Chương 60
Đến chiều, sau khi ăn uống ngủ nghỉ xong xuôi, nhỏ lại mang sách vở sang nhà Park Chaeyoung ngồi chăm chỉ học bài.
Sau 2 tiếng học bài từ 3 giờ đến 5 giờ chiều, nhỏ không biết trí tuệ của mình có tăng thêm hay giảm đi, khi mà đầu óc nhỏ cứ quay mòng mòng, giống như người bình thường ít ăn, bỗng nhiên ăn nhiều dẫn đến chứng bội thực.
Tụi học trò nhất quỷ nhì ma có câu nói thế này: "Yêu thì khổ, không yêu thì lỗ, thà chịu khổ chứ không chịu lỗ". Nhỏ đúng là chấp nhận chịu khổ chứ không chịu lỗ mà, bằng chứng là đang hành xác bản thân mình.
Để tạo hình ảnh đẹp, nhỏ đã gồng mình ngồi thẳng lưng để tạo một dáng vẻ đẹp trong mắt cô, mà muốn ngồi thẳng lưng thì chân tay cũng phải bất động theo, mà bất động thì dễ kéo theo trạng thái bị tê chân.
Kim Jennie nhăn nhó mặt mày, cắn răng chịu đựng vô cùng khổ sở, nhỏ phải lấy tập che lại để Chaeyoung đừng nhìn thấy.
Thế nhưng ngồi đối diện với nhau như thế, bảo Chaeyoung không nhìn thấy thì chẳng khác nào bảo cô ấy bị mù.
Biểu hiện kì lạ một cách bất ngờ, cứ như vừa xoay 180 độ thay đổi thành một con người khác của Jennie, cô đâu phải ngốc mà không nhận ra. Chaeyoung quan sát nhỏ một chút rồi nói một câu:
- Thật ra chị thích Kim Jennie của lúc trước hơn.
Nhỏ lập tức như quả bóng căng tròn được xì hơi một cách thoải mái, mặc dù sau đó thân hình teo nhỏ lại.
Nghe Chaeyoung nói thế, Jennie mừng còn hơn bắt được vàng nữa, nhỏ cong lưng xuống duỗi chân thoải mái thở một hơi dài. Nhỏ nhìn cô như ân nhân cứu mạng giải thoát nhỏ khỏi xiềng xích:
- Cảm ơn chị. Em cũng nghĩ vậy đó.
Chaeyoung nhìn nhỏ cười lắc đầu, nụ cười của cô đẹp đến mức nhỏ cứ ngây người nhìn không chớp mắt.
"Cốc..."
Park Chaeyoung nhìn thấy nhỏ cứ ngồi nhìn mình không chớp mắt như thế liền lấy cây bút cầm trên tay mình gõ đầu nhỏ cái cốc, lườm nhỏ mắng nhẹ một câu:
- Chị biết chị đẹp rồi, em không cần nhìn nhiều đến thế đâu. Mắt em toàn ghèn không hà.
Nghe Chaeyoung nói thế, nhỏ giật mình xấu hổ đến đỏ mặt thầm trách mình nhìn người ta lại nhìn công khai như thế. Nhỏ vội vàng đưa tay lên lau đi vết ghèn mà cô đã nói, thế nhưng không hề có chút ghèn nào cả, nhỏ phụng phịu nói:
- Chị lừa em.
Chaeyoung bật cười vui vẻ, nháy mắt nhìn nhỏ bảo:
- Ai bảo mặt em nhìn ngáo ngơ dễ bị lừa quá làm chi.
Nếu là trước đây, nhỏ chắc chắn sẽ tức giận, đấm vào mặt kẻ vừa chế nhạo vừa chơi khăm nhỏ. Nhưng giờ đây, nhỏ lại cảm thấy rất vui vẻ, đây có phải tâm trạng của người đang yêu hay không?
- Chị cũng không biết xấu hổ, dám tự cho rằng mình đẹp.
- Em thử hỏi các cô gái, chàng trai theo đuổi chị xem chị có đẹp hay không thì biết.
Nhỏ cảm thấy đây là thời cơ thổ lộ tốt nhất nên quyết định nói.
Nhưng mà trước khi tỏ tình, nhỏ cần đi lấy can đảm đã. Nhỏ mau chóng đứng bật dậy, nhìn Chaeyoung mau lẹ nói:
- Em đi toilet cái đã.
Nói xong nhỏ vọt thật lẹ vào toilet để mà... gọi điện thoại cho nhỏ Jisoo.
- Bà, tui quyết định tỏ tình với chị Chaeyoung hôm nay.
- Cái gì? Bà điên hả. Chưa gì hết mà cứ tỏ tình với chị ấy như vậy, lỡ chị ấy từ chối thì sao? - Nhỏ Jisoo la ầm trong điện thoại muốn ngăn cản nhỏ thực hiện kế hoạch một trăm phần trăm thất bại.
Thế nhưng nhỏ đã quyết định rồi, chờ đợi thời cơ không bằng tạo ra thời cơ, hơn nữa càng kéo dài thì càng nguy hiểm, dù có nhiều quân sư cho nhỏ thế nhưng bên kia cũng không hề yếu kém, thậm chí còn nhỉnh hơn nhỏ.
- Bà nghe câu này chưa? - Nhỏ đột ngột lên tiếng chất vấn Jisoo.
- Câu gì?
- Khi yêu hãy là chính mình. - Nhỏ nghiêm túc đáp, đây chính là phương châm trước đây của nhỏ, và nhỏ quyết định theo phương châm của bản thân mình.
- Nếu bây giờ chị ấy từ chối thì lần sau tui lại tiếp tục tỏ tình. Một lần không được thì hai lần. Hai lần không được thì ba lần.
- Nếu lần ba vẫn bị từ chối thì lại tiếp tục tỏ tình, một trăm, hay một ngàn lần, cho đến khi chị ấy chấp nhận thì thôi.
Kiên trì bền ý chẳng phải là phương châm thành công của những người tài giỏi hay sao? Trong tình yêu cũng thế, nhỏ tin, tình cảm chân thành nhất định sẽ khiến sắt đá cũng mòn.
Nghe nhỏ nói vậy, nhỏ Jisoo cũng chỉ còn biết ủng hộ bạn mình, cho nên nhỏ dùng giọng cổ vũ tô luyện 12 năm của mình mà nói:
- Jennie à, cố lên.
- Uhm, tui sẽ cố. - Nhỏ gật đầu hít một hơi thật sâu đáp.
Sau đó, nhỏ bước chân hùng hổ đi vào phòng tuy nói thế, nhưng lòng nhỏ cũng hồi hộp vô cùng. Cửa vừa mở, Chaeyoung đã nhìn nhỏ cười cười hỏi một câu chẳng khác nào đấm vào mặt nhỏ:
- Này, em đi ra cả cây số đấy à, sao lại đi lâu như thế?
- Có chị đi cả cây số thì có. Em cầu trời cho chị bị táo bón quanh năm. - Nhỏ quen miệng phải ăn miếng trả miếng với kẻ nào dám đắc tội với mình.
===============
TO BE CONTINUED •~•
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro