Chương 53
Mẹ Kim thức dậy, bỗng thấy cửa nhà mở toang thì hoảng hốt hô to khiến cả nhà bị kinh hãi:
- Anh ơi, mau ra đây xem nè.
Ba Kim đang đánh răng vội vàng chạy ra xem mẹ nhỏ đã xảy ra chuyện gì, miệng đầy kem bọt:
- Có chuyện gì vậy em?
- Trời ơi! Nhà mình vừa có trộm. Cửa nhà bị mở ra rồi đây nè. - Mẹ nhỏ vừa kêu lên vừa đẩy cánh cửa để chứng minh rằng nó không hề được khóa.
Ba nhỏ nhìn quanh nhà, xe máy, tivi, tủ lạnh... tất cả vẫn còn đầy đủ không thiếu một thứ gì.
Ông nhìn lại cửa cổng, nó vẫn được khóa trái đàng hoàng làm gì có thằng ăn trộm vào nhà mà chẳng lấy thứ gì, còn cẩn thận khóa cửa cổng lại như thế chứ. Ông cau mày, nhăn mặt nhìn mẹ nhỏ hỏi:
- Có khi nào hôm qua em quên khóa cửa nhà không?
- Không thể nào. Hôm qua, em đã khóa cửa cẩn thận rồi mới vào phòng mà. - Mẹ nhỏ lắc đầu.
- Sao kì vậy ta? - Ba nhỏ tặc lưỡi một cái nghi hoặc.
Ngay lúc đó, đáp án cho sự nghi hoặc của ba Kim đã sáng tỏ, Kim Jennie từ bên ngoài mở khóa cửa cổng rồi đi vào nhà với vẻ mặt bí xị đầy thất vọng.
Mẹ Kim nhìn nhỏ trong bộ đồ thể thao, như không thể tin vào chính mắt mình, nhanh chóng lên tiếng hỏi nhỏ.
- Là con mở cửa nhà mình hả?
Nhỏ ảo não gật đầu, không để ý đến tâm trạng cùng ánh nhìn của ba mẹ.
- Con đi tập thể dục buổi sáng hả?
Mẹ Kim tiếp tục đặt câu hỏi trong khi nhỏ cầm lấy cái bình nước thủy tinh còn lưng chừng không thèm rót ra ly luôn, cứ thể mở nắp tu một hơi hết sạch.
- Mẹ à, mẹ đừng hỏi nữa, giờ con đuối như trái chuối rồi.
Nhỏ nói xong thì ngã cái phịch lên cái ghế sofa, hai mắt nhắm nghiền lại.
Mẹ Kim thấy thế hoảng hốt lao đến bên nhỏ sờ trán. Nhỏ mới tập thể dục xong, tuy không có mệt như thằng Kai nhưng vẫn rất ư là đuối. Người cũng ra nhiều mồ hôi, và nóng.
- Không được rồi, con mau lên thay quần áo, ba chở con đi bệnh viện khám mới được.
- Trời ơi, con có bị cái gì đâu mà đi bệnh viện hả mẹ? - Nhỏ giật mình mở mắt nhìn mẹ.
- Hôm nay tự nhiên con dậy sớm đi tập thể dục. Đây đúng là chuyện lạ trăm năm mới gặp. Mẹ đang nghi ngờ có phải con bị nóng quá nên ấm đầu hay không, nhưng trán con chỉ hơi hơi nóng mà thôi.
Biết mẹ trêu mình, Jennie đứng dậy ôm bụng nói:
- Mẹ, làm đồ ăn sáng nhanh lên, con đói bụng quá. Con đi tắm một cái rồi ra ăn ngay.
Nói xong, Jennie vội vàng đi lên lầu.
Vì chê đồ ăn bên ngoài thường không hợp vệ sinh, nên mẹ nhỏ ít khi để gia đình ăn bên ngoài, vẫn mua đồ về dự trữ trong tủ lạnh.
Làm đồ ăn sáng càng đơn giản hơn. Đôi khi chỉ là cơm chiên, phở hay hủ tiếu. Hôm nay thì là bánh mì sandwich với trứng ốp la.
Tắm xong rồi, nhỏ đi xuống bàn ăn, mắt nhìn dĩa trứng ốp la trên bàn nuốt ực ực không chịu ăn. Mẹ Kim ngạc nhiên nhìn ba nhỏ hỏi:
- Anh có thấy con gái anh hôm nay có vấn đề hay không?
Ba Kim đương nhiên cũng nhận ra, hiểu con không ai bằng cha mẹ mà. Mọi hôm, chỉ cần thấy đồ ăn là nhỏ đã bay vô ăn liên tục, thế mà hôm nay lại không chịu ăn. Cho nên ba nhỏ nghi ngờ, phải chăng là nhỏ bị bệnh thật, bèn nói:
- Ăn một chút đi, ba đưa con đi khám bệnh.
- Con đã nói, con đâu có bị bệnh gì đâu. - Jennie giật mình vội lên tiếng.
- Vậy sao con không ăn? - Ba nhỏ ngạc nhiên hỏi lại.
- Thì con chờ chị Chaeyoung qua ăn cùng cả nhà luôn mà. - Trong cái nhà này, người ngủ dậy muộn nhất luôn là nhỏ, cho nên khi nhỏ ngồi vào bàn thì mọi người đã tập trung từ lâu, chỉ đợi nhỏ mà thôi. Hôm nay nhỏ dậy sớm, đương nhiên là Park Chaeyoung chưa qua rồi.
- Khỏi chờ, cứ ăn đi. Chaeyoung hôm nay không có qua đâu. - Mẹ nhỏ liền đáp.
- Lúc nãy nó có qua nói, nó đi ăn sáng cùng bạn.
- Cái gì??? - Kim Jennie đứng bật dậy hét lên khiến ba mẹ nhỏ giật cả mình.
- Cái con bé này, con bị làm sao thế hả? - Mẹ Kim cằn nhằn ngay lập tức.
Jennie ủ rũ ngồi xuống ghế, đành cặm cụi ăn sáng, nhỏ cố ăn cho thật nhanh. Nhỏ không ngờ lần này mình lại tự hại mình như thế.
Vừa ăn sáng xong, Jennie về phòng đi qua đi lại suy nghĩ, không biết Chaeyoung và Nancy hai người họ đi đâu. Nhỏ tức tối quá, gọi điện thoại ngay cho mấy đứa bạn, phàn nàn về hai con kỳ đà bự tổ chảng mà nhỏ vấp phải.
- Cái thằng cha Kai kia, tui nhất định sẽ lột da, uống máu, ăn thịt ổng cho mà xem.
- Bà bình tĩnh đi. Người ta nói: "Bình tĩnh tự tin không cay cú, âm thầm chịu đựng trả thù sau". - Nhỏ Jisoo lập tức khuyên can ngay.
- Ông Kai cứ để sau này tụi mình trả thù, bây giờ mục đích trước mắt chính là bà Nancy kia. Làm thế nào để chị ấy không tiếp cận được Park Chaeyoung nữa kìa.
- Nhưng làm cách nào mới được chứ? - Nhỏ càu nhàu hỏi.
- Tất nhiên là nắm chặt, không buông...
Một câu phán xanh rờn đến lạnh tóc gáy, cái gì mà nắm chặt không buông cơ chứ? Chaeyoung nếu dễ nắm được như thế thì nhỏ đâu cần vất vả khổ sở làm gì nữa.
Jennie chán nản thở dài quăng điện thoại xuống thì điện thoại lại reo lên, là thằng Kai gọi, nhỏ nghiến răng nhận máy:
- Gọi cái gì?
- Này, bà dám dùng giọng nói này để nói với người vừa giúp đỡ bà à? - Thằng Kai liền gào lên trong điện thoại.
- Giúp đỡ cái đầu ông, làm hỏng hết kế hoạch của tui rồi.
- Nè, đâu phải một mình tui làm hỏng đâu, bà cứ giỏi đổ thừa. Rõ ràng nếu tui không đến xem trò vui, thì cái mặt của bà chui lỗ nào. Nhìn người ta tập thể dục bên nhau, bà không thấy tủi thân à?
- Ờ thì... - Nhỏ hơi đuối lý, đúng là sáng nay thằng Kai giúp nhỏ đỡ mất mặt thiệt.
- Ông gọi tui có gì không?
- Nể tình bà là bạn, nên tui làm tình báo, báo cho bà hay một chuyện. - Thằng Kai ho khan một cái rồi nói:
- Một chuyện liên quan đến tình địch của bà.
Nghe hai chữ tình địch, hai mắt nhỏ sáng lên như hai đèn pha xe, hỏi dồn dập:
- Là chuyện gì, ông mau nói đi?
- Tui vất vả lắm mới mọi được thông tin, bà nghĩ tui dễ dàng nói ra thế à? - Thằng Kai cười gian trong điện thoại, rõ ràng là đang làm một cuộc trao đổi mà dường như là bất lợi cho nhỏ.
Nhưng Jennie đâu có dễ dàng bị uy hiếp như thế, nhỏ cười gằn giọng nói:
- Lúc nãy, nhỏ Jisoo nói với tui câu này, đố ông là câu gì?
- Câu gì? - Thằng Kai đoán không ra bèn hỏi.
- Nhỏ bảo là: "Bình tĩnh tự tin không cay cú, âm thầm chịu đựng trả thù sau", nhưng giờ tui thấy là "Bình tĩnh tự tin nhưng cay cú. Không cần chịu đựng, trả thù ngay".
- Cái tội làm tui bẽ mặt, bây giờ tui tính sổ luôn với ông, không cần chờ nữa. Nói đi, muốn tui đánh ở đâu?
Thằng Kai nghe nói thế thì xanh mặt, ai chứ Kim Jennie thì chắc chắn nói là sẽ làm. Dù nó là con trai, nhưng nhỏ lại có võ, đấu thế nào cũng sẽ mang tiếng hết.
Đánh thắng thì sẽ không được phục, đánh thua thì nhục, đường nào cũng là đường chết. Cho nên Kai chọn cách thành thật khai báo:
- Nói cho bà biết nè. Nghe nói, chị Nancy sẽ đến nhà chị Chaeyoung để cùng học đấy.
- Cái gì??? - Nhỏ nghe hai lỗ tại lùng bùng cả lên, lắp bắp hỏi lại:
- Làm sao ông biết?
- Haha, tui là siêu điệp viên mà.
- Ông cứ ở đó mà tự sướng đi, tui phải qua nhà chị Chaeyoung ngay đây... - Nhỏ định dập máy, nhưng nghĩ đến một chuyện liền nói lớn ra lệnh:
- Ông mau mang tập vở đến nhà chị Chaeyoung ngay lập tức!
===============
TO BE CONTINUED •~•
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro