Chương 47

Ra khỏi cao ốc Cường Thịnh, cũng có chút suy nghĩ về việc sắp tới, Lệ Sa lại trỗi dậy mong muốn của mình, gặp Thái Anh. "Em thật sự rất nhớ chị, làm sao đây?". Lơ đễnh nhìn xung quanh rồi lắc đầu, Thế Nam cố tình không biết hay là thật sự không biết. Người theo dõi Lệ Sa vốn dĩ đã bị cô bỏ xa, chẳng qua là cô cố tình cho anh ta theo gót mình. Hôm nay, cô lại muốn đùa anh ta một chút, bởi vì hình ảnh xinh đẹp với nụ cười tươi như hoa cùng khuôn mặt trắng hồng tinh tế trong tâm trí mình đang làm tim cô đập loạn nhịp. Lấy ví ra và nhìn vào bức tranh nhỏ được cô phát họa Thái Anh lên đó, cô lại tự giác mỉm cười.

Loạt hành động này của Lệ Sa làm tên theo dõi trợn tròng mắt, theo chân cô lâu như vậy lần đầu thấy cô gái bình thường hay bất cần này lại cười đến ngốc nghếch như thế. Lại còn ngoài đường lấy ví ra xem gì nữa chứ, thời buổi loạn lạc lại dám khoe của. Mà ai động đến cô cũng xui mấy kiếp, anh ta còn may khi chưa bị Lệ Sa phát hiện, nếu không tin chắc hậu quả không thua gì cậu chủ mỗi lần phạt mình.

"Anh bạn"

"Hả?"

Mãi suy nghĩ loạt những hành động khó hiểu của Lệ Sa, mà người theo dõi cũng không phát hiện cô từ lúc nào tiến đến nơi mình đứng. Anh ta cải trang người đi đường, cô làm sao phát hiện. Hơn nữa nếu phát hiện sao bấy lâu nay vẫn để mặc anh ta như vậy. Môi nhấp máy ý cười, cô cũng không lộ ra sự cười cợt của mình dành cho tên thanh niên này. Phát hiện sao, cô phát hiện từ lúc anh ta mới bắt đầu lận chứ. Nếu chờ đến lúc này là cô quá tệ rồi, không khéo còn bị chê cười.

"Phiền anh chỉ dùm tôi địa chỉ này được không?"

Vẫn còn lang bang với mớ suy diễn phức tạp của mình, người thanh niên có phần chột dạ khi Lệ Sa bắt chuyện với mình. Có thật là anh mới là người theo dõi cô gái này hay không. Mảnh giấy trắng được viết gì đó bằng bút chì, là địa chỉ. Thì ra là hỏi đường, vậy mà cứ tưởng.

"Địa chỉ này?"

"Phải"

Gật đầu cùng trả lời xác nhận, nếu để ý sẽ thấy trên khuôn mặt bình thường luôn tỏ vẻ bất cần cũng đã có chút ý cười thích thú.

"Sao lại quen như vậy?"

Có chút hoảng trong lòng người thanh niên lẩm bẩm, từng hình ảnh hiện lên trong đầu anh ta. Địa chỉ này ngày nào anh ta không đến để báo cáo. Chuyện quái gì đang diễn ra. Nhún vai rồi xoay gót chân, lưng vẫn thẳng tắp như vậy. Lệ Sa xốc lên ba lô quen thuộc mỗi ngày của mình rồi rời đi, bắt một chiếc xe buýt vừa chạy đến. Vùng ngoại ô giáp tỉnh này có những tuyến xe buýt không phải của thành phố. Hôm nay, cô lại muốn tìm lại cảm giác đã lâu rồi chưa có, ngồi xe buýt ngắm đường phố tấp nập. Chẳng qua cô muốn để Thế Nam biết rằng những chuyện anh ta làm không hoàn toàn là hoàn hảo.

Lệ Sa im lặng chẳng qua là dành cho anh ta chút tự tôn của một người làm chủ. Hơn hết, tâm tình của cô đang nhớ Thái Anh quấn quýt cả lên, đang cố gắng khắc chế lại chính mình để không chạy đến mà ôm lấy nàng rồi đưa đi. Nhìn bức tranh họa người con gái mình yêu bằng chính cây bút nàng tặng, người vẽ lại là mình. Thật sự có bao nhiêu nhung nhớ không nói nỗi thành lời, nhìn đôi môi, Lệ Sa lại khao khát. Nhìn tổng thể cả khuôn mặt cho đến mái tóc, thật sự cô muốn được giữ chặt lấy nàng mà vuốt ve, mà nâng niu và hôn thật sâu thật lâu.

Thở dài tự than thở, lại thấy mình thất bại quá. Nhiều năm như vậy tim vẫn đập loạn nhịp mỗi lần thấy Thái Anh, dù chỉ là bức tranh bằng bút chì than. Nếu là nàng cười thì chính là cả bầu trời trong Lệ Sa lập tức bừng sáng, sáng rất ám áp, rất tươi vui. Cũng không phải lúc nào cũng dấn thân vào bóng tối mỗi ngày như chính công việc của mình.

"Em rất nhớ chị, làm thế nào đây?"

Có lẽ là tâm linh tương thông, cũng có lẽ là bản thân quá ẩn nhẫn. Thái Anh biết chỗ ở của Lệ Sa, cho nên mỗi khi ở nhà hoặc tan ca về nàng đều sẽ tranh thủ làm những sinh hoạt vặt vảnh rồi ôm máy tính kê sát cửa sổ, lại chỉ cố tình bật đèn bàn để làm việc. Vì không chỉ cô mà cả nàng, Thế Nam cũng cho người theo dõi. Chỉ có thể để bọn họ tưởng rằng nàng ngủ nghỉ có quy luật. Lệ Sa làm ở bán bar về rất trễ, mà mỗi lần về đều sẽ xuống xe ngoài đầu đường lớn mà đi bộ vào. Thái Anh cũng biết mục đích của cô là đi ngang nhà của nàng ở chung cư, cũng chỉ để nhìn.

Nhưng Lệ Sa đều không biểu hiện rõ, cẩn thận từng chút. Do đó Thái Anh cũng không thể tùy hứng bộc phát tình cảm của mình mà gây hại cho cô. Việc của cô là gì nàng không rõ nhưng nàng tin chắc sự thờ ơ, nhẫn nhịn và kiềm nén cảm xúc yêu đương dành cho Thái Anh chính là vì bảo vệ nàng.

"Vô dụng, đi theo dõi người khác để người khác theo dõi ngược lại mình"

Tức giận mà lớn tiếng, tâm tình vui vẻ vì nghĩ sắp được gặp Thái Anh và có thể cùng người đẹp ăn bữa cơm ấm áp tan tành. Lệ Sa đúng là không thể xem thường.

"Kim tổng"

Ho khan vài tiếng rồi đánh động Thế Nam, trong bệnh viện trước nhiều người Huy Mạnh vẫn gọi anh ta là Kim tổng để giống tất cả những ai làm việc trong đây. Huy Mạnh cũng không muốn bị lời ra tiếng vào, đặc biệt sẽ tạo sự nghi ngờ cho những người không cần thiết, gọi cậu chủ mức độ thân cận cao hơn rất nhiều. Hơn nữa bên cạnh Huy Mạnh bây giờ còn có một người, nói đúng hơn là một cô gái mỗi lần đối diện để đối thoại hay biểu thị bất kì hành động nào nên cũng đều phải vận dụng kiến thức chuyên môn của mình.

Đôi khi sự giả tạo được thành lập dựa trên những nền tảng rất chuyên nghiệp, suy đoán suy nghĩ của người khác chính là có tâm không tịnh trong lòng, chính là có tật giật mình. Không phản ứng gì, đơn giản im lặng tự xem bản thân như không khí. Thái Anh là người chỉ nghe những việc nên nghe, không nên biết những việc không nên biết. Đó là cách tốt nhất để nàng tồn tại xung quanh những con người đầy mưu toan này. Không nên tỏ ra ngu ngốc, cũng không cần để người ta biết mình thông minh.

"Tiếp tục đi, kế hoạch của tôi có vấn đề gì thì cậu biết kết quả rồi đó"

Ánh nhìn rơi vào hai người phía sau mình, sau đó Thế Nam cũng lấy lại bình tĩnh mà kết thúc một câu mập mờ, mong rằng người bên đầu dây không quá tệ hại đến mức không hiểu. Quả thật là thất bại mà, anh ta bị Lệ Sa xem là trò đùa từ lúc nào.

"Kim tổng đây là báo cáo của khoa ngoại"

Đưa sắp tài liệu cho Thế Nam, Huy Mạnh vẫn không quên nhìn sang Thái Anh để xem biểu hiện của nàng. Vẫn chỉ là có chút quán tính mà nhìn rồi ánh mắt lãng đi quay về vị trí thường ngày. Tự cười chính mình phải chăng mình quá đa nghi, nhưng anh ta vẫn chưa buông bỏ.

"Tốt, anh có thể làm việc"

"Dạ, tôi đi trước, chào bác sĩ Phác"

Cả 3 khách sáo gật đầu với nhau, Huy Mạnh vẫn đi về hướng phòng làm việc của anh ta. Còn Thế Nam cùng Thái Anh đi ra phía cổng. Như hai người bạn là bước ban đầu mà anh ta sử dụng, đối với nàng không thể quá cứng rắn càng không thể quá yếu thế. Cô gái này biết rõ bản thân chính mình cần gì muốn gì cho nên anh ta phải tranh thủ thời cơ, giống như vô tình để chạm đến sự để tâm của nàng dành cho mình.

Có nhiều nguyên nhân để Thái Anh nhận lời mời của Thế Nam. Đi đến bar Night Life vì anh ta vô tình nhắc đến Lệ Sa làm việc ở đó. Hiện tại đi dùng cơm vì anh ta nói có chút mệt mỏi khi sắp có cuộc giao dịch lớn. Mà trong lòng nàng thấp thoáng nghĩ đến cô. Dựa theo sự tình thời gian qua, cách cư xử và lời lẽ của anh ta ít nhiều nàng cũng lờ mờ đoán được. Anh ta đối với Lệ Sa của nàng có thích thú và còn có cả sự áp chế muốn cô làm thuộc hạ cho mình.

"Lệ Sa, trùng hợp vậy?"

Đây là sự ngạc nhiên có thật, không nghĩ đến Lệ Sa sẽ xuất hiện ở quán cơm này. Cho dù thuộc hạ của mình có theo dõi cô thì giờ cũng không phải lúc báo cáo. Mà xem ra hoàn toàn không có ai ở đây, mà thay vào đó chính là anh ta sẽ theo sát cô trong buổi trưa này. Cắt được cái đuôi mà Thế Nam cử tới giám sát mình đương nhiên cô phải làm điều mình muốn, đó là đi nhìn Thái Anh một chút.

Việc Thái Anh và Thế Nam dùng cơm hay đến quán bar tối đó trong Lệ Sa đúng là có chút ghen tuông khi người yêu cận kề người lạ. Cô thừa nhận trong tình yêu của cả hai, cô có sự ích kỉ, có cả sự chiếm hữu, đây là tâm lí chung. Thế nhưng sự lo lắng an toàn của người yêu luôn được cô đặt lên hàng đầu. Thời gian bên nhau có thể tính là dài, tính cách và thái độ sống của đối phương bản thân cũng không lạ gì. Tin tưởng đối phương nhưng cũng lo sợ, lo sợ chính là, có những người cố ý tiếp cận, thì sẽ có tâm làm càng.

"Kim tổng, bác sĩ Phác"

"Bác sĩ Phác" nghe thật chát tai mà. Từ lúc gặp lại lúc nào câu đầu khi gặp nhau cũng là thế này, chẳng êm tai gì cả. Có bất mãn trong lòng nhưng tự giữ lấy không biểu lộ, Thái Anh quyết không để tâm đến. Nàng bắt đầu có chút ghen ghét với công việc Lệ Sa đang làm, vì việc này quan trọng mà ngay cả nàng cũng bị bơ.

Sự trưởng thành trong cả hai đôi khi sẽ bị thay thế đôi nét bằng chất trẻ con của mình. Đáng tiếc lúc này không thể biểu hiện ra ngoài. Nếu không chắc chắn Lệ Sa sẽ hung hăng mà ôm lấy Thái Anh rồi hôn khắp khuôn mặt xinh đẹp kia, bởi lẽ khi nàng bất mãn chuyện gì đó mà thể hiện tính trẻ con không thường thấy của nàng, Thái Anh sẽ phụng phịu và xụ mặt xuống nhìn rất muốn nựng và muốn hung hăng hôn ngay.

"Dùng cơm chung"

Rất hào phóng và lịch sự, dù sao thì Lệ Sa cũng đang làm việc cho Thế Nam, lại là phụ nữ. Mà anh ta từ trước có hung hăng với ai cũng chưa bao giờ dành cho phụ nữ. Mà cũng nghĩ lại, hình như cô là ngoại lệ.

Chính là lần ở bar đã bộc lộ chất hung tợn tìm tàng, cũng là sự nổi giận có chủ đích để bảo vệ uy nghiêm của Thế Nam. Anh ta có suy nghĩ rất cực đoan, nếu bản thân anh ta không khắc chế được cũng không có người khắc chế được. Chắc chắn họa anh ta gây ra sẽ ghê gớm hơn gấp nhiều lần so với những người khác. Cũng vì công việc tôi rèn lên sự bình tĩnh, uy quyền và có cả bản lĩnh của người đàn ông trẻ tuổi nhưng cũng lắm tham vọng này.

"Không phiền cả hai chứ?"

Vẫn có phép tắc cần thiết Lệ Sa hỏi lại, câu hỏi giống như có lệ, bởi lẽ từ trước cô đã có mục đích, thế nhưng ý vị thì hơi sâu. Sao lại dùng từ "cả hai", nhíu mày rồi lập tức giãn ra Thái Anh hơi cong khóe môi kín đáo. Tên ngốc nhà nàng chính là có chút giận lẫy đây mà.

"Sao lại phiền, phải không Thái Anh?"

Mỉm cười nhún vai tỏ ý bình thường. Thế Nam tình tứ hỏi ý kiến cô gái đi với mình, dù sao bữa cơm này cũng là anh ta mời nàng cũng cần nàng cho phép. Đã nói vậy ý kiến của Thái Anh quan trọng sao, Thế Nam thể hiện quá rõ quyền quyết định của anh ta rồi còn gì. Hơn nữa tại sao nàng phải từ chối, không biết mục đích của Lệ Sa đến đây là gì, mặc kệ là vô tình hay cố ý nàng cũng rất muốn cùng cô ăn một bữa cơm. Thái Anh rất nhớ cảm giác cả hai cận kề nhau, cho nàng tùy hứng một chút.

Làm sao không biết Thế Nam chính là thể hiện sự thân thuộc với Thái Anh. Điều đó cũng không đáng bận tâm, vì cô gái nhà Lệ Sa hoàn toàn trong sáng với anh ta. Chỉ là cô muốn gạt bỏ mọi thứ, thậm chí có người thứ ba là Thế Nam ngồi đây, cũng chỉ để có thể cùng Thái Anh ăn một bữa cơm, có được cảm giác cận kề nhau. Như một chút ân huệ từ thâm tâm bộc phát mà cả gan làm ra điều này. Cô chính là cố tình xuất hiện.

"Tại nơi này, nếu hôm đó cô không xuất hiện đúng lúc chắc rằng giờ tôi cũng chỉ là hồn ma thôi"

Mỉm cười rất tự nhiên nói, đúng hơn là nhắc lại chuyện nguy hiểm ngày hôm ấy. Cũng chính là lần thứ hai Thế Nam và Lệ Sa gặp nhau. Phản ứng bình thường khi nghe kể về một việc mang tính hấp dẫn, Thái Anh hơi ngẩng đầu, ánh mắt rất theo thói quen mà nhìn sang cô. Thực chất trong đôi mắt ấy chứa nỗi lo lắng và cả chút không vui. Bởi lẽ cô lại làm chuyện nguy hiểm, bất quá cũng là cứu Thế Nam đi, nói đúng hơn là cứu người.

"Kim tổng đừng để bụng, biết thời thế mới là việc làm của những người không có chỗ đứng. Tôi cũng suy nghĩ vì lợi ích sau này của mình"

Tiếp tục gấp thức ăn đặt vào chén của Thái Anh, Thế Nam tự nhiên đáp.

"Cô rất khiêm tốn, tình huống nguy hiểm đó mấy ai dám can thiệp. Vì lợi ích sau này không rõ ra sao mà bỏ mạng, tôi thấy cũng không hợp với cách làm của cô"

Bật cười sau câu nói có phần châm chọc này, Lệ Sa cũng thật cần học hỏi Thế Nam cách làm người khác khó xử. Anh ta là đang nghi ngời mối quan hệ của cô và Thái Anh, không có bằng chứng cũng không có nguyên cớ rõ ràng. Chỉ có thể dùng cách hạ gục người mà mình xem là đối thủ. Anh ta quả thật không ưng ý việc Lệ Sa có ý với nàng, bất quá có lời khen cho anh ta, anh ta cũng rất tinh ý.

Ánh mắt có chút soi rõ hai người, một đối diện và một ở cạnh bên mình. Sự nhạy cảm đúng là làm Thế Nam nôn nóng, muốn xác nhận rõ ràng. Từ đầu khi nhận thức cùng lúc 2 cô gái này, anh ta đã phát hiện có gì đó không ổn.



Thấy hay vote sao cho mình nha. Cảm ơn nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro