Chương 20: Nụ hôn bất ngờ
Buổi chiều, hoàng hôn ảm đạm chậm rãi buông xuống.
Công việc đã sắp xếp xong, Phác Thái Anh vẫn chưa chịu trở về. Cô ngồi ở bàn làm việc, mê mẩn ngắm nhìn ảnh chụp Kim Trân Ni trong điện thoại. Các bức ảnh đa phần là ảnh chụp lén, chỉ có rất ít ảnh chụp trực diện.
Việc lần trước Kim Trân Ni nhắc nhở cô về hành động của Triệu Xuân Thành, cô cũng đã thành công hóa nguy thành an, khiến cho bên kia tổn hại không ít. Mà kể từ lúc Triệu Xuân Thành hạ thuốc người phụ nữ của cô, Triệu thị hoàn toàn sa cơ thất thế, công việc làm ăn liên tục gặp trục trặc, triệt để rời khỏi vị trí thứ hai Thành Đô.
Người trong nhà họ Triệu không có kết cục tốt, đã loạn hết cả lên. Triệu Xuân Thành bị bắn thủng lòng bàn tay, một chân bị phế. Em gái bị người ta dụ dỗ bắt cóc. Các chuỗi cửa hàng bị thua lỗ, cuối cùng nợ tiền, buộc phải bán sạch. Ông Triệu vì sự sụp đổ của tập đoàn mà ủ rũ sinh bệnh, không lâu thì mất, bà Triệu vì quá đau buồn mà thần trí điên dại, lúc băng qua đường bị xe lớn đâm đến tử vong.
Quả thật, những chuyện xấu xa bọn họ làm đến ông trời cũng không thể dung thứ, tặng cho bọn họ một kết cục không thể nào bi thống hơn.
Phác Thái Anh nhìn ảnh của Kim Trân Ni, bất giác liền mỉm cười nhàn nhạt, người phụ nữ này càng nhìn càng cảm thấy yêu thích không rời mắt, khiến cho người khác chấp mê bất ngộ, bằng lòng muốn hi sinh.
Lần đó, sau khi đấu giá thành công mặt ngọc hồ ly được chế tác từ Red Beryl, siêu phẩm đá đắt đỏ nhất thế giới, Phác Thái Anh liền gửi nó sang một xưởng chế tác khác, yêu cầu phải gắn mặt đá vào một dây vòng cổ.
Vậy nên sau khi nhận được thành phẩm, Phác Thái Anh ngắm nghía một lúc mới cảm thấy ưng ý. Sợi vòng không lớn không nhỏ, chất lượng cứng cáp không dễ đứt.
Bước ra khỏi cửa hàng, cô lại chậm rãi nhấn số gọi cho một người. Khi đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng, khóe môi cô vô thức nhếch nhẹ.
"Chào buổi tối, cô Phác..."
Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời không còn chút ánh nắng nào, khẽ đáp:
"Cô Kim có bận không? Tôi đến nhà, đưa em đi ăn tối"
Kim Trân Ni hơi trầm mặc một chút, cuối cùng liền chấp nhận.
"Được, cũng không bận gì mấy. Tôi để cửa sẵn đợi cô"
Sau khi ngắt máy, Phác Thái Anh lái xe đến nhà đối phương. Kim Trân Ni quả thật đã để cửa sẵn cho cô, vậy nên khi dừng xe trong sân nhà, cô liền thuận lợi bước vào bên trong.
Nhà lớn thoáng mát có phần vắng vẻ. Phác Thái Anh ngồi đợi ở phòng khách một lúc, lúc ánh mắt dịch đến dãy cầu thang gỗ tối màu trước mặt, trong đầu lại nảy sinh chút ý định.
Cô không đợi nữa, quyết định lên lầu tìm Kim Trân Ni. Dẫu sao cũng là cô đến sớm, đợi một lúc cũng không có vấn đề gì.
Phòng ở lầu trên không có nhiều, mất không ít thời gian Phác Thái Anh đã tìm được phòng của Kim Trân Ni. Mặc dù đã đến nhà nàng không ít lần, nhưng vào phòng của người đó vẫn là lần đầu tiên.
Cửa phòng không khóa, Phác Thái Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Trong phòng thoang thoảng mùi hương thơm mát như cây cỏ non, khiến tinh thần người ta sảng khoái, rất dễ thư giãn.
Bàn làm việc của Kim Trân Ni đặt ở gần đấy, vừa bước vào liền lập tức thu hút được sự chú ý của cô. Phác Thái Anh đến gần chiếc bàn gỗ có màu nâu sẫm, nhẹ nhàng nhặt khung ảnh được đặt trên bàn lên. Là ảnh chụp của Kim Trân Ni và Kim Trí Tú, nụ cười của em gái vẫn là tinh nghịch hơn. Xem ra tình cảm của bọn họ rất tốt.
Biết rõ vào phòng của người khác là không tốt, nhưng cô vẫn không kiềm được mà muốn tiến vào quan sát. Đi dạo một vòng trong phòng, cuối cùng cô liền ngồi xuống giường ngủ, tiếp tục chờ đợi.
Cửa phòng tắm bên cạnh khẽ động, Kim Trân Ni chậm rãi bước ra. Trên người quấn quanh một chiếc khăn tắm trắng tinh, lộ ra đôi chân dài thon thả vô cùng cuốn hút.
Vừa duỗi tay định mở tủ quần áo, Kim Trân Ni bất ngờ nhìn thấy Phác Thái Anh đang ngồi trên giường mê mẩn quan sát mình. Ánh mắt chuyển từ an ổn sang bấn loạn, nàng lập tức ôm lấy cơ thể, ấn chặt khăn tắm vào người mình.
"Phác Thái Anh... sao cô lại ở đây?"
Nàng cứ cho rằng Phác Thái Anh đang ở phòng khách đợi mình, vậy nên mới không có chút đề phòng như vậy.
Cô hơi mỉm cười, ánh mắt chậm rãi hạ xuống, yêu thích ngắm nhìn đôi chân dài miên man của nữ nhân.
"Không phải em muốn tôi ngồi đợi sao?"
Phác Thái Anh duỗi tay kéo Kim Trân Ni ngã vào lòng mình. Vừa tắm xong, cơ thể mang theo mùi hương thơm mát quanh quẩn khiến đầu Phác Thái Anh có phần mơ màng.
Bàn tay thon dài khống chế eo nhỏ, tay còn lại đặt trên đùi nàng nhẹ nhàng vuốt ve. Phác Thái Anh vùi mặt vào cổ đối phương, có chút tham lam ngửi lấy hương thơm ngọt ngào thanh mát của nữ nhân.
Vẫn là hương thơm này, hương thơm quen thuộc khiến cô chấp mê bất ngộ, không thể cưỡng lại được.
Kim Trân Ni ngượng đến mặt mày đỏ ửng, đến cả vành tai cũng đang bừng bừng nóng lên không kiểm soát. Hai tay nàng đặt trên ngực đối phương, ngại ngùng muốn đẩy ra, để đối phương bắt gặp trong dáng vẻ này, thật sự có chút xấu hổ.
"Hay là cô xuống phòng khách đợi tôi... đợi tôi thay quần áo"
Phác Thái Anh hôn nhẹ lên xương quai xanh xinh đẹp, lại kề đầu lên vai nàng, lười biếng nhắm mắt.
"Cũng không vội"
Kim Trân Ni không cưỡng lại được âm thanh trầm ấm ấy, chỉ có thể mím môi nằm trong lòng ngực đối phương. Không phải không thích, chỉ là có hơi ngượng ngùng mà thôi, dẫu sao loại chuyện này cũng là lần đầu tiên xảy ra với nàng.
Vòng tay Phác Thái Anh rất ấm, không chỉ khiến nàng cảm thấy thoải mái mà còn khiến đáy lòng nàng ấm áp không thể diễn tả.
Không biết kéo dài bao lâu, bất quá Kim Trân Ni liền nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của Phác Thái Anh mấy cái, khẽ nói:
"Để tôi thay quần áo được không? Chúng ta cùng đi ăn tối..."
Mặc dù không muốn nhưng Phác Thái Anh vẫn miễn cưỡng buông đối phương ra.
"Được, em thay đi"
Cô mỉm cười câu dẫn, lại dùng ánh mắt trông chờ nhìn nàng. Kim Trân Ni nhíu mày bất mãn, có chút nghi hoặc hỏi:
"Cô không ra ngoài sao?"
Phác Thái Anh nhún vai một cái.
"Tôi cảm thấy không cần thiết lắm"
Nàng hít sâu một hơi, sau đó biểu cảm vừa thẹn vừa giận nắm lấy cổ tay Phác Thái Anh kéo dậy.
"Cô cảm thấy không cần thiết nhưng tôi thì có"
Kim Trân Ni quá bất lực, mặc dù Phác Thái Anh không tệ, quen biết với cô cũng là một chuyện tốt, nhưng người phụ nữ này cũng quá vô sỉ rồi, muốn con gái người ta thay đồ ở trước mặt mình, hành vi này không đứng đắn.
"Không được sao?"
"Đương nhiên không được"
Rốt cuộc, Phác Thái Anh bị Kim Trân Ni đuổi ra khỏi phòng. Cô mỉm cười bất lực, mặc dù hành vi xấu này diễn ra không như mong đợi, nhưng biểu cảm của nàng vừa rồi thật sự rất đáng yêu.
Thôi vậy, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy đối phương lúc... nhưng mà nếu có thể, thật là khiến người ta mong đợi.
-------------------------
Hôm nay bọn họ đến quán ăn cũ, có điều, thay vì đặt một phòng kín Phác Thái Anh lại chọn một vị trí riêng biệt ngoài trời. Chỗ ngồi có ba vách ngăn ngăn cách với những chỗ khác, phạm vi khá rộng, ngẩng đầu liền có thể ngắm nhìn trăng trên bầu trời, cách đó không xa còn có một hàng cây nở rộ hoa.
Bầu không khí ngoài trời này không ngột ngạt, hoàn toàn đem lại cảm giác thoải mái.
Sau khi gọi món, Phác Thái Anh lại ngồi xuống bên cạnh Kim Trân Ni. Cô lấy vòng cổ có mặt hồ ly mà mình đã cho người chế tác, chậm rãi đeo lên cổ đối phương. Sau khi xong việc, cô còn cúi đầu hôn nhẹ lên vai người kia một cái.
"Em còn nhớ nó không? Là quà... của em"
Mặt đá chạm vào da thịt mát lạnh, lúc nhận ra món quà đắt đỏ đã được đeo trên cổ mình, Kim Trân Ni trở nên hoảng hốt, duỗi tay muốn từ chối.
"Không được, cái này quá đắt, thật sự quá đắt"
Không phải là người chơi đá, nàng đương nhiên không hiểu được giá trị của loại đá này, thế nhưng buổi đấu giá ngày hôm đó Kim Trân Ni cũng có mặt, sao lại không biết giá trị của nó lớn ra sao?!
Thật sự là đắt đến mờ cả mắt.
Thế nhưng, Phác Thái Anh đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang sờ soạng của Kim Trân Ni, trực tiếp ngăn nàng lại.
"Tôi đã nói là mua cho Phác phu nhân, vậy nên em không cần từ chối"
Ngón tay nữ nhân thoáng khựng lại trong không trung. Thật ra mà nói, mặt hồ ly này được chế tác rất tỉ mỉ, nhìn đơn điệu mà tinh xảo, cầu kỳ, không có màu sắc lòe loẹt rất đúng với sở thích của nàng. Chỉ là, nó quá đắt, đắt hơn cả chiếc đồng hồ mà nàng tặng cô trăm ngàn lần.
Thấy nàng do dự, Phác Thái Anh lại mỉm cười nhàn nhạt.
"Đây là đánh dấu. Những thứ tôi muốn cho em còn nhiều hơn cả mặt đá này, vậy nên đừng từ chối"
Dưới sự công kích của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni thật sự đã bị thuyết phục. Cô cong ngón tay quẹt nhẹ qua mũi nữ nhân một cái, dùng ánh mắt cưng chiều nhất nhìn nàng.
"Phác phu nhân rất phù hợp với em..."
Mặc dù vẫn chưa kết hôn, nhưng Phác Thái Anh cảm thấy ba chữ 'Phác phu nhân' này rất thích hợp với Kim Trân Ni. Nếu không phải nàng, đối với cô ai cũng vậy thôi, đều không xứng.
Kim Trân Ni ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chậm rãi di chuyển từ mắt phượng xinh đẹp đến đôi môi đang khép hờ bên dưới. Bàn tay nàng nhanh chóng áp vào khuôn mặt tinh tế của Phác Thái Anh, nhướng người một cái, dịu dàng đặt lên đôi môi cuốn hút ấy một nụ hôn ấm áp.
Cảm giác mềm mại lan tỏa, cái hôn bất ngờ của Kim Trân Ni khiến Phác Thái Anh đông cứng vài giây, tâm trí bỗng dưng trống rỗng. Lúc hai đôi môi tách rời nhau, trên môi nữ nhân còn vương chút màu son đỏ dịu.
"Cô Phác, cảm ơn cô"
Phác Thái Anh cụp mắt, nhìn thấy miệng nhỏ xinh đẹp đang hơi nhếch lên của đối phương, trái tim vô thức liền bị câu dẫn. Cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến nàng lại cảm ơn cô theo cách này. Thật sự quá đủ, giá trị của mặt đá đó có khi không bằng nụ hôn chủ động của nàng.
Kim Trân Ni thừa sức biết bản thân không từ chối nổi, vậy thì chỉ có thể chấp nhận, dù sao mặt đá hình hồ ly này nàng cũng rất thích.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt hoàn mỹ xinh đẹp của nữ nhân, dần dần trượt xuống. Cái chạm mang theo nóng bức lan tỏa khiến Phác Thái Anh cũng phải nhanh chóng đón lấy tay nàng, tiếp tục áp vào mặt mình. Cô nhẹ nhàng hôn vào mu bàn tay trắng nõn. Chóp mũi lại phảng phất hương thơm ngọt ngào, dịu mát.
Hôm nay Kim Trân Ni chủ động hôn cô, thật sự vượt sức tưởng tượng. Người phụ nữ này sao có thể câu dẫn như vậy chứ? Chỉ một cái hôn cũng có thể khiến cô thần hồn điên đảo, vui đến mức chỉ muốn nhanh chóng công bố Kim Trân Ni là người phụ nữ của Phác Thái Anh cho cả thế giới biết.
Phác Thái Anh mím môi, sau đó nở nụ cười ngốc nghếch như kẻ mới lớn, có chút lúng túng, cũng có chút đáng yêu, nhưng chỉ thoáng qua vài giây nhanh chóng, cô lại khôi phục dáng vẻ trưởng thành của mình, trực tiếp hôn xuống đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp của đối phương.
"Phác phu nhân, thích là được"
Phía sau bất chợt vang lên giọng nói yếu ớt của nữ phục vụ.
"Quý khách... đã xong việc chưa? Chúng tôi chuẩn bị dọn món lên"
Người hành sự là bọn họ, nhưng người đỏ mặt lại là phục vụ. Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni mỉm cười, trong mắt chứa đầy cưng sủng vô hạn.
"Xong việc rồi"
Không vì có sự xuất hiện người khác mà buông tay người phụ nữ của mình. Phác Thái Anh vẫn giữ tay nàng, yêu thích vuốt ve không ngừng. Lúc Kim Trân Ni ngại ngùng muốn rụt lại, cô vẫn cố chấp níu lấy không buông. Nàng là người phụ nữ của cô, có gì phải sợ?
Nữ phục vụ dọn món lên bàn, lại giả vờ che miệng ho khan vài tiếng nhằm che đi sự gượng gạo. Lúc nhìn thấy Kim Trân Ni, người phục vụ kia suýt thì ngẩn người.
Sau khi rời đi, đối phương mới thở phào nhẹ nhõm một cái, đối diện với người đẹp thật sự không dễ dàng, suýt thì khiến nàng lơ là công việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro