Chương 17: Biểu hiện kì lạ

Đứng ở dưới tòa nhà của tập đoàn Kim thị, Thương Ngữ Du ngửa đầu nhìn lên tầng cao nhất trên kia, trong mắt cất giấu cảm xúc.

Thái Anh, đây là nơi cậu công tác ba năm nay sao?

Bỏ lỡ sáu năm của cậu, tôi sẽ không tiếp tục bỏ qua mấy chục năm về sau, mấy chục năm tiếp theo, chúng ta dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải gắn bó bên nhau.

Tại phòng tổng giám đốc Kim thị, sau một ngày nghỉ ngơi chết đi sống lại trên giường, Kim Trân Ni vào ngày hôm sau trở lại công ty tiếp tục xử lý công việc, nhưng thay đổi lớn nhất là vẻ mặt của nàng, không còn giống như hồi cuối tuần trước luôn cau mày, ngày hôm nay trên khuôn mặt thanh tú ấy lúc nào cũng tràn ngập hạnh phúc.

Là bởi vì biết người kia đang ở văn phòng cách vách sao?

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Kim Trân Ni nghiêng đầu nhìn chằm chằm vách tường, giống như có thể nhìn thấy người kia đang chuyên chú công việc ở văn phòng cách vách.

Người kia, luôn ở bên cạnh mình.

"Kim tổng, dưới lầu có vị tiểu thư nói là đại diện của tập đoàn Quân thị"

Trong lúc Kim Trân Ni đang ngẩn người, mỉm cười ấm áp nhìn vách tường, tiểu thư ký bỗng nhiên gọi điện thoại nội bộ đến.

"Nga, nói cô ấy đến văn phòng tôi"

Đại diện của tập đoàn Quân thị?

Kim Trân Ni có chút nghi hoặc buông điện thoại, đối với người đại diện này đột nhiên có cảm giác thực khó hiểu.

Thái Anh chưa nói qua có người đại diện tới a.

Lắc đầu, Kim Trân Ni gọi điện thoại đến văn phòng Phác Thái Anh.

"Hahaha, NiNi, mới trong chốc lát đã nghĩ đến em sao?"

Điện thoại mới vừa kết nối đã nghe thấy Phác Thái Anh đang nói mấy lời tự kỉ, Kim Trân Ni bất đắc dĩ nhíu mày xem thường.

"Em cũng mơ đẹp ha"

Kim Trân Ni không tức giận nói, chính mình trước kia như thế nào không phát hiện được người này mắc chứng tự kỉ tự đề cao bản thân như vậy a, cái người luôn ôn nhu yếu đuối để cho mình khi dễ đã đi nơi nào?

"Ai nha, không cần thẹn thùng mà, em nói nha, em cũng nhớ chị mà. Chỉ là không dám gọi điện thoại, sợ chị mắng em, hahaha..."

"Hừ, em nghĩ rằng tôi và em giống nhau à?"

Nghe trong điện thoại là ngữ khí oán trách của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh càng thêm tươi cười, quả thật là đáng giận.

Ai nha, NiNi của mình thật khẩu thị tâm phi, đáng yêu quá à...

"Đáng yêu quá, NiNi không nhớ em, là em rất nhớ chị a"

Phác Thái Anh thực chân chó lấy lòng, vẻ mặt thành khẩn, chỉ cần có thêm một cái đuôi phe phẩy phía sau nữa thì chính xác là hình tượng chó con lấy lòng chủ...

"Em qua văn phòng tôi đi"

Kim Trân Ni giống như có thể nhìn thấy Phác Thái Anh đang nịnh nọt mình, cười khẽ nói.

Kỳ thật cô cũng nhớ Thái Anh của mình a...

"Được được, em đây lập tức qua ngay"

Bị lời nói của Kim Trân Ni kích thích, Phác Thái Anh lập tức đứng lên, gác điện thoại rồi chạy ngay đến văn phòng kế bên.

Haha, NiNi quả nhiên cũng nhớ mình.

Ai da, tối hôm qua nàng nói cái gì túng dục quá độ đối với thân thể không tốt, chết sống không cho mình làm chuyện xấu. Vậy mà hôm nay...

Đứng ở cạnh cửa văn phòng mình suy nghĩ, Phác Thái Anh mỉm cười một cách hư đốn.

Nếu không ở văn phòng thử làm xem? Lúc trước hai lần đều chưa thành công a.

Ngay cả cửa cũng không gõ, Phác Thái Anh trực tiếp vào văn phòng Kim Trân Ni, thực vui vẻ liền muốn ôm lấy mỹ nhân đang ngồi trên ghế tay cầm bút, chống cằm suy nghĩ.

Có cần phải ngắt dây điện thoại không nhỉ? (Có kinh nghiệm hơn rồi 🤣)

Phác Thái Anh vừa đi lại phía Kim Trân Ni vừa tự hỏi mình một vấn đề rất có tính chiến lược.

"Thái Anh, tập đoàn Quân thị cử đại diện đến đây, em có biết chuyện này không?"

Còn chưa bí mật rút dây điện thoại xong, Phác Thái Anh chợt nghe Kim Trân Ni hỏi.

"Đại diện của tập đoàn Quân thị? Em như thế nào không biết? Quân Việt có bệnh sao????"

Sửng sốt vài giây sau, Phác Thái Anh vẻ mặt không thể tin được mở miệng.

"Chuyện của Tập đoàn Quân thị ở thành phố R không phải luôn luôn do tâm phúc của Quân Việt phụ trách sao? Như thế nào lại có đại diện đến đây?"

Nhìn biểu tình mờ mịt của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni cũng biết chuyện này thực kì quái.

"Người đại diện kia đã đến công ty chúng ta, tôi mới vừa mời cô ấy lên đây. Trong chốc lát sẽ bàn bạc"

"Ân"

Phác Thái Anh gật gật đầu, đầu óc không còn nghĩ về chuyện tào lao như lúc mới bước vào phòng Kim Trân Ni, chỉ còn lại bất an cùng lo lắng.

Kỳ quái, vì cái gì bỗng nhiên bất an như vậy?

Rõ ràng NiNi đang ở trong này a.

Nghi hoặc nâng tay lên nhéo mặt, má và tay mình, lúc nhìn thấy thư kí mời người gọi là đại diện của tập đoàn Quân thị, Phác Thái Anh mới giật mình hiểu ra.

Thương Ngữ Du!

Từ lúc tiến vào văn phòng cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào Phác Thái Anh, Thương Ngữ Du hoàn toàn không che dấu ánh mắt nóng rực tràn đầy tình yêu của mình.

Kim Trân Ni nhìn vậy cũng bắt đầu nghi ngờ, bỗng nhiên có chút không hiểu được tập đoàn Quân thị vì cái gì phải phái đại diện đến đây.

"Xin chào, tôi là tổng giám đốc của Kim thị, Kim Trân Ni"

Thực lòng không thích Thương Ngữ Du nhìn Phác Thái Anh bằng ánh mắt như vậy, Kim Trân Ni áp chế đáy lòng, lịch sự tiến lên chào hỏi Thương Ngữ Du.

Thương Ngữ Du thu hồi ánh mắt nhìn Phác Thái Anh, cũng đưa tay ra cùng Kim Trân Ni bắt tay.

"Xin chào, tôi là đại diện của tập đoàn Quân thị..."

Dừng lại một chút, lại quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh đang thất thần kia.

"Trợ lí tổng giám đốc, Thương Ngữ Du"

Nhìn thấy biểu tình của Thương Ngữ Du, Kim Trân Ni bỗng nhiên có chút bất an.

Từ trước đến nay, cùng Kim thị hợp tác có rất nhiều người thích Phác Thái Anh, chỉ là Phác Thái Anh luôn dùng biểu cảm lạnh lùng xa cách, lại tôn trọng làm cho người ta không thể theo đuổi nữa rồi tự động bỏ cuộc.

Mỗi một lần Kim Trân Ni ăn dấm chua, kỳ thật Phác Thái Anh là vô tội, bởi vì cô đã tự tạo ra một bức tường vô hình ngăn cản mọi người xung quanh tiến vào thế giới cảm xúc của mình, trừ bỏ Kim Trân Ni, ai cũng không thể tiến vào bức tường ấy.

Mà Kim Trân Ni ăn dấm chua, kỳ thật đại đa số là bởi vì phẫn nộ sự nhát gan, trốn tránh của Phác Thái Anh, thật không phải bởi vì có người thích Phác Thái Anh.

Chính là lúc này đây, đối mặt với Thương Ngữ Du đang tỏ rõ dục vọng giữ lấy với cô, Phác Thái Anh lại có những biểu hiện kì lạ, dường như bức tường vô hình của cô đã sụp đổ.

Thái Anh, hôm nay em thất thường, vì cái gì?

Chẳng lẽ là bởi vì Thương Ngữ Du?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro