Chương 4
Chiếc xe màu đen dừng lại trước sảnh trung tâm nghệ thuật. Jieun làm nhân viên, bước ra ngoài cùng giám đốc trung tâm cúi chào Park Chaeyoung. Nàng mỉm cười dịu dàng, hơi nghiêng người chào lại.
"Tiêu thư Park, thầy Steve đã đợi cô ở trong."
"Cảm ơn."
Giám đốc đích thân mở cửa phòng tập vẽ cho nàng, sau đó cúi đầu chào bước ra ngoài. Trong phòng, chỉ có Lee Suk được theo vào, Hyun Suk đứng đợi ngoài cửa, còn lại đều lui ra. Nhân viên của trung tâm cũng không được đi ngang qua đây, tránh phiền nàng học vẽ.
Lisa xuống garage, bấm nút trên chìa khóa, một chiếc xe sang màu đen bóng của hãng M nháy đèn, lái tới trung tâm nghệ thuật.
Jieun một lần nữa bước ra, tinh tế mở cửa xe cho cô. Lisa thân mặc váy đen xẻ ngực, tai đeo khuyên, đội tóc giả cắt ngắn, ép gọn gàng, khuôn mặt trang điểm có phần sắc xảo, tiến vào trong như người nổi tiếng, thần thái vô cùng tự tin.
"Em gọi giúp chị giám đốc trung tâm nhé."
"Dạ."
Jieun lui đi tìm giám đốc trung tâm, nói với bà ta.
"Giám đốc Kim, có khách hàng muốn gặp bà."
"Là ai?"
Jieun tỏ vẻ lúng túng, miệng ấp úng. "Tôi... Không rõ. Là một cô gái trẻ, ăn mặc vô cùng sang trọng, có vẻ là người giàu có. Cô ấy nói muốn mua tranh."
Nghe được điều này, giám đốc Kim như nở hoa, lập tức vui vẻ đứng dậy ra ngoài. Jieun phía sau chỉ biết che giấu nụ cười bên trong. Sau này nếu không thể làm điệp viên nữa, cô nhất định sẽ rủ Lisa đi làm diễn viên!
Giám đốc Kim gặp Lisa, nở một nụ cười tươi, khác hẳn cái dáng vẻ cau có khó chịu khi nói chuyện với Jieun.
"Xin chào. Tôi là giám đốc Kim. Cô là..?"
Lisa đưa tay ra nắm tay với giám đốc Kim, một thoáng rồi đưa tay trở về, lấy danh thiếp trong túi xách, hờ hững đưa cho bà ta.
"Xin chào, tôi là Elia Juli. Gọi tôi là Elia được rồi."
Giám đốc Kim nhìn danh thiếp, Elia Juli, chức vị CEO chuỗi khách sạn cao cấp K.
"Rất vui được gặp tiểu thư Elia. Không biết cô tới đây là đã ưng ý bức tranh nào bên tôi?"
Lisa xoay người, bắt đầu nhập vai làm người giàu có, ung dung đi dạo từng bước, đứng trước một bức tranh nào đó mà cô đã tốn công tìm hiểu kỹ trên mạng, giơ tay ra trước tỏ vẻ yêu thích.
"Tôi được mọi người giới thiệu đến nơi này. Nói nơi này sở hữu rất nhiều bức tranh đặc biệt của nhiều họa sĩ nổi tiếng. Tôi muốn mua vài bức, đem về trang trí cho sảnh của khách sạn."
"Vài bức?"
Xung quanh người giám đốc Kim như bắn ra pháo hoa. Gặp được Lisa như trúng được mẻ cá lớn.
"Đúng vậy. Vài bức!"
"Vậy mời tiểu thư vào phòng tôi ngồi chờ. Tôi sẽ cho người đem tranh tới cho cô chọn. Không thể để đôi chân ngọc ngà của tiểu thư bị đau được."
Giám đốc Kim để ý xuống đôi giày cao 10 phân của Lisa, chớp lấy cơ hội lấy lòng cô.
"Vậy, phiền giám đốc Kim rồi."
Lisa ôm miệng cười ngại, theo chân giám đốc Kim vào phòng. Giám đốc Kim sai người đi rót trà cho Lisa, còn bản thân đem theo mấy nhân viên đi chọn những bức tranh đặc biệt nhất đem ra cho cô.
Jieun cầm khay trà vào cho Lisa. Sau đó nhanh chóng cắm USB vào máy tính của giám đốc Kim. Lisa ngồi trên ghế, ung dung thưởng trà, đầu thắc mắc không biết bên kia tiểu thư Park học vẽ đến đâu rồi.
Thầy Steve hôm nay cùng nàng vẽ phong cảnh không mẫu. Anh ngồi một bên, nàng ngồi một bên. Để không phiền đến cảm nhận cùng trí trưởng tượng của nàng, anh chỉ tĩnh lặng vẽ nàng. Thầy Steve là một giáo viên trẻ mới ngoài 30, dạy nàng đến nay được 3 năm.
Với vẻ bề ngoài xinh đẹp cùng tính cách dịu dàng như nước của nàng, không khó để thầy Steve cảm mến nàng. Một vài lần anh ngỏ lời mời nàng đi ăn tối, nàng chấp nhận đồng ý, nhưng chưa từng đi cùng anh quá 11 giờ tối.
Sukie bị không khí tĩnh lặng trong phòng làm cho buồn ngủ, hai mắt gần như nhắm chặt. Trước đây nhập ngũ, gác đêm nhiều không đếm kể, kỹ năng ngủ đứng cũng từ đây mà được rèn luyện. Đến giờ tai vẫn nghe, cơ thể vẫn đứng vững, nhưng đại não đã rơi vào trạng thái trên mây mơ màng.
Giám đốc Kim bước vào, theo sau là dàn nhân viên nam mặc vest, tay đeo găng trắng, đặt từng bức tranh lớn nhỏ lên giá.
"Mời tiểu thư xem."
Lisa đứng dậy, tiến đến gần bức tranh đầu tiên, lôi từ trong túi ra một chiếc kính lúp, soi cẩn thận như một nhà kiểm định tranh chính hiệu. Jieun không biết Lisa học được động tác này ở đâu, hình như là giống bộ phim ngày qua hai người cùng xem!
"Đây quả là một bức tranh tuyệt vời. Từng nét vẽ vô cùng mềm mại, có chỗ vô cùng quyết đoán, dứt khoát. Đây có phải là của Pierre?"
"Tiểu thư Elia quả là một người am hiểu về nghệ thuật. Cái này đúng là của ông ấy."
Lisa cười ngại ngùng, phẩy tay. "Tôi chỉ là người hâm mộ cuồng nhiệt của ông ấy. Không nhận ra nét vẽ của ông ấy, tôi sẽ thất vọng lắm!"
"Lisa hiểu biết nhiều như vậy sao?" Hyun Suk nói qua tai nghe.
"Trong mắt cô ấy là kính áp tròng công nghệ. Có cái gì mà nó không tìm ra được chứ!" Trong giọng Jieun còn đem theo sự phấn khích.
"Công nghệ như vậy sao chính phủ không trang bị cho cảnh sát chứ!"
"Haha!" Một loạt người vô dụng!
"Làm sao bây giờ, tôi không thể chọn được. Hay là..."
Lisa híp mắt lại, tỏ ra vô cùng khổ não suy nghĩ. Giám đốc Kim sợ Lisa không muốn mua, ngực trái đập nhanh tới mức Lisa đứng bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
"Vậy đi, giám đốc Kim. Tôi sẽ đem hết chỗ tranh này về. Phiền cô gửi về địa chỉ này giúp tôi nhé."
"Ôi, rất sẵn lòng."
Giám đốc Kim lần này cảm thấy phát tài rồi. Tiểu thư Park lâu lâu mới mua lấy một bức tranh. Thường ngày nơi này cũng chỉ được dùng để triển lãm những bức tranh của cô ấy. Hôm nay Lisa tới, chính xác là đem tiền tới ném thẳng vào mặt giám đốc Kim mà không cần nhìn giá trị những bức mà cô mua.
Những bức tranh được bọc lại cẩn thận, sau đó cho người vận chuyển về nhà của Lisa. Chiếc thẻ đen quyền lực của cục tình báo một lần nữa lại được lôi ra sử dụng. Một tin nhắn gửi thẳng đến bàn giám đốc Kim bên cục.
Tài khoản thẻ tín dụng 839XXX đã bị trừ 1 tỷ won...
Tim giám đốc Kim bên cục đứng hình, lạc mất một nhịp. Nếu lần này không thành công thu lại đống tiền bẩn của gia đình nhà họ Park, nàng sợ phải lấy lương ra đền bù trả chính phủ. Lisa lần này lại tiếp tục thói tiêu sài hoang phí, tức giận là không đủ, giám đốc Kim còn muốn đem cơn thịnh nộ này đổ xuống người trưởng phòng Kim
"1 tỷ won? 1 tỷ won! Kim Jisoo! Chị quản người của chị kiểu gì thế! Tiền không phải là giấy mà tiêu như vậy nhé! Tôi biết nộp tường trình như nào đây?"
Kim Jisoo chỉ biết cúi đầu nghe mắng, rồi liên tục gật đầu đồng ý với nàng, luôn miệng mắng Lisa cùng nàng.
"Giám đốc Kim nói đúng. Tôi sẽ về chỉnh đốn lại nhân sự. Lần này không thành công, tôi sẽ từ chức!"
"Chức của chị to lắm hả! Chị định lôi tôi đi cùng đúng không?"
"Giám đốc Kim bớt giận. Tất cả đều là lỗi của tôi!"
"Không lỗi chị thì lỗi ai!"
"Vâng!"
---------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro