Chương 93
2 xe bốn bánh đang lao vun vút ngoài xa lộ, hướng đến một quận ngoại thành của thành phố. Nhìn theo tín hiệu trên màn hình, đây là vị trí đã được xác minh.
"Theo lời khai của Văn Chinh, mỗi lần nói chuyện đều qua điện thoại, lần gặp mặt duy nhất cũng là vị trí mà chúng ta đã phát hiện. Đội trưởng căn nhà đó tôi đã quan sát qua, có rất nhiều người canh gác"
Ngồi cạnh bên Lệ Sa để báo cáo, Trí Tú là người đã thực hiện nhiệm vụ theo dõi Văn Chinh từ lúc anh ta bị đình chức, cũng như phát hiện anh ta có giao tiếp qua lại với một số người. Điều tra ra họ đều là người của phó tổng tư lệnh Phạm Hòa Uy.
Khi gặp Trí Tú ở phòng bệnh của Trân Ni, Lệ Sa đã giao cho cô nhiệm vụ xác minh căn nhà kia, vẫn còn một số trinh sát đang âm thầm theo dõi.
"Chúng ta sẽ đột nhập từ bên ngoài, cho 1 đội bao vây toàn căn nhà, 1 đội ở hướng cửa chính chờ tiếp ứng, 1 đội cùng tôi xung kích vào trong. Tú và tôi sẽ vào trước, chúng ta không có nhiều thời gian phải hành động trước khi bọn chúng phát hiện"
Vẫn là sự điềm tĩnh nhất có thể. Lệ Sa đã thấm thía câu nói của chú Huy. "Cho dù người gặp nguy hiểm là người con yêu thương, con cũng phải bình tĩnh mà xử lí, vì con là cảnh sát". Phải, cô là cảnh sát, nhưng cô còn là người yêu của Thái Anh cho nên Lệ Sa càng phải bình tĩnh và lí trí, như vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ và cứu người yêu của mình.
"Rõ"
Mọi người trao đổi ánh mắt cho nhau, họ rất vui vì đội trưởng của mình vô cùng tỉnh táo. Đó cũng chính là động lực cho họ. Và Lệ Sa cũng là một người lãnh đạo, cho dù cô không nhận mình là người chính nghĩa thì cũng là người dẫn dắt họ. Cô không thể thiếu trách nhiệm vì chuyện tình cảm mà làm tan rã cả một tập thể, mất tinh thần, mất ý chí.
Bên trong căn nhà có rất nhiều phòng, tận sâu phía dưới lòng đất của tầng trệt còn một căn bí mật khác. Ông Hòa Uy không muốn đôi co với Thái Anh, cho nên đưa nàng xuống đây. Mục đích chính của ông ta là nhất định cứu con của mình. Còn việc phiên tòa kia, ông ta còn giữ nàng càng không tin Lệ Sa dám làm càn với ông ta.
"Cô nhìn có lẽ đã biết"
Không phải nhìn có lẽ biết, mà là ngửi thì đã biết. Và đây cũng không phải "passion" mà là "new passion". Xem ra ông ta có liên quan đến Kim gia không chỉ là bình thường. "New passion" này không phải là Thế Cường hay Thế Nam mà là Hướng Dương.
"Ông có thể cứu cậu ta bằng cách khác"
Lặng lẽ nhìn con mình, rồi nhìn lại cô gái trẻ, ông Hòa Uy bật cười.
"Con người ai cũng có lòng tham"
Lòng tham, thì ra ông ta vừa muốn cứu con trai vừa không muốn mất tất cả. Nhưng lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, ông ta không thể mãi mãi che giấu sự thật.
"Ông chủ, không ổn rồi"
Người chạy vào chính là tên dẫn đầu đã đến đưa Thái Anh đây. Anh ta có chút hốt hoảng, lại giương ánh nhìn tức giận về phía nàng. Nhìn vẻ hớt hãi này thì thật sự có biến cố, có lẽ Lệ Sa thật sự đã đến. Nhưng ánh mắt kia có vẻ đã phát hiện nàng có vấn đề. Thái Anh lui người lại gần tường, mặt dây chuyền này quả nhiên đã có hiệu nghiệm.
Máy nghe lén là mặt dây chuyên mà Lệ Sa đã đưa cho Thái Anh. Sợi dây tương đối bình thường, là quà sinh nhật của cô, nhưng mặt dây chuyền của nó là thiết bị nghe lén tối tân và hiện đại nhất. Được thiết kế để sử dụng cho hoạt động tình báo, chưa hề tung ra thị trường. Có thể nói đây là nghiên cứu của một chuyên gia ở tổng bộ, làm theo yêu cầu của sếp lớn. Cũng chỉ là thử nghiệm và cải tiến để sản xuất hỗ trợ cho hoạt động tình báo.
Lệ Sa đã được triệu tập và được sếp lớn tinh tưởng giao cho, với hi vọng giúp được vụ án cũng như thực nghiệm nó. Cho nên tai nghe bluetooth mà cô đang đeo, luôn chạm tay vào chính là đang chạm đến những gì Thái Anh cố tình để phó tổng tư lệnh này nói ra, còn là cảm nhận chị ấy vẫn an toàn.
"Cái gì, có cảnh sát, sao có thể?"
Nơi này làm sao có thể có người biết. Chẳng lẽ là tên vô dụng Văn Chinh đó nói. Cho dù là anh ta nói cũng không thể xác nhận nhanh vậy được, vì khi anh ta được đưa đến đây cũng là bịch mắt, trừ khi có người cũng theo dõi anh ta, và cũng là vì cô gái này có vấn đề.
"Cô có máy nghe lén"
Chỉ tay về phía Thái Anh, tên dẫn đầu ra hiệu cho thuộc hạ xông lên bắt lấy. Lùi người lại, nàng quơ chiếc ghế bằng nhựa cạnh bên ném về phía trước. Cũng chỉ là phòng vệ yếu ớt, nàng biết mình không đối phó được những người này. Chỉ có thể chờ Lệ Sa đến.
"Bỏ máy nghe lén ra"
Giống như có chút mất bình tĩnh, phó tổng tư lệnh chưa chấp nhận được sự thật mình bị 2 cô gái trẻ này dắt mũi, còn hạ gục như vậy. Rõ ràng đã kiểm tra qua trên người cô ta không có, sao có thể?
Không trả lời, Thái Anh im lặng mà nhìn chằm chằm. Việc bị kiểm tra đã sớm đoán trước, nhưng máy nghe lén này là kĩ thuật tối tân, có 1 không 2 chính là dùng để đối phó những người luôn có kế hoạch và luôn tự cao như người đàn ông này.
"Ông chủ mau đưa cậu chủ đi"
Tên thuộc hạ lập tức lao nhanh đến cõng người được gọi là cậu chủ lên vai, không thể đôi co thêm.
"Đem theo cả cô ấy"
Nếu không có Thái Anh, thì có trốn cũng không ai cứu được con của ông ta. Chuyện vẫn còn có thể cứu vãn, giữ được nàng thì sẽ giảm được nguy ngại. Giờ cũng không phải lúc để tìm kiếm cái máy nghe lén kia nữa.
Ông ta cứ luôn nghĩ Lệ Sa sẽ không dám hành động, ông ta đã quên rằng họ chính là 2 cô gái trẻ năm xưa trong dự dán, còn là những người quyết tâm muốn hạ màn toàn bộ vở kịch có đạo diễn dở tệ này. Đạo diễn đã bị trừng trị, đến người sản xuất cũng phải bị phạt nặng, không thể bỏ qua. Hơn nữa, yêu nhau không chỉ là thân mật, là sống chết, còn là lí trí giải quyết vấn đề, Lệ Sa và Thái Anh chính là yêu nhau như vậy.
"Đứng lại, lập tức yểm trợ"
Xông thẳng vào nhà sau khi phá vòng vây rất nhiều thuộc hạ bên ngoài, Lệ Sa đã thấy bọn người kia đưa Thái Anh chạy lên hướng sân thượng. Với cấu trúc của căn nhà này việc có sân bay cho trực thăng là hợp lí.
"Rõ"
Vừa nghe mệnh lệnh, đội chi viện lập tức xông vào. Bên ngoài tất cả cảnh sát bao vây hiện trường cũng đang cảnh giác, quả nhiên bọn chúng cũng tháo chạy ra ngoài.
"Bỏ vũ khí xuống, không các anh sẽ bị bắn"
Một anh cảnh sát giơ cao súng trường cảnh cáo, đồng loạt những cảnh sát còn lại cũng giương cao súng. Những tên vừa chạy ra cũng buông bỏ súng từ từ, cũng vì họ muốn mở đường máu nhưng thất bại. Ngoài này có quá nhiều cảnh sát được trang bị, nếu đồng loạt nổ súng cũng sẽ không ai sống sót.
Nhận biết tình huống căng thẳng, một số thuộc hạ đã đưa cha con ông Hoà Uy cùng Thái Anh lên sân thượng, trên đây có một chiếc trực thăng. Số còn lại cố gắng chống chế nhưng xem ra lần này phía cảnh sát đã lập kế hoạch rất chỉnh chu, hành động cũng rất quyết tâm.
"Đứng lại, phó tổng tư lệnh ông đã bị bắt"
Chạy nhanh về hướng cửa, Lệ Sa giơ cao súng thẳng về hướng của ông Hoà Uy. Nhìn sang bên phải Thái Anh đang bị tên dẫn đầu khi sáng giữ lấy, còn bên trái là tên thuộc hạ đang cõng một người thanh niên, có lẽ là con của ông ta.
"Lệ Sa, trong tay tôi là Thái Anh, cô dám nổ súng sao?"
Một người lăn lộn quan trường, gặp bao nhiêu kẻ gian xảo kể cả những kẻ chỉ biết dùng vũ lực không biết dùng trí. Làm sao ông ta có thể thua 2 cô gái cho được.
"Dám, em ấy dám"
"Im lặng"
"Đừng quát chị ấy"
Lời nói qua lại hết sức nhanh chóng, dứt khoát. Trước nhiều đồng đội như vậy Thái Anh không cho phép người yêu vì mình mà mất danh dự, không thể để những kẻ này uy hiếp em ấy. Em ấy là cảnh sát là lãnh đạo, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
"Đừng tạo niềm tin cho cô ấy, vì cô ấy sẽ không bắn đâu"
Quay sang nhìn Thái Anh rồi nhếch môi, ông Hòa Uy nhún vai bước lên trực thăng.
<Đoàng>
"Cô"
Viên đạn bắn thẳng vào thân của trực thăng làm ông Uy giật bắn người và trượt chân.
"Lệ Sa, cô có tin tôi bóp chết cô ta không?"
Tên dẫn đầu trợn mắt khi Lệ Sa nổ súng, bàn tay to lớn hướng cổ của Thái Anh mà dùng sức.
<Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng, đoàng>
Một loạt 5 phát súng được bắn ra, và cũng lần lượt trúng vào chân của những kẻ ở phía trước, nhất là cánh tay của tên dẫn đầu bóp cổ Thái Anh đã đỏ thẩm máu và xụi lơ xuống. Tên thuộc hạ cõng con trai của ông Hòa Uy cũng bị thương ngã ập xuống, trong sự hốt hoảng ông ta cũng không kịp phản kháng, mà trơ mắt nhìn thuộc hạ của mình không còn ai đứng vững.
"Tôi đã nói, và các anh đã quên, tôi đã nói để chị ấy yên rồi mà"
Nói từng lời Lệ Sa tiến từng bước về phía trước, xung quanh các cảnh sát đã nhắm súng vào những người đang có mặt, rất sát khí. Phát súng đầu tiên của đội trưởng, rồi lần lượt mà không nói gì có nghĩa đội trưởng đang làm chủ tình thế. Toàn đội phải chờ nghe lệnh tiếp ứng, họ cũng giảm được sự lo lắng về việc cô không vượt qua được tình cảm mà để tên này thoát. Còn được chứng kiến kĩ thuật lợi hại của đội trưởng mình, rất đáng học hỏi.
Có lẽ, họ không hiểu, chính Thái Anh mới giúp Lệ Sa mạnh mẽ và kiên định như vậy. Vì nàng, cô mới bắn chuẩn xác và bình tĩnh như thế.
"Tha cho con của tôi"
Biết không thể phản kháng, ông Hòa Uy đau xót khi thấy cảnh sát nâng con mình lên. Cũng không biết chuyện gì tiếp theo nhưng ông ta vẫn muốn cứu con mình.
Mùi của hương dược kia quả nhiên tràn ngập, thì ra đây là lí do mà ông ta cử 10 quân nhân chuyên nghiệp dưới danh lính đánh thuê đến giúp Hướng Dương, cũng vì ông ta muốn có thuốc khắc chế giúp con mình từ cô ta, đáng tiếc cái mà Hướng Dương cho con ông ta sử dụng không phải, chỉ là liều lượng tương tự mà thôi.
"Chúng tôi điều tra được một người có liên quan đến chuyên án của cô"
"Chị sẽ nói với tôi?"
Đặt câu hỏi, Lệ Sa cũng không dám hi vọng. Bởi lẽ bộ ngành nào cũng cần có bí mật.
"Chỉ cần bên phía mọi người giao người đó cho chúng tôi"
Đó là cuộc trò chuyện ngắn ngủi và nhanh chóng khi Sáp Kì hỗ trợ phía cảnh sát đưa Văn Chinh rời nhà đến cục cảnh sát lấy lời khai. Bên phía đó đã có bằng chứng để bắt giữ và xử trí theo quân lệnh cùng luật pháp. Nhưng do một số lí do họ cần phía cảnh sát hỗ trợ cùng thỏa hiệp. Cục trưởng đã đồng ý, cho nên nhiệm vụ của Lệ Sa chính là cứu Thái Anh, việc còn lại không phải của cô nữa.
"Chị có sao không?"
Đỡ lấy Thái Anh, lo lắng khi thấy vết hằn trên cổ người yêu, Lệ Sa đau lòng mà hỏi, cũng không quên lau từng vệt máu bị phun lên từ cánh tay của tên bóp cổ nàng. Công sức luyện tập và rèn luyện thực tế hôm nay làm cô rất tự hào. Bắn rất chuẩn xác và cứu được người Lệ Sa yêu thương.
"Chị không sao, đừng có đau lòng"
Hiểu tâm trạng của tên ngốc nhà mình, Thái Anh vén tóc xoăn trên mái của người yêu sang một bên, sờ một chút đuôi tóc, vẫn cột hờ như vậy. Cũng để Lệ Sa lau mặt cho mình, máu từ cánh tay của người kia bắn vào mặt mình cũng làm Thái Anh hốt hoảng, nhưng biết là cô làm như vậy để cứu mình, nàng cũng cố gắng không ngã khụy. Và rất nhanh khi cùng đồng đội khống chế thành công bọn người này, Thái Anh lại được an toàn trong vòng tay người yêu.
Mỉm cười nhẹ nhõm, Lệ Sa ôm lấy eo Thái Anh rồi đỡ nàng từ từ bước đi, cũng nhanh chóng thông báo qua bộ đàm nhỏ ở cổ áo.
"Nhiệm vụ hoàn thành, toàn đội rút lui giữ nguyên hiện trường"
"Rõ"
Mọi người có chút ngạc nhiên nhưng là mệnh lệnh họ không hỏi nhiều. Họ cũng không giữ bất kì tên thuộc hạ nào nữa chỉ lần lượt rời đi, vẫn tư thế cầm súng cảnh giác mà đi xuống từ từ.
"Các người, là ý gì?"
Đứng lên ngay ngắn ông Hòa Uy thắc mắc, họ không phải đến bắt ông ta hay sao.
"Tôi là cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ an ninh trật tự, đưa kẻ xấu ra trừng trị, trả lại công bằng cho người bị hại. Tôi cũng không phải người liều mạng, tôi cũng chỉ đơn giản phải cứu người dân theo đúng trách nhiệm của mình"
Đây chính là lí trí của Lệ Sa, là lí tưởng, là sự tỉnh táo và cả cảm xúc. Tình huống này là liên quan đến người mà cô yêu, là cả đời của cô nhưng cô vẫn điều chỉnh được hành vi của mình, bởi lẽ Lệ Sa là cảnh sát.
Nụ cười càng rạng rỡ, Thái Anh thật hận khi lúc này không thể ôm khuôn mặt dễ thương kia mà hôn lên, ánh mắt ấy nhìn nàng vẫn ấm áp và tràn đầy yêu thương. Nàng rất tự hào về người yêu, cho dù hôm nay có ra sao, nàng có thể bị thương thậm chí mất mạng, cũng không sao. Lệ Sa của nàng đã trưởng thành, là người rất có trách nhiệm, không thể để cô cứ mãi vì Thái Anh mà bất chấp.
Thế nhưng, trong lòng Lệ Sa đã chắc chắn, kế hoạch này ai nhìn cũng nói là hoàn hảo nhưng với cô, nó chỉ hoàn hảo khi Thái Anh bình an. Lỡ như cô thất bại không cứu được nàng, thì xem như cô bất tài vô dụng và chắc rằng cũng sẽ không để Thái Anh một mình ở bất cứ đâu. Tình yêu của họ là như vậy mà tồn tại.
Nhìn lên bầu trời ông Hòa Uy đã hiểu, thì ra ông ta chính là phải để người của mình đến đưa mình đi. Đi về nơi phải chịu trách nhiệm những việc đã làm. Cảnh sát đã xong nhiệm vụ của họ và rời đi. Đây mới chính là kết cục, ông ta cứ tưởng sau khi theo cảnh sát về có thể chống chế bằng chút quyền lực sót lại, nhưng những người này đưa ông ta đi thì không còn hi vọng.
"Đồng chí Phạm Hòa Uy, đồng chí đã bị bắt. Tôi, thiếu tá Khương Sáp Kì sĩ quan lục quân quân đội nhân dân nhận lệnh đưa ông về đơn vị. Kể từ giây phút này, ông không phải quân nhân của đất nước, tư cách của ông chỉ được phục hồi khi được làm rõ moi việc"
Người xuống từ trực thăng là đội VN1 do Sáp Kì chỉ huy, toàn đội bao vây hiện trường bắt giữ những người ngoài và trong căn nhà. Đồng thời cũng đưa con của ông Uy về cùng, tuy ông Uy có tội nhưng con trai ông ta vẫn phải cứu. Châu Hiền có thể làm được điều này.
Thấy hay vote sao cho mình nha. Cảm ơn nhiều
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro