Chương 1: Tiểu cô nương
Lý Thừa Châu đang làm ăn gặp khó khăn, muốn nhờ nàng giúp đỡ.
—Điều này đều đã được nằm trong dự định.
Lý Thừa Châu gãi đúng chỗ ngứa, mang theo một tiểu cô nương có đôi mắt sáng cùng hàm răng trắng đến cầu xin nàng.
—Đây là ngoài dự định.
Lúc ấy, Phác Thái Anh đi vòng qua người phục vụ, thản nhiên không chút để ý, trực tiếp đi vào phòng bao riêng, liền nhìn thấy một tiểu cô nương ngồi ở bên cạnh Lý Thừa Châu.
Đôi giày cao gót làm bằng da dưới chân Phác Thái Anh từng chút một dừng lại.
"Phác tổng!" Căn bản Lý Thừa Châu đang xụ mặt nói chuyện với tiểu cô nương, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng đến, liền vội vàng chào đón.
Khuôn mặt hắn đầy tươi cười, cúi người, cực kỳ nhiệt tình:
"Đã lâu không gặp, Phác tổng thật là càng ngày càng có khí chất phong đạm!"
"Lý thúc thúc." Phác Thái Anh không nóng không lạnh cùng hắn bắt tay.
Nhưng tầm mắt từ từ rơi vào trên người tiểu cô nương kia.
Lý Thừa Châu nhanh chóng phản ứng lại và giới thiệu:
"Đây là cháu gái tôi, họ Kim, gọi là Kim Trí Tú."
Trí Tú buộc tóc đuôi ngựa, cúi thấp đầu không nói gì, làn da trắng đến quá mức, hai sợi tóc đen nhánh tự nhiên rũ xuống trước bả vai gầy guộc. Quần áo chỉnh tề sạch sẽ, thoạt nhìn có vẻ vẫn còn là học sinh, một bộ dáng ngoan ngoãn hướng nội.
Trong giới thượng lưu, tính hướng của Phác Thái Anh cũng không phải là điều bí mật gì.
Lý Thừa Châu đến cầu giúp đỡ, còn mang theo một tiểu cô nương trẻ đẹp như vậy, ý tứ không thể nào rõ ràng hơn.
Ánh mắt của Thái Anh đảo quanh trên người Trí Tú hai vòng, sau đó liền thu lại, tỏ thái độ lạnh lùng.
Trong phòng ăn đang có máy sưởi, Thái Anh thản nhiên cởi áo khoác da màu đen trên người, phục vụ nhanh chóng cầm lấy, treo lên giá áo khoác cho nàng.
Bên trong Phác Thái Anh mặc một chiếc áo len dài mỏng được thiết kế riêng, lộ ra đường cong mềm mại. Trên vành tai là khuyên tai bạch kim của nhà thiết kế nổi tiếng, đơn giản mà lạnh lùng và cũng rất có khí chất.
Mái tóc xoăn mềm mại của nàng được xử lý đến tinh xảo ưu nhã. Đôi lông mày nhạt, trong mắt không có cảm xúc gì.
Lý Thừa Châu không thể nhìn ra được suy nghĩ của Phác Thái Anh, không biết nàng đối với tiểu cô nương là hài lòng hay không hài lòng, trong lòng hắn có chút thấp thỏm, lại thấy Trí Tú vẫn luôn im lặng, liền bắt đầu sốt ruột mà nháy mắt ra hiệu với tiểu cô nương.
Kim Trí Tú dường như vẫn đang ngẩn người, không có phản ứng lại.
Lý Thừa Châu nóng nảy, lặng lẽ dùng cánh tay của mình chọc tiểu cô nương một cái.
Lúc này Trí Tú cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Phác Thái Anh một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, thấp giọng thốt lên một câu:
"Phác Tổng."
Thái Anh phát hiện ngón tay của tiểu cô nương này vẫn luôn vặn vặn mép bàn ăn, đầu ngón tay đều trắng bệch, thần sắc có vẻ như là đang bệnh.
Phản ứng này khiến nàng cảm thấy có chút buồn cười.
.......
Khi các món ăn được dọn lên, Lý Thừa Châu mở ra một chai rượu màu đỏ.
Kim Trí Tú vẫn cúi thấp đầu, không nói lời nào, cũng không chạm vào ly rượu, ngồi ngay ngắn như pho tượng.
Lý Thừa Châu không thể lại bắt ép tiểu cô nương trước mặt Phác Thái Anh, vì vậy chỉ có thể bỏ qua Trí Tú, một bên kính rượu, một bên sốt sắng cùng nàng lôi kéo làm quen.
Những câu hàn huyên chào hỏi từ từ lướt qua, chậm rãi đến gần chủ đề chính.
"Phác tổng quả thật rất có năng lực, rất cao tay, mới hơn hai mươi tuổi mà có thể quản lý một tập đoàn lớn như vậy. Nếu tôi có một phần mười của Phác tổng thì sẽ không đến mức giống như bây giờ ..."
Lý Thừa Châu thở dài liên tục, nói rằng lúc trước đã nhìn nhầm giá cả thị trường. Hiện tại tồi tệ đến mức không có mặt mũi gặp người ta. Hợp đồng đã thương lượng trước đó nói huỷ liền huỷ. Thật vất vả mới có một hạng mục tử tế được chấp nhận, thì tài chính lại bị chặt đứt. Lúc trước có nhiều tài nguyên, hiện tại bây giờ lại ảm đạm. Bạn nhậu thì chạy sạch sẽ, tuổi lớn rồi cũng không biết phải làm sao, thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt. Hắn một bên than thở, một bên che mặt lại nhìn về phía Phác Thái Anh, hy vọng nàng có thể niệm tình một chút, ra tay giúp hắn một phen.
Nhưng Thái Anh vẫn luôn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lên tiếng, cũng chỉ là không đau không ngứa mà an ủi.
Phác Thái Anh đang xem xét.
-Gửi than trong tuyết- cũng là một loại đầu tư nhân tình, nàng đang cân nhắc giữa rủi ro cùng với hồi báo.
Sau khi nói xong mười câu cuối, Lý Thừa Châu cũng không chắc sẽ có lời hứa hẹn từ nàng, trong lòng nôn nóng lên.
Hắn nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn Kim Trí Tú liếc mắt một cái:
"Trí Tú, nâng ly rượu lên kính Phác tổng đi."
Trong một lúc trầm mặc.
"Được." Kim Trí Tú thấp giọng mà đáp ứng một tiếng.
Phác Thái Anh nhướng mi, nhẹ nhàng nhìn về phía Trí Tú.
Trí Tú dừng lại một lúc lâu, cuối cùng cũng đứng dậy, cầm ly rượu lên, chậm rãi đi đến trước mặt Thái Anh.
Tiểu cô nương mang đôi giày thể thao màu trắng, vóc dáng cao gầy với kiểu tóc buộc hai đuôi ngựa màu đen bóng bẩy.
Phác Thái Anh mỉm cười: "Nào có ai cúi đầu kính rượu như vậy?"
Sau khi giọng nói rơi xuống, cũng không có động tĩnh.
Vài giây sau, Trí Tú rốt cuộc cũng từng chút một ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Một đôi mắt cũng đen bóng bẩy.
"Phác tổng, em kính chị." Giọng nói của Trí Tú rất cứng ngắc, tựa như là phải tốn rất nhiều sức lực mới nói ra được lời này.
Tư thế cầm ly rượu của tiểu cô nương rất chuẩn, chỉ là quá dùng sức niết lên, xương ngón tay đều trắng bệch, cô đem ly rượu chuyển lên môi, ngửa đầu nâng ly lên, chất lỏng màu đỏ tươi từ từ chìm xuống.
Chẳng mấy chốc, ly rượu đã cạn.
Trí Tú đặt ly rượu xuống, nhìn về phía nàng.
Phác Thái Anh cười khẽ một tiếng, sau đó ung dung thong thả uống cạn ly rượu vang đỏ của mình, xem như kết thúc lần kính rượu này. Lý Thừa Châu ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
"Bao nhiêu tuổi rồi?" Thái Anh hỏi cô.
"Mười chín." Trí Tú thấp giọng mà đáp.
"Học đại học?"
"Vâng, sinh viên năm hai."
Phác Thái Anh gật đầu, suy nghĩ bay đến nơi khác, không nói gì nữa.
Trí Tú trở lại chỗ ngồi của mình.
Bầu không khí rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
Lý Thừa Châu lại bắt đầu nháy mắt ra hiệu với Kim Trí Tú.
Trí Tú không để ý đến. Lý Thừa Châu chỉ có thể ho khan một tiếng, rồi tự nói:
"Trí Tú hiện tại đang học ở đại học S, thành tích thật sự không tồi."
Sở dĩ hắn nói câu này, là bởi vì biết rằng Phác Thái Anh cũng đã từng học ở đại học S.
Nhưng nàng cũng không có trả lời.
Lý Thừa Châu dừng lại một chút, rồi nhân cơ hội nói thêm: "Thật ra đứa nhỏ Trí Tú này rất đáng thương. Ba sinh bệnh nặng, hình như là một khối u, cũng không biết có chữa được không ..."
Hắn nói, Phác Thái Anh lắng nghe.
Chất lỏng màu đỏ còn lại trên thành ly rượu dồn xuống hội tụ ở phía dưới.
Nàng nhìn chằm chằm vào ly rượu, không nói một lời nào.
Trong lòng lại rất rõ ràng.
5 năm trước, ba của Phác Thái Anh lâm bệnh, lẽ ra nàng đang theo học tại đại học S, nhưng buộc phải bỏ học giữa chừng, tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc.
Phác Thái Anh luôn có hai nỗi tiếc nuối trong lòng ......việc học đại học chưa hoàn thành xong và người ba đã qua đời vì bệnh.
Cho nên, Lý Thừa Châu mới mang theo một tiểu cô nương đang học ở đại học S, và cũng có một người ba đang bị bệnh.
Tấn công người trước, tấn công tâm sau.
Lý Thừa Châu tâm tư thật sự rất sâu.
Chỉ là phần tâm tư này tính toán đến ba của nàng chết vì bệnh, sau khi nhìn thấu, nàng liền xem thường hắn.
Nếu nói vừa rồi, Phác Thái Anh có tâm tình giúp đỡ Lý Thừa Châu ba phần, còn bây giờ chính là một phần cũng không.
Vừa lúc, di động của nàng vang lên.
"Xin lỗi, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại."
Phác Thái Anh đứng dậy, rời khỏi gian phòng, dẫm giày cao gót đi ra bên ngoài nhà hàng.
Gió lạnh tạt vào mặt, cơn say nhẹ tan biến.
Nàng trả lời điện thoại.
Đó là em trai nàng, Phác Trí Mẫn. Giọng nói yếu ớt,mang theo một tia uỷ khuất làm nũng .
"Chị, em gặp rắc rối......"
Phác Thái Anh liếc mắt nhìn thời gian, bây giờ đã hơn chín giờ tối, lúc này Trí Mẫn đang ở trong buổi tự học vào buổi tối.
"Chuyện gì?" Nàng hỏi.
"Cô giáo nói phải mời phụ huynh ... là, là chuyện chép bài tập về nhà. Cô giáo rất tức giận và nói rằng nên xử lý nghiêm ..."
"Chép bài tập?" Thái Anh nhíu hạ mi.
"Vâng ... Em cho bạn tốt mượn bài tập chép, bạn tốt của em lại cho bạn tốt của nó mượn, bạn tốt của nó lại cho bạn tốt mượn ... Cuối cùng bài tập của nửa lớp đều giống hệt nhau..." Giọng nói của Phác Trí Mẫn càng ngày càng nhỏ.
Thái Anh bật cười: "Đừng khẩn trương, em gọi cho trợ lý của chị đi, hỏi anh ta có rảnh thì đi đến đó một chuyến."
.........
Sau khi cúp điện thoại, Thái Anh đột nhiên cảm thấy một chút mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương, đứng trong gió lạnh vài phút rồi mới quay trở lại phòng ăn trước đó.
Khi đến trước cửa, một giọng nói nhỏ vang lên từ phía sau bức tường truyền đến.
"Mày có phải là đồ ngốc không? Tại sao lại như vậy, chủ động một chút sẽ chết sao? Ba mày vẫn đang nằm trên giường bệnh, không muốn cứu vớt sao? Phác Thái Anh chỉ là một cô gái, đâu có thể làm gì mày đâu, cmn mày sợ cái rắm gì, còn không phải là..."
Thái Anh dừng chân lại.
Không vội sốt ruột đi vào.
Giọng nói của Lý Thừa Châu vẫn luôn tiếp tục, giải thích công đạo là những thứ không hề tồn tại, thuyết phục tiểu cô nương hãy nắm bắt cơ hội để lấy tiền, thuận tiện nói giùm hắn một vài lời nói tốt đẹp.
Có lẽ bởi vì uống rượu nên hắn có lẽ không biết mình đang nói cái gì nữa, âm lượng cũng không kiểm soát được, lời nói của hắn càng ngày càng trở nên bẩn thỉu cùng thái quá.
Rất lâu Kim Trí Tú không có trả lời.
Thái Anh lắng nghe một lúc rồi dứt khoát bước vào.
Lý Thừa Châu nhìn thấy nàng đi vào, lập tức tỉnh táo lại, sắc mặt khó coi mà ho khan vài tiếng:
"Phác tổng đã trở lại rồi ..."
Nàng không nhìn hắn, ánh mắt dừng lại ở trên người Trí Tú.
Trí Tú thay đổi vị trí.
Ban đầu là ngồi bên cạnh Lý Thừa Châu, bây giờ đã chuyển sang vị trí bên cạnh Phác Thái Anh.
Tiểu cô nương vẫn nặng nề cúi đầu không nói gì, nhưng vị trí cũng đã đủ để giải thích rất nhiều.
Thái Anh không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.
"Vừa rồi trợ lý gọi điện đến. Hạng mục có chút vấn đề, bây giờ cần phải gấp rút đi qua đó, hôm nào lại cùng thúc thúc ăn cơm." Phác Thái Anh sắc mặt không thay đổi mà nói dối.
Vừa nói, nàng vừa rót cho mình một ly rượu đầy rồi uống cạn, xem như là sự tử tế cuối cùng.
Sắc mặt của Lý Thừa Châu đột nhiên tái nhợt, hắn há miệng thở dốc, chật vật nói:
"Phác tổng........Cô xem dự án kia......."
"Đó làm việc riêng của thúc thúc, tôi sẽ không nhúng tay vào." Thái Anh híp mắt cười một chút, tốc độ nói thong thả, đọc từng chữ rõ ràng:
"Chúc thúc thúc vận khí thay đổi, tiền đồ sáng lạng."
Nói xong, nàng đặt ly rượu xuống, cầm lấy áo khoác da từ trên giá áo xuống, xoay người rời đi.
Giày da bước ở trên mặt đất, đôi chân thon dài mảnh khảnh được quấn lấy bởi đôi tất màu đen, không nhanh không chậm bước đi, bảy phần ưu nhã, ba phần điềm đạm, bóng dáng yểu điệu.
Lý Thừa Châu tức giận đến mức môi đều run lên, cổ họng hắn đập vài phát, lời nói thô thục đi lên bên miệng, lại nuốt trở xuống.
Bên cạnh, Kim Trí Tú không biết từ khi nào ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Phác Thái Anh một hồi lâu.
..........
Thái Anh một bên đi ra ngoài, một bên gọi điện thoại cho tài xế.
Tài xế cho biết anh ta đang ở bãi đậu xe cách đó một trăm mét, anh ta sẽ đến trong khoảng hai phút nữa.
Vì vậy, nàng cúp điện thoại, mặc thêm áo khoác, đứng ở ngã tư chờ đợi.
Phác Thái Anh dự đoán được sẽ có người đuổi theo ra ngoài..... nàng chính là cọng rơm cứu mạng của Lý Thừa Châu, nên cũng phải tranh thủ chiến đấu đến giây cuối cùng.
Tuy nhiên, nàng không ngờ rằng người đuổi theo ra tới, không phải là Lý Thừa Châu, mà là Kim Trí Tú.
Tiểu cô nương chạy vội ra tới, áo khoác cũng chưa mặc, đầu tóc có chút hơi rối.
Sau một hồi co quắp, Trí Tú đứng yên ở trước mặt Thái Anh, thấp giọng mà kêu:
"Phác tổng."
Bên ngoài không khí lạnh lẽo, tiểu cô nương chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng, nhưng cũng không hề run rẩy, như thể hoàn toàn không sợ lạnh.
Khuôn mặt cũng vẫn là trắng nõn, không hề có nửa phần đỏ ửng.
Tửu lượng của tiểu cô nương không tồi.
Phác Thái Anh hỏi cô: "Lý Thừa Châu bảo em đuổi theo ra đây?"
Tiểu cô nương gật đầu.
"Em có phải là cháu gái của ông ta không?"
"Không phải, hôm qua mới nhận." Tiểu cô nương thẳng thắn thành thật trả lời.
"Tại sao lại biết ông ta?"
"Ông ta thiếu gia đình của em một khoản tiền. Sau khi ba em bị bệnh, em muốn tìm nhờ ông ta lấy lại số nợ, ông ta nói không có tiền trả, nhưng có thể đưa em đi gặp người hảo tâm. Sau đó thì em liền đến đây."
Đây là câu nói dài nhất mà tiểu cô nương đã nói từ trước đến giờ, có trật tự rõ ràng, hoàn toàn không chút do dự.
Có vẻ như cô cũng giống nàng là bị đã lừa gạt.
Phác Thái Anh nghe, nhưng không thể nào tin.
Lúc này một chiếc xe ô tô dừng ở ven đường, tài xế của nàng đã tới.
Thái Anh nhìn thoáng qua Trí Tú lần cuối.
Biểu hiện của Trí Tú tại bàn ăn thật sự là không đạt tiêu chuẩn, bây giờ Lý Thừa Châu lại nổi nóng, nếu như nàng để cô trở về, kết cục của cô cũng sẽ không quá tốt đẹp.
Lý Thừa Châu tuy rằng nghèo túng, nhưng vẫn có khả năng hành hạ một tiểu cô nương.
Tất nhiên, những điều này không liên quan gì đến Phác Thái Anh.
Nàng không có tâm tình xen vào việc của người khác, trong lòng chỉ có một chút đồng tình, liền chuẩn bị xoay người lên xe.
Nhưng vừa xoay người được một nửa, lại gặp phải lực cản.
Động tác dừng lại.
Tầm mắt nàng nhìn xuống, thì ra là Trí Tú bắt được vạt áo khoác của nàng.
Phác Thái Anh nhíu mày, kéo một cái.
Không động đậy.
Kim Trí Tú bắt lấy rất chặt, còn cứng hơn so với lúc nãy dùng lực niết lấy ly rượu, dùng sức đến xương ngón tay có chút khẽ run rẩy.
Bàn tay này trông rất gầy, sao lại có thể khỏe như vậy?
Thái Anh nhướng mắt.
Chỉ thấy đôi mắt đen sáng ngời đen bóng của tiểu cô nương đang nhìn mình không chớp mắt.
Giống như một đứa trẻ cầu xin đồ ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro