1. VỢ VÔ TÌNH

Hai gia đình họ Phác, Kim chấp nhận bắt tay nhau để thành toàn chuyện hôn sự của Phác Thái Anh và Kim Trân Ni, mặc dù hai đứa nhỏ chỉ mới gặp mặt nhau có hai lần vào lễ dạm hỏi. Nhưng thời nay làm gì có chuyện con cái được lên tiếng đòi hỏi chứ, chính là cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó.

Hai gia đình đều giàu có, là bậc phú hộ trong vùng, nếu kết thông gia thì thế lực càng lớn mạnh, vì thế ai ai cũng vỗ tay chúc mừng.

Thế nhưng đến lúc chỉ còn cách hôn lễ ba ngày, Phác Thái Anh đột nhiên mất tích.

Vải đỏ treo khắp nhà nhưng tiếng khóc lại vang lên không ngớt. Mẹ Thái Anh ngất lên ngất xuống mấy lần.

Cả hai bên đều cho người ráo riết tìm kiếm Thái Anh, nhưng không cách nào tìm thấy, những nơi Thái Anh có thể đến cũng đã tìm, thậm chí đi sang vùng bên cạnh để hỏi thăm cũng không có chút tin tức.

Trân Ni ngồi bên cạnh đứa bạn thân, là Lệ Sa, nàng thở dài.

Lệ Sa đặt tay lên bả vai nàng, người ta đồn ầm lên Trân Ni sát phu, cũng có người nói Thái Anh vì không chấp nhận chuyện hôn sự này mà bỏ trốn theo tình nhân. Một đồn mười, mười đồn trăm, bây giờ đã thành ra cái dạng gì rồi không biết.

Vẫn là Trân Ni chịu thiệt, còn chưa bước vào làm dâu thì đã goá chồng. Nàng rầu rĩ.

Buổi tối ngồi trên bàn, cây đèn dầu hiu hắt, nàng cầm y phục cô dâu trên tay, có chút tủi thân.

Nàng nghe người ta nói Thái Anh xinh đẹp, lại thông minh, chăm chỉ, chỉ có cái tính hơi nhút nhát thôi, mọi thứ còn lại đều rất hoàn hảo, cứ tưởng gả cho cô ta sẽ được êm ấm hết quãng đời còn lại, ai ngờ.....

Trân Ni ôm y phục, khóc lên thương tâm.


" cốc cốc " - tiếng gõ cửa khiến Trân Ni giật mình, mí mắt nhíu lại, bây giờ ai còn đến ? Nàng đoán chắc mẹ nàng muốn an ủi nàng, nên liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Một thân ảnh cao lớn nhưng co ro đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu, tay chân tím ngắt, từ trên xuống dưới không có chút sự sống. Đây không phải là vị hôn phu của nàng sao ?

- Thái....Thái Anh....? Em làm sao, lại ở đây ? Có biết cha mẹ đang tìm em không ?

- Biết, biết.....đốt nhang lên, đốt lên, nhanh lên, lạnh, lạnh....

Trân Ni ngạc nhiên, bình thường nếu người ta lạnh sẽ kêu đốt than, đốt đèn, Thái Anh lại kêu đốt nhang ? Nhưng thấy cô ta run cầm cập, Trân Ni không tiện hỏi nhiều, chạy ra bàn thờ tổ tiên, cầm theo bó nhang chạy vào phòng, đốt lên rồi cắm vào lư hương nhỏ, đặt bên cạnh em.

Thái Anh tay chân run lẩy bẩy, xê mình gần bó nhang, ra sức ngửi, ngửi xong, sắc mặt có chút hồng hào trở lại, em mới tỉnh táo nhìn nàng.

- Em đi đâu mấy ngày nay ? Em không thích tôi cũng có thể nói ra, không cần làm ra loại chuyện này, tôi thấy mẹ em khóc mà tôi xót giùm. - Trân Ni chán ghét nói. Mấy ngày nay thấy bà Phác ngất xĩu vì em mấy lần, Trân Ni càng tức giận hơn. Cả hai cũng đã lớn rồi, nếu không thấy thích cuộc hôn nhân này, có thể bàn bạc lại với gia đình, sao phải chạy trốn ?

Thái Anh nghe vậy gạt phăng. - Không, tôi không có, ngược lại tôi cảm thấy rất thích chị. - Thái Anh vẫn ra sức ngửi nhang, em nghiêm túc. - Mẹ tôi nói chị xinh xắn, giỏi giang, tháo vát, tôi cũng thấy chúng ta rất xứng đôi. - Thái Anh nói xong còn nhướn nhướn mắt.

Trân Ni được khen liền vui vẻ, nhưng rồi lại nghiêm mặt. - Vậy mấy ngày nay em đi đâu ? Ngày mốt đã là lễ cưới rồi.

- Cũng là do thằng Sửu. Nó thích chị.  - Thái Anh ngửi mấy ngụm nhang cuối cùng rồi bất mãn lên tiếng.

Trân Ni ngớ người, thì sao ? Việc thằng Sửu thích nàng thì ai chả biết.

Thằng Sửu, hắn con của thầy Dần, hai cha con hắn là thầy bùa có tiếng vùng này, nhà ai có đám ma đám giỗ cúng kiếng gì cũng đều gọi hai cha con hắn, trưởng làng còn phải nể vài phần. Tuy vậy, hắn là một con sâu rượu chính hiệu.

Trân Ni đời nào chịu hắn, hắn ta vì thế khi nghe tin nàng sẽ gả cho Thái Anh liền cay cú.

Trân Ni nhíu mày. - Rồi hắn ta làm gì em ?

- Hắn ta giết tôi. - Thái Anh phùng má điệu bộ giận dỗi.

Trân Ni giật mình, đi tới chỗ em, vạch tay vạch chân em ra xem. Cũng không có vẻ gì là bị thương, Trân Ni thở phào.

- Không bị thương là tốt.

- Có. - Thái Anh nhìn Trân Ni nghiêm túc. - Nhưng khi tôi nói ra cái này, chị phải hết sức bình tĩnh.

Trân Ni gật đầu, tay cuộn lại trấn an bản thân.

Thái Anh co áo ra, một vết chém sâu bên ngực trái, máu đã khô lại.

- Hắn ta, đâm vào tim tôi, sau đó.....khi tôi chết đi, hắn quăng xác tôi ở đâu tôi không rõ.

Trân Ni mờ mịt, em mới nói cái gì ? " khi tôi chết đi ", câu này có nghĩa gì ? Em có nói nhầm từ " bất tỉnh " thành từ " chết " không ? Chết ? Ai chết ? Rõ ràng cô ta vẫn đang ngồi sừng sững ở đây mà.

Nhưng rồi nhớ đến hành động ngửi nhang khi nãy của Thái Anh, Trân Ni nhất thời hoảng loạn, lùi ra mấy bước.

- Trân Ni, đừng sợ, tôi không làm hại chị, tôi.... chỉ muốn chị tìm xác cho tôi. Hắn dán trên xác tôi một lá bùa, làm tôi không siêu thoát được.

- Aaaaa. Maaaaaaa, có maaaaaaaa. Cứu.....

Thái Anh gãi đầu, nãy đã đồng ý sẽ giữ bình tĩnh rồi mà, phụ nữ thật không giữ lời.

Ông bà Kim cùng gia nhân chạy vào, thấy con gái đang lê lết dưới sàn, mặt mũi tím tái liền ôm lấy nàng. - Sao vậy ? Con gặp ác mộng ?

- Thái Anh, cô ta.....- Trân Ni chỉ về phía Thái Anh, nhưng em vẫn ngồi đó ung dung như không có gì.

Mọi người nhìn theo hướng tay nàng, chỉ thấy cái ghế chõng trơ, và bó nhang đã lụi tàn.

Bà Kim vỗ về. - Có ai đâu ? Chắc là con nằm mơ rồi, mọi người vẫn đang cho tìm Thái Anh, đừng lo.

Trân Ni lắc đầu, mọi người sao vậy ? Đùa sao ? Cô ta đang ngồi trên ghế kia kìa. Nàng run rẩy co quắp người.

- Vì chúng ta có duyên vợ chồng nên chỉ có chị thấy và chạm được tôi thôi, đừng tốn công vô ích, họ sẽ nghĩ chị điên đó. - Thái Anh thở dài, đi tới gần Trân Ni hơn.

Trân Ni bịt tai nhắm mắt, lùi lại thêm vài bước, hét lên một tiếng thê lương.

Ông bà ôm nàng dỗ dành, nàng nhìn Thái Anh, em ngồi trên ghế chống cằm. Nàng thật muốn phát điên mà, trên đời này sao lại có loại ma cỏ này chứ ?

Ông bà trấn an nàng, rồi đem nàng lên giường ngồi, sau đó khi thấy nàng đã an tỉnh hơn mới rời đi.

Trân Ni không phải an tĩnh hơn, mà chính là thất thần, đầu óc như đã bay đi đâu rồi, nàng trơ mắt nhìn Thái Anh.

- Chị không cần sợ, tôi cũng chỉ là một con ma mới, có làm gì được chị đâu mà chị sợ. Nãy vô tôi còn phải gõ cửa đó, thấy không ? - Thái Anh chán nản nằm ền lên bàn, em cũng mới chết được có mấy ngày, sức lực yếu ớt, phải dùng nhang để duy trì, đừng nói là đi xuyên tường, ngay cả đi bình thường cũng rất chậm chạp, nói chung em bây giờ so với con người còn yếu hơn.

Trân Ni nghe xong, cảm thấy rất có lí, nàng đi tới thử chạm vào em, da thịt em lạnh ngắt.

Nàng nuốt khan, đem hết sự can đảm hai mươi mấy năm nay có, đạp em một cái ra cửa, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Thái Anh té sóng soài, đến khi ngồi dậy đã thấy Trân Ni đóng kín cửa, cửa sổ cũng không khe hở. Thái Anh nhìn bốn bề yên tĩnh, tối đen như mực, liền mếu máo đập cửa, sau đó khóc lóc thảm thiết :

- Đồ vợ vô tình, chị mở cửa ra coi, mở đi mà, cho tôi vô ngủ ké với.....làm ơn đi, tôi sợ ma lắm aaaaaaaa....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro