Chương 3

"Anh Choi, phiền đưa tôi về nhà."

"Vâng."

Lee Suk mở cửa cho nàng, sau đó lên trên ngồi. Choi Hyun Suk nhìn bộ dạng của Chaeyung bị Lisa biến thành thảm hại, từ trên xuống dưới đều dính màu sơn. Anh ái ngại nhìn sang Sukie, Sukie chỉ biết cười khổ. Đâu ai biết Lisa lại muốn trộn ra cái màu ... này.

Trên đường về, Chaeyoung tuyệt đối yên lặng, không giống như người đang bực tức vì bị người ta làm bẩn người. Nàng nhắm mắt, dựa người ra sau, thả lỏng người, giống như đang ưu nhã thưởng thức bản nhạc được phát bất kỳ qua radio. 

Nàng là kiểu người tham vọng? Hay chỉ là một cô gái mới lớn tận hưởng những gì bản thân đang có, không bon chen, không mưu lợi?

Nếu nàng là loại người giống như người sinh ra nàng, như vậy thì đối với mọi người vô cùng có lợi, nhanh chóng tìm được ra chứng cứ để đưa cả hai vào tù.

Nếu nàng chỉ là người mắt không thấy, tai không nghe về những chuyện phía sau, chỉ sợ càng đào sâu, càng lãng phí thời gian.

Nhà của nàng không phải dinh thự giữa chốn phồn hoa Seoul, "chỉ là một căn penhouse nhỏ" của tòa nhà do bố nàng đứng tên. Hai cảnh sát theo nàng vào nhà, cách trang trí ngôi nhà sẽ nói nên tính cách nàng.

Hyun Suk dùng hết tài năng của mình để phân tích. Nhà nàng mang tông màu pastel đơn giản, đồ vật trang trí hầu như là bình gốm, tranh các loại cùng một số bức tượng nhỏ. Trên kệ tủ kia là một số bằng khen mà nàng nhận được trong những lần dự thi nghệ thuật trong nước và nước ngoài. 

Chaeyoung trong lòng Hyun Suk nâng thêm vài điểm dịu dàng trang nhã. Nàng thật dễ dàng khiến mọi người có hảo cảm.

Trong lúc đợi nàng đi tắm rửa thay đồ, Hyun Suk kéo Sukie ra phòng riêng, nói nhỏ với anh.

"Tôi sợ tôi sẽ có tình cảm với khách hàng mất!"

Sukie mở to đồng tử, giật mình nhìn qua nhìn lại, đánh vào người Hyun Suk vài cái. "Anh còn không mau tỉnh táo lại! Cô ta là con gái tội phạm đó!"

"Nhưng lỡ đâu cô ta không biết? Kế hoạch của chúng ta sẽ hủy hoại cô ấy mất!"

"Vậy mới nói cảnh sát chỉ nên làm cảnh sát, xen vào nhiệm vụ của cục tình báo làm gì không biết!"

 Lisa mang giọng mỉa mai nói qua tai nghe. Trong 5 năm làm nhiệm vụ, Lisa gặp không ít kiểu người bên ngoài như Chaeyoung. Nếu chỉ vì vậy mà có cảm tình với nàng, chắc giờ Lisa sẽ hóa bồ tát, yêu vạn chúng sinh!

"Tội phạm là tội phạm. Cho đến khi chứng minh cô ta không có liên quan bất kỳ điều gì đến bố cô ta, cô ta đều có thể là đồng phạm hoặc cố ý che giấu tội phạm!"

"Cô sai rồi. Suy đoán vô tội. Cho đến khi chứng minh được cô Park là đồng phạm hoặc cố ý che giấu tội phạm, cô ấy chỉ là một công dân bình thường!"

Cảnh sát Choi Hyun Suk từ khi nào nắm rõ luật như vậy, Sukie hôm nay được mở mang tầm mắt. Lee Suk cảm thấy bây giờ tranh cãi không phải là vấn đề, lên tiếng ngăn hai người trước khi cãi nhau.

"Được rồi, được rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ lắp thiết bị. Cô Lee, chuẩn bị nhé."

"Ok!"

Jieun cùng Lisa được công ty cung cấp cho một ngôi nhà nhỏ nằm giữa Seoul, nơi ngụy trang tốt nhất là nơi nguy hiểm nhất. Các loại máy móc được bật lên. Thiết bị theo dõi, thiết bị nghe trộm được lắp được trong nhà của Chaeyoung, vài giây sau máy tính của Jieun liền nhận được tín hiệu.

Điện thoại của Chaeyoung cũng bị cài ẩn phần mềm theo dõi và nghe lén. Biết chứng cứ này sẽ không được dùng làm bằng chứng trước tòa, nhưng cũng đủ để đội Lisa tìm ra sự liên kết của nàng và chủ tịch Park. 

"Lịch trình của Park Chaeyoung một ngày cũng không có gì. Cuối tuần đều đặn đều đi ăn tối với chủ tịch Park, mỗi tháng sẽ về Busan một lần thăm bà nội ở đó. Ngoài ra mỗi ngày chỉ lên trường, đến trung tâm nghệ thuật, rảnh ra thì đi mua sắm hoặc ra nước ngoài xem triển lãm. Tẻ nhạt vậy sao?"

Lisa đọc lại lịch trình của Chaeyoung, không thấy một chút nào gọi là người môi giới với bọn phạm tội. 

"Có lẽ sẽ giống như nhiệm vụ 21504 của chúng ta. Người vợ làm công tác xã hội, nhưng thực ra thông qua đó gặp gỡ những con buôn giả dạng làm người già. Hành vi đó vô cùng tinh vi. Cô ta đưa được hơn 100 người qua biên giới Trung Quốc."

Jieun mở lại tài liệu năm ngoái cho Lisa nhìn lại. Hai cảnh sát ở đầu bên kia đứng nghiêm một chỗ, mắt không rời cửa canh nàng ra, tai vô cùng cẩn trọng lắng nghe.

Lisa đưa tay lên trán, bóp nhẹ hai bên thái dương biểu lộ cô đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

"Ba ngày nữa, Park Chaeyoung lại ra nước ngoài xem triển lãm. Jieun, em sao kê tài khoản ngân hàng của Park Chaeyoung, chắc chắn sẽ tìm được nguồn tiền có vấn đề."

"Chị đánh hơi được gì rồi sao?"

"Tiền thu được từ ma túy là số tiền khổng lồ. Ông ta chỉ có thể hợp thức hóa bằng một số cách, lập công ty ma, tiền mặt đổi sang dự trữ vàng, và cách rửa tiền ai cũng dùng, mua bán tranh với số tiền khổng lồ."

Nói đến đây, Lisa dừng lại một chút, thêm một dòng suy nghĩ hiện ra trong đầu cô.

"Blockchain! Em có thể dò ra từ hệ thống bị mã hóa không?"

Jieun hơi híp mắt, da mặt có hơi co lại. "Tùy vào từng loại mã hóa, nhưng đã lưu trên đó thì không thể xóa, em có thể truy ra địa chỉ đầu tiên và cuối cùng! Tranh NFT lên tới cả chục triệu đô, tất cả đều là rửa tiền?"

"Thông minh. Ông ta có thể không rõ mấy loại công nghệ, nhưng cố vấn và con gái đam mê nghệ thuật của ông ta làm sao có thể không biết? Tôi sẽ bắt được gia đình nhà cô, Park Chaeyoung!"

Choi Hyun Suk và Lee Suk đầu bên kia nghe xong, đầu não ong lên, nhất thời chưa theo kịp suy nghĩ người của cục tình báo. Hiện giờ hai người chỉ cảm thấy hiểu biết của bản thân thật nhỏ bé. Nói cục cảnh sát cổ hủ ngang bướng thật không sai. Có lẽ vì suy nghĩ lối mòn nên bọn họ suốt mấy năm chỉ biết chui vào ổ địch rồi để bị giết.

Nghĩ đến vậy thôi, Choi Hyun Suk đã muốn kích động báo thù. 

"Anh Lee Suk, anh gửi cho tôi tài liệu ba năm qua đội anh điều tra về chủ tịch Park nhé."

"Rõ!"

Choi Hyun Suk nhìn thái độ kính trọng của Sukie đối với Lisa, đột nhiêm thấy bị phản bội. Người của cục tình báo, lúc nào cũng đáng ghét!

-------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro