Chương 51

Khu đất trống ngoài ngoại ô thành phố là điểm dừng lại của đoàn xe từ tập đoàn Cường Thịnh. Chuẩn bị cho cuộc giao dịch này ông Thế Cường đã bố trị nhân lực rất cẩn thận, về phần hợp đồng đương nhiên Thế Nam dư khả năng làm tốt. Hàng thì đã có Huy Mạnh xử lý. Công nghệ hiện đại nên ở tòa nhà lớn của Cường Thịnh ông Cường vẫn có thể theo dõi sự việc qua chiếc máy quay nhỏ gắn trước cổ áo của Thế Nam và Huy Mạnh. Chỉ là phòng bất trắc, đối tác lần này là người của nước C mà đất nước đó cá nhân lại có thể sử dụng vũ trang, cũng rất đáng lo.

"Chào ông Hựu Niệm, rất vui khi người trực tiếp giao dịch và giao tiếp với tôi là ông"

Giơ tay rất lịch sự Thế Nam niềm nở dù rằng khuôn mặt ấy khuất dạng sau lớp khẩu trang, nón kết lại che mất phần trán, chỉ còn đúng đôi mắt. Nhìn quanh một vòng những con người đa phần là trẻ tuổi trước mặt, người được gọi là Hựu Niệm có chút dừng lại chăm chú trước dáng người cao gầy, cũng mặc đồ đen che khẩu trang, đội nón kết. Người này chắc là nữ, nếu không có mái tóc xoăn cột hờ hững sau gáy cũng rất khó nhận dạng. Bất quá nhìn không cẩn thận cũng chỉ nghĩ là nam để tóc dài, cô gái này không phải loại phụ nữ hấp dẫn, nhưng cũng không phải loại phụ nữ muốn làm đàn ông, càng không phải phụ nữ yếu đuối hay nhu nhược.

"Kim tổng tuổi trẻ tài cao, học vấn uyên thâm, cho dù là người từ bên phía sếp của tôi giao tiếp với anh, tôi nghĩ cũng không khó khăn gì cho anh"

Người đàn ông tên Hựu Niệm bị một vết sẹo dài làm biến dạng một phần trên khuôn mặt, khi nói chuyện và đặc biệt là mỉm cười sẽ trông rất dữ tợn. Con người này đúng là nhiều năm rồi chưa gặp lại, siết chặt hai tay thành nấm đấm Lệ Sa giấu ra sau lưng. Dù sao thì hôm nay nhiệm vụ chính là cùng Thế Nam thực hiện giao dịch. Khu vực được gọi là ngoại ô thành phố này có đường chạy thẳng rất gần biên giới nước C, không thể xem thường những con người từ nước đối tác. Cho dù rất muốn lập tức xung đột nhưng việc chính không cho phép Lệ Sa manh động.

"Quá khen rồi, Huy Mạnh"

Nhếch môi cười, chỉ thấy ánh mắt ánh lên chút sự thích thú Thế Nam gọi tên người cạnh mình. Thế Nam được đào tạo rất chuyên nghiệp về học vấn và đặc biệt là ngoại ngữ. Vậy mới nói những người có kiến thức khi làm việc không đàng hoàng sẽ vô cùng hoàn mĩ, hoàn mĩ đến mức không thể tưởng tượng. Giống như Thái Hy năm xưa, rõ ràng từng là 1 trong 3 Thiên Vương huyền thoại còn là pháp y nổi tiếng năm nào, vậy mà khi ông ta thực hiện kế hoạch của 3 năm trước đã khiến không ai dám tin. Tội ác được ông ta hợp pháp quá đến mức ghê tởm.

Hôm nay, Huy Mạnh rời bệnh viện là để đến đây. Không chỉ có vai trò chỉ huy việc thuốc xuất xưởng mà còn là người đảm bảo chất lượng của thuốc.

"Thuốc nhìn cũng rất bình thường, còn đặc tính và công dụng tôi sẽ kiểm chứng sau khi về nước"

Kiểm tra đủ lô hàng cần có, lại mở một thùng để kiểm tra trực tiếp người đàn ông tên Hựu Niệm thẳng thắn.

"Rất vui chờ hồi đáp, có bất kì điều gì không hiểu và không hài lòng cứ nói với tôi"

Cùng cách làm ăn này cũng không phải lạ lắm. Thuốc mà Cường Thịnh điều chế tại xưởng chính ngoài xuất trong nước còn xuất ra nước ngoài. Chỉ là dựa theo tiêu chuẩn kiểm duyệt, và có một số thứ gọi là đặc trưng không thể phơi bày. Mà lô thuốc này đã trót lọt qua kiểm duyệt sơ khai ban đầu, khi sản xuất hàng loạt chính là ý vị khác, xuất khẩu cho những nơi cần cung. Còn trong nước vẫn nên tuân thủ quy định và luật pháp, cũng có không ít quan chức cấp cao được Cường Thịnh bao nuôi, cũng không khó để mọi chuyện chỉ là bí mật riêng.

"Hàng nhận, Kim tổng phiền kiểm tra tài khoản"

Ra hiệu cho người của mình mở laptop và ấn vài thao tác, Hựu Niệm rất rõ ràng nói ý của mình. Gật đầu, Thế Nam ra hiệu cho Huy Mạnh kiểm tra, làm ăn dù có thoải mái thì mục đích cũng là lợi nhuận. Liên quan đến tiền phải sòng phẳng nếu không muốn trở mặt. Ánh mắt của Lệ Sa từ đầu đến cuối vẫn chưa từng rời khỏi người đàn ông tên Hựu Niệm kia. "Chơi trò trốn tìm cả một thời gian, cuối cùng cũng có thể chờ ngày hạ màn".

Giao dịch thành công, khu vực này tuy là ngoại ô thành phố nhưng cũng là vùng gần biên giới, không thể khinh xuất cho cả đôi bên. Hàng nhận, tiền được trao lập tức hai đoàn xe cũng rời đi. Có thắc mắc lúc này cũng không thể hỏi, việc chính là đem thuốc về lập tức kiểm tra và bắt đầu phân phối. Hựu Niệm không thể chần chừ, chỉ là cô gái tóc có mái xoắn cột hờ đó làm ông ta suy nghĩ. Quả thật có chút quen mắt.

Rời khỏi bệnh viện sau khi Thái Anh cẩn trọng băng bó vết thương bị trật khớp ở cổ tay cho mình, cả quãng đường ngồi trên xe Trân Ni không ngừng suy nghĩ. Lại thường nhìn sang vị trí cạnh bên.

"Cô biết võ tại sao những lần trước không giải quyết những tên đó?"

Cảm nhận trong giọng nói không chỉ có sự thắc mắc mà còn vương hờn dỗi, Tú trở nên lúng túng.

"Cô chủ, tôi xin lỗi"

"Tôi không muốn nghe câu này, cô là muốn tôi giải quyết thay cô?"

Nhíu mày khó chịu khi nghe hai từ xin lỗi từ Tú, Trân Ni gắt gỏng. Cô không có lỗi, hôm nay lại chính cô nhanh chân nhất mà đỡ lấy nàng, cũng không nói hai lời mặc nàng là chủ nhân nhất định đưa nàng đi bệnh viện. Cho dù thừa biết vết thương trật khớp tay này không đáng kể. Im lặng Tú không suy nghĩ được gì nhiều thì làm sao trả lời Trân Ni đây. Cô cũng không biết từ lúc nào lại có sự trông ngóng và chờ đợi cô chủ đến kiểm tra tiệm. Cũng không biết từ lúc nào cô thấy những tên quấy rối mình có tác dụng như vậy. Vì nhờ họ mỗi lần nàng đến sẽ giúp cô, sẽ đứng cạnh cô và sẽ nở nụ cười.

Nhưng Tú chưa từng nghĩ sẽ để Trân Ni giải quyết thay. Tình trạng của nàng hiện tại dù không đáng lo nhưng tay bị thương, bọn gây rối có xuất hiện nhất định cô sẽ giải quyết, không để nàng bận tâm.

"Cô chủ tôi làm công ăn lương, tôi không thể để cô chủ mất mối làm ăn"

Tạm thời bị đông cứng lời nói, Trân Ni chỉ chuyên chú nhìn thẳng vào ánh mắt đen huyền của cô gái cạnh mình. Lời nói từ Tú rất chân thật, không có lấp liếm cũng không có nịnh bợ.

"Cô không lo họ sẽ làm gì tôi sao?"

Không hề ngạc nhiên trước câu hỏi tiếp theo này, Tú bình tĩnh mà đáp lại ánh mắt của Trân Ni.

"Có lo, nhưng nhất định tôi không để chuyện đó xảy ra"

Mọi suy nghĩ, mọi câu hỏi tiêu tan, trái tim Trân Ni hẩng một nhịp. Lời này ngoài ba và anh hai chưa từng ai nói với nàng mà nghe chân thành như vậy. Sự kiên định trong ánh mắt ấy chính là thật lòng đối đáp với nàng sao. Tú, cô gái này là thế nào?

Tuy rằng mình nói lời này có phần không đúng trong hoàn cảnh lúc này, trong công việc của bản thân nhưng mà cảm xúc đối với Trân Ni là thật. Tú không có ý định hại cô gái này, nàng có vô hại thật hay không thì cô không biết. Cô chỉ biết từ lâu rồi cô gái này đã trở thành nữ hùng trong lòng mình.

Trân Ni rời đi, Thái Anh cũng đến giờ nghỉ trưa. Càng lúc càng có nhiều điều để nàng suy nghĩ quả thật khiến nàng mệt mỏi. Nàng lấy từ chiếc ví nhỏ của mình ra để xem một bức tranh, bức tranh vẽ hai cô bé tinh nghịch đang nắm tay nhau. Chiếc ví nhỏ này là quà sinh nhật của Lệ Sa tặng nàng, mỗi năm cô sẽ đặc biệt tặng cho nàng một món quà làm bằng thủ công do cô thiết kế. Cô thật sự vẽ rất đẹp, cái chính là từ khi nhận thức nhau thì ngòi bút của cô luôn có dáng vấp của nàng. Không phải chân dung của Thái Anh thì cũng chính là những vật dụng tặng nàng hay gì đó liên quan.

"Sa"

Ngòi viết giống lưỡi dao trong thân chiếc bút gỗ lại đâm thẳng vào đầu ngón tay mình làm Thái Anh có chút giật mình. Câu cửa miệng cũng không phải đau mà là tên của Lệ Sa, điều này giống như báo hiệu điềm gì đó không lành. Hình như hôm nay có việc gì đó quan trọng, theo sự mập mờ lần đi ăn cơm có cả ba ở đó thì, có thể đoán cô cũng tham dự.

"Em nhớ chị, lại tưởng tượng lung tung sợ rồi lo, em bất an quá Thái Anh. Em sợ chị gặp nguy hiểm, chị thấy cây bút gỗ này không. Là vũ khí bí mật em làm riêng cho chị đó, cất giữ cẩn thận và dùng tự vệ. Không được để người yêu của em có chuyện đâu đó. Tên ngốc nhà chị - Lạp Lệ Sa"

Khoảng thời gian Thái Anh ra nước ngoài chuyên tu, Lệ Sa và nàng rất ít thấy nhau, cũng chỉ toàn viết thư tay hay gửi mail. Viết thư tay chẳng quà là thể hiện chút tình yêu có nhiều màu sắc, cũng chỉ để thả cho nhau nỗi nhớ. Dù thật đến bây giờ cô vẫn chưa biết công việc chính của nàng bên nước M, thậm chí là việc nàng làm là gì, mục đích là gì có bí mật ra sao.

Nhưng Lệ Sa cũng chưa từng điều tra hay gặng hỏi. Cô đã từng có bí mật với Thái Anh, còn khiến nàng lo sợ thì việc nàng có bí mật cũng là bình thường. Bất quá cô tin nàng cũng sẽ không dự tính rời xa cô, hay là trừng phạt cô bằng vũ khí sinh học nào đó ghê gớm mà nàng nghiên cứu. Tự đùa trong lòng cho vơi bớt bất an, Lệ Sa chỉ lo nàng đang làm chuyện gì đó nguy hiểm cho bản thân mà thôi. Nếu cô biết được nhất định không để Thái Anh một mình, cho dù có ra sao có chuyện gì cũng ở bên cạnh và kéo nàng ra khỏi đống hỗn độn ấy ngay lập tức, tuyệt không để cho nàng có chuyện.

Cũng vì biết ý nghĩ bảo vệ Thái Anh của Lệ Sa rất chấp nhất cho nên nàng mới không nói sự thật với cô. Chỉ cần liên quan đến nàng thì ý niệm của cô chính là bất di bất dịch, cho dù có hi sinh mạng mình cô tuyệt không để nàng có chuyện. Đây chính là điều may mắn và hạnh phúc khi có Lệ Sa, khi yêu cô và được cô yêu. Thế nhưng Thái Anh cũng không thể quá yếu đuối, nhu nhược chỉ chờ cô đến được. Nàng cũng muốn mạnh mẽ mà tiến bước đến cạnh cô, cùng người yêu trải qua hết thảy khó khăn, vui buồn và cả hạnh phúc. Thanh xuân cả hai dành cho nhau những gì tươi sáng nhất, trân quý nhất. Thì tương lai chính là lúc trao trọn niềm tin và cả trách nhiệm dành cho nhau.



Thấy hay vote sao cho mình nha. Cảm ơn nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro