Chương 16: Đừng náo [H]
Chống cự không có tác dụng, Kim Trân Ni chỉ có thể bật khóc, nước mắt mang theo tuyệt vọng lăn qua thái dương, nhanh chóng thấm vào mặt ghế. Trên thực tế, những điều Kim Trân Ni muốn chối bỏ thật sự đã xảy ra.
Năm phút tiếp theo, da thịt nàng bỗng dưng nóng ran. Hoảng loạn cùng mơ hồ hòa thành một mớ cảm xúc khó tả, ra sức khống chế thần trí. Ngực lớn phập phồng dữ dội, Kim Trân Ni cố ngưỡng cao cổ điều chỉnh hơi thở đang dần hỗn loạn, nhưng không được, không chỉ cơ thể nóng bức, đến tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Nàng lắc đầu mấy cái, cổ họng phát ra âm thanh tuyệt vọng đang dần bị thứ gì đó hút đi một cách cạn kiệt. Sức lực bị cái nóng trong người thiêu đốt toàn bộ, lòng ngực bỗng dưng ngứa ngáy, đem dục vọng trong lòng phóng đại, dụ dỗ muốn nàng phục tùng người ở trước mặt.
Kim Trân Ni cắn chặt môi dưới, cố gắng tìm lại một tia lý trí đang bị cắn nuốt. Tinh thần minh mẫn bị lửa dục cưỡng ép xua đi, những chuyện tiếp theo đối với nàng có lẽ là cực hình. Cơ thể cố gắng chống chịu đã đạt đến cực hạn, Phác Thái Anh... sao vẫn còn chưa đến?
Cửa phòng bị một lực lớn cưỡng ép mở ra. Triệu Xuân Thành giật mình ngẩng đầu. Tầm nhìn mờ mịt vừa va phải một người, tham lam trong mắt lập tức liền bị đông cứng.
"Giỏi lắm Triệu Xuân Thành. Trước kia là Kỷ thị, bây giờ là Triệu thị... Xem ra lần này, thương trường biến động không nhỏ"
Phác Thái Anh chậm rãi đi tới, mắt phượng tinh xảo tỏa ra uy áp vây chặt thần trí đối phương. Cô nhấn mạnh đế giày cao gót vào eo của Triệu Xuân Thành, sau đó thản nhiên rút súng, thuần thục bắn một phát. Viên đạn ghim giữa lòng bàn tay, Triệu Xuân Thành gào lên một tiếng đau đớn, sau đó nằm vật ra sàn không ngừng rên rỉ. Tiếng hét thống khổ không bằng chó kêu, dơ bẩn đến nổi khiến người ta ghét bỏ.
"Chút quà gặp mặt này, mong anh Triệu không chê. Đợi tôi 'chăm sóc' xong phu nhân của mình, người tiếp theo chính là anh"
Kim Trân Ni khẩn trương lật người trên ghế, khoảnh khắc một tia thần trí cuối cùng mất đi, mắt nàng va phải khuôn mặt xinh đẹp của một bóng người quen thuộc. Lòng ngực căng cứng nhẹ nhàng buông lỏng, Phác Thái Anh đến rồi, nàng có thể an tâm buông thả rồi.
Cơ thể bị hai cánh tay thon dài ôm vào trong lòng, Kim Trân Ni tựa đầu cựa quậy, ngón tay mất đi không chế không ngừng cọ xát trên ngực.
Phác Thái Anh cúi đầu quan sát dáng vẻ nhũn ra như bùn của nàng, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia oán giận. Gan của Triệu Xuân Thành không nhỏ, còn dám bỏ thuốc người phụ nữ của cô.
Bên dưới, cổ họng nữ nhân phát ra âm thanh yếu ớt đã bị dục vọng chi phối, không ngừng lặp đi lặp lại một từ: "Nóng... nóng..."
Nóng bức đến nỗi chỉ muốn nhanh chóng tưới lên một gáo nước lạnh, xua đi cái nóng đang mãnh liệt thiêu đốt. Hơi thở gấp gáp xuyên qua lớp vải mỏng manh, Phác Thái Anh thở mạnh một hơi, sau đó đỡ nàng rời khỏi.
"Trân Ni đừng sợ, tôi đưa em về nhà"
Đi ngang qua sảnh tiệc lớn, phiền phức tìm đến cản đường. Mắt thấy Kim Trân Ni vô lực cựa quậy trong lòng đối phương, lòng ngực Cơ Hoành bùng lên ngọn lửa vô cùng ngứa ngáy.
"Thả Trân Ni xuống, cô muốn đưa em ấy đi đâu?"
Phác Thái Anh lạnh lùng nhíu mày, lười biếng thốt ra hai chữ: "Về nhà"
Về nhà?
Cơ Hoành siết chặt bàn tay, lập tức tiến đến muốn cướp lấy nàng.
"Để tôi đưa em ấy trở về, không cần cô"
Khóe môi Phác Thái Anh chậm rãi nhếch lên. Nếu phải đôi co, cô thật sự không đủ kiên nhẫn. Chỉ dùng một tay siết chặt nữ nhân của mình, tay còn lại thản nhiên rút súng, không chút sợ sệt chĩa vào thái dương của người trước mặt.
"Muốn xen vào thì để lại mạng"
Giọng nói nữ nhân trầm thấp khó nghe, nhẹ nhàng đến nỗi chỉ như dâng lên ý định giết một con kiến. Cơ Hoành bị dọa cho kinh hãi, động tác muốn làm miễn cưỡng ngừng lại.
"Người của tôi, anh động không nổi"
Hiện trường nhanh chóng hỗn loạn.
Phác Thái Anh cất súng, mang Kim Trân Ni đi đến hầm xe. Bùi Tôn nhíu mày cực kỳ nghiêm trọng, liếc mắt nhìn thấy biểu cảm không nghiêm chỉnh của nàng, trong lòng có phần hiểu ra sự việc.
"Sếp Phác, bây giờ muốn đi đâu?"
Ôm nàng ngồi vào trong xe, Phác Thái Anh nhàn nhạt trả lời: "Về nhà tôi"
Không gian phía sau có chút thoải mái. Cơ thể bị xuân dược khống chế khiến hành động không nghe theo sự kiểm soát. Kim Trân Ni kích động vuốt lấy bả vai thon thả của người phụ nữ, lực càng ngày càng lớn, cơn nóng trong người cũng càng gia tăng.
Phác Thái Anh cố nén ham muốn bị nàng gợi lên, nhanh chóng khóa lấy cổ tay nữ nhân, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Ngoan nào, đợi về nhà được không?"
Kim Trân Ni mím môi bất mãn, cả người nhanh chóng gục xuống bả vai, oán giận cắn lấy.
Bùi Tôn thầm nuốt một ngụm nước bọt, hoàn toàn không dám nhìn vào cảnh tượng phía sau, chỉ có thể gấp rút tăng ga, đưa hai vị thần thánh sống phía sau về nhà.
Hơi thở Phác Thái Anh bắt đầu nóng lên khi Kim Trân Ni dịch chuyển ngón tay. Bên dưới, một bên đùi bị bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, chẳng mấy chốc cơ thể liền nóng ran.
"Trân Ni đừng náo"
Phác Thái Anh nghiêng đầu thì thào bên tai nữ nhân, hơi thở nóng bức lập tức vây quanh.
"Em cứ như vậy, tôi không nhịn nổi"
Phác Thái Anh nghiến răng một cái, nhanh chóng kéo Kim Trân Ni vào lòng khóa chặt. Sức chịu đựng của cô khá tốt, nhưng nếu là nàng thì cô không chắc. Với dáng vẻ như tiểu yêu tinh hiện giờ của nàng, kiềm chế được đã là tốt lắm rồi. Lại còn bị nàng đùa giỡn, ai lại chịu nổi khi bị người phụ nữ của mình kích thích như vậy?
Về đến nhà, Phác Thái Anh ôm Kim Trân Ni bước thẳng lên lầu. Người hầu xếp thành hai hàng kích động nhìn nhau, trong mắt không hề che giấu biểu cảm kinh ngạc.
Kể từ lúc bọn họ bước vào nơi này, có khi đã là bảy năm, chưa bao giờ nhìn thấy bà chủ mang theo phụ nữ hay đàn ông về nhà. Có người nhìn rõ người nằm trong lòng bà chủ cực kỳ xinh đẹp. Bọn họ đảo mắt nhìn nhau, mỉm cười phức tạp.
......
Vừa nằm xuống giường, hai cánh tay nhỏ của Kim Trân Ni lập tức duỗi ra, khẩn trương khóa chặt Phác Thái Anh trong vòng vây. Nàng hơi mở cánh môi, nhanh chóng quấn lấy đôi môi mềm mại mang theo mức nhiệt ấm áp.
Phác Thái Anh thở mạnh một cái, lập tức ấn nàng xuống giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, lại tham lam cuốn theo nụ hôn dây dưa không chịu tách rời.
Ngón tay đang ấn vào cổ nhẹ nhàng buông lỏng, Kim Trân Ni chậm rãi nghiêng đầu, hơi thở nóng ẩm ngày một dồn dập khiến lòng ngực ngứa ngáy khó chịu. Ngực lớn nhấp nhô lên xuống không ngừng, Phác Thái Anh vùi đầu vào nơi mềm mịn, chậm rãi hít vào mùi hương cơ thể quyến rũ của nữ nhân.
Mùi vị ngày đó lập tức trở về, khiến người ta nhung nhớ không quên. Phác Thái Anh thản nhiên cởi áo, đem bàn tay đối phương áp vào ngực mình. Kim Trân Ni vuốt nhẹ vài cái, ngón tay nghịch ngợm ấn vào vùng ngực mềm mại, trêu đùa thân thể nóng rực của người phụ nữ.
Nàng ngồi trên đùi Phác Thái Anh, mạnh bạo để lại trên cổ vệt hôn đậm màu, môi nhỏ đặt trên da thịt đã được tôi luyện kỹ lưỡng, mỗi một nơi lướt qua đều để lại những vệt đỏ hồng.
Phác Thái Anh cười đến mê mẩn, liếc mắt ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kim Trân Ni. Nữ nhân này không bạo đến vậy, lúc ở trên giường vô cùng mềm mỏng, rất biết cách thuận theo cao trào của cô. Bây giờ tự tiện chủ động, có lẽ là vì lượng thuốc quá mạnh, dục vọng bị chất kích thích phóng đại nhiều lần, khi tâm trí bị chi phối, hành động nghiễm nhiên trở nên liều lĩnh.
Eo nhỏ bị bàn tay nhẹ nhàng siết lại. Phác Thái Anh cúi đầu, vừa tham lam đáp trả đối phương bằng những cái hôn dịu dàng lại vừa tranh thủ kéo áo nàng xuống.
Chốt khóa khẽ mở, Phác Thái Anh chậm rãi trút bỏ lớp váy lụa đỏ rực trên người nàng, siết nhẹ váy áo trên tay mê mẩn hít lấy một hơi. Hương thơm nhẹ nhàng lập tức vây lấy tâm trí, mắt phượng tinh tế ánh lên một tia cưng chiều lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua eo nhỏ, vuốt nhẹ vài cái. Phác Thái Anh khít chặt người nàng, cúi đầu thưởng thức mỹ vị trước mắt. Ngực lớn căng đầy không ngừng mời gọi, hạt đậu nhỏ bị cô tham lam quấn lấy. Đầu lưỡi cọ xát điêu luyện, dùng cách thức nhẹ nhàng nhất khiến nó nhô cao.
Kim Trân Ni ngưỡng cao cổ, nóng bức trong lòng nhanh chóng được xoa dịu, nhưng vẫn không đủ, chỉ bấy nhiêu đó thật sự không đủ đập tan sức nóng đang dữ dội bùng lên. Hơi thở nữ nhân có phần gấp gáp, cổ họng nhỏ nhắn phát ra âm thanh mềm mại không xương, siết chặt trái tim người phụ nữ.
Hai hạt đậu nhỏ luân phiên được cưng chiều, Kim Trân Ni gục đầu bên bả vai cô, ngón tay ngứa ngáy ấn chặt vào sau đầu nữ nhân. Môi kề vành tai, mang theo hơi thở nóng ẩm tản ra không trung. Đối diện với tiếng rên rỉ dễ nghe kề cận bên tai, Phác Thái Anh hung hăng cắn nhẹ một cái, bàn tay đang đặt trên eo dùng lực ấn vào.
"Thái Anh..."
Hai tiếng Thái Anh này, Kim Trân Ni gọi rất gợi tình. Âm điệu vô lực nhẹ nhàng, lại có chút ngọt ngào yếu ớt. Lòng ngực Phác Thái Anh biểu tình dữ dội, kích động đến nỗi chỉ muốn hung hăng ăn sạch người phụ nữ này.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn, trầm ấm vô hại: "Tôi ở đây..."
Kim Trân Ni hơi mở cánh môi, nhẹ nhàng cắn vào vành tai đối phương một cái, giọng điệu nỉ non cầu xin.
"Thái Anh... tôi muốn... cầu xin cô"
Nàng không rõ bản thân vì sao lại có ý niệm đáng xấu hổ này, lại đem nó phát ra thành lời, dụ dỗ bên tai đối phương. Nàng chỉ biết người ở trước mặt vô cùng mát lạnh, sảng khoái, là người duy nhất có thể giúp nàng hạ nhiệt cơ thể.
Lý trí tắm trong vũng bùn nhục dục, Kim Trân Ni không hề nhận ra lời nói của mình có bao nhiêu phóng túng. Trong cơn nóng bức dâng trào, nàng chỉ muốn nhanh chóng xoa dịu, chiều chuộng cảm xúc riêng tư của mình.
Phác Thái Anh hiểu rõ tính cách của nàng, chỉ là đêm nay có chút đặc biệt, nếu không thưởng thức, sợ rằng sau này không còn cơ hội trải nghiệm.
Cô mỉm cười nhàn nhạt, ngón tay nghịch ngợm men theo sống lưng trượt xuống, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn đáp ứng nàng.
"Được, em muốn tôi làm gì cũng được, muốn làm gì tôi cũng đều được..."
Sống lưng bị kích thích khiến cơ thể phản xạ theo quán tính, Kim Trân Ni ưỡn người, đem ngực lớn ấn mạnh vào cơ thể đối phương. Cảm giác mềm mại nhanh chóng truyền đến, Phác Thái Anh thở mạnh một hơi, ngón tay lập tức kéo lấy cằm nhỏ, mê mẩn ngấu nghiến đôi môi.
Hoa đẹp, có hương thì khó tìm. Người đẹp, chủ động thì khó kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro