Chương 7: Đại sắc lang [H]
"Tới rồi"
Kim Trân Ni dừng xe, quay đầu nhìn Phác Thái Anh.
Tuy rằng biết rõ ngày mai hai người sẽ lại được ở bên nhau cả ngày, nhưng nghĩ đến chỉ trong chốc lát ngắn ngủi nữa thôi phải chia tay nhau, vẫn nhịn không được cảm thấy luyến tiếc nhớ nhung.
"Ân"
Phác Thái Anh vẫn duy trì tư thế đối diện Kim Trân Ni, miệng đáp nhưng thân thể không hề nhúc nhích.
"Tiểu quỷ không nỡ đi sao?"
Đưa tay nhẹ vỗ về khuôn mặt Phác Thái Anh, nét mặt Kim Trân Ni trở nên thật quyến rũ, ẩn chứa một tình yêu thật nồng đậm.
"Ân..."
Bĩu môi thừa nhận, Phác Thái Anh đưa tay nắm lấy bàn tay Kim Trân Ni đang vỗ về trên mặt mình kia.
"Được rồi, ngoan, ngày mai lại gặp a"
Kim Trân Ni nói, tay vẫn khẽ vuốt khuôn mặt Phác Thái Anh.
"Ân ... Được rồi... Em đi đây a..."
Phác Thái Anh đáp lời, nhưng vẫn ngồi đó, ngay cả động tác mở cửa cũng không có.
"Ân" Kim Trân Ni cũng không nhúc nhích.
Thời gian qua thật mau... Nháy mắt đã hơn một giờ trôi qua...
"NiNi... Em phải đi thôi a..."
"Ân, về ngủ sớm một chút..."
Hai người lời nói và hành động hoàn toàn bất đồng vẫn ngồi yên trên ghế.
Lại hơn nửa giờ nữa trôi qua...
Lý trí Kim Trân Ni rốt cục cũng thanh tỉnh lại, nàng nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười giờ khuya.
Hơn 6h tan sở, ăn tối xong thì hơn bảy giờ, sau đó lái xe đưa Phác Thái Anh về nhà, khoảng tám giờ tới trước cửa nhà Phác Thái Anh, nhưng lại ngồi trong xe suốt hơn hai tiếng.
"Thái Anh, em nên vào nhà đi"
Ai cũng luyến tiếc đối phương không nỡ chia tay, cho dù trời đang dần về nửa đêm.
Phác Thái Anh cũng biết lúc này nên vào nhà, mở cửa xe, chậm rãi nhấc mông ra bên ngoài, nhưng nửa ngày chỉ nhích được không đến vài cm...
"Xì..."
Kim Trân Ni nhịn không được bật cười ra tiếng, nhướng người hôn mặt Phác Thái Anh, ôm cổ của cô cười khẽ
"Tiểu quỷ, sao em có thể đáng yêu như vậy, tôi yêu em nhiều lắm a..."
"..."
Mặt Phác Thái Anh lập tức đỏ ửng lên, khuôn mặt Kim Trân Ni đang kề sát bên tai cô, cứ mỗi một câu lại phả nhiệt khí vào trong lỗ tai. Vì không gian trong xe không lớn, nên thân thể Kim Trân Ni dựa hẳn vào cô, bộ ngực mềm mại chạm vào bả vai của cô...
"A? Tiểu quỷ, em lại đỏ mặt a..."
Hoàn toàn không chú ý tới điểm dị thường của tiểu sắc lang họ Phác, Kim Trân Ni tươi cười thật sáng lạn, nàng cười đến rung người khiến bộ ngực đang tựa vào bả vai Phác Thái Anh cọ sát một chút...
"NiNi..."
Phác Thái Anh vòng tay ôm eo Kim Trân Ni, cố gắng làm cho cả người Kim Trân Ni ngồi vào trên người mình, sẵn tay đem cánh cửa xe đang mở đóng lại.
"Sao vậy?"
Để mặc Phác Thái Anh ôm mình, Kim Trân Ni dựa vào Phác Thái Anh, ngón tay vẫn tiếp tục vân vê khuôn mặt người nọ.
"..."
Nữ nhân này là yêu tinh chuyển thế hay sao?
Phác Thái Anh cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi Kim Trân Ni, cái lưỡi thâm nhập đẩy khớp hàm của nàng ra, tàn sát bừa bãi trong miệng nàng.
"Ân..."
Khẽ rên rỉ, Kim Trân Ni rất nhiệt tình mà đáp lại Phác Thái Anh, tay ôm lấy cổ cô.
Không cam lòng như hiện tại, Phác Thái Anh buông tha đôi môi Kim Trân Ni, không chút do dự cúi đầu hôn từ cằm chậm rãi xuống cổ, mọi chỗ đi qua đều lưu lại dấu vết thực rõ ràng. Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mảnh khảnh cũng dời ra phía trước, dần dần cởi bỏ nút áo sơmi, lộ ra cảnh đẹp vô hạn bên trong.
"Thái Anh... Không được... Đừng hôn nơi đó, ngày mai còn phải đến công ty đó..."
Kim Trân Ni mê man dựa vào một chút lý trí còn lại, thốt ra những câu đứt quãng, tay đang đặt trên vai Phác Thái Anh cũng vô lực đẩy người đang tàn sát bừa bãi trên người của mình ra.
Tuy rằng Kim Trân Ni không dùng sức đẩy mình ra, nhưng Phác Thái Anh vẫn lùi lại một chút, ánh mắt đầy lửa nóng mà nhìn thân thể ẩn giấu bên trong lớp áo sơmi nửa khép nửa mở kia.
"Thái Anh..."
Bình thường Kim Trân Ni luôn như yêu tinh tái thế khiêu khích Phác Thái Anh, vào lúc này lại xấu hổ đỏ mặt, lấy tay muốn che ngực mình lại, nhưng bị Phác Thái Anh bắt lấy, còn chưa kịp phản ứng, Phác Thái Anh liền cúi đầu hôn lên khe hở giữa ngực.
Nắm lấy bàn tay Kim Trân Ni đang ôm lấy cổ mình, để lại một dấu hôn nơi bầu ngực, thu bàn tay lại, nhẹ nắm lấy khuôn ngực hoàn mỹ đang ẩn nấp dưới lớp bra kia...
"NiNi... Nó thật lớn, thật tròn, thật đáng yêu..."
Khẽ vuốt ve nơi thần bí đó, thanh âm khàn khàn phát ra khiến mặt Kim Trân Ni vốn đã rất đỏ trở nên càng đỏ hơn.
"Thái Anh... Đừng như vậy..."
Suốt bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Kim Trân Ni cảm thấy thật xấu hổ, cau mày nhắm nửa con mắt, thân mình càng ngày càng nóng lên, biết rõ nếu cứ như vậy nữa sẽ không thể khống chế được, cô muốn đẩy Phác Thái Anh ra, nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực, thậm chí lại cực kỳ khát vọng với động tác vuốt ve kia.
Ngượng ngùng nhất chính là nơi bí ẩn nào đó dường như đã ướt đẫm.
Thở gấp, nhẹ nắm hai bầu ngực mà bắt đầu xoa bóp, khiến Kim Trân Ni nhịn không được bắt đầu rên rỉ. Chưa đủ cảm giác, tay phải của Phác Thái Anh tiếp tục xoa bóp, tay trái luồn ra phía sau lưng, sờ soạng cởi bỏ nút thắt bra, tay phải kéo bra lên ném qua một bên, miệng ngậm lấy hạt đậu đang căng cứng nổi lên đầy khiêu khích...
Kim Trân Ni bỗng nhiên cảm thấy đầu ngực mình chợt lạnh, còn chưa kịp phản ứng đã bị động tác của Phác Thái Anh kích thích phải bật ra tiếng rên rỉ thật lớn.
"A... Đừng..."
Cảm giác Phác Thái Anh đang ngậm lấy hạt đậu đang nổi lên của mình, đầu lưỡi vuốt ve lấy nó, Kim Trân Ni trong lòng thầm oán giận, tay lại không kiểm soát được mà ôm chặt lấy đầu Phác Thái Anh đang ở trước ngực mình, khiến cô gần sát thân thể của mình hơn.
Dường như vẫn chưa đủ, một bàn tay trượt dần xuống đến phía dưới, luồn xuống dưới váy, chạm vào nơi đang ẩm ướt nào đó, Phác Thái Anh mỉm cười xấu xa, ngẩng đầu nhìn Kim Trân Ni tóc phủ tán loạn, hai má đỏ bừng, thở gấp, nói:
"NiNi, thì ra chị mẫn cảm như vậy a"
"Thái Anh... Đồ xấu xa!"
Câu nói vô lại kia khiến Kim Trân Ni nổi giận, nhưng lại không biết làm gì con người đang đùa giỡn thân thể của chính mình kia, chỉ có thể yếu đuối mà mắng ra một câu khiến Phác Thái Anh nghe xong càng thêm phấn khởi.
Vốn tưởng rằng Phác Thái Anh sẽ tiếp tục mấy chuyện xấu xa kia, nhưng đột nhiên cô lại đứng thẳng người dậy, thu hồi hai bàn tay đang bận rộn kia lại, Kim Trân Ni nghi hoặc nhìn, đồng thời trong lòng cảm thấy thật mất mát.
"Em..."
Nhìn chiếc ghế đang được duỗi thẳng ra, Kim Trân Ni nháy mắt đã hiểu được dụng ý của tiểu sắc lang họ Phác.
Chẳng lẽ thật sự phải ở trong xe như vậy sao?
Ánh đèn trong xe mờ mờ ảo ảo, Phác Thái Anh chống tay xuống ghế, nằm lên phía trên Kim Trân Ni, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt ngượng ngùng bối rối của mỹ nhân, lộ ra một nụ cười thật xấu xa.
"NiNi... Chị thật đáng yêu a"
Kim Trân Ni cắn môi trừng mắt nhìn Phác Thái Anh, quay mặt đi không thèm nhìn cái tên đang mang vẻ mặt đắc ý kia. Bất đắc dĩ cảm thấy có một ánh mắt cực nóng đang lướt khắp cơ thể mình, từ cổ, xuống bờ vai, lướt qua ngực, xuống vùng bụng phẳng lỳ, cuối cùng dừng chân ở nơi bí ẩn nào đó.
Lúc này dáng vẻ Kim Trân Ni đang bối rối quả thật rất mê người, chiếc váy bó sát người bị kéo lên đến bên hông, lộ ra chiếc quần chíp đáng yêu màu trắng che lấy nơi thần bí, nút áo sơmi đã sớm bị mở toang ra, lộ ra bộ ngực xinh đẹp và vùng bụng phẳng lỳ.
Phác Thái Anh cúi người xuống, hơi thở phả lên nơi bí ẩn đó, không do dự chút nào mà hôn lên nơi ấy...
"A! Thái Anh, đừng!"
Kim Trân Ni nháy mắt đã bị kích thích như vậy, thân dưới cong lên chạm vào người Phác Thái Anh, nhịn không được lớn tiếng bật ra tiếng kêu thật lớn.
"NiNi, chị la lớn quá a, bộ dáng động lòng người như vậy em không muốn để người khác nhìn thấy đâu" (Xấu xa quá 🤣)
Ngẩng đầu xoa đôi môi và cằm bị đụng trúng thật là đau, Phác Thái Anh lại thốt ra một câu khiến Kim Trân Ni xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Cô biết rõ cách âm của xe rất tốt, cũng biết cửa kính xe người ở phía ngoài nhìn không thấy được bên trong, nhưng Kim Trân Ni vẫn nhịn không được lo lắng sẽ bị ai đó nhìn thấy.
Đều là bị tên hỗn đản Phác Thái Anh này làm hại, ở trên xe làm chuyện này.
Kim Trân Ni ở trong lòng thầm mắng cái tên hại mình chật vật không biết bao nhiêu kia, vừa lo lắng, xấu hổ, giận dữ, nhưng cũng vừa cảm thấy kích thích và phấn khởi.
"NiNi..."
Thấp giọng kêu tên Kim Trân Ni, Phác Thái Anh lại lướt lên trên, ngậm lấy hạt đậu đang nổi lên trên ngực, tay cũng không an phận mà nhẹ xoa phía dưới quần lót, nơi đang ướt đẫm nào đó.
Kim Trân Ni bị động tác của Phác Thái Anh khiến toàn thân càng thêm bủn rủn vô lực, nơi nào đó càng ngày càng ướt đẫm, Phác Thái Anh lại di chuyển xuống dưới, ngón tay cũng dần luồn vào bên trong, nhẹ nhàng vân vê nơi đó.
"Đừng, a... a..."
Kim Trân Ni nhắm mắt lại, cau mày, thanh âm mang theo một chút tiếng khóc nức nở, cảm thấy thân thể của mình tràn ngập khoái cảm, sau đó dưới thân đột nhiên lành lạnh, chiếc quần lót che nơi ẩm ướt nào đó đã bị Phác Thái Anh cởi ra.
Không chút do dự mà cúi người ngửi mùi hương nơi đó, vân vê, cuối cùng khẽ liếm nơi ấy...
Kim Trân Ni bị kích thích nắm chặt lấy tóc Phác Thái Anh, thân mình cong lên...
"Ân... A... Không chịu nổi... Thái Anh..."
Một tay Kim Trân Ni che miệng mình lại, nhưng thanh âm nức nở đó vẫn không tránh khỏi thoát ra ngoài...
Lưỡi Phác Thái Anh tham nhập lấy nơi đó rất nhanh đã khiến nó nóng hừng hực, tay cô vân vê nơi đó, khẽ ấn vào...
"A... A... Đừng... Đừng ... Đừng mà... A..."
Kim Trân Ni bị động tác kịch liệt đó vờn quanh, sau một lúc rốt cục cũng đạt tới đỉnh, thân người cong lên vô lực nằm xuống lại trên ghế, cả người lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng.
Phác Thái Anh ôm chặt lấy Kim Trân Ni đang thất thần vào người, giúp cô lau mồ hôi trên người, rồi lại bị vùng cổ trắng ngần ấy hấp dẫn mà lại lưu lại đó một vết đỏ như ô mai.
"Đáng ghét, em không được ức hiếp tôi nữa"
Phục hồi tinh thần lại, Kim Trân Ni liếc Phác Thái Anh một cái, bĩu môi nói:
"Tôi mệt chết đi được, em nếu ức hiếp tôi nữa thì sau này đừng hòng còn có thể như vậy a"
Ách... Vẻ mặt Phác Thái Anh nhìn vô cùng quẫn...
Sao lại có người uy hiếp người khác bằng cách này chứ.... 😁
Vẻ mặt ai oán mà nhìn Kim Trân Ni, trong ánh mắt lộ ra một thông điệp thật rõ ràng 'em còn muốn' a.
Kim Trân Ni liếc cô một cái xem thường.
"Dù sao cũng không được, em là tên tiểu sắc lang"
Không đúng, nói cô là tiểu sắc lang là đang quá đề cao cô đó, cô căn bản là đại sắc lang, một con đại sắc lang vẫn thường khoác tấm da dê trên người. Bình thường thì không thấy, không ngờ đụng đến chuyện này thì cả người đều thay đổi, đúng là một con đại sắc lang lừa người mà.
Trông thấy Kim Trân Ni có vẻ quả thật rất mệt mỏi, Phác Thái Anh đành phải méo miệng gật đầu đáp ứng, sau đó giúp Kim Trân Ni mặc quần áo tử tế vào, khóa cửa xe, ôm nàng vào nhà mình đi ngủ.
Ai, đêm vẫn còn dài, lại có được mỹ nhân trong vòng tay.
Đáng tiếc, mỹ nhân ấy vì phải trải qua những "hoạt động" mãnh liệt trước đó mà ngủ mất rồi...
Một đêm thật dài...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro