Chương 30 : Bắt nạt sai người

Tùng… tùng… tùng…

Mười một giờ mười lăm, tiếng trống trường vang lên rộn rã cùng với tiếng reo hò của bọn học sinh làm vang dội cả một khoảng không. Trân Ni mang chiếc cặp của mình ra, đem sách vở viết cho vào cặp rồi chào cô giáo ra về. Mấy hôm nay chỉ mới kiểm tra lại bài cũ, đồng thời dạy thêm bài mới, chương trình học cũng chưa quá nặng so với cô.

Đang đi trên hành lang thì có một bạn nam đụng vào cô thật mạnh từ phía sau làm rớt hết cặp xuống đất, cô giật mình trừng mắt lại cậu ấy: “Đụng người ta còn không biết xin lỗi, cười cái gì mà cười?”

Cậu bạn đó bật cười ha ha với đám bạn mình, sau đó che miệng nói: “Trời… xin lỗi con của ông Huân chín ngón hả? Hôm qua ổng vừa vào tù rồi kìa.”

Trân Ni đang tức giận bỗng đờ người, cô hỏi lại: “Mày nói cái gì?”

“Tao bảo ba mày vừa vào tù hôm qua đó. Mày không biết hả?” Nó dí dí gương mặt vào sát mặt Trân Ni để trêu chọc nhưng Trân Ni đẩy ra, cô quay lưng rồi đi thẳng một mạch ra khỏi cổng.

Thái Anh đang đứng đợi Trân Ni dưới bóng râm của cây bò cạp vàng, cô thấy Trân Ni chạy vội ra khỏi cổng trường đi lại xe cô. Gương mặt đó của Trân Ni ắt hẳn là có chuyện, vậy nên cô lật đật hỏi: “Có chuyện gì hả em?”

“Không có, chị chở em về đi.”

Về đến nhà Trân Ni liền quay số gọi cho mẹ mình để xác nhận thử xem đúng không, cô thẫn thờ khi biết được ba mình bị bắt tối qua, người trên sở còn nói giam giữ ít nhất bảy đến mười năm. Trân Ni cầm điện thoại trên tay mà cảm thấy nặng trĩu, cô hận ông, nhưng sao ông sống không tốt cô lại đau thế này?

Thái Anh ôm Trân Ni vào lòng để dỗ dành, tối qua xảy ra chuyện, bà Du gọi cho cô nhưng cô không dám nói lại cho Trân Ni nghe. Không ngờ Trân Ni đi học bạn học kể cho em ấy nghe, biết vậy cô đã chính miệng nói cho Trân Ni. Chỉ sợ em ấy ở trường bị bạn chọc ghẹo không ít rồi.

“Em không sao… Chỉ là hơi bất ngờ.” Trân Ni cũng vòng tay ôm lấy eo Thái Anh, thẫn thờ một lúc thật lâu.

Ông Huân đi tù, bà Du nhất định căn dặn cô không được lo lót tiền cho ông ấy thoải mái hơn. Bà muốn ông ấy nhận được tương xứng những gì ông làm. Thái Anh không nói cho Trân Ni nghe dù là một chút, cô sợ em ấy nghĩ nhiều. Thật ra trong lòng Thái Anh vẫn rất giận chuyện ông ấy đem Trân Ni đi bán, cô sợ nếu để ông ấy sống bên ngoài nhởn nhơ, có một ngày cô sẽ mất em ấy.

Buổi sáng của nhà hai người rất đơn giản, Thái Anh đi mua đồ ăn sáng rồi gọi Trân Ni dậy ăn, ngày nào cũng thế, chẳng thiếu một ngày. Nhưng mà hôm nay Thái Anh không chở Trân Ni đi học được, cô mang chiếc xe đạp trong góc nhà ra để cho Trân Ni.

Trân Ni đi từ nhà tắm ra, trên mặt vẫn còn vương chút lừ đừ buổi sớm. Thấy Thái Anh đang chờ cô liền nhoẻn miệng cười, nói: “Nay ăn gì vậy chị?”

“Bánh canh. Lại đây em.” Thái Anh vẫy vẫy tay ra hiệu cho Trân Ni lại ngồi gần mình, cô để Trân Ni ngồi xuống ghế rồi dùng lược chải mái tóc mây mềm mượt của em ấy, tỉ mỉ thắt lại kiểu đuôi sam đẹp mắt. Trân Ni mỉm cười: “Chị khéo tay quá.”

“Ngốc, ăn bánh canh đi.”

“Dạ.” Trân Ni gật đầu, cô ăn bánh canh bỏ mặc chị ấy thắt tóc cho mình.

Thái Anh sau khi thắt tóc xong, chải lại mấy sợi tóc rối trên đầu Trân Ni rồi mới ngồi xuống ăn bát bánh canh của mình. Cô nói: “Hôm nay chị đi học, em đi xe đạp đi học nha. Nhớ là chạy xe cẩn thận, đi sát sát vào bên trong đó.”

“Em đi xe đạp biết bao nhiêu lâu rồi.” Trân Ni không đồng ý chị ấy xem cô là người bất cẩn trong việc đạp xe đạp, thực tế cho thấy cô là một người đạp xe đạp thần sầu, chưa bao giờ bị té ngã khỏi xe.

“Chị biết em giỏi mà.” Thái Anh đưa tay vuốt má Trân Ni, biết là giỏi như vậy nhưng cô vẫn sợ em ấy té xe trầy chân. Bình thường trong nhà người hay phỏng bô xe nhất là Trân Ni, đến nỗi Thái Anh phải mua sẵn thuốc trị sẹo thâm với chỉnh thêm một lớp cách nhiệt cho bô xe của mình.

Ba mẹ sinh Trân Ni ra đặt tên là Trân Ni, để một ngày viên ngọc đẹp đẽ đó đúng nghĩa là ngọc quý trong tay Thái Anh. Khi cả hai ở gần nhau, niềm hạnh phúc không còn dồn dập như trước mà dịu êm hệt như nước suối trong lành. Không quá mãnh liệt nhưng lại nồng nàn ái ân, cả hai ở bên nhau như một định nghĩa muôn đời, vòng tay ôm ấp và những nụ hôn lãng mạn cũng không phải là thứ có thể khiến cả hai e sợ. Yêu nhau đến độ cần nhau trong cuộc sống, đôi trẻ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia xa.

“Hôm nay Trân Ni sẽ mua chè về cho Thái Anh ăn nha.” Trân Ni đùa giỡn, Thái Anh cảm thấy mừng trong lòng, rốt cuộc Trân Ni cũng có thể trở lại bình thường sau biến cố ba mình ngồi tù. Thái Anh kéo Trân Ni ngồi lên chân mình, cô hôn lên má em ấy một cái, yêu thương nói: “Đi học ngoan, muốn ăn chè thì chị mua cho ăn.”

“Em mua cho chị ăn.” Trân Ni phụng phịu không đồng ý, Thái Anh liền phất cờ xin hàng: “Được rồi, em mua sâm bổ lượng cho chị nha.”

Bên trong lớp học mọi người đang đùa giỡn vì chưa tới giờ giáo viên vào lớp. Trân Ni ngồi xuống ghế liền thấy sau quần mình dính dấp, cô đứng lên, một bãi bã singum dính vào chiếc quần Thái Anh mới mua cho cô chưa được một tháng. Trân Ni nhăn mày, cô nhìn quanh một lớp xem phản ứng của mọi người, thử xem ai là người làm trò này.

Thằng Lộc cười ha hả nhìn cô, ban nãy lúc Trân Ni chưa vào học nó đã nhai singum rồi trét vào ghế của nhỏ, tận mắt thấy nhỏ ngồi xuống mà hả hê không thôi. Không nghĩ Trân Ni lại đi đến gần nó đến vậy, nhỏ giơ tay lên, một bạt tay thanh thúy vang lên làm cả lớp đang đùa giỡn bỗng nhiên im bặt.

Trân Ni tát thằng Lộc đến độ tay cũng phát đau, hi vọng sau bạt tay này nó sẽ tỉnh ngộ ra.

Không ngờ sau ngày hôm bị làm nhục trước cả lớp, Lộc càng lúc càng ăn hiếp Trân Ni nhiều hơn. Đỉnh điểm là một ngày Trân Ni vừa bước vào lớp đã ăn trọn một xô nước lau bảng bẩn, cô cắn môi không được khóc, chỉ nhìn chằm chằm thằng Lộc. Nó thấy được ánh mắt của cô liền trốn đi, có vẻ lần này nó chơi hơi lớn rồi.

Trân Ni mặc bộ đồ bẩn ngồi học, có bạn nữ tốt bụng cho cô khăn giấy lau mặt, lau tóc, có bạn khuyên cô nên đi thay quần áo. Nhưng cô vẫn mặc đồ bẩn ngồi trong lớp, cô giáo thấy vậy bèn kêu Trân Ni ra ngoài nói chuyện, sau đó bắt luôn cả thằng Lộc mời phụ huynh lên trường. Trân Ni không muốn thay đồ, vì thay đồ xong cô chẳng còn gì nói chuyện với ban giám hiệu và phụ huynh thằng Tú.

Ba mẹ nó xin lỗi cô rối rít, hứa là sẽ về đánh cho nó một trận. Trân Ni nghe vậy liền bảo: “Cô đừng đánh bạn, cô dạy lại bạn là được rồi. Bây giờ làm chuyện nhỏ như tạt nước con, sau này còn làm chuyện lớn hơn.”

“Tao không giống thằng cha mày đâu mà ở tù.” Thằng Lộc  gân cổ lên cãi.

Mẹ thằng Lộc đỏ au mặt mày, bà quát: “Mày im đi, gây chuyện chưa đủ à?”

“Mẹ!!!” Thằng Lộc tức giận rống một tiếng, nhìn qua gương mặt mỉm cười của Trân Ni, hắn chỉ muốn đánh cho Trân Ni một cái. Người con gái này nghĩ nhiều hơn hắn nghĩ, ban nãy tạt một xô nước hắn cảm thấy rất hả hê, cho đến khi giám thị nói sẽ hạ hạnh kiểm của hắn, có thể còn bị cho thôi học một tuần.

Trân Ni gật gù: “Cám ơn cô, giờ con về học kẻo lỡ bài ạ.”

Nói rồi Trân Ni chào giám thị rồi ra khỏi phòng, cô giáo nhìn bóng lưng Trân Ni khuất dần rồi mới nói: “Con bé dễ thương vậy, tự nhiên con ăn hiếp nó làm gì? Theo quyển sách tâm lý cô đọc, con ăn hiếp con bé như vậy tức là con để ý nó rồi đó.”

“Cô nói linh tinh gì vậy!” Thằng Lộc càng nghe càng bực dọc, mẹ nó liền xin lỗi cô giáo và giám thị rồi dắt con về nhà tẫn cho một trận nhớ đời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro