần nào chị cũng quên"

Bỏ qua việc Lệ Sa chờ mình, Thái Anh cũng dung túng sự quan tâm khiến mình lo lắng này. Thà nàng bên cạnh cô để chắc chắn cả hai làm gì, còn hơn để cô âm thầm phía sau nàng. Có một lần vô tình trên đường nàng về nhà có người gặp tai nạn, Lệ Sa bảo hôm đó sẽ về cùng, nhưng nàng không cho, kêu cô về nghỉ ngơi trước. Nàng đã sợ đến tay chân luống cuống mà đến xem hiện trường. Trời sinh Thái Anh cũng không quá nhát gan nên có thể can đảm nhìn nạn nhân. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đám đông cứ ùn ùn xem tai nạn kéo nhau đến làm nàng loạng choạng. May thay khi ngã lại ngã đúng vào tên ngốc nhà nàng, nếu không không biết phải làm sao.

Lần đó Lệ Sa cũng được một pha khiếp vía, vì Thái Anh cũng đi xe máy dòng tay ga có màu đỏ giống nạn nhân, nàmg vừa có bằng lái nên đã có thể tự chạy xe. Tối xe lại đông như vậy, cô bị khuất mất nàng, do trễ một cây đèn giao thông. Vừa qua đèn lại có tai nạn, không có nhiều suy nghĩ vừa gọi điện thoại đến số thân quen, vừa lao nhanh vào đám đông. Tiếng chuông điện thoại đỗ cách Lệ Sa không xa có thể nghe rõ ràng, khi ấy cô mới hoàn hồn. Cô lại phát hiện thêm cô gái xinh đẹp nhà mình mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm người nằm đó, rồi lại thấy nàng thở phào vuốt mồ hôi. Đoán biết thế nào cũng lo lắng giống cô, cả hai đều sợ nạn nhân đó là đối phương. Tiến đến gần sẵn tiện được làm nữ hùng kịp thời, may thay là ngã vào cô. Cảm giác lúc đó như là được tái sinh, cả hai tự khắc mỉm cười không nói gì mà ôm chầm lấy nhau. Mọi người xung quanh vẫn còn vì tò mò mà chen lấn, không mấy ai rảnh để ý đến hai học sinh áo trắng tim tươm đang ôm nhau cạnh bên.

"Mặc vào cho em, lạnh bây giờ"

Sự cằn nhằn này đã sớm trở thành thói quen, và cũng vì là thói quen nên Thái Anh muốn duy trì. Lâu lâu sẽ làm cho Lệ Sa được một phen lo lắng sốt vó, nói nàng ương bướng cũng được. Đối với tên ngốc luôn lo cho mình, nàng phải làm vậy mới có tư vị.

"Chị cố tình quên, em thấy sao, có được không?"

Tai ửng đỏ vì hơi thở và giọng nói quá mức ngọt ngào, sao đây, chị gái này lại muốn lấy đi hồn phách của Lệ Sa đây mà. Chỉ cần thế này thì mấy lời lải nhải sớm bay mất.

"Được, được, chị là sếp của em, lời của chị là mệnh lệnh"

Bật cười, Thái Anh khoác áo của Lệ Sa rồi tung tăng đi phía trước. Nàng mỉm cười rất mãn nguyện, sau lưng nàng luôn có một Lệ Sa dễ thương. Cảm giác này chỉ là có chút đảo ngược, ngày còn bé cô ít bạn, lại lặng lẽ không tiếp xúc nhiều với ai. Nàng đến và chính thức khắc sâu vào tiềm thức tuổi thơ của cô, những ngày rảnh rỗi cuối tuần nàng sẽ đến xin phép ba đưa Lệ Sa ra ngoài. Một đứa nhỏ khi ấy thế mà đã biết, thì ra chị gái tên Thái Anh luôn ở phía sau nhìn mình và mỉm cười kia thật sự rất xinh đẹp.


Đã từng có những giai đoạn bình lặng như thế trôi qua. Thật sự cũng không quan trọng ai đi phía sau ai, ai quan tâm ai nhiều hơn, ai lo cho ai nhiều hơn. Cái chính là cả hai có chịu hợp tác và trở thành cộng sự ăn ý của nhau hay không. Phải có một Thái Anh đôi khi ương bướng không nghe lời mới có một Lệ Sa thường xuyên lải nhải nhắc nhở. Phải có sự bắt đầu tại thời điểm đơn thuần nhất mới có sự việc tiếp diễn ở những giai đoạn cần nhiều suy tư của cuộc đời.

Đêm qua mãi miết nghĩ đến Lệ Sa mà đem cô vào cả giấc mơ của mình, Thái Anh thấy những kỉ niệm bình dị ngày nào rất rõ ràng. Nàng ngủ thẳng giấc và yên ổn hơn thường khi, tỉnh dậy thì bức tranh trên giấy A4 suýt bị nàng nhàu nát, vội vàng vuốt thẳng rồi đặt lại ngay ngắn trên bàn trang điểm, nàng tiếp tục công việc của mình, đến bệnh viện.

Thái Anh cũng không ngờ rằng có một việc chỉ qua một đêm vắng mặt lại có sự thay đổi rất lớn, lớn đến mức nàng chưa kịp nghĩ đến nó sẽ xảy ra nhanh như vậy.

"Bệnh nhân ở giường bệnh này đâu?"

Hỏi y tá đi cạnh mình, Thái Anh đang lần lượt kiểm tra những bệnh nhân mà mình đang theo dõi

"Trưởng khoa nói bệnh nhân muốn rút ống thở, tôi nghĩ, ơ bác sĩ Phác..."

Đang thành thật trả lời, vị y tá cũng chỉ vừa biết tin khi sáng, ca của nàng vào trước các bác sĩ không trực đêm 1 tiếng. Chưa kịp nói hết lời thì sấp bệnh án đã ở trước mặt mình và cô nàng bác sĩ xinh đẹp bên cạnh mình đã biến mất.

Thái Anh đi nhanh đến phòng trưởng khoa Huy Mạnh, bệnh nhân ấy vẫn còn có thể cứu chữa sao ông ấy lại đề nghĩ rút ống thở kia chứ. Quá trình điều trị nhiều ngày qua cho nàng biết có người giở trò, nàng đã dùng những kiến thức mà mình biết để vận dùng, bọn người này có mục đích gì. Dược liệu sử dụng như vậy phải có nghiên cứu hẳn hoi. Huy Mạnh đúng là không đáng để nàng tin tưởng mà báo cáo sự tình, không chỉ vậy anh ta có khi còn can thiệp.

"Vào đi"

"Trưởng khoa"

Ngẩng đầu để chắc chắn người đến, Huy Mạnh mỉm cười thích thú.

"Bác sĩ Phác muốn hỏi về ông Nguyễn Anh Kiệm"

"Phải"

Quả nhiên Huy Mạnh sớm biết Thái Anh sẽ đến, thẳng thắng như vậy thì nàng cũng sẽ dùng điều này. Anh ta muốn tìm sơ hở của nàng, nàng càng cho anh ta thấy phản ứng của nàng là bình thường trong vẻ ngoài tỏ ra nôn nóng. Buông bút, Huy Mạnh đẩy một phần tài liệu về phía Thái Anh.

Cái nháy mắt của Huy Mạnh khiến Thái Anh khó chịu, nàng hiểu anh ta muốn nàng làm gì. Khuôn mặt ấy quả thật rất lạnh lùng, phản ứng có phần nôn nóng nhưng rõ ràng đã giữ bình tĩnh rất tốt khi đến đây. Nàng là bức tường khó đạp đổ nhất từ trước đến giờ. Quan sát Thái Anh từ lúc bắt đầu đến hiện tại, cảm giác là không đúng nhưng mãi vẫn tìm không ra ở đâu. Bởi lẽ những phản ứng vốn dĩ nên có nàng đều bộc phát, không tỏ vẻ thờ ơ mà sự thờ ơ của nàng chính là tự nhiên. Cô gái này là giỏi điều khiển tâm tình của chính mình hay vốn dĩ là bản năng.

"Chấp nhận điều trị"

"Đúng vậy, quá trình điều trị ghi rõ đôi bên là hợp tác. Bệnh viện chúng ta đáp ứng ông ta rất tốt, rất hợp pháp. Hiện tại ông ta không muốn sống trong dằn vặt nữa nên muốn kết thúc. Bác sĩ Phác có muốn xem video không?"

Nắm chặt tập tài liệu trong tay, trong lòng Thái Anh dấy lên cảm giác ghê sợ. Vì điều gì lại có thỏa thuận này "chấp nhận điều trị" thì chính là hợp pháp, song phương đồng thuận. Kể cả khi chết cũng có bằng chứng như vậy, quay lại video lúc trước khi chết, là biết rõ sẽ phải chết. Mấy ai làm được, vị trưởng khoa này trình độ chuyên môn chính là thật, nhưng tâm tư của một bác sĩ như thế này thì là quá sâu xa rồi.

"Tôi vẫn không quên điều khoản trong hợp đồng của chính mình"

Lúc này không phải bùng phát và hấp tấp là đúng, trước khi chính thức vào SunShine làm việc, Thái Anh cũng phải kí hợp đồng, và những điều khoản trong đó nàng chưa từng quên. Mỉm cười rồi gật đầu hài lòng trước câu trả lời, chí ít nàng cũng không làm Huy Mạnh thất vọng trong việc nàng sẽ dùng quen biết áp đảo anh ta.

Cô bác sĩ trẻ xinh đẹp này có chuyên môn không thể bàn cãi, hơn nữa cũng được xem là một bác sĩ có tâm. Không phải Huy Mạnh không biết những y tá và bác sĩ khác nhận xét thế nào về Thái Anh. Tuy vẻ ngoài của nàng xa cách, rất thờ ơ lãnh đạm những chuyện xung quanh nhưng nàng rất nhiệt tình với công việc, lại quan tâm bệnh nhân, cũng như sẵn sàng giúp đỡ đồng nghiệp.

"Việc này bệnh viện sẽ xử lý ổn thỏa, cô đừng lo lắng"

"Tôi biết, tôi đi trước"

Gật đầu rồi xua tay, Huy Mạnh tiếp tục xem tư liệu của mình. Đọc qua dữ liệu chuyên môn của Thái Anh, Huy Mạnh biết anh ta không thể xem thường. Tâm lý học cả hai cùng học, để ứng đối nhau chẳng qua chỉ là cùng cân trên một bàn cân không có chênh lệch. Cuộn tròn tay lại với nhau, Thái Anh hít sâu rồi vững vàng từng bước rời đi. Nàng nhất định không để ông Kiệm ra đi không minh bạch như vậy.



Thấy hay vote sao cho mình nha. Cảm ơn nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro