Chương 22: Mang thai

Bên cạnh công viên có một cái hồ lớn.

Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni đi dạo một vòng, cuối cùng liền nghỉ chân ở một băng ghế gỗ. Chỗ ngồi hướng ra phía mặt hồ tĩnh lặng, khoảng cách của mỗi chiếc ghế lại đặt xa nhau.

Chỉ là một nhánh nhỏ bên cạnh công viên, xung quanh khá vắng vẻ, lại chỉ có ánh đèn vàng tỏa ra mờ nhạt, vậy nên rất phù hợp với bầu không khí yên ắng.

Mặt ghế khá sạch sẽ. Sau khi Kim Trân Ni ngồi xuống, lưng nhỏ liền ngả phía sau thành ghế, để cơ thể thả lỏng.

Gió lướt nhẹ trên mặt hồ, cuối cùng theo ngón tay của Phác Thái Anh cưng chiều khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân. Kim Trân Ni ngẩng đầu nhìn cô, ngón tay mang theo mức nhiệt nóng ẩm đặt nhẹ trên cổ tay đối phương.

Có người cưng chiều nhìn một người, cũng có người nhẹ nhàng nhìn một người.

Bất chợt, Phác Thái Anh nắm lấy áo khoác đang phủ trên vai đối phương kéo lên đỉnh đầu. Lúc Kim Trân Ni vẫn còn khó hiểu về hành động của cô, cằm nhỏ liền bị người kia nâng lên, sau đó trên môi lập tức đón tiếp một đôi môi khác đang dịu dàng quấn lấy.

Kim Trân Ni chỉ hơi bất ngờ, vài giây sau đó liền nhanh chóng bắt kịp nụ hôn đầy lãng mạn đang áp đảo. Nàng đặt tay trên mặt đối phương, vô thức vuốt nhẹ vài cái.

Lúc Kim Trân Ni vì thiếu sinh khí mà cựa quậy, Phác Thái Anh mới miễn cưỡng buông đôi môi cuốn hút kia ra.

Nàng hơi mở cánh môi, gấp gáp thở từng trận dồn dập. Ngực lớn phập phồng lên xuống một cách dữ dội. Đến ánh nhìn cũng dần trở nên nóng bức.

Lúc Phác Thái Anh nhướng người muốn tiếp tục, Kim Trân Ni lại ngượng ngùng tránh né.

"Nếu có người thấy thì sao?"

Cô đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh, có thể nói là vắng vẻ đến mức đủ để phát sinh những chuyện cấm kỵ mà không cần sợ ai bắt gặp.

Phác Thái Anh hơi mỉm cười, giọng nói ấm áp lên bên tai vô cùng cuốn hút.

"Trừ khi em la lên, miễn cưỡng sẽ có người chạy đến"

Lời vừa dứt, cô liền vùi đầu vào cổ đối phương, tham lam hít thở hương thơm ngọt ngào của nữ nhân, còn mang theo chút thù riêng để lại trên cổ đối phương vài vết hôn chói mắt.

Phác Thái Anh là muốn đánh dấu chủ quyền.

Kim Trân Ni thở dốc từng hơi, cảm thấy cổ bị chọc ghẹo đến ngứa ngáy, lòng ngực cũng bắt đầu không an phận. Nàng biết xung quanh không có người, cũng biết phía sau đã có áo khoác của cô che chắn, nhưng để phát sinh loại chuyện này ở bên ngoài, quả thật vẫn rất ngượng ngùng.

Phác Thái Anh rất biết cách càn quấy, nụ hôn kéo dài từ cổ xuống vùng ngực căng tròn, mạnh mẽ để lại vết hôn. Kim Trân Ni khẽ nhíu mày, cơ thể càng vô lực nghiêng về một phía, khó nhọc nói: "Phác Thái Anh, ở đây không phù hợp..."

"Vậy nơi nào mới phù hợp?"

Biết đối phương hiểu nhầm ý mình, Kim Trân Ni đã ngượng đến cứng miệng. Phác Thái Anh nhanh chóng thu lại áo khoác, sau đó nắm bàn tay nàng, bước từng bước lớn về phía hầm giữ xe trong công viên.

Kim Trân Ni hoảng hốt cựa quậy giống như mèo nhỏ làm nũng, giọng nói bị cảm xúc chi phối, đã nhỏ đến mức khó nghe.

"Cô... thả tôi xuống"

Đến xe, Phác Thái Anh duỗi tay mở cánh cửa của chỗ ngồi sau, thuận lợi cùng nàng chui vào bên trong. Cửa xe nhanh chóng đóng lại...

Kim Trân Ni nằm trên ghế dài, lo lắng níu hai tay trước ngực, kích động nhìn vào mắt phượng tinh tế của Phác Thái Anh.

Chỉ vì một lời không hợp, cô liền thay đổi địa điểm, chọn một nơi vô cùng lý tưởng.

Phác Thái Anh hôn xuống mặt đá đang nằm ngay ngắn trước ngực nàng, lại nhướng người hôn lên bả vai trắng nõn một cái. Kim Trân Ni cắn chặt môi dưới, trong mắt dâng lên một tầng nước mỏng như tơ.

"Đừng... dừng lại"

Phác Thái Anh ngoan ngoãn đáp ứng, trước khi cúi đầu gặm lấy môi nhỏ xinh đẹp còn lưu lại một câu.

"Được, tôi sẽ không dừng lại"

Kim Trân Ni bị hôn đến cả người mềm nhũn, đôi mắt hoa đào yếu ớt mang theo chút oán giận nhìn cô.

"Phác Thái Anh, tôi muốn cô dừng lại..."

Phác Thái Anh vờ như không nghe, bàn tay dày rộng nhanh chóng kéo lấy đùi nàng. Vạt váy co dãn bị kéo lên trên, ngón tay mát lạnh vuốt nhẹ chân nhỏ mềm mịn khiến Kim Trân Ni không khỏi run rẩy.

Dây áo tự động trễ xuống, Phác Thái Anh mỉm cười câu dẫn, lập tức nhướng người hôn sâu lên ngực đối phương. Môi mỏng lướt qua da thịt nóng bức, mang theo hương thơm câu dẫn người khác.

Mắt thấy Kim Trân Ni thẹn quá hóa giận, Phác Thái Anh lại nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân, khàn giọng an ủi.

"Đừng tức giận, chỉ hôn em thôi"

Nàng hơi mím cánh môi, biểu cảm vẫn là có cái gì đó không cam tâm. Cô cười cười, chủ động thỏa hiệp.

"Hôn tôi một cái, tôi sẽ dừng lại..."

Kim Trân Ni đấu tranh rất lâu, đáy mắt nhanh chóng lướt qua từng luồng cảm xúc đối địch nhau.

"Sao vậy? Hôn một cái thôi, lẽ nào em không dám?" Phác Thái Anh khẽ trêu chọc.

Kim Trân Ni hít sâu một hơi. Trong lúc chờ đợi nụ hôn đáp trên đôi môi, nàng lại chống tay, nhướng người hôn xuống ngực lớn trước mặt, còn đặc biệt hút nhẹ một cái.

Trong một thoáng ngắn ngủi, Phác Thái Anh muốn hung hăng thưởng thức người phụ nữ bên dưới.

Kim Trân Ni biết mình đã sai, sau khi nhấc môi khỏi ngực liền yếu ớt nhướng mắt nhìn cô. Cô muốn nàng hôn cô, cũng không nghĩ đến nàng lại hôn ở chỗ đó.

"Nếu tôi nói vừa rồi chỉ là sự cố... cô có tin không?"

Phác Thái Anh nhìn nàng bằng đôi mắt nóng bức. Kim Trân Ni cụp mắt lo lắng, lí nhí nói: "Tôi sai rồi"

Chỉ muốn trêu nàng một chút, không ngờ lại bị nàng trả ngược lại, đến mức cả người ngứa ngáy.

Cô hít sâu một hơi, sau đó hung hăng ôm chặt nàng vào lòng, cố gắng đè xuống dục vọng bị nàng khơi gợi. Mất một lúc để xoa dịu cảm xúc, cô liền khàn giọng cất lời.

"Chỉ lần này, không có lần sau. Chúng ta về nhà thôi"

Kim Trân Ni thở phào nhẹ nhõm một cái, ngoan ngoãn gật đầu. Nếu đổi lại là người khác, có phải nàng đã bị đối phương lột sạch đồ rồi hay không?

Nửa đêm, Cơ Hoành mang theo bộ dạng say xỉn đến trước cửa nhà Kim Trân Ni, nhất quyết muốn tìm nàng. Nhìn giờ trên điện thoại, mi mắt đang trĩu nặng của nàng càng thêm buồn bực.

Hơn mười một giờ, người đàn ông này còn gì để nói? Cứ như âm hồn bất tán, cố chấp bám mãi không buông. Nếu để em gái nhìn thấy, nàng sợ con bé sẽ hiểu lầm. Vậy nên đối với ý định muốn gặp mặt, Kim Trân Ni trực tiếp từ chối.

Tiếp theo sau đó, Cơ Hoành trực tiếp gọi liền mười cuộc, còn nói nếu nàng không xuống, anh sẽ đứng dưới cổng đợi nàng không về.

Bất quá, Kim Trân Ni phải miễn cưỡng rời khỏi phòng ngủ, bước ra cánh cổng sắt to lớn dưới nhà.

Vừa nhìn thấy nàng, Cơ Hoành liền ôm chặt lấy, nước mắt rỉ ra rơi trên bả vai nhỏ nhắn của nữ nhân.

"Trân Ni, em thật sự đừng thích Phác Thái Anh nữa, cho anh một cơ hội được không? Nhìn em hạnh phúc với người khác, anh không chịu được"

Kim Trân Ni hít sâu một hơi, sau đó duỗi tay đẩy mạnh Cơ Hoành ra khỏi người mình, tuyệt tâm tuyệt tình từ chối.

"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, anh Cơ, tôi không muốn có liên quan đến anh. Huống hồ Trí Tú thích anh, lẽ nào anh lại muốn làm tổn thương đến con bé?"

Cơ Hoành cụp mắt nhìn mặt hồ ly được đeo trên cổ đối phương, nhất thời cảm thấy oán giận. Anh chướng mắt muốn giật đứt sợi vòng cổ nhưng lại bị Kim Trân Ni nhanh nhẹn né tránh.

"Chẳng phải em với Phác Thái Anh chỉ là bạn thôi sao? Là em nói... cả hai chỉ là bạn..."

Sắc mặt nàng có phần u ám, bàn tay nhanh chóng nắm chặt mặt hồ ly, đem nó che chắn cẩn thận.

"Đúng vậy, Phác Thái Anh quả thật là bạn, nhưng mà là bạn tình, câu trả lời như vậy đã thỏa đáng chưa?"

Cơ Hoành ủy khuất lắc đầu, anh nhìn nàng, trong đôi mắt ngập nước ánh lên từng trận đau khổ cùng cực.

"Anh không tin"

Kim Trân Ni hít sâu một hơi, ngay tại hôm nay, nàng thật sự muốn đặt một dấu chấm hết cho sự dây dưa của Cơ Hoành.

"Mối liên hệ duy nhất giữa anh và tôi lúc này chỉ có Trí Tú, nếu không vì em ấy, chúng ta đã trở thành người xa lạ từ lâu rồi"

"Từ nay về sau, tôi không muốn dây dưa với anh, cũng sẽ không nói những lời phí phạm thời gian như thế này nữa. Vì em gái, tôi căn dặn bản thân không được ghét anh, vậy nên xin anh đừng khiến thiện chí cuối cùng trong tôi biến mất"

"Chúng ta kết thúc tại đây. Tạm biệt"

Kim Trân Ni vừa nói vừa dùng lực kéo cánh cổng sắt lại. Nàng trở về phòng không chút do dự, cũng không hề quan tâm đến việc Cơ Hoành có rời đi hay không. Đối với nàng, anh sau cùng cũng chỉ là một người lạ, đối phương muốn tùy hứng thế nào cũng được, nhưng nàng thì không.

-------------------

"Cô Kim, chúc mừng cô, cô mang thai rồi"

Bác sĩ đẩy tờ kết quả xét nghiệm về phía trước, ánh mắt cong cong mang theo dáng vẻ hiền từ.

Người phụ nữ thầm nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay run rẩy chạm vào tờ giấy mỏng manh, căng thẳng đọc kết quả sau cuộc chẩn đoán vừa rồi.

Có thai... sáu tuần?!

Kim Trí Tú có thai rồi, cảm xúc vô cùng bấn loạn. Cô không nghĩ một đêm hoan lạc hiếm hoi lại có thể dẫn đến hậu quả khó lường như thế này.

Có con với người mình yêu, ai lại không cảm thấy vui vẻ? Có điều, người mình yêu lại không yêu mình, điều đó cũng chẳng tốt đẹp gì mấy.

Rời khỏi bệnh viện, Kim Trí Tú trở nên thất thần rõ rệt.

Lúc trở về nhà, nhìn thấy chị gái đang ngồi xem tin tức ở phòng khách, sắc mặt cô càng nhợt nhạt thấy rõ.

"Trí Tú, có chuyện gì rồi phải không? Sắc mặt em không tốt"

Rõ ràng là muốn giấu nhẹm chuyện này, để bản thân tự mình đối mặt, thế nhưng một câu hỏi han của Kim Trân Ni lại khiến cô mềm lòng, không đủ mạnh mẽ để che đậy nhiều thêm.

Kim Trí Tú vứt túi xách, sau đó nhào vào lòng chị gái, kích động đến bật khóc.

Kim Trân Ni lập tức buông điện thoại, sau đó lo lắng dỗ dành em gái. Đứa trẻ này là người thế nào, nàng còn có thể không rõ sao? Nức nở thảm thương như vậy, thật sự đã gặp chuyện gì đó không tốt.

Kim Trí Tú do dự rất lâu, răng cắn vào môi suýt thì bật máu mới chịu mở miệng nói một câu: "Chị, em mang thai rồi"

Luồng thông tin ập tới một cách đột ngột khiến nàng cảm thấy hoang mang. Cách đây hơn một tháng trước, em gái nàng từng qua đêm một lần bên ngoài, lúc trở về trên cổ có mấy vệt đỏ nồng đậm. Là người từng trải, Kim Trân Ni vừa nhìn liền biết đó là vết hôn.

Bởi vì tôn trọng em gái nên nàng mới không hỏi đến. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ trôi qua như vậy, không ngờ biển chỉ đang lặng đợi chờ cơn sóng thần bất ngờ ập đến.

Kim Trân Ni xoa đầu em gái, thâm trầm hỏi: "Của Cơ Hoành?"

Kim Trí Tú có hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng rầu rĩ khẳng định, đứa bé trong bụng cô thật sự là của Cơ Hoành.

"Đã thông báo chưa?"

Nghe chị gái hỏi, cô chậm rãi lắc đầu.

Kim Trân Ni khẽ mím cánh môi, trong mắt ánh lên một tia phức tạp khó nói. Nàng không trách em gái, cũng không nỡ trách em ấy, vì yêu mà làm càn, nghe có vẻ đáng trách nhưng thật ra lại đáng thương hơn.

Vả lại, Kim Trí Tú lại lựa chọn nói ra sự thật mà không giấu giếm, chấp nhận tin tưởng nàng, mong muốn tìm ra cách giải quyết tốt nhất, như vậy đã đủ rồi.

Đường do em gái chọn, thân là chị gái chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro