Chương 47

Âm thanh mở đầu đã đủ khiến người ta sởn tóc gáy rồi, da gà da vịt gì gì đó của nhỏ đều nổi lên hết không sót cọng nào, tóc nhỏ thiếu điều dựng đứng lên nữa thôi.

Rõ ràng lúc nãy còn thấy bình thường, vậy mà chỉ khi âm thanh nổi lên đã thấy lạnh ngắt, nếu có điều ước, nhỏ chỉ muốn mình có hai cục bông gòn nhét vô tai để không phải nghe thứ âm thanh khiến người ta sợ hãi đến như thế.

Mặc dù sợ vô cùng nhưng nhỏ quyết làm anh hùng cho nên cắn răng nhắm mắt cong ngón chân lại để... ngồi run.

Một bộ phim kinh dị rùng rợn từ giây phút đầu tiên và xuyên suốt tập phim... khiến cho cơ thể nhỏ luôn luôn sợ hãi, không ngừng thay đổi.

5 phút đầu: Hít thở nhanh.

15 phút sau: Tim đập mạnh gần nhảy ra ngoài, người lạnh toát, chân tay co quắp, bám chặt thành ghế.

Park Chaeyoung mua hai phần nước, một phần bắp, nhỏ muốn ăn cho quên đi cảm giác sợ hãi, ấy vậy nhỏ mới thò tay qua bốc có nắm bắp mà còn khiến bắp rơi lung tung, nhưng sợ Chaeyoung phát hiện ra vẻ nhát cáy của mình, nhỏ cố cười ha ha bảo:

- Phim này hay ghê ha, nhưng vẫn chưa kinh dị lắm.

Nhìn sắc mặt bình thản không chút sợ hãi nào của Chaeyoung nhỏ muốn đập đầu dễ sợ. Phải chi cô cũng sợ thì nhỏ cũng đâu cần tỏ vẻ anh hùng, thực chất là anh hùng rơm, mà nhỏ sẽ giống biết bao người, co chân lên ghế ngồi run công khai như thế này.

Đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, Jennie thấy muốn khóc vô cùng, đúng là ông trời quả bất công với nhỏ.

Nhìn quanh rạp, ngồi xung quanh nhỏ đều là các cặp tình nhân hết, mấy cô bạn nữ kia cứ nhào vào lòng người yêu mà sợ hãi, còn nhỏ, hic.

Nhào vô ai bây giờ, chỉ có mỗi Chaeyoung bên cạnh, mà cái bà này, nhỏ mà nhào vô, bả đã đá nhỏ bay ra ngoài rồi.

Đau buồn thương tiếc cho bản thân bất hạnh, Jennie ngồi ngâm nga trong miệng bài ca tinh thần độc thân của giới trẻ bây giờ:

   "Hỡi đồng bào cả nước,
    Khóc sướt mướt cũng không được chi,
    Lâm ly bi đát cũng chẳng được gì,
    Thôi thì cứ quấn chăn mà ngủ đi.
    Yêu làm gì cho đời thêm khổ,
    Thà ăn nhậu tẩm bổ còn hơn.
    Vì một hội độc thân kiêu sa - xuyên quốc gia - thủng quốc tế,
    Tui xin khẳng định một thực tế,
    Ế đang là xu thế của thời đại"

Chaeyoung thấy nhỏ lẩm bẩm thì hỏi:

- Em sợ à?

- Sợ gì mà sợ.

- Không sợ mà làm gì ngồi lảm nhảm thế, không phải em bị bệnh lâu năm mà giấu chứ. - Cô nhìn nhỏ cười cười trêu.

- Có chị bị bệnh lâu năm mà giấu thì có, tại thấy phim không hay như lời đồn đại nên ngồi tự kỷ chút thôi. Mà chị không biết à, con người ai chẳng có máu điên chứ.

Nói xong nhỏ " hứ" một cái rồi ca thầm một câu:

   "Mỗi ngày tôi chọn một giờ điên. Ngồi nói luyên thuyên cho hết muộn phiền".

Park Chaeyoung lắc đầu chịu thua trước vẻ điên điên của nhỏ quay đầu ngồi xem phim tiếp.

30 phút sau: Nhỏ cảm thấy tim của mình đang biểu tình dữ dội đòi thoát ra ngoài. Điều này thật sự là không ổn. Đến đi mà nhỏ còn không đi nổi nữa là... chân lạnh cóng đến tê luôn. Đứng còn không nổi chứ đừng nói là đi.

Thôi thì mất mặt một chút còn hơn, nhỏ túm lấy tay của Chaeyoung khi mà trên màn hình, tên sát thủ đang giơ con d.a.o về phía một nhân vật và đ.â.m xuống...

Mấy chục tiếng thét lên, Jennie cũng sợ vô cùng, nhỏ ôm chặt tay cô đầy sợ hãi đến nỗi không dám nhìn lên màn hình.

Một lúc sau...

- Hết rồi. - Giọng Park Chaeyoung gần như đang cười bảo.

Nhỏ he hé nhìn lên màn hình, quả thật là cảnh vừa nãy đã chuyển rồi, Jennie nhẹ nhàng thở phào, lấy tay vỗ ngực, nhăn mặt nhìn cô một cái rồi khóc thầm, đúng là quá mất mặt.

Khi nhỏ rút tay về, thì Chaeyoung đã nắm lấy tay nhỏ luồn vào tay mình nắm chặt để trên ghế.

Jennie ngây người nhìn Chaeyoung, mà gương mặt cô vẫn bình thản xem phim như cũ. Đôi khi nhỏ biết Chaeyoung rất tế nhị, nhưng không ngờ cô lại tế nhị đến thế.

Thừa biết nhỏ sợ, nhưng không trêu chọc nhỏ mà còn giúp nhỏ xua đi sợ hãi trong lòng. Trong lòng nhỏ rộn lên cảm xúc, tim đập thình thịch không hiểu vì sao.

Tay cô như có điện, dòng điện như sét chạy khắp cơ thể nhỏ. Nắm tay thôi mà, trước giờ nhỏ nắm tay biết bao nhiêu người, cứ xem như chị em bình thường, vậy mà hôm nay sao lại thế, cảm thấy nóng hết cả mặt luôn rồi.

                                        ***

Kim Jennie về nhà ngồi chống cằm cả buổi, đầu óc nhỏ trở nên lơ mơ vô cùng. Bàn tay bị Chaeyoung nắm đến giờ vẫn cảm thấy tê tê như bị điện giật. Nói thiệt là khi cô buông tay khỏi tay nhỏ, nhỏ cảm thấy luyến tiếc vô cùng.

Jennie không biết hiện giờ nhỏ làm sao nữa, từ nãy giờ hết đứng đến ngồi đi ra ban công phòng nhìn xem Chaeyoung đã về nhà chưa.

_______________

Đúng theo dự đoán của nhỏ, hai người vừa ra thì đã thấy Nancy đứng bên ngoài rồi, vừa nhìn thấy hai người, Nancy đã lên tiếng cười chào ngay lập tức. Jennie cũng lập tức cười chào lại còn xem như nhỏ và chị Nancy như hai chị em vô cùng thân thiết.

Sau đó, cuối cùng dưới sự thúc đẩy của nhỏ cùng vẻ mong manh tội nghiệp đầy đáng thương của Nancy, Chaeyoung vô cùng nhanh nhạy không cần phải bắt ép mà tình nguyện đưa Nancy về nhà.

Chỉ có điều.... khi nhỏ nhìn thấy Nancy hơn hở ngồi phía sau xe của Chaeyoung, nhỏ tự nhiên thấy buồn.

Về nhà cứ thấp thỏm tò mò không biết hai người kia ra sao nữa.

Kim Jennie chán nản thở dài mở máy lên mạng, nhỏ lên facebook uể oải đánh chữ treo một câu status: "Tui có chuyện muốn kể với mấy bà, ba giờ ngày mai gặp nhau ở chỗ hẹn cũ nhé".

Đăng xong nhỏ chẳng chờ tui bạn đồng ý hay không, nhỏ tắt máy ngay rồi đứng thơ thẩn ngoài ban công chờ xem Park Chaeyoung về chưa.

Chaeyoung đi cũng hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mà cô đi xe đạp điện không lí nào về trễ đến thế. Chắc là Nancy đã giữ lại. Nhỏ ngồi suy nghĩ không biết hai người đó đã làm gì?

Lòng Jennie nhộn lên đầy khó chịu, cảm xúc này quả thật khác thường quá. Nhỏ cố gắng lấy tập ra ngồi học bài thế nhưng trong đầu nhỏ đều chứa đầy hình ảnh lúc Nancy ngồi sau xe Chaeyoung cười hạnh phúc.

Jennie đưa tay cầm bút lên trên quơ qua quơ lại xua đi hình ảnh như đám mây đen tụ trên đầu mình, đến nỗi suýt té xuống ghế. May mà nhỏ chụp kịp cái cạnh bàn nếu không thì thành chiến sĩ hy sinh cho mặt trận mơ tưởng rồi.

Jennie nhìn lại cuốn vở bài tập của mình, nhỏ cảm thấy có ngồi tiếp cũng chẳng thể giải nổi một con chữ nữa là, cuối cùng nhỏ chắp tay nhìn quyển bài tập thầm nghĩ trong đầu: "Biển học mênh mông, quay đầu là giường", đi ngủ cho khỏe thân.

Thế là nhỏ cứ thế thả người lên giường rồi lăn qua, lăn lại mà vẫn.... trằn trọc không ngủ được. Điều này đúng thật là lạ, nhỏ vốn là heo ngủ mà vì sao nằm nãy giờ vẫn không ngủ được.

Hôm nay nhỏ đúng là bị phim kinh dị ám rồi, chắc chắn là thế rồi, nếu không, tự nhiên hôm nay đi xem phim về nhỏ lại như thế chứ?

Nghĩ tới phim kinh dị, nhỏ rốt cuộc cũng thấy ớn lạnh, vội vàng chùm chăn lại kín mít để khỏi phát run, cuối cùng thì trong không khí ngột ngạt ít ỏi của tấm chăn, nhỏ cũng đã chìm được vào giấc ngủ say của mình.

===============
TO BE CONTINUED :>
(Đag bận thi nên ko đăng truyện thường xuyên đc ah UwU)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro