Chương 35
Kim Jennie nhìn xung quanh đúng là thiên thời, địa lợi, nhân hòa mà hai người này tự nhiên ra đây, lại nhìn thấy cái chị kia cầm trên tay một bức thư màu hồng.
Jennie không kìm nén được thắc mắc: "Đừng nói là tỏ tình nha, trời ơi, chẳng lẽ mình sắp được tận mắt chứng kiến một cuộc tỏ tình truyền thuyết!"
Cảm giác của nhỏ lúc này chỉ có hai chữ: "Thích thú"
- Chị... - Cô gái kia bẽn lẽn nhìn Park Chaeyoung thẹn thùng đến đỏ mặt siết chặt lá thư trong tay.
- Uhm... - Chaeyoung không nói gì chỉ khẽ ừm.
"Nói đi, mau nói đi." Jennie ở trong bụi nhìn chị gái kia đứng nãy giờ mà không nói gì thì sốt ruột hối thúc thầm trong bụng.
Mà Chaeyoung cũng thật kiên nhẫn đứng im lặng chờ đợi. Nhưng chị gái kia, đúng thật là gan thỏ đế, cứ ấp úng mãi chữ "Em..." mà chẳng nói thêm được lời nào.
Có lẽ thái độ trầm tĩnh xem như chuyện sắp được tỏ tình là không có gì của Chaeyoung khiến chị gái kia chẳng dám mở lời vì sợ bị từ chối. Jennie là người ngoài cuộc mà còn sốt ruột hơn nữa, lòng cứ thúc giục cô gái mau chóng tỏ tình.
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào học bỗng vang lên cắt đứt cảnh bối rối kia, cô gái nghe tiếng chuông càng như gà mắc thóc, lúng túng đến phát khóc. Chaeyoung đưa mắt nhìn cô bạn gái đó rồi nói:
- Hay để ra về đi. Chị phải vào lớp đây.
Cô gái kia chỉ biết cắn môi gật gật đầu chấp nhận mà thôi. Sau đó thở dài thất vọng, siết chặt lá thư trong tay mình hơn nữa, mồ hôi tay đổ ra làm lá thư cũng ướt nhẹp theo.
- Chị đi đây.
Park Chaeyoung chẳng đợi thêm giây nào, nhanh chóng quay người bước đi về lớp. Kim Jennie thấy vậy thì tức khí, chẳng lẽ bỏ công đi rình mà chẳng thu lại được gì, nhỏ quên mất mình đang rình trộm người ta, một hành vi được xem là vô văn hóa, nhỏ đứng dậy kêu lên:
- Đi gì mà đi, khó khăn lắm người ta mới có can đảm đi tỏ tình mà, chưa nghe xong đã bỏ đi là thế nào?
Cả hai người đều đồng loạt quay đầu nhìn nhỏ. Jennie lúc này mới nhận ra nguy cơ, nhỏ há miệng mắc quai rồi.
- Sao em lại ở đây? - Chaeyoung nhìn nhỏ trừng mắt hỏi.
Jennie nuốt nước miếng, hít mạnh rồi há miệng thật to, vươn vai thật mạnh, chẳng thèm giữ ý tứ gì hết, sau đó đưa tay dụi dụi mắt rồi mới nhìn Chaeyoung, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Haha, chị, không ngờ được gặp chị ở đây. Chị cũng bắt chước giống em trốn ra đây ngủ hả. Em vừa nằm mơ thấy câu chuyện buồn cười lắm, để em kể chị nghe nha.
- Trong giờ lịch sử, thầy giáo bắt gặp Tèo đang ngủ gật trong lớp, thầy gọi lớn:
"Tèo, em cho thầy biết, con người có nguồn gốc từ đâu?"
Nửa tỉnh nửa mơ, Tèo trả lời:
"Thưa, con người có nguồn gốc từ con bò."
Thầy giáo hơi đỏ mặt:
"Sao em lại dám nói như thế hả?"
Tèo ngây thơ:
"Thưa thầy, ở nhà bố em hay nói: mày ngu như bò."
Thầy giáo: ???!!!.
- Haha... Chị xem có buồn cười hay không. - Jennie cố cười lớn để trốn tránh câu hỏi của Chaeyoung, thà chết chứ nhất quyết không chịu khai mình đi rình trộm.
Nhưng thấy hai người kia căng thẳng chẳng có gì muốn cười trước chuyện cười của nhỏ thì chột dạ, đành chuyển tiếp câu chuyện theo hướng khác.
- Chị, chị ra đây chơi hả? Còn cô gái xinh đẹp này là ai vậy chị? Bạn gái chị hả? Hai người đang tâm sự, vậy em không làm phiền nữa, em đi đây.
Kim Jennie vừa nói xong lập tức quay người chạy biến đi mất, không ngu dại ở lại cho chết thành trăm mảnh, nhất là ánh mắt của cái cô kia hình viên đạn như thế.
Rõ ràng nhỏ chỉ muốn giúp chị ấy mà thôi, chứ nào có ý định phá đám đâu cơ chứ, vì sao chị ấy nhìn như thể nhỏ vừa phá đám chị ấy không bằng. Bởi thế mới nói: "Giúp vật vật trả ơn, giúp người người trả oán" mà.
- Đứng lại... đưa tờ giấy trên tay em cho chị. - Park Chaeyoung bỗng gọi giật lại từ sau.
Kim Jennie đang bước nhanh và chuẩn bị chạy nghe vậy thì khựng lại bất ngờ, sém chút nữa là ngã ụp mặt xuống đất, nhỏ nguyền rủa bản thân mình, vì sao lại cầm theo tờ giấy này đi rình người ta tỏ tình làm gì?
Nhỏ ảo não đi lại gần đưa tờ giấy kia cho Chaeyoung, không quên lén lút quan sát chị gái không biết nên đi hay nên ở kia thì nhận được cái trừng mắt, khiến Jennie bị sặc chính nước miếng của mình, họ lên vài tiếng.
Chaeyoung bỗng nhiên giúp nhỏ vuốt lưng, ân cần nói:
- Sao vậy? Có sao không?... Đã nói với em rồi, cái gì cũng từ từ. Có gì thì để trưa, chị qua phòng em rồi nói chuyện luôn cũng được mà.
Cái gì đây? Thái độ này là sao chứ? Không ổn, chắc chắn là không ổn. Jennie tự nhiên thấy thái độ tốt bụng của Chaeyoung với mình như thế thì sửng sốt. Chẳng ai tự dưng đối tốt với người khác cả, nếu đột xuất như vậy không gian cũng thương mà.
- Bé này là bạn gái chị hả? - Cô gái kia đỏ mặt tía tai khi thấy Chaeyoung quan tâm đến nhỏ vô cùng, điều chưa bao giờ thấy ở các bạn khác.
Park Chaeyoung nghe hai từ "bạn gái" chỉ cười chứ không hề phủ nhận chút nào. Kim Jennie thì bị từ "bé" của chị gái kia làm cho muốn ho khan.
Nói gì thì nói, cũng chỉ thua có một tuổi, làm gì gọi người ta là bé như thế chứ. Còn Chaeyoung vì sao chẳng thèm phủ nhận để mặc hiểu lầm như thế.
"Rầm!"
Sét đánh trúng người nhỏ rồi. Hóa ra nhỏ đang bị lợi dụng, lợi dụng một cách trắng trợn luôn. Do bị sặc, nhỏ muốn nói mà không được đành đưa mắt nhìn Chaeyoung, cái tên này, nhìn bình thường như vậy mà thực chất rất ư là thâm hiểm.
Biết rõ con người ta muốn tỏ tình lại kêu nhỏ đến gặp. Hơn nữa, còn cố ý diễn tuồng trước mặt người ta, rõ ràng bảo người ta nên rút lui là hơn. Dập tắt tia hy vọng của người khác khi còn chưa kịp nhú mầm.
Đáng ghét nhất là nhỏ bị lợi dụng một cách trắng trợn luôn như vậy. Nhìn vẻ mặt thất vọng của chị gái kia lí nhí chào rồi bỏ đi, Jennie thấy tội quá đi mất, càng nhìn càng ghét cái tên yêu nghiệt gieo rắc nỗi buồn cho con gái nhà người ta đang bình thản bảo nhỏ:
- Mau vào lớp học đi. Bị cô giáo trách phạt bây giờ.
===============
TO BE CONTINUED •~•
(Mai Chủ nhật 3 chap nha🤧)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro