Chương 12: Kết hôn

Sau nụ hôn ấy, cô ôm nàng vào lòng.

"Nếu em cũng thích chị, vậy thì đừng suy nghĩ nhiều. Cho chị một cơ hội để chị được yêu thương và chăm sóc em cả đời được không Kim Jennie?"

"Nhưng..."

"Chị biết em đang lo lắng điều gì. Chuyện quá khứ em hãy quên hết đi. Mình bắt đầu lại từ đầu được không?"

Nàng im lặng, vì bây giờ nàng có nói gì cũng sẽ trở nên vô nghĩa. Nàng cũng rất yêu cô. Mặc kệ sau này ra sao, nàng chỉ biết đến hiện tại. Nàng sẽ yêu thương người phụ nữ này, sẽ cùng cô vượt qua mọi khó khăn và thử thách của cuộc đời.

Cô thấy nàng im lặng, có thể hiểu là nàng đã đồng ý không? Lúc này, cô buông nàng ra và lùi về một bước rồi đưa tay ra.

"Chào em. Chị là Park Chaeyoung, năm nay chị 30 tuổi, đã có một bé gái. Vậy em có đồng ý làm vợ của chị và làm mẹ của con chị không?"

Nàng bật cười haha. Rồi cũng đưa tay ra bắt lấy tay cô.

"Chào chị, em là Kim Jennie. Năm nay em đã là bà cô 27 tuổi rồi. Chị không chê em chứ?"

Rồi cô cũng bật cười. Cả đời này cô sẽ không chê nàng. Duyên phận đúng là kì lạ. Năm năm trước, họ chỉ là những con người xa lạ. Lại vì một phút bất cẩn của cả hai mà gắn kết đến ngày hôm nay...

"Hai người có phải có phải là đối tác đâu mà lại lại bắt tay?"

Thì ra người nhỏ ngồi trên xe sốt ruột nên lần xuống để xem tình hình thế nào. Lại thấy được cô đang bắt tay nàng. Hai người còn nhìn nhau cười. Mắt của nàng lại ươn ướt, chắc là do mới khóc. Mà người lớn cũng lạ quá nha. Vừa khóc đã cười.

Nàng vội bỏ tay xuống xấu hổ. Chết rồi, chết rồi. Con gái thấy cả rồi. Còn cô thì không xấu hổ như nàng. Ngược lại còn ôm nàng vào lòng.

"Vậy phải thế nào? Như thế này được không?"

"Mami kì quá à..."

Con bé vừa trách vừa lấy tay che mắt lại. Nàng thì ngượng đỏ mặt còn cô lại bật cười sảng khoái. Sao trước giờ nàng không biết, có những lúc cô lại vô sĩ như thế này.

Một giây trước vừa ôm nàng vào lòng. Một giây sau cô đã bế bỏng nàng lên rồi đi về hướng chiếc xe đang đậu.

"Nè chị làm gì vậy?"

"Chị bế vợ chị thì có gì là sai? Cô quay lại nói với bé Min Young"

"Con lớn rồi thì tự đi. Mami bế mẹ về"

Sau lưng cô truyền đến một tiếng "dạ" ỉu xìu. Đúng vậy, là tiếng của Min Young. Bé mà biết mami vừa có mẹ đã bỏ rơi bé thế này thì ngay từ đầu bé đã không tìm mẹ. Huhu mami quá đáng lắm...

--------------

Tại một nghĩa trang yên tĩnh ở một vùng quê. Nàng đặt bó hoa cúc trắng trên tay xuống trước mộ. Trên bia mộ, một người phụ nữ trung niên mỉm cười phúc hậu. Nàng rơi nước mắt.

"Mẹ, con gái bất hiếu. Cả đời mẹ cực khổ nuôi con, đến khi mẹ mất chưa kịp xả tang mẹ con đã ra nước ngoài..."

Tuy ở nước ngoài nhưng mỗi năm đến ngày dỗ của mẹ, nàng nấu một bữa cơm đơn giản để tưởng nhớ ngày mẹ mất. Nhưng cho dù có như thế thì cũng không giảm đi cảm giác tội lỗi.

"Mẹ ơi, mẹ đừng khóc. Mẹ khóc là bà ngoại không vui đâu"

Min Young đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng. Mẹ đừng khóc, mẹ khóc như vậy con đau lòng lắm.

Nàng ngước nhìn bé mỉm cười.

"Chào bà ngoại đi con"

Rồi nàng quay sang bia mộ.

"Mẹ ơi, cháu ngoại của mẹ. Lúc trước mẹ còn chưa kịp nhìn mặt cháu. Bây giờ con bé đã lớn thế này rồi"

"Con chào bà ngoại" Bé lễ phép vòng tay lại thưa.

"Em không tính giới thiệu chị với mẹ sao?"

Là giọng của cô. Sắp tới ngày dỗ của mẹ nàng còn bé Min Young đã được nghỉ hè nên cô và nàng xin nghĩ phép đưa bé về quê để thăm bà và đi nghỉ mát.

"À con quên. Mẹ ơi, chị ấy là bạn gái của con. Là mami của con gái con. Lúc trước mẹ còn hay dạy con là con gái phải biết giữ mình. Đến hôm nay con chưa có chồng đã có con. Nếu mẹ còn sống, chắc mẹ sẽ lấy cây to đánh đòn con, đúng không?"

"Mẹ ơi, mẹ đừng nghe Jennie nói bậy. Con là "chồng" của cô ấy. Vợ chồng có với nhau một đứa con cũng là chuyện bình thường mà. Đúng không ạ?"

Park Chaeyoung lên tiếng thanh minh. Không thể để mẹ Kim Jennie hiểu lầm như thế được.

"Mẹ yên tâm giao con gái mẹ cho con. Con xin hứa sẽ yêu thương chăm sóc cô ấy thay phần của mẹ"

Nàng xúc động không thể nói thành lời. Mẹ ở trên cao, xin mẹ yên lòng vì bây giờ con đã có một gia đình thật sự của riêng mình...

Sau đó cô và bé ở lại nghĩa trang chờ nàng. Nàng tâm sự, kể cho mẹ nghe về những năm nay. Nghĩa trang hôm nay không lạnh lẽo như mọi ngày, ngước lại còn có hơi ẩm. Nàng có cảm giác mẹ đang ngồi bên cạnh nghe nàng kể chuyện, thi thoảng trên mỗi bà còn nở một nụ cười...

Đến khi hoàng hôn buông xuống. Người quản lí nghĩa trang đến nhắc nhở vì sắp đến giờ nghĩa trang đóng cửa thì cả nhà ba người mới chào tạm biệt rồi ra về.

------------------------

Ngày kết hôn cũng gần kề. Park Chaeyoung tất bật chuẩn bị mọi việc. Trong khi đó nàng lại vô cùng thảnh thơi.

Ngày cô cầu hôn nàng trước sự chứng kiến của rất nhiều nhân viên trong công ty. Nàng thật sự rất hạnh phúc. Ai nói một tổng giám đốc băng lãnh sẽ không lãng mạng như các diễn viên ngôn tình? Thực sự là một sai lầm.

Sau đó cô tạm gác lại mọi việc và chuẩn bị hôn lễ. Có những lúc nàng thủ thỉ cùng cô. Kim Jennie không cần một đám cưới hoành tráng. Chỉ cần cô và con yêu thương mình là đủ. Nhưng cô lại nói với nàng rằng "Em ngốc thật. Đối với những người yêu nhau, ai cũng đều mong cuộc tình của họ kết thúc bằng một lễ cưới. Chẳng lẽ em không yêu chị sao?"

Sao nàng lại không hiểu những thứ này. Huống chi nàng cũng là phụ nữ. Cũng mong muốn có một lễ cưới thật hoành tráng và mình sẽ là cô dâu đẹp nhất trong mắt người mình yêu...

Chỉ là sau tất cả, nàng cảm thấy những thứ đó không còn cần thiết. Chỉ cần hai người yêu nhau luôn hướng về nhau, luôn tin tưởng và yêu thương nhau là đủ. Còn chuyện tổ chức một lễ cưới to hay nhỏ thì có gì là quan trọng.

Hôm nay là ngày lễ cưới diễn ra, không ngờ lại xảy ra một sự kiện khôi hài.

Cô ra ngoài tiếp khách trước. Còn nàng cùng bé Min Young ở lại bên trong phòng trang điểm. Cửa phòng đột ngột mở ra. Một người đàn ông cùng một người phụ nữ trung niên bước vào. Nàng rất ngạc nhiên.

"Ơ... Cô chú mới về nước ạ?"

"Con làm đám cưới sao cô chú lại không về chứ?"

Người phụ nữ mỉm cười rồi lên tiếng. Thì ra đây là ba mẹ của Bae Joo Hyun. Mấy ngày trước đám cưới nàng có gọi điện thông báo với họ. Mục đích cũng chỉ mong nhận được lời chúc phúc từ người lớn. Nàng đã không còn ba mẹ. Mặc khác lại gắn bó cùng với ông bà suốt năm năm bên Mỹ nên đến khi kết hôn vẫn nên thông báo với ông bà một tiếng. Nhưng nàng lại không ngờ, ông bà lại lặn lội đường xá xa xôi đến tham gia lễ cưới của nàng. Trong lòng nàng không khỏi xúc động.

Ông đứng bên cạnh vợ mình nhìn thấy nàng xúc động thì lên tiếng.

"Cô chú tiện thể về Hàn Quốc thăm nhà luôn đó mà. Cũng đã mấy năm chưa về đây"

"Dạ, con cảm ơn cô chú"

"Ơn nghĩa cái gì. Cô chú xem con như con gái ruột. Con kết hôn, ba mẹ phải tham dự chứ đúng không?"

Bà quay sang hỏi ông.

"Ông thấy tôi nói đúng không?"

"Ừ đúng đúng... Thôi, hai cô cháu bà nói chuyện đi. Tôi ra ngoài trước"

Nói rồi ông đi ra ngoài. Nơi thay đồ, trang điểm của cô dâu. Ông ở lại cũng không tiện lắm.

"Cô nói con nghe này. Lúc nãy cô nhìn thấy 'chồng' con rồi. Cô nhìn nó lại nhìn Joo Hyun. Cô thấy Joo Hyun không thua kém 'chồng' con ở điểm nào. Sao con lại không chọn Joo Hyun?"

Mất đi cô con dâu này bà tiếc lắm. Năm năm qua bà luôn nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày nàng trở thành con dâu của bà. Nhưng đùng một phát, nàng lại về nước. Chẳng những thế lại còn gọi điện sang thông báo với bà là mình đã kết hôn. Cũng không trách được, chỉ có thể nói nàng với Bae Joo Hyun có duyên nhưng không nợ.

Nàng nghe bà nói thế thì mỉm cười mà không trả lời. Nàng rất hiểu tính bà. Không có ý gì xấu. Chỉ là tính tình ngay thẳng, có gì nói nấy.

"Mami cháu hơn dì đẹp gái nhiều thứ lắm chứ bà"

Nãy giờ bà chỉ mãi để ý đến cô dâu mà không thấy một "phụ dâu" trắng trẻo, mập mạp, đáng yêu đang ngồi đó. Bà nhìn thấy con bé cũng đoán được vài phần. Vì chuyện của nàng bà cũng biết được ít nhiều.

"Haha, cháu gái. Cháu đáng yêu thật. Cháu nói bà nghe mami cháu hơn con gái bà ở điểm nào"

Bà rất thích con nít. Thấy con bé dễ thương, lanh lợi bà cũng muốn chọc ghẹo vài câu. Bé Min Young lại tưởng thật nói ra một văn án tràng giang ca người mami vĩ đại của bé

"Mami con đẹp hơn dì, phong độ hơn dì, lịch lãm hơn dì, giàu hơn dì..."

Bà khoái chí cười haha. Còn nàng chỉ biết cười khổ trong lòng. 'Chồng' ơi là 'chồng', chị dạy con khéo thật.

-------------------

Hôn lễ kết thúc. Khách khứa cũng đi về hết. Chỉ còn nàng và cô ở lại trong căn phòng tân hôn. Nàng đang đến tiền. Còn cô đã tắm xong nằm sẵn trên giường. Thấy nàng mãi lo đến tiền bạc mà bỏ rơi người 'chồng' mới cưới này. Cộng thêm chuyện bé Min Young mách với cô chuyện lúc trong phòng trang điểm. Cô có chút tủi thân, muốn khóc.

"Vợ ơi, em nói xem. Sau khi kết thúc đám cưới thì người ta thường làm gì?"

"Thì đếm tiền mừng"

Nàng dửng dưng trả lời mà chẳng thèm liếc nhìn cô một cái. Biết sao được, tiền quyến rũ hơn cô rất nhiều. Có 'chồng' là tổng giám đốc có khác. Tiền mừng quá chừng, làm nàng đếm đến đê mê.

"Sai rồi, là động phòng"

"Đâu phải là chị chưa từng động phòng với em. Mà biết đâu được năm năm qua chị đã từng động phòng với rất nhiều người"

Nàng vẫn đang đếm tiền. Vẫn không nhìn cô dù chỉ một giây. Cô nhìn thái độ của nàng thì tức lắm. Đếm tiền đếm tiền. Đếm tiền quan trọng như vậy? Đêm nay cô nhất định cho biết tay. Ngày mai nàng sẽ chẳng đếm tiền được nữa. Cô đến gần, bế nàng lên. Nói với nàng bằng chất giọng rù quến.

"Đừng đếm tiền nữa. Nên đếm xem sau này chúng ta có mấy đứa con thì hợp hoàn cảnh hơn"

"Chị thật là. Bỏ em xuống, em còn chưa đếm xong nữa đấy"

Nàng ngọ nguậy muốn thoát khỏi vòng tay của cô. Nhưng thế nào cũng không thoát được.

"Chị nói rồi, em mà không nghe là ngày mai không đếm tiền được luôn đấy"

"Bộ dạng của chị cứ như bị bỏ đói nhiều năm rồi. Đáng ghét. Mà cũng không biết được. Năm năm qua chị đã có bao nhiêu người phụ nữ"

Nàng nói bằng giọng dỗi hờn. Cô thấy vậy thì hôn môi nàng một cái rồi mỉm cười.

"Chị thề là năm năm qua chị giữ thân như ngọc, một lòng một dạ với em"

Kim Jennie không tin bĩu môi.

"Ai biết được chị một lòng một dạ với em hay chị yếu quá? Có ngốc mới tin chị"

Chaeyoung nghe mấy câu khiêu khích của nàng chẳng những không giận lại còn cười.

"Chị có yếu hay không, động phòng rồi em sẽ biết"

Và sự thật là ngày hôm sau nàng không thể xuống giường được để mà đếm tiền.

---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro