Chương 7: Mẹ con nhận lại nhau
"Nếu chị nói cho em nhận lại con thì sao?
"Chị... Chị nói sao ạ?
"Ý chị là nếu em nói rõ hoàn cảnh của mình cho họ biết thì họ sẽ cho em nhận lại con thôi. Em có nổi khổ tâm của mình mà"
Nàng nghe nhầm sao? Ban nãy cô vừa bảo sẽ cho nàng nhận lại con mà. Nàng đau đến choáng váng thì phải. Cô có còn nhớ nàng đâu mà cho nàng nhận con chứ?
"Em ăn xong thì nghỉ ngơi đi. Tối rồi, chị phải về"
"Vâng, tạm biệt chị!"
Lái xe trên đường mà lòng cô không yên khi nhớ lại những gì mình đã nói "Ý chị là nếu nói rõ hoàn cảnh của mình cho họ biết thì họ sẽ cho em nhận lại con thôi..." Sao lại làm như mình là một người không liên quan thế này? Khốn nạn thật. Chính cô còn cảm thấy quá thất vọng về bản thân. Nàng đã giải thích rất rõ ràng như vậy rồi sao cô còn... Chỉ cần cô không nói câu sau thì có lẽ mẹ con họ đã được nhận nhau rồi.
Sau khi cô về nàng cũng dọn dẹp rồi trở lại phòng ngủ. Mở ngăn tủ có đựng quần áo trẻ con, lấy ra từng cái quần, cái áo do chính tay nàng đã may cho con gái mà nước mắt không tự chủ được lại rơi...
"Con à, mẹ phải làm sao? Lúc trước chỉ mong được gặp con một lần, khi gặp được rồi lại muốn ngày ngày bên cạnh con. Sáng đưa con đến trường, tối cùng con đi ngủ. Mỗi ngày được nghe con gọi mẹ... Hay là mẹ nói rõ ràng mọi chuyện với mami con nhưng lại sợ vì chuyện này mà mami không cho mẹ đến gần con nữa..."
Cô về đến nhà đã hơn tám giờ rưỡi tối. Trên người nồng nặc mùi rượu. Đến đi còn không vững. Không hiểu sao cô có thể tự lái xe về nhà?
Bà dì vội chạy ra đỡ cô.
"Con làm sao mà uống say như vậy? Ngồi đây, dì lấy nước cho con uống"
Bà sống với cô từ nhỏ đến giờ, nhìn thấy cô say đến mức này thì đây là lần đầu tiên.
"Dì, bé Min Young ngủ chưa?"
"Chưa. Chưa đến giờ ngủ. Con bé đang trong phòng xem hoạt hình"
Nghe bà nói vậy cô liền đến phòng bé. Vừa nhìn thấy cô, bé liền chạy ra định ôm nhưng khi cách cô hai bước chân thì bé đột nhiên dừng lại.
"Mami... mami hôi quá. Con không ôm mami đâu"
"Con chê mami hả Min Young?"
Nhận lấy lời mình nói ra có phần không đúng, bé cúi đầu nói nhỏ.
"Hông. Tại con hông thích mami uống rượu"
"Mami xin lỗi. Mami đi tắm nhé"
Tắm xong cũng vơi đi phần nào hơi men. Cô sang phòng bé, thấy bé còn chưa ngủ cũng không xem hoạt hình. Hình như bé đang đợi cô. Thấy cô bước vào, bé vội chạy lại ôm.
"Mami, con xin lỗi. Mami đừng giận con nha"
Chaeyoung mỉm cười rồi hôn trên má bé một cái. Đứa con này của cô từ khi nào lại sợ cô giận thế này?
"Mami có giận con đâu. Mami sai... Mami không nên uống rượu. Mami có làm con sợ không?"
Bé cười hít mắt lắc đầu. Tốt quá, mami không có giận mình.
"Min Young con có muốn gặp mẹ không?"
Cô đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Con cô cần mẹ và cô gái kia thật sự rất nhớ con của mình. Cô không dám khẳng định cho đến hôm nay, khi cô gặp được ngăn tủ có đầy quần áo trẻ em kia.
"Mami tìm được mẹ con rồi hả? Có phải dì xinh đẹp là mẹ của con không? Đúng rồi, chắc chắn dì ấy là mẹ của con"
Tự hỏi rồi tự trả lời thế này chắc chỉ có mình bé làm được. Tại sao cứ phải là dì xinh đẹp đó thì mới được? Nếu không phải chắc bé sẽ đau lòng lắm đây.
"Sao con biết dì đó là mẹ của con?"
"Lần đầu gặp dì con biết dì là mẹ con rồi, phải nói làm sao cho mami hiểu đây? Nhân viên nữ ở công ty mami có rất nhiều nhưng không một ai cho bé cái cảm giác ấm áp như dì xinh đẹp mang lại"
"Mami, con muốn gặp dì xinh à không, là mẹ. Con nhớ mẹ lắm"
"Mai mami chở con đi gặp mẹ được không? Khuya rồi, con ngủ đi"
"Con muốn......"
"Mami nói thế này nhé. Hôm nay mẹ của con bị đau nên cần phải nghĩ ngơi, mami hứa ngày mai sẽ đưa con đi gặp mẹ. Được không? Con đã chờ hơn năm năm rồi mà chờ một đêm nay nữa không được sao?"
"Dạ. Mami về phòng ngủ đi. Mami ngủ ngon"
Đợi thì đợi. Hết đêm nay thôi là mai bé được gặp mẹ rồi. Ông trời ơi, cho đêm trôi qua nhanh một xíu đi ạ
------------------------
"Mẹ... mẹ... Mở cửa... mẹ"
Nàng nhíu mày nhìn đồng hồ. Mới năm giờ rưỡi sáng ai lại đứng trước nhà nàng đập cửa thế này? Hôm qua khóc cả đêm, đến gần sáng mới chợp mắt một xíu nên giờ đau mắt quá.
"Mẹ... Mẹ..."
Gì chứ? Gọi mẹ? Chắc ai đó nhầm địa chỉ thôi, nghĩ vậy nên nàng khoác áo chuẩn bị ra mở cửa.
"Mẹ.. Mở... À mẹ dậy rồi..."
"Min Young, ai chở con đến đây?"
"Mẹ không ôm con hả? Mẹ không cho con vào nhà luôn hả?"
"Mẹ... À... Dì.. Sao con lại gọi dì là mẹ?"
"Hức... Mẹ bỏ con bây giờ còn không muốn nhận con. Hức..."
"......"
"Hức... Mẹ bỏ con đi bây giờ lại không muốn nhận con... Hức..."
"Nín đi con. Mẹ xin lỗi. Nín đi mẹ thương..."
Nhìn thấy con khóc mà lòng nàng đau quá. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Con nàng chịu nhận nàng là mẹ? Năm năm nhớ thương đến hôm nay con nàng đã nhận nàng rồi. Nàng đang mơ sao? Nếu là mơ thì nàng không muốn tỉnh lại. Giấc mơ hạnh phúc thế này mà.
"Ai chở con đến đây vậy Min Young?"
"Mami... Mẹ không nhìn thấy mami hả? Mama còn đứng trước cửa nhà đó"
Nàng quên mất. Hình như lúc nãy nàng có nhìn thấy cô. Vội chạy ra xem cô còn đó không.
"Tổng giám đốc... Mời chị vào nhà"
Cô đã biết nàng là mẹ của con cô nhưng không vì thế mà nàng lơ là trong việc xưng hô với cô. Vẫn nên gọi cô là tổng giám đốc thì hơn.
"Mami"
Thấy cô vào nhà, bé liền lớn tiếng gọi. Giờ bé vui lắm. Bé có đầy đủ mami và mẹ.
"Sao hai người im lặng hết vậy? Không có gì để nói với nhau sao?"
Biết nói gì bây giờ. Không khí ngượng ngạo quá. Vẫn là nàng mở lời trước.
"Tổng giám đốc. Cảm ơn chị đã rộng lượng cho em nhận lại con, em không ngờ chị vẫn còn nhớ em. Em..."
"Năm năm qua, mặc dù không nói ra nhưng con bé thật sự rất nhớ em. Hôm nay chị cho em nghỉ một ngày, em có thể dắt con bé đi chơi"
"Thật vậy ạ? Cảm ơn chị, tổng giám đốc. Thật sự rất cảm ơn chị"
"Em đã là mẹ của con chị rồi thì đừng gọi chị là tổng giám đốc nữa. Nên gọi là..."
Suy nghĩ một hồi lâu, cô vẫn không biết nên gọi gì thì hợp lí nên cô quyết định.
"... Gọi bằng sếp"
Trời ạ! Tổng giám đốc với sếp thì khác nhau chỗ nào? Còn nàng khi nghe cô cho nàng đi chơi với Min Young thì mừng quá. Không kịp suy nghĩ nhiều.
"Dạ. Cảm ơn sếp"
Nàng quay sang nói với bé con.
"Hôm nay mình đi chơi nhé? Con muốn đi đâu? Mẹ đưa con đi. Chịu không?"
"Hoan hô. Mẹ là số một"
"Ờ... Đi chơi với mẹ rồi chiều mami đón con về"
Cô phải lên tiếng, cô có cảm giác như mình sắp mất con gái.
"Dạ. Con thương mami ghê, mami đi làm đi"
Nói rồi bé bobo lên má cô. Cảm giác không sai. Cô thật sự mất con gái, vừa nhận lại mẹ đã quên đến sự tồn tại của mami"
Sau khi cô đi. Nàng với bé con cùng chuẩn bị đồ đạc để đi chơi.
"Con muốn đi đâu? Đi công viên nước, đi sở thú hay đi đâu?"
"Đi đâu cũng được. Có mẹ đi thì đi đâu cũng được hết"
"Vậy mẹ dắt con đi hết những nơi đó luôn"
"Dạ. Nhưng mà mẹ ơi. Con không mang theo quần áo thì làm sao đi công viên nước được?"
"Để mẹ lấy quần áo kia ra xem con có mặc vừa không nha. Ở đây có quần áo, sau khi nàng lấy mớ quần áo trong ngăn tủ ra lựa chọn tỉ mỉ thì cũng có vài bộ bé mặc được"
"Mẹ ơi. Quần áo của ai vậy?"
"Quần áo này mẹ may cho con mà không biết con có mặc vừa không. Rất may con mặc vừa"
"Mẹ tự may quần áo cho con luôn ạ? Đẹp quá. Con thấy quần áo mẹ may còn đẹp hơn cả mấy bộ quần áo mami mua ở cửa hàng cho con nữa. Sau này mẹ may cho con nhiều nữa nha"
Con nàng khen đẹp là nàng mừng rồi. Có ai biết được khi may những bộ quần áo này nàng đã may vào biết bao nhiêu là tình cảm. Mỗi ngày nàng chỉ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của con nàng rồi may nên những bộ quần áo. Một người mẹ chỉ có thể nhìn thấy con mà không thể chạm vào thật sự rất đau khổ.
Hai mẹ con nàng đón taxi đến sở thú trước. Cùng bé đi dạo một dòng sở thú hai mẹ con lại vô tình thấy được khỉ mẹ vừa mới sinh con xong và đang cho con bú. Bé thấy vậy nên lay lay nàng.
"Mẹ ơi, lúc trước mẹ cũng sinh con ra như vậy hả?"
"Đúng rồi con. Nhưng mà lúc đó bé Min Young to hơn khỉ con rất nhiều, trắng trẻo, xinh đẹp nữa"
"Thật vậy ạ. Vậy mẹ có cho con bú sữa như khỉ mẹ đang cho khỉ con bú không?"
Nghe con hỏi mà trái tim nàng thắt lại. Phải trả lời với con thế nào đây? Khi nàng vừa sinh con ra đã giao cho cô rồi.
Bé thấy nàng hơi khác, thậm chí mắt nàng đỏ như muốn khóc. Bé vội kéo nàng đi.
"Mẹ ơi, con không hỏi nữa. Đi xem con khác nha. Mẹ con mình làm ồn khỉ con ngủ không được"
Còn chưa kịp đi công viên nước thì đã đến trưa. Hai mẹ con đến nơi bán thức ăn để kiếm gì đó bỏ bụng. Sáng ăn sáng xong vội đến đây nên bây giờ đang đói. Nàng gọi xong thức ăn bảo bé ngồi yên đợi nàng, nàng đi rửa tay sẽ quay lại. Thấy nàng đã đi, bé lấy điện thoại của nàng bấm một dãy số quen thuộc. Reo được vài tiếng lập tức có người bắt máy.
"Alô"
"Mami. Chiều mami rảnh không? Chở con với mẹ đi công viên nước. Mẹ nói đón taxi đi nhưng taxi đắt lắm mami ơi"
"Ừa mami biết rồi. Con với mẹ đang ở đâu để mami đến đón"
"Ở sở thú mami ơi. Mami tới nhanh nha"
Thấy cô mặc áo khoác đi ra khỏi phòng, thư kí vội lên tiếng nhắc cô.
"Đầu giờ chiều nay sếp có cuộc họp, sếp đi đâu vậy ạ?"
"Cô dời cuộc họp đến sáng mai. Chiều nay tôi có việc"
"Vâng"
-------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro